[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN | Ánh Trăng Sáng Để Ta Thủ Hộ! - Song Kích 666

Chương 20: Cướp trước một bước



"Dĩ nhiên là muốn biết." Vệ Thất thật muốn hướng lên trời trợn trắng mắt. Xem cô nhỏ này nói kìa, tiền của hắn hắn đương nhiên muốn biết chuẩn bị ném đi đâu rồi.

Cho dù xác định chắc chắn số tiền này không đòi về được, nhất định phải ném trắng xuống nước đi nữa. Tốt xấu cũng phải nói cho hắn biết một chút, tiền của hắn chết ở đâu chứ.

Huống chi, thật sự muốn nhanh phát tài, tiền đẻ ra tiền, nào có đơn giản như vậy.

Trừ phi...

Vệ Thất chợt thót tim, thu hồi tươi cười, ngồi chồm hổm xuống nhìn thẳng Ngụy Anh Lạc, "Tiểu chủ tử, lấy tiền đi buôn bán một số con đường bất chính, chúng ta không thể làm."

"?"

Ngụy Anh Lạc vốn muốn cùng Vệ Thất thảo luận kế hoạch phát tài, thấy hắn đột nhiên nghiêm túc, trong lòng không khỏi không biết làm sao, đầu óc Vệ Thất này, nhất định là...

Nghĩ tầm bậy.

Nàng ngay trước mặt Vệ Thất, xoa xoa cánh tay ngắn, nghiêm túc nói: "Hộ vệ đại ca, ngươi đừng suy nghĩ quá nhiều. Ta là người dân lương thiện."

Nàng cũng không phải ăn no rửng mỡ, muốn đối nghịch quan phủ, làm một ít chuyện lừa gạt.

Nàng càng sẽ không gia nhập đoàn thể sòng bạc cùng ca kỹ viện, kiếm mấy đồng tiền trái lương tâm.

Được rồi, cho dù vì tiền nàng không cần mặt mũi không biết xấu hổ, nàng cũng phải cân nhắc hình tượng quốc mẫu của Dung Âm có được hay không.

"Ngài yên tâm đi, trong lòng ta hiểu rõ."

Nhưng Vệ Thất lắc đầu, trong lòng vẫn hơi sợ, "Trừ phi ngài hiện tại nói ngay cho ta, ngài muốn làm gì. Ta dẫu sao cũng lớn tuổi hơn ngài, cũng hiểu luật pháp Đại Thanh, ta nhất định có thể đưa cho ngài một ít đề nghị tốt."

"Hộ vệ đại ca đây là không tin ánh mắt nhìn người của tiểu tỷ tỷ sao?"

'Lấy quyền thế ép người thật đáng ghét.' Vệ Thất bĩu môi, thật muốn nói 'đúng thế'. Hắn chính là sợ tiểu nha đầu này làm loạn, không chỉ xúc phạm quốc pháp, còn để cho nương nương chủ tử tức giận.

Đến lúc đó nương nương cũng sẽ không nổi giận với Ngụy Anh Lạc, nhất định là lôi hắn ra khiển trách.

Nghĩ thôi cũng có cảm giác lo lắng bất an.

"Tiểu chủ tử, ngài dứt khoát nói với ta đi, ta còn có thể thay ngài hạ thủ." Thông minh là một chuyện, để cho người sinh ra tín nhiệm lại là một chuyện khác.

Cho dù muốn nói chuyện làm ăn tiếp xúc với lái buôn hay bách tính, một người tráng hán như hắn ra mặt, có thể giải quyết gần như chín phần mười sự tình, nhưng mà đứa trẻ yếu nhược như Ngụy Anh ra mặt, tuyệt đối sẽ chỉ trêu chọc đến phiền toái.

"Vậy ngươi tới đây, ta nói cho ngươi." Ngụy Anh Lạc gật đầu một cái. Đợi Vệ Thất xích lại gần, nàng kê vào lỗ tai nói: "Ta đói, chúng ta trước tìm quán nào ăn chút gì đi."

"Ta..." Vệ Thất hụt hơi, thiếu chút nữa bùng nổ. "Tiểu chủ tử nếu lại không muốn nói, vậy cũng không cần nói nữa. Vệ Thất cũng biết cáu đó."

Nếu không phải sau lưng Ngụy Anh Lạc có nương nương chủ tử của hắn, hắn có thể sẽ xắn tay áo đánh khóc hài tử lông tóc chưa đủ này.

"Ta đói, làm phiền Vệ Thất ca ca mang ta đi ăn cơm được chứ? Ta biết có một nhà Bảo Nguyệt Lâu có thịt sốt kho mùi vị rất tốt, còn có rất nhiều các loại bánh điểm tâm." Ngụy Anh Lạc liếm liếm môi, làm như xem không hiểu Vệ Thất bực bội, chân thành cùng Vệ Thất đề cử tiệm cơm.

Tai vách mạch rừng, nàng có chủ ý tốt mấy đi nữa, cũng là căn cứ đời trước ở thâm cung học được một chút kiến thức cùng kỹ năng, nhặt một chút chỗ tốt mà thôi, làm sao có thể dễ dàng trước mặt nhiều người nói cho người khác biết.

Khóe mắt dư quang liếc thấy cửa nhỏ sau lưng Vệ Thất mở ra cái khe, rõ ràng có người nghe lén, đáy mắt Ngụy Anh Lạc hiện lên lãnh ý.

Vệ Thất kiên nhẫn thì tốt, chờ lát nữa vào gian nhà ăn riêng, nàng vừa ăn vừa nói với hắn. Sớm một chút an bài chu đáo ý tưởng bước đầu.

Nếu Vệ Thất không đủ kiên nhẫn, vậy nàng sẽ một mình thực hiện kế hoạch, còn phải nghĩ biện pháp gạt hắn. Tuyệt không thể để cho Vệ Thất biết, nàng đối đồ vật trong cung rất hiểu biết.

Không chỉ có hiểu biết, nàng còn muốn nắm lấy thời cơ, trước khi quan viên địa phương phát hiện một đám bảo vật tiền triều gần đây sắp bị người bán cho ngoại quốc, nàng chặn ngang cướp lấy đầu cơ trục lợi bán lại trong cung, trước kiếm một khoản.

"Ngươi ——" Vệ Thất muốn tiếp tục tức giận, nhưng từ trong xương cốt đối với các bé gái đáng yêu không có nửa điểm sức đề kháng, thấy Ngụy Anh Lạc đáng thương rưng rưng nhìn mình, lộ ra bộ dáng mèo con, lòng hắn bỗng dưng như nhũn ra.

'Dù sao cũng là một đứa nhỏ nha.' Hắn trấn an bản thân, đứa nhỏ khả ái như vậy có thể làm chuyện xấu gì. Nhất định là hắn suy nghĩ nhiều quá.

Nửa áy náy nửa bồi thường, hắn nhìn sắc trời một cái, mặt trời đã cao, đúng là đã đến thời gian ăn cơm trưa.

"Vậy chúng ta ăn cơm trước, ngươi cùng đại ca ca nói, trừ thịt kho cùng bánh ngọt, ngươi còn muốn ăn gì?"

------

Tác giả có lời muốn nói:

—— là lá la ta là tiểu kịch trường ——

Bùm một cái, phòng bếp nhỏ Trường Xuân Cung lại hư một cái bếp lò. Ngụy Anh Lạc bị người nào đó kéo đi khuyên Hoàng hậu.

Địa điểm: Một nơi bốc lên khói đen quỷ dị trong Trường Xuân Cung.

Ngụy Anh Lạc vẻ mặt nghiêm túc bước vào phòng bếp nhỏ, "Khụ... Nương nương thân thể ngàn vàng, việc nặng như vậy quả thực không ——" (oa ka ~ bộ dáng Dung Âm nghiêm túc nhồi mì thật là đáng yêu, động tâm)

"Ấy, ngươi làm sao tới rồi?" Hoàng hậu vội vàng xoa xoa tay, trong lòng thấp thỏm, bánh còn không có làm xong.

Nàng nghe nói muốn bắt được tâm một người, phải trước buộc lại dạ dày. Không biết nàng hai mươi mấy mới bắt đầu học nấu nướng, có còn kịp bắt lấy dạ dày người trước mắt hay không.

"Anh Lạc, ta nhất định sẽ làm ra điểm tâm so với Bảo Nguyệt Các ngon hơn."

Ngụy Anh Lạc dừng lại: "?" Ai nói cho Dung Âm, bánh ngọt Bảo Nguyệt Các ăn ngon?

Bảo Nguyệt Các tuy rằng danh tiếng truyền bên ngoài, nhưng bánh điểm tâm chỉ truyền lưu trong bách tính, vào đến trong cung hoàn toàn không đủ phân lượng. Dung Âm làm sao biết Bảo Nguyệt Các...

Đợi một chút, chẳng lẽ là Dung Âm học nấu ăn là vì nàng???!

Trong mắt đột nhiên kinh hỉ, nhất định thế!!! ╰(*°▽°*)╯

Ps: Sau đó nương nương mang lên hắc ám mỹ thực... Ngụy Anh Lạc chỉ đành phải ngậm lệ ăn vào!

Chương trước Chương tiếp
Loading...