[BH|Edit] Bẫy Rập - An Phong | Phong Thanh Ngọc Mộng ĐN

Chương 6: Canh đường



Hẹn Lý Ninh Ngọc ăn cơm, Lý Ninh Ngọc đưa cô về nhà.

Đây là báo cáo mới nhất mà Cố Hiểu Mộng đưa cho Long Xuyên.

Trong số những người Cố Hiểu Mộng từng gặp, Long Xuyên là một người cố chấp lại thận trọng hiếm có.

Hắn không sử dụng điện thoại di động, lý do là vì sản phẩm điện tử làm hắn không có cảm giác an toàn. Hơn nữa từ khi vào nghề đến nay, hắn luôn nhất mực thờ phụng bộ quy tắc riêng của bản thân.

Những người từng cùng Long Xuyên khởi nghiệp làm nghề này, người thì đã vào tù, người thì vì nội đấu mà chết. Chỉ có hắn, tuy rằng nửa đường cũng thiếu chút lật thuyền, nhưng lại có thể đông sơn tái khởi làm đến tận bây giờ.

Những năm gần đây cũng có không ít "nhân tài mới nổi", nhưng Long Xuyên không sốt ruột, dù sao cũng có cả đống người đối phó bọn họ.

'Cẩn thận chạy có thể lái thuyền được vạn năm', đây là lời mà Long Xuyên thường xuyên nói với người bên cạnh.

Cho nên mỗi lần Cố Hiểu Mộng báo cáo, đều phải trước thời hạn liên lạc với thân tín của hắn, sau đó chờ bọn họ thông báo Cố Hiểu Mộng lúc nào gặp mặt, ở nơi nào gặp mặt.

Đối với Long Xuyên, từ lần đầu tiên gặp Cố Hiểu Mộng, cô vẫn luôn mang đến kinh hỉ cho hắn.

Ngay cả sự xuất hiện của cô, cũng đã khiến cho Long Xuyên cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Năm 2009, Cố Hiểu Mộng tốt nghiệp đại học.

Cô chọn làm một công việc không ra gì: Ban ngày ngủ, buổi tối làm công chúa ở KTV*.

(*) làm tiếp viên ở quán karaoke

Năm 2008 xảy ra khủng hoảng kinh tế, rất nhiều người trẻ không dễ kiếm việc, nữ hài kiếm tiền theo kiểu nhanh gọn lẹ như Cố Hiểu Mộng, bên ngoài xếp thành hàng.

Không có tiền, thì phải kiếm tiền, đường chính kiếm không ra tiền, vậy chỉ có thể đi đường rẽ. Hai năm đó, cũng là hai năm mà buôn lậu phát triển nhanh chóng.

Dưới tình cảnh người người thất nghiệp như vậy, ở Lâm Giang, có một hoạt động đặc biệt kiếm ra tiền, gọi là "canh đường".

Canh đường thì làm những gì?

Vào mỗi đêm khuya, bến tàu tại các thôn chài lưới của Lâm Giang, lúc nào cũng nhốn nháo đầu người.

Mỗi một chiếc thuyền đến vào lúc nào, mỗi một rương hàng đi qua tuyến đường gì, đưa tới chỗ nào, ai đến tiếp ứng, đều đã được lên kế hoạch kỹ lưỡng.

Canh đường chính là ngồi canh giữ ở mỗi một đầu đường, mỗi một bờ biển, đảm bảo cho từng đoạn vận chuyển đều tiến hành trót lọt đâu vào đấy.

Phong cách hành sự của ông chủ mỗi phe cũng không giống nhau.

Bây giờ rất nhiều ông chủ đều sử dụng điện thoại di động, thuộc hạ của Long Xuyên đều dùng máy BlackBerry, đổi tần số, mã hóa, dùng xong liền ném, không sợ bất cứ thủ đoạn nghe lén nào.

Canh đường còn phải biết nhìn người cho quen mặt, một khi nhận ra cảnh sát đến gần, liền lập tức thông báo các bộ phận, "Chú Quan tới rồi!"

Đúng thế, người làm nghề này, bọn họ thân thiết xưng hô nhân viên hải quan là 'chú Quan'.

Chờ cảnh sát chạy đến bến tàu, đồ vật vận chuyển đều đã được giấu trong nhà dân, bến tàu làm gì còn chiếc thuyền nào.

Giống như công an đi bắt hàng rong trên phố vậy, số lần dọa người ta trốn nhiều hơn số lần bắt được rất nhiều.

Chờ cảnh sát đi, liền lập tức khôi phục phồn vinh náo nhiệt của trước đó.

Canh đường trong một đêm, có thể lấy được 600~1000 đồng.

Lâm Giang vào thời điểm đó, nếu làm công việc bình thường, một tháng cũng chỉ chừng 1000 đồng.

Có quá nhiều người muốn đi làm canh đường, nhưng nếu không có người chỉ dẫn, căn bản ngay cả bậc cửa cũng không sờ tới.

Đó là một thế giới khác, bước qua kết giới, sẽ có một loại quy tắc khác.

Tiền tới quá nhanh quá dễ dàng, người trẻ tuổi bị tiền tài làm lu mờ đầu óc, nuôi dưỡng cho túi tiền của các hộp đêm KTV xung quanh.

Bọn họ buông thả phóng túng, làm cho mảng kinh doanh này cũng ngày một tốt hơn.

Trung tâm KTV mà Cố Hiểu Mộng làm, là nơi Kim Sinh Hỏa thường đi.

Hôm nay bọn họ vừa hoàn thành một đơn đặt hàng lớn, Kim Sinh Hỏa bao một phòng, mời đám thủ hạ canh đường của mình ăn uống thỏa thuê.

Đám thủ hạ đặc biệt gọi tên Cố Hiểu Mộng, cũng đề cử cô cho Kim Sinh Hỏa.

"Kim tổng, ngài nhất định sẽ thích, cô nàng này rất biết nói chuyện, lại còn tửu lượng cao!"

Cố Hiểu Mộng vừa vào phòng, với năng lực nhìn mặt đoán người của Kim Sinh Hỏa, lập tức nhìn ra cô bé này không nên thuộc về nơi đây.

Cố Hiểu Mộng bồi bọn họ uống ba tiếng đồng hồ, đám tiểu đệ tên nào tên nấy uống ngã trái ngã phải. Chỉ có cô, vẫn vẻ mặt bình tĩnh.

"Cố tiểu thư tửu lượng khá lắm." Kim Sinh Hỏa khen ngợi cô.

Cả một buổi này, Cố Hiểu Mộng thành thạo xử lý mọi hành vi háo sắc của đám đàn ông.

Bọn họ muốn đụng cô, mỗi lần đều bị Cố Hiểu Mộng đúng lúc ngăn trở về.

Kỳ thực Cố Hiểu Mộng chỉ cần tùy tiện ngã vào ngực bất cứ tay canh đường nào, một đêm là có thể kiếm được nửa tháng tiền lương của người bình thường.

Kim Sinh Hỏa không tin có cô gái bồi rượu nào giữ mình trong sạch, đã tới bồi rượu rồi còn giả vờ thanh cao gì.

Cố Hiểu Mộng khiến cho ông tò mò.

"Kim tổng quá khen, Hiểu Mộng chẳng qua là thực hiện nghĩa vụ công tác."

Nghe lời nói của người ta kìa, có trình độ học vấn có khác. Kim Sinh Hỏa đốt một điếu xì gà, ha ha cười to.

"Cố tiểu thư rất thú vị, tôi cho cô con số này, bồi tôi một đêm." Ông chìa ra hai ngón tay.

"Kim tổng không giống với loại người thô thiển đó, nếu như ngài có lòng chiếu cố, có thể đáp ứng một yêu cầu của Hiểu Mộng hay không?"

"Cô nói trước."

"Tôi muốn làm canh đường."

Công việc canh đường này không có nữ nhân, càng không có nữ nhân xinh đẹp.

Tên tiểu đệ hỏi Kim Sinh Hỏa tại sao cho Cố Hiểu Mộng vào làm, ông nói Cố Hiểu Mộng khiến ông nhớ tới đứa con gái bị mất tích. Nếu như con gái ông lưu lạc bên ngoài, ông hy vọng nó cũng có thể được người ta đối xử tử tế.

Một điều nữa chính là, ông ta cảm thấy Cố Hiểu Mộng là người luôn sẵn sàng chuẩn bị, bắt lấy cơ hội ở mọi thời khắc.

Ông thích người như vậy.

Cố Hiểu Mộng còn thông minh hơn cả Kim Sinh Hỏa tưởng tượng, không tới hai ngày, cô đã ghi nhớ tất cả quy trình ở đây. Mỗi lần sắp xếp đường chạy trốn cùng đường vận chuyển hàng, cô luôn tìm được con đường nhanh nhất.

Thời điểm làm việc tất cả mọi người đều phải giữ vững 120% tinh thần, không ai quan tâm ngươi là nam hay nữ.

Canh đường, thứ cần canh chính là đường, cũng là con mắt ở sau lưng tất cả mọi người. Đây là hoạt động hao phí đầu óc và tinh lực, phải cảnh giác cơ trí, còn cần có trung thành.

Ngày mà Cố Hiểu Mộng trực ban, những tay canh đường khác đều có thể thả lỏng thần kinh hơn một chút, có một cộng sự tốt như vậy, độ khó của "công việc" đều giảm xuống.

Lâu dần về sau, Cố Hiểu Mộng nhận được sự công nhận của đội ngũ canh đường, không còn ai cho rằng cô nhờ ngủ mà tiến vào nữa.

Về sau nữa, những tay canh đường nhỏ tuổi hơn thậm chí còn đổi xưng hô thành "Mộng tỷ".

Kim Sinh Hỏa rất ngạc nhiên khi thấy Cố Hiểu Mộng được hoan nghênh như vậy.

Sau khi nghe ngóng mới biết, Cố Hiểu Mộng thường xuyên giúp bọn họ kiếm tiền riêng.

Ăn cơm nghề này là ăn cơm tù, kiếp sinh nhai không biết lúc nào mới dừng lại, chỉ có tiền là chính nghĩa duy nhất.

Thời điểm không làm việc, bọn họ sẽ làm buôn lậu vặt, làm chút chuyện "con kiến dọn nhà".

Nghĩa cũng như tên, chính là mang hàng trên người, tự mình buôn riêng.

Mọi người vẫn luôn làm như vậy, mặc dù có nguy hiểm, nhưng mà mỗi ngày ăn uống thả cửa, ai cũng có thời điểm thiếu tiền.

Bản thân Cố Hiểu Mộng không làm loại việc này, cô nói không liều không phiêu, đi canh đường là đủ xài rồi.

Nhưng cô đồng ý giúp bọn họ nghĩ kế.

Khi Cố Hiểu Mộng nói ra chủ ý của mình, bọn tiểu đệ đều phục sát đất, nguyện ý tôn xưng cô một tiếng "Mộng tỷ".

Có thể kiếm ra tiền, đừng nói làm chị, làm cha luôn cũng được.

Muốn vận chỉ vàng? Làm cho nhỏ chút, nhét vào thanh kéo của rương hành lý.

Muốn vận linh kiện điện tử? Nhét vào hai ba món đồ chơi chạy điện, thông thường sẽ không nghiêm tra.

Muốn vận kim cương? Kêu bạn gái mặc bộ áo váy đính nhiều đá, moi mấy viên xuống đem đồ thật dán lên.

Không có bạn gái sao, vậy đi mua gói thuốc lá, moi viên bấm trong điếu thuốc ra, đem đá quý nhét vào.

...

Biện pháp của Cố Hiểu Mộng, thần tiên đều không nghĩ tới.

Nếu thật để bị bắt, chỉ có thể trách bản thân mình thôi.

Kim Sinh Hỏa tìm thời gian rảnh, kêu Cố Hiểu Mộng cùng nhau ăn cơm.

"Hiểu Mộng khá lắm, những phương pháp vận chuyển hàng kia, thật xảo diệu."

"Cảm ơn Kim tổng khen ngợi. Vài trò vặt mà thôi, không thể đem khoe." Cố Hiểu Mộng cười thành thật, không dám huênh hoang.

"Lúc ở KTV tôi đã cảm thấy cô rất cơ trí, quả nhiên không nhìn lầm người."

Cố Hiểu Mộng thi thoảng nhìn rất ngây ngô, làm Kim Sinh Hỏa nhớ tới con gái mình.

Nếu như nó cơ trí được một nửa Cố Hiểu Mộng thì tốt rồi. Cho dù mất tích, Kim Sinh Hỏa cũng sẽ không lo lắng như bây giờ.

"Tuần tới có đợt hàng quan trọng, cần chở đi, tôi không yên tâm lắm."

Đến rồi!

Kim Sinh Hỏa đi vào chính đề, Cố Hiểu Mộng thu liễm biểu tình, nghiêm túc lắng nghe.

"Tuy rằng mỗi bên đều đã thu xếp xong xuôi, nhưng chung quy vẫn không yên tâm. Cô có một bộ phương pháp vận hàng tùy cơ ứng biến rất bất ngờ, bọn tôi làm lâu rồi, suy nghĩ ngược lại bị hạn chế, cho nên muốn nghe thử xem cô có biện pháp hay nào không."

"Đám hàng kia nhiều không?"

"Không nhiều, chỉ có hai cái rương. Nhưng cuộc giao dịch này quả thực quá quan trọng, nếu thật sự bị cảnh sát hốt trọn ổ, toàn bộ chúng ta đi tù cũng không đủ bù."

Kim Sinh Hỏa thấy Cố Hiểu Mộng cau mày, tựa như rơi vào trầm tư.

"Vậy thì, đem hàng bỏ vào rương chống nước, sau đó buộc dưới đáy thuyền." Một lát sau, Cố Hiểu Mộng bắt đầu nói ra ý tưởng, "Vì để đảm bảo an toàn, đặt máy định vị trong rương. Nếu có thể an toàn chở đến đích thì tốt nhất, còn nếu gặp phải cớm, vậy thì nhất định phải bỏ cái rương, để lại máy định vị, về sau vẫn có cơ hội vớt lên."

Phương pháp đem rương buộc dưới đáy thuyền cũng không phải chưa ai từng làm, quả thật có thể tránh được một bộ phận lục soát, nhưng cảnh sát cũng không phải kẻ ngu, nếu thật sự nghiêm khắc kiểm tra, đáy thuyền cũng lật ra hết.

"Chi phí trục vớt không phải quá cao sao?" Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất cho việc thà rằng mạo hiểm, cũng không nguyện ý vứt bỏ vật tư.

"Vậy thì phải xem đợt hàng này là tiền quan trọng, hay là mạng quan trọng." Cố Hiểu Mộng nói lập lờ nước đôi với Kim Sinh Hỏa.

Kim Sinh Hỏa hít mạnh một hơi xì gà, tiến thoái lưỡng nan.

"Có thể nghĩ biện pháp giảm chi phí trục vớt." Cố Hiểu Mộng hiểu rõ sự khó xử của hắn, "Thông thường cớm sẽ truy tìm kiểm tra ở khu vực ven biển, khu nước sâu ven biển chỗ chúng ta đại khái ở tầm 40~70m."

Cô cũng học theo Kim Sinh Hỏa châm điếu thuốc.

"Cho nên?"

"Cho nên chỉ cần chuẩn bị một sợi dây thừng tầm 35m, buộc bên dưới thuyền, đồng thời buộc cái phao trên sợi dây, có thể đặt thêm máy định vị vào trong phao. Thời điểm vớt hàng tìm hai người lặn xuống nước kéo sợi dây xuống, hai đầu buộc lại, kéo lên là được."

Kim Sinh Hỏa nhận được câu trả lời hài lòng, không ngừng khen tặng Cố Hiểu Mộng.

"Nếu lượng hàng này không có gì bất ngờ xảy ra, tuần tới..."

"Kim tổng!" Cố Hiểu Mộng đúng lúc cắt đứt hắn, "Loại cơ mật cấp bậc cỡ này không phải là thứ Hiểu Mộng có thể nghe, Hiểu Mộng không muốn rước họa vào thân. Nếu như đợt hàng này thật sự rất quan trọng, người đưa hàng và người trục vớt không liên lạc với nhau là tốt nhất."

Cố Hiểu Mộng xuyên thấu qua khói mù xì gà, nhìn thấy nụ cười trên mặt Kim Sinh Hỏa càng lúc càng đậm hơn.

Kim Sinh Hỏa đem chuyện này báo cho Long Xuyên, Long Xuyên dặn dò ông ta: "Tuần tới sau khi hàng bình yên đưa tới, mang cô ta đến gặp tôi."

Sau khi Kim Sinh Hỏa đi, Long Xuyên lại rót cho mình một ly trà.

Cố Dân Chương, ông đúng là có một đứa con gái tốt, để xem cô ta có thể vượt qua khảo nghiệm đơn giản này hay không.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Chương trước Chương tiếp
Loading...