[BH|Edit] Bẫy Rập - An Phong | Phong Thanh Ngọc Mộng ĐN

Chương 36: Ra mắt anh vợ



Lý Ninh Ngọc thật sự gọi điện thoại hẹn gặp Phan Hán Khanh.

Biết được tin tức này, Cố Hiểu Mộng cảm giác giữa cô và Lý Ninh Ngọc quả thật đã có gì đó xảy ra thay đổi. Trước kia, sự thay đổi như vậy có lẽ chỉ nằm trên lời hứa đầu môi, nhưng hiện tại bỗng dưng nó lại có cảm giác chân thực.

Lý Ninh Ngọc muốn mang cô đi gặp người nhà.

Cố Hiểu Mộng nhớ tới ngày trước, ở thời điểm còn chưa vững tâm, cô đã lén dùng câu chuyện của Cupid và Psyche để thăm dò Lý Ninh Ngọc.

Thực ra đã không còn quan trọng nữa, bọn họ cũng sẽ không phát triển giống như chuyện thần thoại: Đôi tình nhân trải qua trắc trở, sau đó cởi bỏ hiểu lầm cuối cùng trở thành thần sánh đôi ở bên nhau.

Cô bây giờ đứng bên cạnh Lý Ninh Ngọc, trăm phần trăm ăn ý với chị ấy, trăm phần trăm không cần giấu giếm. Cố Hiểu Mộng rất vui, bởi vì cô cho rằng, chỉ có tuyệt đối thấu hiểu, mới xứng với tình yêu của chị ấy.

Trong lúc Cố Hiểu Mộng đang cảm động vì sự thẳng thắn chân thành này, Long Xuyên cũng đang cùng cấp trên thảo luận về cô.

"Cố Hiểu Mộng này, gần đây có động thái gì mới không?"

"Dạo trước có xảy ra hiểu lầm, nổi lên chút xung đột với chủ tịch hiệp thương tỉnh, mới xuất viện mấy ngày."

"Có cá tính. Không hổ là con gái của Cố Dân Chương."

Nghe giọng điệu đầu điện thoại bên kia, không có vẻ gì là chân thành khen ngợi. Long Xuyên chờ đợi câu kế tiếp.

"Cô ta có từng hỏi ông chuyện gì liên quan Cố Dân Chương không?"

"Tạm thời vẫn không có."

"Ngược lại thật bình tĩnh, có phải là không đủ tín nhiệm ông?"

"Tôi cho rằng, cô ta vẫn chưa thật sự xem chúng ta như người mình. Ngài cũng biết mà, cô ta là nữ giới, mấy thứ dùng để lôi kéo quan hệ như ăn uống chơi gái đánh bạc đều không tiện mang theo. Tuy rằng buôn bán làm cũng không nhỏ, nhưng Cố Hiểu Mộng vẫn luôn cho tôi một cảm giác xa lánh, cứ như thể sẵn sàng lui thân rửa tay gác kiếm bất cứ lúc nào."

Nói xong câu này, đối diện an tĩnh mấy phút.

"Nhanh lên đi, vụ án tra hối lộ lần trước đột nhiên thuận lợi, tám phần là do bên trên gõ chuông báo động."


Khách sạn Lâm Giang, nhân viên lễ tân đang tiếp đón một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.

Cô gái cầm theo một túi đồ từ tiệm đồ hiệu xa xỉ ở kế bên, đặt một gian phòng, sáu giờ chiều trả phòng.

Nhân viên lễ tân nhìn cô bước lên lầu.

Sáu giờ, nhân viên gọi điện thoại thông báo trả phòng, không ai nghe điện. Gọi thêm lần nữa thì nhân viên dọn vệ sinh nhận máy, "Khách đã rời khỏi từ sớm, cửa phòng không đóng, thẻ cũng cắm trong máy đọc thẻ."

Giường cũng chưa từng có ai ngủ. Nhưng nhân viên vệ sinh không nói, làm vậy có thể trộm lười, không cần thay đổi lại lần nữa.

Vị khách kỳ quái này vừa vào phòng, liền thay một chiếc váy mới mua. Dĩ nhiên loại dây đeo cũng cần phải đổi, là dây chuyền nhẫn mà chỉ người yêu của cô mới có thể tháo xuống. Xỏ qua một sợi dây bạc rồi lại đeo về cổ, như vậy sẽ càng thêm nổi bật. Khuyên tai và son môi cũng không thể thiếu, tóc phải xõa ra, nhìn sẽ thành thục hơn chút.

Cố Hiểu Mộng hài lòng liếc nhìn cô gái trong gương, rời khỏi khách sạn từ cửa sau.


Lý Ninh Ngọc đến sau Cố Hiểu Mộng không lâu. Cô quan sát căn nhà mình vừa đến, một tòa nhà lẻ loi bên bờ biển, lầu một trống không, lầu hai mới là phòng khách, kiến trúc lấy ánh sáng rất đẹp.

"Đây là một căn nhà khác mà Hiểu Mộng đặt mua đúng không."

"Đúng vậy," Cố Hiểu Mộng dắt Lý Ninh Ngọc lên lầu, đi đến bên cửa sổ kéo màn ra, "Chị xem, mặt hướng biển khơi, xuân về hoa nở." Cô đắc ý giới thiệu phong cảnh ngoài cửa sổ cho Lý Ninh Ngọc nhìn.

Chẳng qua là đọc được từ trong quyển《Hải Tử thi tập》đặt bên mép giường cô, Cố Hiểu Mộng liền ghi nhớ. Những lúc như thế này, Lý Ninh Ngọc luôn cảm thấy mình được yêu bởi một người vô cùng ôn nhu và tinh tế.

Cô lúc nào cũng được người đó nâng niu trong lòng, có được toàn bộ tình yêu và nhiệt tình của đối phương.

"Đúng rồi đúng rồi, còn có cái này!" Cố Hiểu Mộng kéo cô ra không gian cửa sổ trời ở phía ngoài.

Rõ ràng căn nhà còn trống rỗng chưa được trang trí gì, nơi đó lại bày hai chiếc ghế nằm cùng một chiếc bàn tròn.

Cố Hiểu Mộng tìm bộ điều khiển từ xa ấn nút mở cửa, ngửa đầu nhìn, cửa sổ thủy tinh hình vuông, từ từ thu vào giống như cửa trên mui xe, trời xanh mây trắng không chút cản trở đập vào trong mắt.

"Open Sky."

"Bingo~" Cố Hiểu Mộng búng tay kêu cái tách. "Có lần ở nhà chị Ngọc thấy được tấm bưu thiếp kỷ niệm của bảo tàng mỹ thuật Chichu, em liền biết, chị Ngọc nhất định sẽ thích kiến trúc của Ando Tadao, thích vẻ đẹp lý tính kết hợp giữa đường cong và ánh sáng thuần túy."

"Cho nên Hiểu Mộng liền đem James Turrell dọn tới nơi này?"

(*) James Turrell: một nghệ sĩ người Mỹ nổi tiếng với những tác phẩm về ánh sáng và không gian

Cố Hiểu Mộng nằm trên ghế, chỉ chỉ cửa sổ trời trên đỉnh đầu nói: "Đúng thế, mây trời Lâm Giang đẹp như vậy, mỗi một phút lại là một bức tranh khác nhau. Buổi tối vào một khoảng thời gian đặc biệt, sẽ còn có mặt trăng đi ngang qua khung cửa, chúng ta nằm ở đây, ngắm nhìn ngàn vạn bầu trời em vẽ cho chị Ngọc."

Rõ ràng đang nói về bầu trời và tranh vẽ, Cố Hiểu Mộng lại khẽ kéo tay Lý Ninh Ngọc, nhìn vào mắt cô.

Lý Ninh Ngọc liền nằm lên ghế giống như cô, chỉ có điều chiếc ghế bên cạnh vẫn để trống.

Không người nào có thể kề sát tiếng tim đập của Cố Hiểu Mộng giống như Lý Ninh Ngọc.

"Hiểu Mộng rất dụng tâm với căn nhà bên này." Đem so sánh với bên này, bên kia quả thực là tùy tiện đặt mua.

"Chị Ngọc thích không?"

"Thích." Nghĩ tới Cố Hiểu Mộng lắp đặt cái này nhất định tốn không ít công sức, Lý Ninh Ngọc lại bổ sung nói: "Rất thích."

Từ trên đỉnh đầu truyền tới tiếng cười của Cố Hiểu Mộng, Lý Ninh Ngọc cong khóe miệng, tâm tình cô bây giờ cũng giống như đám mây bên ngoài cửa sổ trời, ung dung tự tại.

"Em đang nghĩ, chờ hoàn thành nhiệm vụ, dùng nó làm phòng cưới của chúng ta." Lý Ninh Ngọc nghe thấy nhịp tim của người yêu hình như đang tăng nhanh.

Sao Cố Hiểu Mộng lại liên tục nói ra những điều vừa kinh hỉ vừa ngượng ngùng như vậy.

Kỳ thực, tim vẫn có thể đập nhanh hơn chút nữa.

"Được." Lý Ninh Ngọc nói.

Vì vậy, bầu trời trong xanh, mây trắng lững lờ, ánh sáng tự nhiên, gió 28 độ, nụ hôn của Lý Ninh Ngọc.


"Tiểu Ninh à, không phải anh hai trách gì em, tuy anh đến Lâm Giang công tác có phân nửa là bởi vì quá nhớ em, nhưng mà em đột nhiên kêu anh tới đây, còn bảo anh dọc đường cẩn thận vòng vèo tận mấy chỗ đừng để bị chú ý, rốt cuộc là có cái gì..." Phan Hán Khanh đến, Lý Ninh Ngọc xuống lầu dẫn hắn lên, ngay giây phút nhìn thấy Cố Hiểu Mộng, Phan Hán Khanh đột nhiên bị mắc chứng tắt tiếng.

Cố Hiểu Mộng úp sấp trên lưng ghế sô pha cười híp mắt, còn vẫy tay chào hỏi hắn: "Anh Phan, chào buổi chiều nha ~ "

Phan Hán Khanh bị shock, theo bản năng nhìn về phía Lý Ninh Ngọc, lại thấy em gái mình nở nụ cười cưng chiều.

"Anh hai, chính thức giới thiệu một chút, " Lý Ninh Ngọc đi tới bên ghế sô pha, tay khoác lên bả vai Cố Hiểu Mộng nói: "Bạn gái em, Cố Hiểu Mộng."

Tay cầm cốc nước xài một lần Cố Hiểu Mộng rót cho, Phan Hán Khanh ngồi im không nói lời nào, hắn hiện tại có chút tự bế.

Hắn vừa rồi nghe được một câu chuyện tình yêu hoàn chỉnh, từ khi hai người quen biết gặp gỡ yêu nhau, cho đến khi Cố Hiểu Mộng phát hiện quan hệ giữa hắn và Lý Ninh Ngọc qua tấm bùa bình an nho nhỏ.

Nếu nhân vật chính của câu chuyện không phải là con gái cấp trên và em gái ruột, Phan Hán Khanh cũng muốn rơi lệ cho tình yêu tuyệt đẹp này.

Hắn và Lý Ninh Ngọc cũng từng tán gẫu về đề tài tình yêu, hắn vẫn luôn cảm thấy người anh trai như hắn thiếu nợ Lý Ninh Ngọc quá nhiều, bất luận Lý Ninh Ngọc thích hạng người gì, nam cũng được nữ cũng được, chỉ cần em mình thích, vui vẻ là được.

Cho nên Lý Ninh Ngọc mới tự nhiên tự hào giới thiệu với hắn như vậy. Hắn hiểu rất rõ cô em gái này của mình, người nó vừa ý, chính là tốt nhất không thể nghi ngờ.

"Vậy cuối cùng hai đứa kêu anh tới làm gì, nhận thân sao?" Trong lòng Phan Hán Khanh lẫn lộn trăm cảm xúc. Hắn mất mát em gái không còn là của mình hắn nữa, lại cao hứng rốt cuộc em gái tìm được nơi quy túc, song cuối cùng lại trở về lo lắng: Đứa em mình liều mạng muốn đẩy ra cuối cùng vẫn rơi vào vòng xoáy chẳng biết từ lúc nào.

"Anh, Hiểu Mộng là người hoàn toàn đáng giá tín nhiệm. Chưa kể, em cũng muốn biết những năm qua anh rốt cuộc đang làm gì. Em không còn là mười mấy tuổi nữa, có thể chia sẻ một phần với anh."

Nhìn ánh mắt kiên định của Lý Ninh Ngọc, Phan Hán Khanh biết mình không cần thiết phải giấu giếm nữa.

Hắn thở dài, "Cố... Hiểu Mộng. Được rồi, về sau cũng gọi em là Hiểu Mộng đi." Phan Hán Khanh uống một hớp nói: "Anh biết Long Xuyên bảo em đến gần Tiểu Ninh, nhưng không ngờ hai đứa ngược lại đùa mà thành thật."

"Đây cũng không xem như đùa mà thành thật." Cố Hiểu Mộng nói: "Em vốn chính là cảnh sát, chị Ngọc cũng vậy. Ban đầu em cũng chưa từng muốn từ trên người chị ấy đạt được điều gì. Ngược lại là anh Phan, hồi mới gặp mặt em còn tưởng anh chỉ là người mà ba ba lợi dụng lúc buôn lậu, nhưng ngày đó chị Ngọc nói anh luôn rất thận trọng mỗi khi gặp chị ấy, nếu là bởi vì lúc đó tuổi còn nhỏ không cách nào bảo vệ chị Ngọc, điều này cũng có thể hiểu. Nhưng đến tận bây giờ anh vẫn không chịu nói. Em đang nghĩ, có phải anh Phan cũng là nằm vùng? Giống như ba ba và em đều là nằm vùng vậy."

Cố Hiểu Mộng trực tiếp ném ra suy đoán của mình.

"Nằm vùng?" Lý Ninh Ngọc nhìn về phía Phan Hán Khanh, chẳng lẽ anh hai vẫn luôn kế thừa nhiệm vụ quan trọng nào đó mà ba ba đang làm?

"Có thể nói như vậy." Phan Hán Khanh cũng không phản bác, hắn để cho Cố Hiểu Mộng nói tiếp những hiểu biết của cô đối với Cố Dân Chương. Mấy năm nay Cố Hiểu Mộng tìm hiểu được nhiều thứ từ Long Xuyên và tổ chức, không biết hiện tại nhận thức đến đâu rồi.

"Sau khi ba ba qua đời, Lâm thúc tìm đến em, nói ba ba là nằm vùng, em cũng có thể làm cảnh sát, tiếp tục giám thị Long Xuyên, tránh cho Lâm Giang có buôn lậu ma túy súng ống đạn dược."

"Lâm thúc nói như vậy?"

"Ừm, có chỗ nào không thỏa sao?"

"Không, " Phan Hán Khanh trầm ngâm phủ nhận, "Long Xuyên thì sao, Long Xuyên nói thế nào?"

"Hắn nói không nhiều, không khác biệt lắm với báo chí bên ngoài. Hắn nói mình có quan hệ rất tốt với ba ba, biết ba ba không muốn em vào con đường này, nhưng em không phải đã bước lên rồi sao, anh cũng thấy đấy, hắn có vẻ rất tín nhiệm em, hiện tại em càng ngày càng đến gần trung tâm quyền lực của hắn."

Cố Hiểu Mộng nói xong những điều này, Phan Hán Khanh ngược lại trầm mặc.

Hồi lâu sau, hắn mới mở miệng nói: "Ba em có lẽ thật sự rất không muốn em tham dự bất cứ chuyện gì chú ấy làm, giống như anh không muốn để Tiểu Ninh biết anh đang làm gì vậy." Phan Hán Khanh hít sâu một hơi, "Lâm thúc mà em nhắc tới, có lẽ nên gia tăng một phần phòng bị. Ông ta nhất định biết được nguyện vọng của ba em, nhưng lại vẫn kéo em vào."

Lời này tương đối uyển chuyển, nhưng Cố Hiểu Mộng vẫn ngẩn người, người luôn luôn tín nhiệm đột nhiên lại không thể tín nhiệm, cô rất khó tiếp nhận ngay lập tức.

"Có thể là, Lâm thúc cũng không tự làm chủ được thì sao?" Lý Ninh Ngọc liếc mắt liền nhìn ra cô đang khó chịu.

"Đúng, cũng không loại trừ khả năng này." Phan Hán Khanh cũng lên tiếng an ủi.

Cố Hiểu Mộng nhắm chặt hai mắt rồi lại mở ra, cô đã điều chỉnh lại tâm trạng, về phần Lâm thúc có thể hoàn toàn tin tưởng hay không, đến lúc đó hỏi một chút là biết. Cô mỉm cười nhìn hai người, nói: "Không sao, anh Phan, anh nói tiếp đi."

"Chuyện tiếp theo anh muốn nói rất quan trọng, cũng trái ngược với ý nguyện của Cố thúc, em nhất định muốn nghe sao?"

"Ba ba đã qua đời, ông ấy chết không rõ ràng, em muốn biết tại sao."

Phan Hán Khanh cũng biết Cố Hiểu Mộng nhất định muốn nghe, hắn chỉ là làm giống như ký hợp đồng, trước đó báo cho đối phương biết nhất định phải đọc kỹ điều khoản. Cũng là đang âm thầm giải thích với Cố Dân Chương đã qua đời: Cháu đã xác nhận trước với em nó rồi nhé.

"Được rồi, nói chính xác thì, Cố thúc không phải là nằm vùng, chú ấy là một gián điệp, anh cũng vậy."

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Chương trước Chương tiếp
Loading...