[BH|Edit] Bẫy Rập - An Phong | Phong Thanh Ngọc Mộng ĐN
Chương 27: ♡ Ngọc Mộng ♡
Đồng hồ treo tường "tích tắc tích tắc" quay một vòng lại một vòng, như thể kim chỉ giây không dừng lại, hai người trong phòng cũng sẽ không chịu dừng hôn.Ai nói hôn lâu sẽ thiếu dưỡng khí, rõ ràng là không thầy tự thông.Nhưng nụ hôn dài lâu đến mấy cũng đến lúc ngừng lại, Cố Hiểu Mộng vẫn luôn ngồi nghiêng, vặn đau hông. Nhìn đôi môi của Lý Ninh Ngọc bị cô hôn đến hơi sưng lên, lần đầu tiên biết cái gì gọi là "được đền bù mong muốn", không, phải là "được như mong muốn", là một từ khiến người ta hạnh phúc đến nhường nào.Cô đổi một tư thế khác.Cố Hiểu Mộng sải bước ngồi lên trên người Lý Ninh Ngọc, dùng hai chân vòng lấy eo đối phương."Chị Ngọc..." Cô hôn lên đầu mũi và bên má Lý Ninh Ngọc."Ừm." Lý Ninh Ngọc ngước đầu hưởng thụ nụ hôn tỉ mỉ của Cố Hiểu Mộng."Chưa hôn đủ... Vẫn muốn.""Ừm."Lý Ninh Ngọc biết bản thân thật sự vô cùng thích Cố Hiểu Mộng, sự yêu thích này đã thể hiện rõ từ thời điểm Lý Ninh Ngọc động tâm, cô chỉ muốn nhìn Cố Hiểu Mộng cười. Cố Hiểu Mộng muốn kẹo cô liền cho kẹo, muốn sao cô liền hái sao.Hiện tại Cố Hiểu Mộng muốn một cái hôn, Lý Ninh Ngọc cho đối phương được như ý nguyện.Hồi lâu sau, Cố Hiểu Mộng mới có thời gian liếc nhìn đồng hồ trên tường, "Chị Ngọc, chúng ta hôn từ hôm qua đến hôm nay rồi." Hôn quá lâu, giọng nói Cố Hiểu Mộng đã có chút khàn khàn."Vậy Hiểu Mộng hôn đủ chưa?""Làm sao mà hôn đủ được," Cố Hiểu Mộng tựa cằm vào bả vai Lý Ninh Ngọc, lười biếng nói: "Phải hôn từ tháng này đến tháng sau, từ năm nay sang năm sau, từ kiếp này hôn đến kiếp sau."Có lẽ yêu chính là như vậy, vừa mới cùng một chỗ, đã hận không thể đời đời kiếp kiếp, nói bao lời thề non hẹn biển đi nữa cũng không thể diễn tả một phần vạn tâm tình muốn cùng người trước mắt ở bên nhau."Hiểu Mộng hôm nay vẫn trở về sao?"Cố Hiểu Mộng phát hiện con người Lý Ninh Ngọc thật kỳ quái, rõ ràng ngoài miệng chính là hỏi rời đi, tay ôm hông cô lại chặt thêm một phần. Cô là học sinh giỏi trên mọi phương diện, nghĩ đến Lý Ninh Ngọc luôn đùa giỡn mình, cô cũng học theo: "Chị Ngọc muốn em trở về không?""Đáp án của tôi và Hiểu Mộng giống nhau." Cô giáo không hổ là cô giáo, Cố Hiểu Mộng thua Lý Ninh Ngọc một lần, liền phải vĩnh viễn thua đối phương. "Vậy Hiểu Mộng đi tắm trước đi, tôi thu dọn hành lý."Đem đồ ngủ Lý Ninh Ngọc đưa cho treo lên giá, Cố Hiểu Mộng mở vòi hoa sen. Cô thích nước ấm 40 độ, nhưng thấy nhiệt độ thường dùng trên máy nước nóng của Lý Ninh Ngọc là 38 độ, lần này cô không điều chỉnh lại. Được rồi, giờ thì ngay cả nước ấm cũng rất Lý Ninh Ngọc.Phần nhiệt của hai độ kia, có thể giữ lại lát nữa từ từ nói cho chị ấy.Cố Hiểu Mộng ấn xuống bình bơm dầu gội, là mùi tóc của Lý Ninh Ngọc.Phòng tắm thuộc loại không gian vừa riêng tư vừa xa lạ, nhưng nó sắp biến thành nơi quen thuộc của Cố Hiểu Mộng rồi. Hơi nóng phủ lên gương một tầng sương mù, Cố Hiểu Mộng dùng ngón tay chấm một chút bọt trên đầu, ở trên gương viết hai chữ "Ngọc Mộng", nghĩ một chút lại ở phía sau tăng thêm hình trái tim.Cô nhìn gương cười ngây ngô, gội sạch bọt nước trên đầu, cũng rửa sạch chút tâm tư vừa càn rỡ viết ra. Về phần tại sao không thêm trái tim ở giữa "Ngọc Mộng", Cố Hiểu Mộng cảm thấy cô và Lý Ninh Ngọc nên sít sao kín kẽ, không nên có bất kỳ thứ gì giữa hai người, ngay cả hình vẽ trái tim cũng là dư thừa.Cố Hiểu Mộng tắm xong sấy tóc nằm trên giường, cô là người trưởng thành, không thể nào không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Vì quá độ kiềm chế mong đợi mà trái tim điên cuồng nhảy đập, cô cầm lấy quyển sách bên gối Lý Ninh Ngọc lật bừa một trang.Tủ đầu giường bày một quyển《Hải Tử thi tập》, Lý Ninh Ngọc kẹp thẻ đánh dấu trong một trang thơ, Cố Hiểu Mộng nhìn câu thơ được gạch chân bên dưới:"Trong ánh nắng ban mai người đột nhiên phát hiện ra ta, người ngước mắt nhìn về, nhìn đến mức toàn thân ta trở nên mỹ lệ."Cô cảm thấy thi nhân đúng là báu vật của thế giới, có thể biểu đạt ra sự lãng mạn mà con người không thể nào diễn tả. Cố Hiểu Mộng nghĩ, lúc Lý Ninh Ngọc đọc câu thơ này chị ấy sẽ nghĩ gì, sẽ nghĩ đến cô sao?Ngoài phòng ngủ Lý Ninh Ngọc đang sấy tóc, nghĩ đến bí mật nhỏ vừa mới phát hiện, vẫn không nhịn được khẽ mỉm cười.Hơi nước bốc lên, trên gương hiện lên hình vẽ làm Lý Ninh Ngọc có chút kinh ngạc, Cố Hiểu Mộng trong lúc tắm lại còn làm loại chuyện ngốc nghếch này sao? Cô không nỡ lau đi, nghĩ một chút, cũng ở phía trước hai chữ tăng thêm một trái tim.Đối xứng mới đẹp, giống như tình cảm của bọn họ vậy, chiếu ứng lẫn nhau.Lý Ninh Ngọc sấy tóc xong cũng chui vào chăn mỏng, Cố Hiểu Mộng không dám nói gì, bắt đầu từ khoảnh khắc Lý Ninh Ngọc tiến vào khóa cửa lại, cô không còn đọc được chữ nào nữa."Hiểu Mộng cũng thích đọc thơ Hải Tử sao?" Lý Ninh Ngọc chống đầu nhìn cô."Nghe qua mấy bài, lần đầu tiên đọc." Cố Hiểu Mộng khép sách lại thả về chỗ cũ, Lý Ninh Ngọc có thể đừng nhìn cô bằng ánh mắt như vậy được không. Đèn giường mờ ảo, ánh chiếu gương mặt Lý Ninh Ngọc nhu hòa thêm hai phần, Cố Hiểu Mộng lại muốn chỉnh máy lạnh thấp đi hai độ."Chị Ngọc...""Ừm." Âm thanh này giống như tràn ra từ sâu trong cổ họng Lý Ninh Ngọc."Em... Ừm... Cái đó..." Cố Hiểu Mộng a Cố Hiểu Mộng, ngươi có tiền đồ một chút đi, có thể đừng căng thẳng như vậy không! Cố Hiểu Mộng tự cổ động bản thân, nghĩ xem làm sao bước ra bước đầu tiên.Lý Ninh Ngọc nhìn dáng vẻ lắp bắp của cô, đột nhiên thả lỏng hơn rất nhiều.Đối mặt một trận tình sự, hồi hộp mong đợi cũng không chỉ có một mình Cố Hiểu Mộng."Hiểu Mộng." Lý Ninh Ngọc gọi cô, "Em có muốn hôn môi không."Nếu như không biết nên làm gì, vậy trước tiên hôn môi là được, hôn dần về sau, rồi cái gì cũng biết.Cố Hiểu Mộng chống cánh tay, dán lên trên người Lý Ninh Ngọc, mái tóc dài buông xuống che lại ánh sáng, Lý Ninh Ngọc lấy dây chun trên cổ tay xuống, đem mái tóc thả lỏng của đối phương cột ra sau ót.Nụ hôn của Cố Hiểu Mộng giống như hạt mưa, vừa nhẹ nhàng vừa dày đặc, cuối cùng ngừng lại trên môi Lý Ninh Ngọc. Cánh tay Lý Ninh Ngọc cũng quấn lên cổ Cố Hiểu Mộng, cô cảm thấy hai người có thể gần thêm chút nữa.Thời điểm ý loạn tình mê, adrenalin tăng cao, hiệu quả mang đến không khác gì uống rượu. Cố Hiểu Mộng thừa dịp cỗ "men say" này, tay phải từ vạt áo ngủ của Lý Ninh Ngọc đi vào mò đến eo, lại chầm chậm di chuyển lên.Cố Hiểu Mộng vuốt ve rất nhẹ, trái tim Lý Ninh Ngọc lại đập rất mạnh.Rõ ràng Cố Hiểu Mộng chỉ hôn trên môi, Lý Ninh Ngọc lại cảm giác như bị đối phương nhẹ nhàng đụng chạm hôn khắp toàn thân.Trong thời gian tâm lý, cảm nhận của con người là tuyệt đối chủ quan, Lý Ninh Ngọc biết trong thời gian tuyến tính, càng nhập tâm chuyên chú, thời gian trôi qua càng nhanh. Trong khoảng thời gian đầu óc trống rỗng này, vừa giống như chớp mắt, lại tựa như vĩnh hằng.Cho nên thời điểm cùng Cố Hiểu Mộng thẳng thắn đối diện tới quá nhanh lại cũng quá muộn, phảng phất như chỉ qua một giây, lại giống như trải qua nửa đời.Lý Ninh Ngọc ôm lấy Cố Hiểu Mộng, cô trước nay chưa từng gần sát ai đến như vậy, cũng trước nay chưa từng quan sát độ cong xương quai xanh của một người nghiêm túc đến như vậy. Cô cắn một cái, chú ý tới đồ trang sức treo trên cổ Cố Hiểu Mộng."Đồ trang sức này rất quan trọng sao, tại sao ngay cả đi ngủ Hiểu Mộng cũng không tháo xuống." Lý Ninh Ngọc cầm lấy nhìn nhìn, không có gì đặc thù.Cố Hiểu Mộng không nói lời nào, chỉ mỉm cười tiến sát Lý Ninh Ngọc.Chiếc nhẫn tự nhiên rũ xuống, rơi vào bên lỗ tai Lý Ninh Ngọc, băng giá lạnh ngắt. Lý Ninh Ngọc nghi hoặc hỏi: "Hiểu Mộng?""Ừm, đúng, chính là cái này." Cố Hiểu Mộng khẽ ngậm lấy dái tai Lý Ninh Ngọc.Lúc cô nói chuyện hơi nóng thổi qua, lỗ tai Lý Ninh Ngọc đỏ hơn. "Bên trong chiếc nhẫn, là thanh âm gợn sóng khi chị Ngọc gọi em là Hiểu Mộng, em cắt xuống khắc lên phía trên rồi. Em muốn để chị Ngọc mỗi giây mỗi phút đều có thể ở bên cạnh em, nằm ngay trước ngực em."Nghe Cố Hiểu Mộng giải thích, chiếc nhẫn vừa rồi còn lạnh như băng, hiện tại chạm vào da, Lý Ninh Ngọc chỉ cảm thấy nóng bỏng. Dĩ nhiên, không phải là chiếc nhẫn nóng bỏng, là thâm tình của Cố Hiểu Mộng."Hiểu Mộng thích tôi đến vậy sao?""Chị Ngọc biết mà còn hỏi." Tay của Cố Hiểu Mộng một đường hướng xuống, cô bỗng nhiên muốn ngay lập tức ăn Lý Ninh Ngọc. "Em không phải thích chị, em yêu chị, yêu từ rất lâu rồi, lâu vô cùng, so với chị nghĩ còn lâu hơn."Cuối cùng cũng nói những lời này ra khỏi miệng, Cố Hiểu Mộng cảm thấy ngày mai chết cũng đáng."Vậy tôi chờ Hiểu Mộng đến yêu tôi." Nụ hôn của Cố Hiểu Mộng cùng lời tỏ tình ngây ngốc không chút giả dối, ở trong lòng Lý Ninh Ngọc, chúng hơn xa mọi bài thơ lãng mạn trên đời.Yêu có lúc là tính từ, có lúc là động từ, có lúc là lời mời.Lý Ninh Ngọc mời Cố Hiểu Mộng đến xem một trận mưa trong núi sâu mà chỉ mình cô mới có thể chế tạo.Cố Hiểu Mộng yêu thích mạo hiểm, làm cảnh sát cũng tốt, làm nằm vùng cũng được, cô luôn thích khiêu chiến, luôn thích xông xáo vào những nơi không người. Nhưng cõi đời này không có địa phương nào nhân loại còn chưa đặt chân đến.Columbus phát hiện ra châu Mỹ, thuyền trưởng Cook phát hiện ra Australia, có nghĩa là "phương Nam". Cố Hiểu Mộng cũng là nhà thám hiểm, cô tiến vào lãnh địa của Lý Ninh Ngọc, Cố Hiểu Mộng không muốn đặt tên, cô chỉ muốn lập tức chết đi, sau đó chôn bên trong thân thể Lý Ninh Ngọc.Lý Ninh Ngọc cảm thấy đụng chạm của Cố Hiểu Mộng cũng giống như con người em ấy vậy, có sự khắc chế liều lĩnh, cũng có sự kịch liệt dịu dàng. Nhưng cái này không quan trọng, Cố Hiểu Mộng tiến vào như thế nào, cô đều yêu thích như thế nấy.Thân thể cô trở thành một cây hoa hồng đỏ, được Cố Hiểu Mộng nâng niu trong lòng bàn tay. Sáng sớm sương mù bao phủ, trên cánh hoa ngưng đọng từng giọt sương, Cố Hiểu Mộng uống chúng vào, nói với hoa hồng của em ấy rằng: "Rất ngọt."Mà hoa hồng cũng bị gió thổi cho cánh hoa phiêu tán trên đất, từng cánh hoa của cô yêu em ấy, cũng rải rác từng cánh một cho em ấy nhìn.Cố Hiểu Mộng không biết nên hình dung ánh mắt thấm đẫm tình dục của Lý Ninh Ngọc như thế nào, nhưng cô biết mỗi một nơi của Lý Ninh Ngọc đều khiến cô trầm luân. Cô có thể ở trên người Lý Ninh Ngọc nhìn thấy bản thân, dáng vẻ Lý Ninh Ngọc nhìn cô khát vọng bao nhiêu, cô liền biết được dục vọng muốn chiếm Lý Ninh Ngọc làm của riêng của bản thân vô lý đến cỡ nào.Cô không có nhiều thứ để hồi báo sự yêu thích của Lý Ninh Ngọc, cô chỉ có thể dùng nhiệt liệt cùng ngây ngô, muốn đổi lại được ôm lấy Lý Ninh Ngọc, hoặc được Lý Ninh Ngọc ôm lấy.Nếu như Lý Ninh Ngọc là thần, cô cũng muốn trốn trong áo bào rộng lớn của thần, làm chấm đỏ duy nhất bên trong sự thánh khiết của chị ấy.Nửa đêm canh ba, có người ngủ say, có người độc tỉnh.Mà Cố Hiểu Mộng thì đang thưởng thức thân thể Lý Ninh Ngọc, cô không cách nào miêu tả mình yêu thích làn da của đối phương đến mức nào. Hai người dây dưa cùng một chỗ, giống như xâu kẹo hồ lô cô yêu thích được phủ thêm đường, ăn như thế nào cũng đều thanh ngọt.Cô còn thích một loại âm thanh mới, cũng phát ra từ Lý Ninh Ngọc, rõ ràng đều là kêu "Hiểu Mộng", tại sao cô có thể từ mỗi một tiếng kêu của Lý Ninh Ngọc nghe ra nhiều ý nghĩa khác nhau. Mỗi một lần Lý Ninh Ngọc gọi cô, cô đều đáp trả, có lúc nhanh một chút, có lúc chậm một chút, cô nhất định phải đáp lại chị ấy, mỗi một lần.Ở chỗ Cố Hiểu Mộng, Lý Ninh Ngọc lần đầu tiên cảm nhận được sự run rẩy khi tình chạm đến nơi sâu thẳm. Cố Hiểu Mộng không có kỹ xảo không có kinh nghiệm, nhưng chính sự yêu thích thuần túy nhất ấy, phảng phất như đang lặp đi lặp lại nghiền qua địa phương mẫn cảm mềm yếu nhất của Lý Ninh Ngọc. Cố Hiểu Mộng giống như cơn mưa xối cô ướt đẫm, lại giống như ngọn lửa đốt lên dục vọng cô chưa bao giờ có.Cô không cách nào chống cự sự tiến công quá mức giản đơn của Cố Hiểu Mộng, Cố Hiểu Mộng khiến cô vui thích, bất kể trong sinh hoạt hay ở trên giường, chính là sự ngay thẳng đơn giản như vậy, xông vào trái tim cô, cũng đụng tan hồn phách cô.Chỉ cần nghĩ đến được Cố Hiểu Mộng nồng nhiệt yêu thương, Lý Ninh Ngọc nguyện ý đem toàn bộ bản thân bại lộ cho đối phương, tùy ý đối phương vứt lên cao lại rơi xuống cũng được, tùy ý đối phương xé nát lại bởi vì đối phương mà khép lại cũng không sao.Cho nên bất luận ở trong tay người kia phát ra âm thanh ngượng ngùng như thế nào, mặc cho trở nên sức cùng lực kiệt, cho dù cắn rách bả vai hay cào lưng hiện lên vết đỏ... Lý Ninh Ngọc mệt mỏi rồi, cô biết mình chỉ cần mềm mại gọi một tiếng Hiểu Mộng, đối phương liền sẽ ôm chặt cô vào lòng, dùng thanh âm tràn ngập tình yêu nói bên tai cô: "Em ở đây."Lý Ninh Ngọc mơ mơ màng màng trên ranh giới đi vào giấc ngủ, nghe Cố Hiểu Mộng oán trách thời gian trôi thật nhanh. Cô lại nghĩ tới lý luận trong sách, cảm thấy mọi thứ đột nhiên đều trở nên bất hợp lý.Cô ở trong lòng Cố Hiểu Mộng tìm một vị trí thoải mái nói: "Phần thời gian cam tâm tình nguyện lãng phí cùng Hiểu Mộng, mới gọi là thời gian."Cho nên những thứ khác đều không tính, em mới là thước đo của tôi.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Ed: Σ>―(〃°ω°〃)♡→