[BH|Edit] Bẫy Rập - An Phong | Phong Thanh Ngọc Mộng ĐN

Chương 42: Người đến từ quá khứ



"Ta sẽ không làm hại con." Nữ nhân mở miệng nói câu đầu tiên liền tỏ rõ lập trường.

"Tôi biết, nếu không tôi đã không trực tiếp chạm mặt bà." Cố Hiểu Mộng khuấy cà phê, nói: "Thế này đi, bà chắc chắn nhận biết tôi, cho nên tôi không tự giới thiệu nữa, bà có thể cho tôi biết tên bà là gì không?"

Người phụ nữ này nhìn có vẻ tuổi tác không nhỏ, Cố Hiểu Mộng đoán tuổi bà ta khoảng chừng từ 40 đến 50. Đến gần nhìn kỹ, trên mặt rõ ràng có cảm giác rất giả, đó là dấu vết của việc bôi quá nhiều Axit Hyaluronic (chất có nhiều trong các sp dưỡng da).

"Ta họ Trương." Bị Cố Hiểu Mộng nhìn chòng chọc hồi lâu, đối phương mới chậm rãi mở miệng.

"Họ Trương?" Đây cũng tính là thông tin sao, nói như không nói.

"Tôi khuyên bà tốt nhất là nhanh chóng nói cho tôi biết vài thứ hữu dụng, nếu không, tôi không đảm bảo ngày tháng về sau của bà có thể được an bình."

"Hiểu Mộng..."

Đối phương đột nhiên xưng hô thân mật, Cố Hiểu Mộng có chút mất tự nhiên, cô vừa cảm thấy quen thuộc, vừa có chút kháng cự.

Cố Hiểu Mộng không diễn tả được cảm giác này, cô mất tự nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói của người phụ nữ này không giống bất cứ giọng nói nào cô từng quen, rõ ràng là một người xa lạ không quen biết, nhưng Cố Hiểu Mộng trong một khoảnh khắc lại có cảm giác muốn thân cận đối phương.

Nhưng cô làm sao có thể nảy sinh cảm giác thân cận với người khác, cảm giác thân cận đối với cô chính là đòi mạng.

"Trương nữ sĩ không cần gọi tôi thân thiết như vậy." Cố Hiểu Mộng đeo lên chiếc mặt nạ cách xa người từ ngoài ngàn dặm ———— học theo Lý Ninh Ngọc.

Ánh mắt nữ nhân kia thoáng qua vẻ đau thương, tựa hồ có chút giãy giụa, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.

Cố Hiểu Mộng không biết nữ nhân kia đang xoắn xuýt chuyện gì, cô không buộc đối phương lập tức nói chuyện, chỉ lặng lẽ khuấy cà phê một vòng lại một vòng, chờ đợi câu kế tiếp.

Cho đến khi cà phê sắp nguội lạnh.

Nữ nhân kia gắng sức mấp máy môi mới có thể thốt lên vài câu: "Con tên Cố Hiểu Mộng, bởi vì ra đời vào lúc sáng sớm, cho nên được đặt tên Hiểu Mộng. Con ở Lâm Giang, ba ba qua đời năm 2005."

"Xem ra các người biết được không ít." Cố Hiểu Mộng cười nhạt.

"Mông bên phải con có nốt ruồi."

???

Mấy câu trước thì thôi bỏ qua, sao bỗng dưng từ thông tin tiểu sử thoắt cái chuyển sang chuyện riêng tư vậy! Cố Hiểu Mộng nhanh chóng lật lại ký ức nửa đời trước, chẳng lẽ cô từng bị người ta chuốc thuốc mê mang đi lúc nào đó, sau đó quên mất sao?

Trên đời này trừ Lý Ninh Ngọc ra, ai có thể biết được mông cô có nốt ruồi?

"Bà có ý gì." Cố Hiểu Mộng trong nháy mắt cảnh giác.

Nữ nhân nặng nề thở dài, như đang đưa ra một quyết định rất lớn, bà cầm tay Cố Hiểu Mộng nói: "Chuyện tiếp theo ta muốn nói có lẽ sẽ lật đổ nhận thức của con, ta hy vọng Hiểu Mộng có thể chuẩn bị sẵn tinh thần."

Lời này dường như mang theo ma lực, Cố Hiểu Mộng ma xui quỷ khiến không rút tay mình ra.

"Ta họ Trương, Trương Quân Hoa."

Trương... Trương Quân Hoa.

Không một người nào tự giới thiệu mình lại có thể giống như bà, mang theo cả hiệu ứng sấm chớp rung trời.

Nghe được cái tên này, vành mắt Cố Hiểu Mộng thoáng đỏ hồng, cô đột ngột rút tay về, "Nếu bà còn dám đùa giỡn người mẹ đã qua đời của tôi, tôi, sẽ giết bà." Cố Hiểu Mộng từ trong kẽ răng nặn ra một câu nói lộn xộn rời rạc.

"Năm con bảy tuổi, cầm giấy khen về nhà, quá vui sướng không để ý bậc cấp, té lộn mèo vào ghế gỗ đặt trước cửa, đập đầu chảy máu bị khâu hai mũi, ba con ném bỏ chiếc ghế ngay trong ngày hôm đó."

"Con học lái xe đạp, rõ ràng có bánh xe phụ, con lại khăng khăng không cần, bởi vì trẻ con trong khu nhà đều không dùng bánh phụ. Con hiếu thắng từ nhỏ, cho nên cũng không muốn."

"Con không thích ăn gừng, cũng không thích uống thuốc bắc, mỗi lần uống liền đau bụng."

"Năm con mười tuổi..."

Nữ nhân nói liên miên rất nhiều chuyện, Cố Hiểu Mộng an tĩnh nghe, cà phê lăn tăn gợn sóng, đó là giọt nước nhỏ xuống từ cằm Cố Hiểu Mộng, vị mặn ướt át rơi vào trong chiếc ly kiểu Mỹ.

Miệng Cố Hiểu Mộng như bị keo cao su dính chặt, giọng nói của nữ nhân kia đã biến thành thanh âm cô quen thuộc nhất, là giọng nói bao năm qua chỉ có thể xuất hiện ở trong mộng.

Cô dùng sức mở ra cổ họng, khàn khàn gọi lên tiếng xưng hô đã mười mấy năm không hề dùng đến: "Mẹ..."

"Ừ..."

Chẳng phải đây cũng là tiếng gọi mà Trương Quân Hoa đợi đã mười mấy năm sao.

Cố Hiểu Mộng bị rút sạch sức lực toàn thân, cô ngồi yên tại chỗ, mặc cho đối phương cầm khăn giấy lau sạch nước mắt mình.

Rõ ràng trên mặt bà cũng phủ đầy nước mắt, lại đến lau sạch cho cô trước.

Cô thật muốn lớn tiếng khóc lên.

Nhưng Cố Hiểu Mộng không dám, cô thậm chí không dám ôm bà.

Dù sao lần trước ôm lấy mẫu thân, chính là ở trong mộng. Cố Hiểu Mộng mừng rỡ chạy tới, ôm một cái, người kia liền tan rã.

Cảnh mộng chuyển dời, Cố Hiểu Mộng lại biến trở về năm tám tuổi, lúc biết được tin tức mẫu thân qua đời, ôm Cố Dân Chương không ngừng khóc nháo "Con muốn mẹ".

Cố Hiểu Mộng luôn bừng tỉnh trong cơn nức nở, nhưng cô đã lâu không nằm mơ thấy mẹ, đã lâu lắm rồi.

"Mẹ, là thật sao?"

Nhìn Cố Hiểu Mộng dè dặt cẩn thận không dám nhận nhau, trái tim Trương Quân Hoa như bị dao cắt, bà an ủi: "Mẹ biết Hiểu Mộng hiện tại nhất định có rất nhiều câu hỏi, nguyên nhân hậu quả rất phức tạp, mẹ từ từ kể rõ với Hiểu Mộng được không."

"Được." Cố Hiểu Mộng kiềm chế nước mắt, ngoan ngoãn gật đầu.

"Tại sao Hiểu Mộng tới Tân An?" Trương Quân Hoa hỏi cô.

Cố Hiểu Mộng khóc đến đỏ bừng mũi, cô lau nước mắt nước mũi, nghe những lời này, lý trí lập tức khôi phục bình thường.

"Con, con đi công tác." Cố Hiểu Mộng đã tin một phần, nhưng mà đột nhiên xuất hiện một nữ nhân có diện mạo hoàn toàn không giống với người mẹ "đã chết" của mình, biết tất cả chi tiết nhỏ nhặt của bản thân, vừa mới nhận nhau đã hỏi cô như vậy.

Nghĩ kiểu gì cũng thấy kỳ quặc.

Có thể là phản ứng bản năng của cảnh sát nằm vùng, trước khi lấy được tình báo muốn có, Cố Hiểu Mộng không định tiết lộ bất cứ tin tức nào liên quan đến mình.

Trương Quân Hoa đột nhiên mỉm cười, gương mặt vẫn còn treo ngấn lệ: "Bọn họ mỗi lần báo cáo đều nói Hiểu Mộng lợi hại lắm thế nào đó, trưởng thành rất nhanh thế nào đó, hiện tại chính mắt nhìn thấy, mẹ yên tâm hơn một chút rồi."

"Báo cáo, báo cáo gì?" Chẳng lẽ bản thân luôn bị người theo dõi? Cố Hiểu Mộng chợt toát mồ hôi lạnh.

"Biết nói từ đâu đây, bắt đầu từ khi mẹ qua đời đi." Trương Quân Hoa nhắc tới cái chết của mình, trái tim Cố Hiểu Mộng bắt đầu đau nhói, kỳ thực cô muốn hỏi: Mẹ rõ ràng còn sống, sao lại nhẫn tâm đến như vậy, bao năm qua không để con gặp mặt dù chỉ một lần, chẳng lẽ mẹ không nhìn thấy con rất nhớ mẹ sao.

Nhưng cô nhịn được, bây giờ không phải là lúc cô bày tỏ ủy khuất. Ba mẹ thương cô đến thế, cô đã bình an vô sự lớn lên mà vẫn còn đau khổ như vậy, huống hồ là ba mẹ.

"Lúc ấy đúng vào đêm trước khi Tân An được trao trả, liên lạc viên bên phía Tân An đột nhiên qua đời, nguyên nhân cụ thể mẹ không nói kỹ nữa. Chuyện này không thể báo lên, bởi vì mọi thứ đang căng như dây cung, ở thời điểm mấu chốt này, nếu xảy ra chuyện, bên trên sao có thể không nghĩ đến ba con? Không nghi ngờ cũng phải nghi ngờ. Nhưng mà công việc bên này lại không thể không có người làm, ngày thường mẹ vẫn hay phụ giúp ba con, bắt tay vào việc cũng rất nhanh, cho nên mẹ buộc phải qua đời ngoài ý muốn, trở thành người phù hợp nhất để thay thế vị liên lạc viên này. Vừa để đảm bảo quá trình trao trả tiến hành thuận lợi, vừa để bảo vệ tính mạng gia đình ta."

Cố Hiểu Mộng còn nhớ lúc ấy cô tan học về nhà, ba ba ôm một hộp tro cốt, nói với cô, mẹ cô không còn nữa.

Cô đập hộp tro cốt xuống đất, chưa bao giờ dùng hết sức mà khóc như vậy: "Con không tin, con không tin! Ba ba lừa con, con muốn mẹ!"

Cố Hiểu Mộng khóc đến tắt tiếng, cũng khóc đến mệt mỏi, song vẫn không cách nào tiếp nhận người mẹ yêu thương mình đã qua đời, ngay sau đó cô đổ bệnh rất lâu, lâu đến mức không tham gia cả tang lễ "náo nhiệt" của Trương Quân Hoa.

Hóa ra đè nặng trên người Cố Hiểu Mộng cô, không phải là nỗi đau mất người thân của một người bình thường.

Tân An, 1107 km vuông, 18 quận. Rõ ràng nó không liên quan đến cuộc sống của bất cứ người bình thường nào.

Nhưng sự tồn tại của nó lại lặng yên không tiếng động đè lên bả vai non nớt của Cố Hiểu Mộng, đồng thời cũng là trách nhiệm và bánh xe vận mệnh của cả nhà bọn họ.

"Ba mẹ xin lỗi con, nhưng thật không còn cách nào khác..." Áy náy đối với Cố Hiểu Mộng, một câu xin lỗi làm sao đủ che giấu.

"Không sao, con, con không trách hai người."

Có lẽ ở thời điểm bị các bạn học khác chê cười không có mẹ, Cố Hiểu Mộng từng trách bọn họ. Cho dù mỗi lần đều đánh thua, Cố Hiểu Mộng cũng cố chấp đánh nhau với người ta.

Cô toàn thân bầm tím trở về nhà, Cố Dân Chương lúc ấy đang phiền muộn, thấy cô lại không nghe lời đi đánh nhau thương tổn cả người, luôn không nhịn được giáo huấn mấy câu. Cố Hiểu Mộng mím môi chết cũng không nhận lỗi, chỉ đến khi Cố Dân Chương đau lòng ôm lấy, cô mới khóc nấc lên nghẹn ngào tố cáo: "Bọn họ nói mẹ con..."

Sau đó Cố Hiểu Mộng không bao giờ gặp lại những đứa trẻ kia nữa, nghe nói là chuyển trường.

Tuổi còn quá nhỏ, Cố Hiểu Mộng chỉ vui vẻ vì những kẻ phiền nhiễu kia không còn ở trước mắt, đến lớp mười hai Cố Dân Chương qua đời, những người nói xấu cô không vô cớ biến mất nữa, Cố Hiểu Mộng mới hiểu được chuyện gì xảy ra.

Cô đã có kinh nghiệm, nên rất ít khi xung đột với người khác, cô là một cảnh sát gánh trách nhiệm trên vai, sẽ không so đo những người này.

Hơn thế nữa là bởi vì, đã không còn vòng tay nào có thể ôm ấp cô, để cô trốn vào mỗi khi gặp ủy khuất được nữa.

"Vậy là mẹ đã phẫu thuật thẫm mỹ để thay thế người ta sao?" Cố Hiểu Mộng ban đầu chỉ tưởng rằng đối phương yêu cái đẹp mới phẫu thuật thẫm mỹ. Trải qua mười mấy năm già tự nhiên, cho dù là khuôn mặt thật của Trương Quân Hoa, biến hóa cũng không nhỏ. Soi kỹ vẫn có thể nhìn ra được nét đặc thù vốn thuộc về bà, chỉ là ban đầu Cố Hiểu Mộng hoàn toàn không nghĩ đến phương diện này.

"Phải, cũng không phải." Trương Quân Hoa nhấp một ngụm nước rồi nói tiếp: "Người đủ tư cách gặp liên lạc viên cũng không nhiều, nhưng trong hệ thống vẫn có người như vậy, may mà liên lạc viên trùng hợp cũng là nữ. Sau khi ba con qua đời, mẹ đội lên gương mặt này không cách nào che trời vượt biển, chỉ đành dựa theo diện mạo của nguyên chủ, chỉnh cho giống bảy tám phần."

"Mẹ... mẹ cực khổ rồi." Cố Hiểu Mộng không nói nên lời, an ủi nghe cũng không giống an ủi.

Cô biết, bốn chữ "không còn cách nào" này, chính là cam chịu tuyệt vọng sau khi đã tranh thủ mọi cách, không thể không thỏa hiệp. Cô cũng biết, có rất nhiều người đã bỏ mạng trong việc này.

Nhưng thương tổn tới người nhà cô dù chỉ một phần, cô cũng không cách nào thông cảm hay tha thứ.

Sau khi Cố Hiểu Mộng lớn lên, cô chưa bao giờ oán trách ông trời về những việc giáng xuống trên người mình, nhưng trong giây phút này, cô lại muốn nhục mạ vận mệnh, tại sao không chịu buông tha mỗi một người trong gia đình họ.

"Mẹ không khổ, Hiểu Mộng những năm qua mới khổ." Trương Quân Hoa sờ đầu Cố Hiểu Mộng, ánh mắt tràn đầy thương yêu.

"Báo cáo mẹ nói ban nãy..."

"Đúng vậy, những năm qua, kỳ thực vẫn luôn có người ở bên cạnh con bảo vệ con. Mẹ rất khó rời khỏi Tân An, cho nên bọn họ báo cáo với mẹ tất cả mọi thứ liên quan đến con."

"Bọn họ... rốt cuộc là ai?" Lợi hại đến mức Cố Hiểu Mộng chưa bao giờ nhận ra được.

"Hiểu Mộng không cần biết. Người có thể điều động bọn họ, thuộc giai cấp quyền lực mà Hiểu Mộng không thể tưởng tượng nổi, có thể khiến bọn họ hạ mình bảo vệ con, trước kia là vì để ba con an tâm làm việc, sau đó là vì áy náy với ba con."

Cố Hiểu Mộng nghe như rơi vào trong sương mù, dù sao giai cấp quyền lực như vậy, tầng lớp có liên quan đến cái chết của phụ thân, đứng bên phía cô là đủ rồi.

"Bọn họ sẽ không tùy tiện hiện thân, chỉ đến khi Hiểu Mộng gặp nguy hiểm tính mạng mới xuất hiện, đây là lời hứa của vị đó đối với mẹ. Năm lớp 11 Hiểu Mộng gặp phải bất trắc, vốn dĩ đã bức ra bọn họ, may mà vị Lý cảnh quan kia kịp thời xuất hiện."

Trương Quân Hoa bất thình lình nhắc tới Lý Ninh Ngọc, Cố Hiểu Mộng cứng người.

Cô là đang... come out? Vậy mẹ cô có biết chuyện giữa cô và Lý Ninh Ngọc không, mẹ sẽ tiếp nhận sao?

"Con... Chị Ngọc, phải, đã cứu con." Cố Hiểu Mộng khẩn trương đến mức nói chuyện cũng lắp bắp.

"Hiểu Mộng không muốn giới thiệu với mẹ một chút về Lý cảnh quan của con sao?" Trương Quân Hoa nhìn dáng vẻ đột nhiên hốt hoảng của cô, làm sao không biết cô đang suy nghĩ gì.

Trương Quân Hoa ban đầu cũng không thể tiếp nhận, nhưng bà làm gì có tư cách không chấp nhận, bà là người mẹ vắng mặt trong cuộc đời Cố Hiểu Mộng, may mà Lý Ninh Ngọc không để bà thất vọng.

"Bọn con... Bọn con đúng là đang yêu nhau, chị ấy rất tốt." Cố Hiểu Mộng nói xong hơi đỏ mặt, cô trước nay chưa bao giờ nghĩ có một ngày, mình còn có thể giới thiệu Lý Ninh Ngọc với người thân. Nếu mẹ đã biết rõ chuyện của cô như lòng bàn tay, vậy thì sao mà không biết Lý Ninh Ngọc được, e chỉ là muốn nghe chính miệng cô thừa nhận mà thôi.

"Vị Lý cảnh quan này đúng là một người chính trực."

"Chắc hẳn mẹ biết rất nhiều về chị ấy..." Với tư cách con dâu, hoặc là con rể, tiêu chuẩn xem xét của Trương Quân Hoa đối với Lý Ninh Ngọc nhất định rất nghiêm khắc.

"Từ sau lần cô ấy cứu con, mẹ vẫn luôn chú ý cô ấy. Bên trên cũng cần đến người thông minh chính trực như vậy, nếu không với tính tình của Lý cảnh quan, không biết đã bị điều đến địa phương nào từ lâu rồi, đoán chừng đã mất mạng rất nhiều lần. Đến được Lâm Giang cũng là do mẹ nhúng tay vào, hai con vừa vặn ở một chỗ, bảo vệ dễ dàng hơn."

"Cảm ơn mẹ..."

Cố Hiểu Mộng không biết mẹ cô có từng hối hận không, vì đã vô hình trung thúc đẩy nhân duyên của hai người.

"Còn có người bạn Lão Ngư của con, làm việc quá sơ ý, cho rằng ném người vào trong biển thì không sao nữa? Ngay cả hiện trường cũng không dọn dẹp sạch, Hiểu Mộng trở về nhắc nhở hắn một chút. Có vài người đã tận mắt nhìn thấy kẻ đó bị mang đi, nhưng không ngờ vẫn bỏ sót một tên."

Chính là vụ giết người lần đó, Cố Hiểu Mộng hiểu ra, bảo sao lại khéo đến như vậy, một chút dấu vết cũng không có.

Hóa ra tất cả những thứ cô tưởng là trùng hợp và may mắn, đều là vì có người luôn đứng ở phía sau, hộ tống bảo vệ cô.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Lời tác giả

Trong lịch sử vợ cả của Cố Thuận Chương có tên Trương Hạnh Hoa, vai trò của bà đối với Cố Thuận Chương có chút giống như nhân vật cô Triệu.

Chữ ở giữa của Cố Thuận Chương bị đổi thành Dân, cho nên Trương Hạnh Hoa liền bị tôi đổi thành chữ Quân.

Quân Dân nhất thể. Cố gia, tổ truyền thê quản nghiêm.

Chương trước Chương tiếp
Loading...