[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN | Ánh Trăng Sáng Để Ta Thủ Hộ! - Song Kích 666

Chương 24: Tổn thọ quá, nàng vẫn còn con nít a



Một đao hạ xuống, xuyên thủng chuồng gà!

Lưỡi dao sáng bóng, Ngụy Anh Lạc kinh sợ nheo lại mắt tròn.

Ngụy Anh Lạc cứng đờ sống lưng, lau đi mồ hôi không tồn tại, "...Hồ di, cái đó, ngươi buông cây dao xuống, chuyện này đã giải quyết. Ta chỉ cần nghĩ biện pháp đem tỷ tỷ mang đi, đến lúc đó Ngụy gia nếu như còn muốn đưa người vào cung, để cho bọn họ thích đưa ai thì đưa. Ta và tỷ tỷ dù sao cũng không tham gia náo nhiệt. Địa phương đó, cả đời này ta đều sẽ không để cho tỷ tỷ đi."

"Nhưng còn hộ tịch của các ngươi?" Hồ Tịch Nhi giận dữ buông dao xuống, rốt cuộc vẫn khó dằn ý nghĩ, "Hộ tịch của tỷ muội các ngươi, để ta nghĩ biện pháp đem các ngươi dời ra. Nếu không tiếng nghị luận rất đáng sợ, chuyện thoát ly Ngụy gia sẽ trễ nãi nhân duyên của ngươi cùng chị ngươi."

Nhân duyên... Ngụy Anh Lạc chà xát ngón trỏ cùng ngón tay cái, ánh mắt lúc sáng lúc tối.

Người đó sẽ ghét bỏ xuất thân của nàng sao?

Không, tuyệt sẽ không.

Con người trắng sáng như ngọc ấy a, kiếp trước đều chưa từng ghét bỏ nàng. Đời này, sẽ càng không.

"Ta còn nhỏ, con nít nói cái gì nhân duyên." Ngụy Anh Lạc xinh xắn hướng Hồ Tịch Nhi chớp mắt, "Ngược lại là người tương lai muốn kết hôn tỷ tỷ, nếu như bởi vì một chút chuyện xấu xem thường tỷ ta, vậy thì còn không bằng không gả. Ta nuôi nổi nàng, nàng có thể cả đời làm nàng chuyện muốn làm."

Thành thân gả chồng cũng không phải là nơi quy tụ duy nhất của nữ tử.

Nếu như tỷ tỷ thật không tìm được người hiền, nàng nuôi tỷ tỷ là được.

"Aiz, loại chuyện này ngươi đừng có loạn làm chủ, chui ngõ cụt. Dì tìm cơ hội gọi chị ngươi ra, trò chuyện một chút xem ý tưởng của nàng." Hồ Tịch Nhi nhéo lỗ mũi Ngụy Anh Lạc một cái, "Ta trước kia sao không phát hiện, ngươi đúng là người nhỏ tâm quỷ ma, trong đầu đều là loại ý niệm rời xa đại đạo này? Cũng không biết về sau liệu có xuất hiện một người có thể hàng phục được ngươi hay không, để cho tên tiểu ma đầu nhà ngươi ngoan ngoãn nghe lời."

"... Không phải tiểu ma đầu, ta rất nghe lời." Ngụy Anh Lạc gò má hơi nóng lên, nàng theo bản năng nhéo lỗ tai một cái, đặc biệt là lỗ tai mang bông tai người nào đó tặng kia.

Thật muốn gặp người đó quá.

Dung Âm lúc này ở trong cung đang làm gì đây? Chuyện người bên cạnh hạ độc đã điều tra rõ hay chưa?

Dung Âm sẽ nhớ nàng chứ? Sẽ đến Hương Sơn Tự nhìn nàng một lần chứ...

Trái tim Ngụy Anh Lạc bảy lên tám xuống, lần đầu tiên nếm được nỗi khổ đơn phương tương tư.

Sống lại một đời, nàng có vẻ đích xác là chiếm đoạt tiên cơ. Tỷ tỷ và Dung Âm, cũng sẽ bởi vì năng lực biết trước của nàng, phát sinh vận mệnh thay đổi.

Nhưng nàng, không đoán được lòng người a. Nàng từ đầu đến cuối đều không biết, Dung Âm đối nàng ý cười ôn nhu, cất giấu mấy phần chân thành yêu thích. Có giống như nàng đối với Dung Âm, thấy liền khẩn trương, thấy liền nghĩ ôm, thấy liền nghĩ nói một tiếng với đối phương 'Ngươi ở trên đầu quả tim ta, thật muốn ôm chặt lấy ngươi.'.

Tư mộ một người, lại không dám nói cho nàng biết tâm tư. Chỉ có thể lựa chọn cẩn thận một chút lấy danh nghĩa khác bầu bạn bên cạnh nàng, loại cảm giác này thật hèn mọn, thật là đắng chát.

Ngụy Anh Lạc không muốn để cho Dung Âm cách xa nàng, nhưng, để cho nàng im lặng không lên tiếng, lấy tư thái người đứng xem, chỉ mang Dung Âm ra khỏi thâm cung. Nàng kỳ thực là không cam lòng.

Nàng muốn cường thế tham dự cuộc sống của Dung Âm, cuộc sống tương lai của Dung Âm từng ly từng tí, nàng đều muốn chúng có thể liên quan đến mình.

Nếu không, nàng còn kế hoạch cái gì?

Chẳng lẽ muốn nàng che đậy lòng mình, nói bản thân chỉ là bởi vì Dung Âm đối tốt với nàng, nàng mới đối với cái chết của Dung Âm có tiếc nuối. Mới nghĩ đời này báo đáp Dung Âm sao?

Không, Ngụy Anh Lạc nàng tuy rằng cảm tình lãnh đạm, nhưng biết bản thân muốn cái gì.

Nàng muốn Dung Âm!

Hoằng Lịch nếu đã chiếm đoạt Dung Âm một đời, để cho Dung Âm mỗi ngày chịu đựng ủy khuất, nuốt hết tổn thương vào khóc trong bụng.

Vậy thì đời này, hắn không có tư cách lại chiếm đoạt Dung Âm nữa.

Hắn không đưa nổi hạnh phúc cho Dung Âm, để nàng đưa!

"Anh Lạc, ngươi sao mà mặt nhỏ đỏ bừng như vậy? Tư... tưởng ai đó?" Thiếu chút nữa trước mặt con nít, nói ra hai chữ 'tư xuân' thô tục như vậy, Hồ Tịch Nhi lập tức im miệng, thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi.

"Ta..." Ngụy Anh Lạc dán tay lên gò má, hỗn loạn: "Thật, thật rất đỏ sao?"

Chẳng lẽ Dung Âm đối nàng ảnh hưởng thật rõ ràng như vậy, nàng trong đầu nghĩ đến người ta, liền mặt đỏ tới mang tai bị người phát hiện? Vậy nàng lần trước cùng Dung Âm gặp mặt, éoooo....

"Khụ... Anh Lạc, ngươi có phải có ý trung nhân?" Hồ Tịch Nhi thấy Ngụy Anh Lạc lộ ra tư thái nữ nhi, trong lòng gõ vang chuông báo động.

"Tổn thọ quá... đứa con nít mới tám tuổi lông tóc chưa đủ, biết cái gì gọi là ý trung nhân sao?! Nó chắc là bị phòng bếp hun nóng, ngươi bớt nói với nó mấy thứ kỳ kỳ quái quái."

Bên trong gian nhà chính, một thanh âm lãnh ý đột ngột hiện lên.

Ngụy Anh Lạc cùng Hồ Tịch Nhi song song nhìn lại ——

------

Tác giả có lời muốn nói:

—— tiểu kịch trường kẹo đường ——

Hoàng Hậu: (đột nhiên nổi lên hứng thú): "Anh Lạc a, ta thấy trong cung đều đang lưu hành một trò chơi. Ta xem quy tắc một chút, đích xác khá thú vị. Hay là, ngươi cùng ta chơi một chút?"

Ngụy Anh Lạc: (bề ngoài bình tĩnh gật đầu) lại hỏi: "Trò chơi gì?"

Trò gì trong cung nàng đều đã chơi hết, chỉ để chờ thời điểm người nào đó muốn tham dự, nàng có thể nhẹ tay.

Hoàng Hậu: (nhăn nhó): "Thật..., lời thật hay mạo hiểm."

Ngụy Anh Lạc: (cau mày) "Cái tên này nghe nào có giống như ở trong cung?"

Hoàng Hậu: (nóng nảy ăn vạ) "Ta không quan tâm, ngươi đã nói cùng ta chơi. Ngươi phải cùng ta chơi hết một ván."

Ngụy Anh Lạc: (cong môi cười yếu ớt) "Được rồi, ta cùng người chơi. Người nói quy tắc trò chơi đi."

Hoàng Hậu: (hài lòng) "Vậy ta hỏi trước, ngươi trả lời. Ngươi trả lời không đúng, ta vẫn tiếp tục hỏi, cho đến khi đúng rồi, ngươi mới có thể hỏi ta."

Ngụy Anh Lạc: "... Được."

Hoàng Hậu: "Người đầu tiên ngươi thích, là ai?"

Ngụy Anh Lạc: "Phú Sát..." Có ý ám chỉ nhìn Hoàng Hậu một cái, không nói nữa.

Hoàng Hậu siết chặt khăn tay, "Tại sao không nói hết? Là em trai ta Phó Hằng phải không?"

Ngụy Anh Lạc lắc đầu.

Hoàng Hậu sắc mặt trắng thêm chút, "... Đại ca ta?" Người trong nhà nàng nếu nói mặt như quan ngọc, chỉ có vài huynh đệ như vậy.

Ngụy Anh Lạc không biết làm sao, đưa cái gương cho Hoàng Hậu, "Tự mình nhìn."

Hoàng Hậu: "⁄(⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄, Trả lời mười điểm. Ngươi có thể hỏi lại ta."

Chương trước Chương tiếp
Loading...