[BH|Edit] Cô Cô, Thỉnh Thủ Hạ Lưu Tình ! - Phá Quân Tinh

Chương 4: "Kỳ" ngộ?



Nghĩ đến bản thân phải một mình một người ở trong động này ba năm, kêu trời trời không ừ, gọi đất đất không hử, không có ai phụng bồi nói chuyện, cuộc sống này quả thực không phải để cho người trôi qua.

Bách Lý Thương Mặc, ngươi kỳ thực là muốn chỉnh chết ta chứ gì? Muốn chỉnh chết ta đúng không!

Mang tư tưởng người hiện đại Bách Lý Thần bỏ sót một điều, đối với người tu chân mà nói, năm tháng sớm đã thành mây bay, loại đại thần cấp tông sư giống như Bách Lý Thương Mặc có khi bế quan một cái đã lên đến trăm năm. Đối với người tu chân mà nói, năm tháng chẳng qua là một con số, đơn thuần ký hiệu mà thôi.

Ba năm chỉ là trong nháy mắt.

Dĩ nhiên, đối với Bách Lý Thần mà nói, ba năm không dễ dàng trôi qua như vậy.

Vốn dĩ nàng đã là người hiện đại, thời gian xuyên tới nơi này cũng chỉ mới hơn hai tháng, nói quen thuộc cũng không tính là quen thuộc bao nhiêu, thậm chí tu luyện cái gì đó cũng chưa mò ra môn đạo gì, tâm tính không vững, xốc nổi bất kham. Đối với nàng mà nói, cái này so với ngồi tù còn thảm hơn, ít ra ngồi tù còn có bạn tù!

Cuộc sống này không cách nào qua! Bách Lý Thần thở dài trong lòng, dứt khoát bắt đầu tỉ mỉ quan sát chỗ ở ba năm tới.

Cái động này rất dài, rất rộng, địa phương nàng đứng hiện tại chẳng qua là cửa hang mà thôi.

Đối với bên trong đen thùi lùi, Bách Lý Thần vẫn có chút sợ hãi, nhưng mà nghĩ đến ba năm tới phải sinh sống ở nơi này, rốt cuộc cũng không thể nào không vào nhìn xem đúng không?

Trong lòng cổ vũ bản thân, nói thế nào ta hiện tại cũng là người đã nửa bước vào tu chân giới, ta còn sợ gì?

Ở thế kỷ 21 loại nữ nhân như Bách Lý Thương Mặc có thể được gọi là thần tiên, còn cái loại bước vào ngưỡng cửa tu chân như Bách Lý Thần, dù sao cũng có thể coi như bán tiên đi? Ta là bán tiên ta sợ ai nha!

Cứ như vậy AQ an ủi bản thân, Bách Lý Thần khẩn trương nuốt nước bọt tiết ra trong miệng, một bước một dấu chân từ từ đi vào trong động.

Cũng không biết có phải bởi vì tác dụng tâm lý, nàng luôn cảm thấy dường như có người đang nhìn mình chằm chằm, nghĩ như vậy, trong lòng càng rợn cả tóc gáy. Nói cho cùng, nàng cũng chỉ là một cô nương tâm lý chừng hai mươi, sinh lý mười bảy tuổi mà thôi.

Càng đi, bên trong càng lúc càng đen, mà nàng cũng càng lúc càng lo âu, "Bách Lý Thương Mặc này cũng thật là, cũng không chuẩn bị cho ta cái công cụ chiếu sáng, nàng cố ý muốn hù chết ta đúng không?" Kỳ thực cái này cũng thật oan uổng chưởng môn cô cô của chúng ta, Đại sư tỷ Mộ Vũ Dao không phải đã sớm bảo ngươi chuẩn bị đồ đạc sao? Ai bảo chính ngươi quên mang đến?!

Đen thùi lùi có thể nhìn rõ thứ gì?

Chờ đến khi mắt thích ứng bóng tối, Bách Lý Thần mới loáng thoáng thấy được một cái giường đá, ngoài ra không có gì cả, "Con bà nó, thật đúng là giản dị hết sức." Dứt khoát nằm lên giường đá, về phần tu luyện? Kệ mẹ nó, trước ngủ một giấc nói sau.

Bách Lý Thần ở trên giường đá lăn qua lộn lại, nghĩ đông nghĩ tây, cũng không biết là cái gì cấn nàng, luôn cảm thấy nằm không thoải mái.

Dứt khoát ở trên giường đá mò tới mò lui, kết quả thật đúng là để nàng mò thấy một khối lồi lên, khối này còn thật nghiêng, nằm sát trong góc, nếu không phải nàng lăn qua lộn lại thật đúng là không chạm tới.

Vốn dĩ ấy mà, giường đá không bằng phẳng cũng có thể hiểu, nhưng mà tâm tình Bách Lý Thần vốn đã không sảng, luôn cảm thấy chỗ lồi này giống như cây gai trong lòng, nhìn thế nào cũng không vừa mắt.

Không được, ta nhất định phải san bằng nó!

Ta san bằng không được nữ nhân Bách Lý Thương Mặc kia, chẳng lẽ còn san bằng không được cái giường rách này?!

Muốn làm liền làm, Bách Lý Thần nói thế nào cũng là người tu tiên, mặc dù chỉ mới Trúc Cơ tiền kỳ, nhưng mà muốn giải quyết chỗ lồi lõm này vẫn rất dễ dàng, chỉ là không ngờ vận dụng hết mấy cái công kích pháp quyết cơ sở mà vẫn không gõ bể được chỗ lồi này.

Vì vậy, Bách Lý Thần không sợ thần sợ quỷ nữa, đầu nhập tâm tư vào việc này.

Dù sao ở trong động cũng không thấy rõ ngày đêm sáng tối, Bách Lý Thần thâu đêm suốt sáng chiến đấu với cục lồi.

Sau khi ăn vào viên Ích Cốc Đan thứ ba, cuối cùng đã san bằng chỗ lồi kia.

Cuối cùng, sảng khoái rồi.

Ba tháng a, dùng ba tháng, ta cuối cùng đem nó san bằng!!!

Bách Lý Thần còn chưa kịp cảm khái, cái khối bị xẻng rớt đột nhiên phóng lớn hào quang, cả gian thạch thất lập tức sáng bừng.

Kinh ngạc trợn hai tròng, há hốc miệng, "Kỳ ngộ?" Loại chuyện chỉ có trong tiểu thuyết mới gặp được này, ta cuối cùng cũng đụng phải?

Sẽ là cái gì đây?

Tiên đan? Tiên khí? Công pháp? Hay là di vật tiên nhân lưu lại?

Đợi nửa ngày, ánh sáng kia cuối cùng từ từ tản đi, sau đó, cái gì cũng không có?!!!

"Đồ vật đâu? Đồ vật đâu?!" Ở trong bóng tối ngồi ba tháng, Bách Lý Thần hiện tại cho dù ở trong tối cũng có thể nhìn thấy đồ vật, chỉ là vừa rồi đột nhiên sáng lên thiếu chút nữa lóe mù mắt nàng.

"Hì hì, mỹ nữ, ngươi đang tìm ta sao?" Một thanh âm đột ngột cất lên trong đầu Bách Lý Thần, trực tiếp hù người từ trên giường đá rơi xuống, "Có, có ma a!"

"Ma? Ở đâu? Ở đâu?!" Hiển nhiên thanh âm này cũng bị Bách Lý Thần làm sợ hết hồn, vội vàng kêu ầm lên.

Bách Lý Thần bị những lời này làm ngớ ra, "Ngươi, ngươi không phải là ma sao?!"

"Ta sao có thể là ma!" Hiển nhiên sinh vật chưa xác định này rất tức giận, "Ngươi nhìn lên trên xem, ta có điểm nào giống ma?"

Cùng với lời này vang lên trong đầu, thạch thất vốn dĩ đã rơi vào bóng tối lại phát lên ánh sáng yếu ớt, mà ánh sáng lần này chỉ có một chút như móng tay, chính là từ thứ đang bò trên giường đá—— con gián???

"Con gián?!" Bách Lý Thần 囧, không chỉ 囧 mà còn tóc bay lộn xộn trong gió a!

Ở thế giới tiên hiệp, đến cả con gián đều trâu bò như vậy sao!

"Mỹ nữ, trợn to cặp mắt của ngươi cẩn thận nhìn một chút, ta có chỗ nào giống con gián cái loại sinh vật cấp thấp đó?" Con trùng giáp xác kia nổi giận, "Nể mặt ngươi thả ta ra, ta không so đo chi li với ngươi, nhưng mà ngươi không thể làm nhục chủng tộc ta như vậy!"

Mẹ nó, ngươi không phải con gián thì ngươi là cái gì? Con gián biết phát sáng?! Vậy còn không phải con gián sao!

"Vậy xin hỏi, ngươi là thứ gì?" Bách Lý Thần hỏi dè dặt cẩn thận, chuyện quỷ dị như vậy nàng vẫn là lần đầu tiên đụng phải.

"Hừ, ta chính là Huyền Vũ - một trong tứ đại thần thú của Tiên Vũ Đại Lục, thế nào, biết ta lợi hại rồi chứ gì?!" Cái 'con gián' kia rất là dương dương đắc ý nói, "Nhớ năm đó, ta chính là thần thú, ngươi biết cái gì là thần thú không? Cho dù là tiên nhân, nhìn thấy ta cũng phải kêu ta một tiếng Thú Ca!"

Bách Lý Thần bị sét đánh cho trong giòn ngoài mềm, xem ra không phải ta có bệnh thần kinh, chính là nó có bệnh thần kinh.

Một con gián còn nói nó là thần thú? Thần thú cũng được đi, lại còn là Huyền Vũ? Huyền Vũ cũng được đi, lại còn Thú Ca?!

Huyền Vũ thần thú trong truyền thuyết chính là hình dáng như vậy? Hố cha a!

Bách Lý Thần phát hiện bản thân đã vô lực nói xấu.

"Mỹ nữ, xin nhớ kỹ về sau gọi ta là Thú Ca! Có Thú Ca ta bảo bọc ngươi, từ nay ngươi có thể xông pha bước ngang qua Tiên Vũ Đại Lục rồi!" 'Con gián' kia không chút nào phát hiện 'người' duy nhất ở đây đã bị lời của nó kích thích đến sắp hôn mê, vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt, "Tuy rằng Thú Ca của ngươi ta đây hiện tại tu vi giảm nhiều, nhưng mà bảo kê một Trúc Cơ kỳ như ngươi vẫn không thành vấn đề. Dĩ nhiên, địch nhân quá lợi hại thì, Thú Ca của ngươi có lòng không đủ lực, nếu ở thời kỳ toàn thịnh của ta thì hiển nhiên không có vấn đề, nhưng mà ta bị phong ấn quá lâu, tu vi hiện tại cũng chỉ ngang Ly Hợp hậu kỳ thôi à!"

Bách Lý Thần cảm thấy lời của con gián này quả thực chính là chuyện thần thoại, bất quá Ly Hợp hậu kỳ nàng vẫn nghe rất rõ ràng.

Con bà nó, ngay cả một con gián đều đã Ly Hợp hậu kỳ, ngươi bảo ta làm sao mà sống?!

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Chương trước Chương tiếp
Loading...