[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN | Ánh Trăng Sáng Để Ta Thủ Hộ! - Song Kích 666

Chương 1: Hết thảy vẫn còn kịp



"Anh Lạc, Anh Lạc tỉnh lại đi. Ngươi lại thấy ác mộng?"

Ngụy Anh Lạc chống đầu từ trên bàn ngẩng đầu, tỷ tỷ Ngụy Anh Ninh xoắn chặt đôi mày thanh tú, ánh mắt ân cần đưa mu bàn tay phủ trên trán nàng.

"Tỷ tỷ..." Ngụy Anh Lạc thấp giọng, nắm tay Ngụy Anh Ninh dán vào trên má, hoảng hốt nói: "Ta lại ngủ rồi?"

"Phải đó. Nha đầu ngốc." Ngụy Anh Ninh ôn hòa nói, "Ngươi vừa khỏi phong hàn, về phòng nằm đi. Chờ ngươi khỏe rồi, lại cùng tỷ tỷ thêu thùa được chứ?"

Chả trách Ngụy Anh Ninh hiện tại lo lắng Anh Lạc như vậy.

Từ vài ngày trước, muội muội ruột duy nhất này rơi xuống nước, tỉnh lại sau khi được cứu, thân thể yếu đuối không nói, còn tính tình đại biến.

Trong một đêm, từ một bé gái u mê ngây thơ khả ái, biến thành khó hiểu dính người, bất cứ thời khắc nào cũng không thể rời khỏi nàng nửa bước không nói, còn cứ mãi ở ban đêm nói một ít lời kỳ quái.

Cái gì mà "Dung Âm đừng nhảy!",

Cái gì mà "Ta đã làm được, ngươi trở lại thăm ta một chút có được không?"

Dung Âm, Dung Âm?

Là cô nương nhà nào có cái tên này?

Trong ấn tượng của Ngụy Anh Ninh, mấy hộ hàng xóm chung quanh nhà các nàng, trừ mấy vị chú bác Ngụy gia, còn lại tất cả đều là Bao y xuất thân người Hán giống như phụ thân.

Mấy tiểu cô nương bảy tám tuổi nhà người ta giống như Anh Lạc nàng đều nhận biết, Lâm Lang, Huyên Huyên, An An đều có, duy chỉ không có đứa nhỏ nào kêu Dung Âm.

Nàng không phải không có hỏi qua Anh Lạc 'Dung Âm' đến tột cùng là thần thánh phương nào.

Nhưng danh tự này giống như nghịch lân của Anh Lạc, chỉ cần nhắc tới, Anh Lạc liền hốc mắt đỏ bừng, cái gì cũng không nói chạy vào trong phòng mình, đem cửa khóa.

Làm cho nàng hoàn toàn không biết hạ thủ từ đâu.

Nhưng mà chuyện này lại không thể để cho cha biết, cha luôn luôn ghét Anh Lạc, cảm thấy Anh Lạc hại chết mẹ các nàng. Nàng không thể để quan hệ vốn hời hợt giữa Anh Lạc và cha càng thêm lãnh đạm.

Kiềm chế lo lắng, nàng âm thầm tìm Từ đại ca nhà hàng xóm giúp nàng nghe ngóng tin tức.

Tin tức còn chưa ra đâu vào đâu.

Tối nay lại xảy ra trạng huống.

Anh Lạc vừa mới ngồi im bên cạnh nhìn mình thêu thùa không bao lâu, liền hết sức mệt mỏi gục xuống bàn nghỉ ngơi, trong chốc lát, hai mắt nhắm chặt lại đột nhiên rơi lệ, trán còn toát ra mồ hôi lạnh lấm tấm, như bị bóng đè gọi ra cái tên Dung Âm này.

Đủ loại đủ thứ kỳ quặc lại quái dị như vậy.

Ngụy Anh Ninh cảm thấy, nàng không thể lại yên tĩnh chờ tin tức của Từ đại ca nữa.

Rốt cuộc Dung Âm này là quái vật gì, khiến cho muội muội mà nàng nâng niu trong đầu quả tim này thời khắc không được an lành.

Nàng nhất định phải biết rõ.

Yêu thương vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Ngụy Anh Lạc, rõ ràng đã thon gầy một vòng, Ngụy Anh Ninh không giấu nổi thương tiếc, nhẹ nhàng đem Anh Lạc ôm vào lòng, "Anh Lạc, ngươi ngủ trước đi. Tỷ tỷ ngày mai xin phép cha xong mang ngươi ra cửa."

Nàng nghe nói chùa Tướng Quốc có cao tăng Pháp Từ có thể liếc mắt nhận ra quỷ mị, nàng ngày mai sẽ mang Anh Lạc đi xem một chút. Có lẽ Anh Lạc cả ngày ác mộng là bởi vì thủy quỷ gây nên...

"Tỷ tỷ, ta không sao, ngủ chung đi."

Ngụy Anh Lạc hít sâu một hơi, kéo kéo tay áo Ngụy Anh Ninh, ánh mắt rơi về phía bức cẩm kê Ngụy Anh Ninh còn chưa thêu hoàn, quật cường nói: "Muộn quá rồi, tỷ tỷ không ngủ, Anh Lạc cũng không ngủ, ở cùng với tỷ."

"... Được rồi."

Ngụy Anh Ninh yêu thương bóp bóp chóp mũi trơn mượt của Tiểu Anh Lạc, một lần nữa sờ trán muội muội, xác định Ngụy Anh Lạc không có lại phát sốt nữa, mới ngầm thở phào trong bụng, tắt ánh nến trên bàn, cùng Ngụy Anh Lạc vào trong phòng.

Đây là buồng phía đông Ngụy trạch, vốn là nơi ở đơn độc của Ngụy gia trưởng nữ Ngụy Anh Ninh, nhưng Ngụy Anh Ninh bởi vì lo lắng muội muội Ngụy Anh Lạc mấy ngày nay tình huống không ổn định, liền trực tiếp đem đệm giường của Ngụy Anh Lạc cùng đồ dùng cá nhân dời đến buồng phía đông, để cho Ngụy Anh Lạc theo mình cùng ăn cùng ở.

Giúp Anh Lạc cởi quần áo, thay đồ ngủ dễ chịu, lại vắt khăn rửa mặt sạch sẽ xong. Ngụy Anh Ninh mới che miệng ngáp, nhận ra mình đích xác có chút mỏi mệt.

"Anh Lạc ngươi ngoan ngoãn, tỷ tỷ rửa mặt xong sẽ bồi ngươi ngủ. Hết thảy đều sẽ tốt." Nàng hôn một cái lên trán Ngụy Anh Lạc, cách bình phong giúp bản thân rửa sạch sẽ, sau đó rón rén lên giường, ôm Ngụy Anh Lạc lúc này đã ngoan ngoãn nhắm mắt, hơi thở lâu dài ngủ thật say.

Bên trong căn phòng yên tĩnh, ánh trăng thanh khiết xuyên qua giấy mỏng dán trên chấn song, trên mặt đất đá xanh buồng phía đông vãi ra một mảnh trắng sáng.

Ngụy Anh Lạc chậm rãi mở mắt, nhìn tỷ tỷ Anh Ninh mặt mũi lộ vẻ non nớt đầy sức sống, một giọt lệ từ khóe mắt, nhanh chóng lọt vào sau tai.

'Hết thảy vẫn còn kịp, thật tốt.'

Ngụy Anh Lạc đưa tay ra, nhìn nhìn bàn tay nho nhỏ của mình.

Đôi tay này, xa xa không bằng đời trước sau khi tấn thăng làm Hoàng quý phi thống lĩnh hậu cung, ngày ngày dùng sữa dê bảo dưỡng trở nên trắng mượt. Mười đầu ngón tay thậm chí còn mang theo kén mỏng do làm việc nặng trong nhà lưu lại.

Nhưng chính bởi xúc cảm thô sơ chân thực như vậy, khiến cho Ngụy Anh Lạc vui mừng trong lòng, trong mắt lại thêm đẫm lệ.

Ông trời rủ lòng thương xót, để cho nàng sống lại một đời, có thể sống lại ở thời điểm bản thân tám tuổi.

Tỷ tỷ Ngụy Anh Ninh còn chưa nhập cung, người kia cũng vẫn chưa từ trên hoàng thành tuyệt vọng nhảy xuống.

Nàng có thể dựa vào cố gắng của bản thân, giúp các nàng thay đổi vận mệnh bi kịch.

Tỷ tỷ không thể chết được, nàng sẽ cho tỷ tỷ tìm một trượng phu chững chạc đáng tin, trước khi vào cung liền gả ra ngoài, tuyệt không để cho tỷ tỷ ở trong chốn cung đình ăn thịt người, bị con rùa đen Hoằng Trù làm nhục.

Người kia, người kia càng không thể chết!

Dung Âm... Ngụy Anh Lạc thấp giọng, trong đầu lại hiện lên nữ tử nụ cười như hoa, ôn nhã nhàn tĩnh, trước mắt càng trở nên mơ hồ.

'Tại sao không đợi ta trở về?'

'Tại sao nhẫn tâm bỏ lại ta?'

'Ta dựa theo ý nguyện của người phụ tá hắn trở thành hiền đế, nhưng ta và hắn đều không vui vẻ.'

'Hắn biết ta nhớ người, ta đối hắn hoàn toàn không thật lòng. Người thì sao? Người có biết nhớ nhung ta đối với người đã như mặt trời chói chang thiêu đốt, khiến cho ta ở trong hai mươi bảy năm mất đi người, xấp xỉ mười ngàn ngày đêm, thống khổ không chịu nổi, hận không thể ném xuống tất cả theo người cùng đi...'

Nước mắt giọt giọt rơi vào trên gối, Ngụy Anh Lạc chậm rãi nhắm mắt, lúc mở mắt lần nữa, bên trong đã không có bi xót, đáy mắt chỉ có một mảnh kiên trì duy độc thuộc về Ngụy Anh Lạc.

Đời trước, nàng vì để đòi lại công đạo cho tỷ tỷ mà sống, vì tuân theo ước nguyện của Dung Âm mà sống, duy chỉ có không có vì bản thân mà sống.

Bốn mươi chín năm trên con đường nhân sinh, tuy rằng cuối cùng cai quản trung cung, đi lên vị trí chí cao, nhưng càng đi tâm càng lạnh.

Đời này, nàng nên vì bản thân mà sống.

Nàng phải dẫn tỷ tỷ rời khỏi Ngụy gia chỉ biết cúi đầu trước cường quyền không chút ấm áp này, để cho cuộc đời còn lại của tỷ tỷ hạnh phúc khỏe mạnh.

Nàng muốn vào cung bầu bạn Phú Sát Dung Âm, vạch trần bộ mặt kinh tởm của Nhĩ Tình, Nhàn phi, Thuần phi.

Nàng muốn cho Phú Sát Dung Âm biết: Chỉ có nàng, Ngụy Anh Lạc, mới thật sự là người lấy thật lòng đổi thật lòng, nguyện ý cả đời bảo vệ nàng. Những người khác, bao gồm Ái Tân Giác La Hoằng Lịch, đều sẽ là ma quỷ bẻ gãy đôi cánh của Dung Âm.

Nhưng nàng mới tám tuổi, trước mắt có thể làm cái gì đây...

Nên làm thế nào để chặt đứt đường vào cung của tỷ tỷ?

Lông mi dày đặc như cánh bướm nhẹ chớp, đáy mắt bạch sắc của Ngụy Anh Lạc rơi xuống nhàn nhạt âm u.

Ngụy Anh Lạc lẳng lặng suy nghĩ nhân tố có lợi nhất trong tay mình hiện tại.

Cha nàng Ngụy Thanh Thái ghét nàng cực kỳ, nhưng hắn mấy năm nay đối tỷ tỷ Ngụy Anh Ninh cũng xem như yêu thương bảo hộ có thừa.

Nếu không cũng sẽ không ở thời điểm chị nàng bị người siết cổ chết, không để ý mấy vị họ hàng máu lạnh của Ngụy gia thậm chí là tộc trưởng phản đối, đem quan quách của tỷ tỷ tiễn linh trong phòng khách.

Nhưng cái này xa xa không đền bù được việc hắn là một phụ thân thất trách.

Ban đầu nếu như hắn có thể kiên định một chút, cự tuyệt chuyện tộc trưởng yêu cầu đem tỷ tỷ đưa vào trong cung làm cung nữ, kỳ thực trong cung sẽ không nghiêm túc truy xét trách nhiệm Ngụy gia.

Cung nữ Thanh cung thay đổi hằng năm, mỗi lần nghênh đón về mấy chục ngàn người.

Đây cũng không phải là yêu cầu tuyển chọn con gái quý tộc mãn thanh hoặc là trọng thần hán tộc vào cung làm chủ tử, chỉ cần cha nàng lương tâm trỗi dậy, không gật đầu, thì chuyện này có thể dùng ngân lượng sắp xếp, ung dung bỏ qua.

Dầu gì, tộc trưởng Ngụy Thanh Ninh không phải là mang tư tâm mộng đẹp, nhất định muốn nữ hài mỹ mạo của Ngụy gia vào cung, để cho nữ tử người Hán được sủng ái, mai kia trèo lên đầu cành biến phượng hoàng đưa Ngụy gia bước vào vinh hoa sao, vậy để cho con gái hắn đi tốt nhất.

Đúng, để cho Ngụy Anh Liên con gái Ngụy Thanh Ninh tới.

Nghĩ đến vị tiểu thư Ngụy Anh Liên kia cùng cha nàng Ngụy Thanh Ninh giống nhau như đúc, luôn ỷ là Ngụy gia chi trưởng khi dễ bọn họ. Ngụy Anh Lạc giữa chân mày ngưng đọng một đoàn lãnh ý. Nàng còn không quên, lần này bản thân rơi xuống nước, cũng là bởi vì Ngụy Anh Liên làm chuyện xấu. Để cho nha hoàn từ sau lưng hù nàng, làm nàng rơi vào trong ao lạnh như băng.

Huống chi Ngụy Anh Liên nữ nhân này, lòng cao hơn trời, đời trước khi bản thân được phong làm Lệnh Phi trở về nhà thăm viếng, liền nói không lựa lời âm thầm oán trách cha nàng Ngụy Thanh Ninh, nói ban đầu nếu như là Ngụy Anh Liên nàng thay thế tỷ muội của tam phòng vào cung, không chừng nàng cũng sẽ trở thành cung phi dưới một người trên vạn người.

Cha đứng hàng lão tam, tam phòng dĩ nhiên là chỉ tỷ muội các nàng.

Ngụy Anh Liên nếu đã cảm thấy bản thân có khả năng, vậy thì bây giờ đã có một cơ hội thật tốt đặt ở trước mặt nàng.

Bản thân cần phải tìm cơ hội đi nhắc nhở Ngụy Anh Liên một chút, để cho nàng chuẩn bị thật tốt, nghĩ muốn được Hoằng Lịch ưa thích, chỉ dựa vào bề ngoài thì không đủ, còn phải có phương thức hấp dẫn đặc thù.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Hoàng Hậu: (xấu hổ nhìn xuống đất) À, nghe nói ngươi thầm mến ta. Muốn cùng ta tạo CP?

Anh Lạc: (mặt than) Ai nói vậy, không thực tế, giả. Ta chẳng qua là cảm thấy ngươi lĩnh cơm hộp quá sớm, còn có thể cứu một chút thôi.

Hoàng Hậu: (ủy khuất) Vậy sao... Thôi ta vẫn là nên chết thì chết, nên sống thì sống cho rồi. Mà nghe nói, đời trước ta chết lúc mới ba mươi bảy? Aiz (vẻ mặt sống chẳng còn gì lưu luyến) ε=(? ο'*)))

Anh Lạc: (thần sắc khẽ biến, ánh mắt tàn bạo bắt tay hoàng hậu ) Không được! Ngoại trừ trường mệnh trăm tuổi, ngươi ở chỗ ta không còn kịch bản nào khác. Ai dám động ngươi, phải xem ta có đáp ứng hay không!

Hoàng Hậu:... (đỏ mặt)

----

Ed: Tiểu Lạc 7 8 tuổi, vậy Âm Âm bao nhiêu nhỉ, nghĩ nghĩ đã thấy hoảng =))))))))))

Chương trước Chương tiếp
Loading...