[BH|Edit] Bẫy Rập - An Phong | Phong Thanh Ngọc Mộng ĐN
Chương 49: Đại kết cục
Lý Ninh Ngọc đứng dậy đi tới cạnh Long Xuyên, từ trên cao nhìn xuống gương mặt không mấy vui vẻ của hắn."Để tôi nói thử xem ông giết người như thế nào nhé."Cô bắt đầu chậm rãi trần thuật một số chuyện còn xưa hơn cả việc Cố Dân Chương làm gián điệp."Ông lớn lên ở khu đèn đỏ, cùng mẫu thân sống trong một khu hành lang rách rưới. Mẹ ông vô cùng thương ông, vì để chu cấp điều kiện tốt cho ông, tiền gì cũng kiếm. Ông không có cha, đám trẻ con xung quanh chắc chắn sẽ cười nhạo. Con nít nói chuyện luôn rất khó nghe, không chừng sẽ nói mẹ ông loại cặn bã nào cũng đều tiếp.""Đến thời kỳ thiếu niên chắc không chỉ đơn giản là lời nói khó nghe nữa, bọn họ sẽ nói muốn chơi mẹ ông, không chừng còn kể lể chi tiết thật sống động. Có thể ông cũng từng thương tiếc mẹ mình, nhưng đến lúc ông ngủ, mẹ ông mang nam nhân về nhà, nghĩ đến lời của những đứa bé trai lúc ban ngày..." Lý Ninh Ngọc dừng một chút, Long Xuyên đã không còn ức chế được lửa giận trong mắt, cô nhìn thẳng vào hai mắt hắn, "Long Xuyên, có phải ông cảm thấy tại sao cuộc sống của mình lại như vậy, tất cả mọi người đều may mắn, tại sao chỉ có mình ông, tại sao nhất định phải là ông, sinh ra trong loại địa phương đó, ở trong loại gia đình đó.""Cô thì biết cái gì!" Long Xuyên đứng dậy, xích sắt trên còng tay bị kéo vang.Lý Ninh Ngọc không lùi một bước nào, "Lòng tự ái bị đả kích cực độ, ông liền trộm toàn bộ gia sản của mẹ mình chạy đến Lâm Giang làm ăn.""Tôi không phải...""Mẹ ông sau đó nhảy lầu tự sát, chỉ có ông biết, mẹ ông không phải tự sát, bà ta là bị ông bức tử.""Đừng nói nữa..."Long Xuyên suy sụp ngồi xuống, Lý Ninh Ngọc cũng thật sự không nói tiếp nữa, cô để Long Xuyên hòa hoãn mấy phút.Đau khổ, phải chầm chậm kéo dài mới có ý nghĩa.Long Xuyên cúi đầu, Lý Ninh Ngọc cảm thấy đã đến lúc, cô mở miệng, thanh âm lạnh lẽo vô tình như đang tóm tắt một câu chuyện: "Sau đó ông làm quen một cô gái, cô gái đó có lẽ không tệ lắm đúng không. Nhưng ông lại rất tự ti, cảm thấy cha mẹ đối phương xem thường mình về mọi mặt, ông thề mình phải vượt trội hơn mọi người, ông bước lên con đường buôn lậu. Thẳng thắn mà nói, ông chắc hẳn là một người có đầu óc nhạy bén linh hoạt, rất nhanh liền bắt đầu ăn nên làm ra, cho đến một ngày, có người đến tìm ông... Hỏi ông có đồng ý buôn bán vũ khí hay không."Nói xong, Long Xuyên vẫn không ngẩng đầu lên."Đây chính là toàn bộ câu chuyện của ông, thật thối nát." Lý Ninh Ngọc không phải đang phê bình câu chuyện, mà là cuộc đời của Long Xuyên.Người đàn ông đối diện siết chặt nắm đấm đặt trên bàn, mạch máu căng phình."Ông cho rằng mình đổi thành họ Long, thì chính là long phụng giữa loài người?""Rất nhiều người đều nhớ kỹ, mẹ ông là gái đứng đường, ông là tên tạp chủng."Lý Ninh Ngọc chịu đựng ghê tởm, đời này cô chưa bao giờ nói ra lời khó nghe như vậy.Cô không có thành kiến gì với gái đứng đường, đó cũng chỉ là những người đáng thương chịu đủ mọi khổ nạn mà thôi.Lời nói của Lý Ninh Ngọc, đầy ắp khinh thường và miệt thị, giọng điệu cao cao tại thượng, cực kỳ giống những lời mà Long Xuyên nghe được thời niên thiếu.Hắn ngẩng đầu lên, Lý Ninh Ngọc đúng như ý nguyện thấy được sự thống khổ và oán độc trên mặt hắn.Hóa ra giết người tru tâm, sẽ có khoái cảm.Nhưng như vậy có là gì, hắn chỉ là chịu thống khổ, còn Hiểu Mộng của cô, lại sẽ không quay trở về nữa."Cho nên, Long Xuyên, nói cho tôi biết, rốt cuộc Cố Hiểu Mộng chết như thế nào?"Long Xuyên mặt mày phờ phạc, không có bất kỳ vốn liếng gì để bàn điều kiện, hắn không ngờ rằng ngồi ở đây không phải để nói chuyện buôn lậu, mà là nói về quá khứ của hắn."Ông cũng có thể không nói, chỉ có điều câu chuyện vừa rồi, cho dù phải bán nhà, tôi cũng nhất định sẽ mua đủ các trang tin tức và phương tiện truyền thông, để nhân dân cả nước nhìn thấy mặt ông, nghe thử câu chuyện của ông."Bộ dạng Lý Ninh Ngọc xưa nay chưa bao giờ nhìn giống nói đùa, vẻ mặt cô nghiêm túc như đã liên lạc sẵn môi giới, chỉ chờ Long Xuyên cự tuyệt liền đi xoay tiền."Xử buôn lậu phạt ngồi tù chẳng có gì thú vị, quốc gia còn phải tốn tiền cơm. Lát nữa tôi sẽ báo cáo với bọn họ, nói ông bị người ta uy hiếp lợi dụng, vô tội phóng thích. Để ông thử trải nghiệm cuộc sống đi đến đâu cũng bị người chỉ trỏ. Nếu tôi là ông, chẳng thà chết cho xong."Lý Ninh Ngọc chôn xuống một ám thị trong lời nói.Cho Long Xuyên đủ thời gian suy tính, hồi lâu sau, hắn mới mở miệng nói: "Tại sao cô lại cố chấp với chuyện Cố Hiểu Mộng chết đến như vậy.""Đúng như ông nghĩ, lấy việc công làm việc tư, tôi chỉ muốn biết trước khi chết em ấy đã trải qua chuyện gì. Ông tốt nhất hãy tin tưởng cặp mắt của tôi, đừng nói láo nửa câu nào.""Có thể cho tôi điếu thuốc không?"Được ngồi tù, lại là kết cục tốt nhất của hắn.Hắn không hiểu sự cố chấp của Lý Ninh Ngọc, nhưng mà chi tiết vụn vặt không quan trọng này, hình như thật có thể cứu hắn."Cô xác định chỉ xử tôi ngồi tù thôi sao?""Ông không có tư cách bàn điều kiện với tôi."Hút một điếu thuốc, thoáng bình ổn tâm tình, Long Xuyên mới bắt đầu chầm chậm nói."Thứ Cố Hiểu Mộng đưa cho cô chắc hẳn là chứng cớ buôn lậu của tôi, buôn lậu chỉ là thứ yếu, có lẽ trong tay cô ta có một phần tài liệu rất quan trọng.""Tài liệu gì?" Lý Ninh Ngọc giả vờ như không biết.Long Xuyên vẫn chưa biết bên ngoài đã trở trời rồi."Chính là một tài liệu rất trọng yếu, tôi cũng không biết bên trong có gì." Long Xuyên liếc nhìn Lý Ninh Ngọc, sắc mặt đối phương vẫn như thường, hắn chắc chắn Cố Hiểu Mộng không nói chuyện này với Lý Ninh Ngọc."Nhưng tôi cũng không dám chắc trong tay cô ta có hay không. Tôi phái cô ta đi Tân An, từ khi cô ta trở về tôi vẫn luôn cho người theo dõi, sau đó cô ta đến mộ của mẹ mình, mặc dù không đủ chứng cớ, nhưng thủ hạ nói với tôi, hắn phát hiện phần mộ mẹ cô ta có dấu vết đào bới.""Cô chắc hẳn cũng đoán được rồi, có lẽ là chôn ở trong mộ.""Sau đó tôi bắt đầu nói gần nói xa với Cố Hiểu Mộng rất nhiều lần, trừ tôi ra, chắc hẳn những người khác cũng để mắt và tiếp cận cô ta rồi. Thời gian không chờ đợi người, tôi hẹn cô ta lên thuyền, chuẩn bị dùng biện pháp mạnh.""Ngoài tôi ra, còn có một nhà thôi miên cao cấp được phái đến.""Cho nên?" Lý Ninh Ngọc có dự cảm xấu."Lúc hỏi đến điểm mấu chốt, Cố Hiểu Mộng giống như phát điên bắt đầu đập phá đồ vật. Cô ta thanh tỉnh rất nhanh, cửa mở ra, cô ta chạy ra ngoài. Tôi sợ nhảy xuống biển không dễ bắt, liền nổ súng bắn bị thương chân. Mấy con thuyền kỳ quái kia xuất hiện, tôi nghĩ là tiếp ứng, nên chỉ có thể giết cô ta.""Các ông hỏi gì, hỏi trong tay em ấy có tài liệu hay không sao?""Không hỏi được gì. Cô ta là nằm vùng, phòng tuyến tâm lý rất khó công phá." Long Xuyên tựa như đang hồi tưởng, "Hỏi người thân cận nhất của cô ta là ai, hỏi cô ta giấu tài liệu ở địa phương nào, cô ta liền bắt đầu nổi điên."Cố Hiểu Mộng...Có lẽ hôm đó em ấy thật sự đã nghĩ làm việc xong sẽ cùng cô đi xem phim."Chỉ có như vậy?""Chỉ có như vậy."Phải, chỉ có như vậy.Lý Ninh Ngọc thất thần một hồi, cô biết Cố Hiểu Mộng được huấn luyện chuyên nghiệp, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại hỏi đúng vấn đề liên quan đến cô, ngay cả đánh cược Cố Hiểu Mộng cũng không dám đánh cược.Có thể Cố Hiểu Mộng đã sớm chuẩn bị tinh thần sẵn sàng hy sinh, chỉ là không ngờ lại tới sớm như vậy.Nếu như nói ngày biết tin Cố Hiểu Mộng chết, Lý Ninh Ngọc giống như đi trên đường bị xe vượt tốc độ tông vào, vậy thì giờ phút này chính là rơi vào trong một chiếc kính vạn hoa xung quanh toàn là kim, chi chít dày đặc đâm sâu vào tim cô.Đêm nay trời mưa, trời chuyển sang nhiều mây.Xảy ra một cách tự nhiên, nhưng tất cả đều là ngoài ý muốn.Hai người không tiếp tục nữa, Lý Ninh Ngọc chợt phá vỡ yên lặng: "Ông vẫn luôn biết Cố Dân Chương là gián điệp đúng không?"Vẻ mặt Long Xuyên trở nên âm u bất định."Tưởng tôi không biết sao?" Lý Ninh Ngọc cười giống như khóc.Cô cố gắng bình ổn nói: "Sau khi ông buôn lậu vũ khí bị phát hiện, Cố Dân Chương liền nhìn chằm chằm ông. Hai người sát nhập công ty, ở Lâm Giang hô mưa gọi gió. Người phía Đông Châu tìm đến ông, Lâm Giang lại còn ở gần biên giới Việt Nam Myanmar, bọn họ vươn tay quá dài rồi. Sau khi Cố Dân Chương chết, phía Đông Châu cho ông làm trung gian với ông chủ phía bên trên, cũng chính là tên gián điệp xâm nhập vào hàng ngũ quan viên cấp cao. Đủ loại gián điệp trải rộng khắp cả nước, thấy ông buôn lậu phát đạt, liền để ông buôn lậu vũ khí. Sau khi Cố Dân Chương chết, ông mới được người bên trên báo cho biết kỳ thực ông ấy là gián điệp đúng không.""Ông thật sự cho rằng thế lực sau lưng mình mạnh lắm sao, có thể vĩnh viễn bảo vệ ông sao?"Lý Ninh Ngọc đưa ra mấy tấm hình chụp một người đàn ông đeo còng tay, đó là núi dựa lớn nhất của Long Xuyên."Không có chứng cứ gì chứng minh các ông có lui tới với nhau, không sai.""Thế giới này thật sự rất kỳ diệu, đồ vật mà bao nhiêu phe phái nhăm nhe đã nhiều năm, xâm nhập rất nhiều địa khu để tìm kiếm, không ngờ tới đúng không, phần tài liệu đó ở trong tay tôi, Cố Hiểu Mộng đã sớm giao cho tôi rồi."Nếu không phải vì để không khai ra Lý Ninh Ngọc, có phải Cố Hiểu Mộng sẽ không cần chết không.Cái giả thiết khốn khiếp này, không biết sẽ đeo bám người sống đến bao lâu.Long Xuyên bàng hoàng khó tin nhìn Lý Ninh Ngọc."Tôi đã viết 78 trang báo cáo, phần tài liệu đó hiện tại đang ở Trung Nam Hải." (*)Trung Nam Hải: trụ sở ĐCSTQ ở Bắc Kinh"Không liên quan nhiều đến ông đúng không?" "Vậy thì cái này chắc có liên quan đến ông đấy."Lý Ninh Ngọc lôi ra một bản sổ sách từ trong bìa tài liệu vứt xuống trước mặt Long Xuyên, đó là danh sách giao dịch của các quan viên có lui tới tòa nhà của hắn."Kim Sinh Hỏa cung cấp đó, Long Xuyên, cảm giác bị chúng bạn xa lánh thế nào? Cuộc đời ông thật là thất bại đến nát bét."Hồi trước Lý Ninh Ngọc từng đi công tác xử lý một vụ án lừa bán trẻ em và phụ nữ.Phan Hán Khanh nhắc tới nhiều năm trước thủ hạ của mình bắt được một chiếc thuyền, bên trong đều là các cô gái trẻ tuổi bị lừa bán, trong đó có Kim Nhược Nhàn bị bán đến Mân Châu, trong lúc bị bắt cô ta từng chạy trốn, vừa đụng tường lại còn nhảy xuống biển, không kịp thời cứu chữa. Thời điểm Phan Hán Khanh cứu được, đã mất đi trí nhớ.Phan Hán Khanh báo cáo số phụ nữ được giải cứu lên cho Cố Dân Chương, Cố Dân Chương đối chiếu thời gian, có lẽ Kim Nhược Nhàn mất tích cũng nằm trong số đó.Ông đích thân kiểm tra, xác định đây chính là con gái của Kim Sinh Hỏa.Là một người cha, Cố Dân Chương không phải không hiểu nỗi lo lắng của Kim Sinh Hỏa, nhưng đồng dạng là một người cha, ông chỉ có thể nghĩ mọi cách để lưu lại thứ gì đó cho Cố Hiểu Mộng. Khi ấy Cố Dân Chương đã mơ hồ cảm thấy, có lẽ ông không thể nào vĩnh viễn bảo vệ Cố Hiểu Mộng.Kim Nhược Nhàn bị tạo dựng thân phận, Cố Dân Chương để Phan Hán Khanh đưa Kim Nhược Nhàn sang nước Mỹ du học, làm một con cờ mai sau có thể sẽ dùng đến.Người trong giang hồ, ai cũng đều nghĩ đường lui cho mình.Kim Sinh Hỏa cũng không phải là nhân vật mặc cho người ta gây khó dễ, sổ sách của tòa nhà, mỗi một lần giao dịch đều bị ông lặng lẽ ghi lại thêm một bản.Phần sổ sách trên bàn này, chính là Phan Hán Khanh dùng Kim Nhược Nhàn đổi với Kim Sinh Hỏa.Là phần sổ sách đủ để thay máu một lượng lớn quan viên ở Lâm Giang và các tỉnh thành."Có lẽ ông không có gì liên quan trực tiếp với ông chủ trên đỉnh. Nhưng mà ông nói xem, nếu những người nằm trong sổ sách này biết được ông là người bán đứng bọn họ, họ sẽ làm gì ông đây?""Tôi rất giữ lời, không đem câu chuyện thối nát của ông đi rêu rao. Hiểu Mộng từng khen tôi làm việc nghiêm cẩn chu đáo, thật không khéo, tôi tra được ông đã từng trưng dụng tài khoản ngân hàng của một tên thủ hạ, chuyển tiền cho một cô nhi viện. Hướng đi của số tiền cũng rất dễ tra xét.""Cô...""Long Xuyên, ở quốc gia này, không có bí mật nào không thể tra."Ba năm qua, Lý Ninh Ngọc không làm gì khác, cô chỉ đang dùng tất cả thời gian có thể sử dụng được, tìm hiểu kẻ thù của mình."Ông khinh miệt bản thân có người mẹ đứng đường, vậy thì đứa bé trai kia liệu có khinh bỉ bản thân có người cha phạm tội, vứt bỏ mẹ ông ta, một bà nội làm gái đứng đường hay không? Tôi sẽ không làm liên lụy đến người vô tội, chỉ là không biết nếu công khai tài khoản chuyển tiền này, những người trên sổ sách sẽ làm gì đứa bé."Cho người hy vọng lại bắt người tuyệt vọng, Lý Ninh Ngọc vẫn cảm thấy không đủ."Cô muốn thế nào." Long Xuyên ngay cả sức để giận dữ với cô cũng không còn."Tòa nhà cao nhất Lâm Giang, cao ốc Cẩm Tinh, từ phía sau nhảy xuống chính là bãi đậu xe." Lý Ninh Ngọc chống tay lên bàn."Tôi muốn ông chết." Lời nói tràn đầy bạo liệt, từng câu từng chữ đều tỏa ra từ đôi mắt xinh đẹp của cô.———Tin tức gần đây vô cùng náo nhiệt, có nhân viên hải quan nào đó bị bắt, rồi lại có tỉnh trưởng nào đó bị ngã ngựa, phá được án buôn lậu vô cùng lớn.Lý Ninh Ngọc cầm những tờ báo kia, từ từ thiêu hủy trước mộ Cố Hiểu Mộng.Thế giới này thật hoang đường.Quay đầu lại, cái gì cũng là giả, chỉ có một mình Đồ lão bản thành thật làm buôn lậu.Ngày Long Xuyên chết, Lý Ninh Ngọc ở nhà làm một bàn thức ăn, hướng về phía đối diện không người, bưng chiếc ly cổ cao lên đụng một cái.Lại một ngày 30 tháng 6.Dĩ vãng Lý Ninh Ngọc đều sẽ xin nghỉ ở nhà ngủ một ngày.Lần này cô đến khu trò chơi, ngồi bánh xe chọc trời 25 vòng.Tính ra thì, Cố Hiểu Mộng cũng đã 25 tuổi rồi.Hồi ấy Cố Hiểu Mộng cười cô dùng phím cứng đánh chữ chậm, ba năm, điện thoại di động đã đổi mới ba lần.Lý Ninh Ngọc chụp một bức hình biển ở trên đỉnh cao nhất, gửi cho hình avatar không bao giờ sáng lên được nữa ấy."Hiểu Mộng, sinh nhật 25 tuổi vui vẻ.""Ngày mai tôi phải đi công tác, cho dù không bắt được cọp lớn, cũng có rất nhiều thứ phải thanh lọc.""Nhiệm vụ công việc khá nặng, có lẽ một tháng sau mới trở về."Lướt lên phía trên, Lý Ninh Ngọc không biết đã nói bao nhiêu lời như vậy với Cố Hiểu Mộng.Mỗi lần gửi xong Lý Ninh Ngọc liền đóng máy, cô đã từng lướt một lượt, nhưng lướt mãi mà không đến tận cùng, nên cũng lười xem lại.Tại phòng phát hiện nói dối ở thủ đô.Ánh đèn nhu hòa chiếu lên gò má Lý Ninh Ngọc, cô buông xuống tập tài liệu trong tay, nhìn chiếc máy không biết đã đo đạc bao nhiêu lần ở trước mắt."Câu hỏi tiếp theo, ông có thể trả lời tôi là phải, hoặc không phải."Cánh cửa đóng lại.————Xuân về hoa nở, lại đến ngày người mới gia nhập Cục Cảnh sát hằng năm.Lý Ninh Ngọc vốn nên thăng chức lại lựa chọn tiếp tục ở lại Lâm Giang, không ai biết tại sao cô không đi, người khác hỏi, cô chỉ nói là có tình cảm với thành phố này.Cô cầm tài liệu chuẩn bị đi vào phòng làm việc, có hai người cảnh sát đứng trước bảng thông báo của đại sảnh, có lẽ là mới tới. Lý Ninh Ngọc ngược sáng, chỉ có thể mơ hồ thấy một người trong đó chỉ vào tấm hình của cô ở trên cùng, hình như đang nói gì đó với đồng nghiệp bên cạnh.Lý Ninh Ngọc mỉm cười, từ khi thăng chức đến nay, lần nào cũng có người mới bất ngờ với vị đội trưởng trẻ tuổi như cô.Vừa đẩy cửa ra, bên tai chợt vang lên một giọng nói quen thuộc:"Ở chỗ mấy người, nữ cảnh sát đều xinh đẹp như vậy sao?"
┬┴┬┴┤Chính Văn Hoàn├┬┴┬
"Chầm chậm giữa đất trời,
Không chết sẽ gặp nhau."