[BH][Done] Trọng Sinh Chi Nhân Quả Bất Tuần Hoàn

Chương 87



Sáng sớm hôm sau đã bị điện thoại của hướng dẫn viên giục giã, sao lại là đàn ông chứ? Rõ ràng cái tên kia là tên con gái mà! Sau khi ta xác nhận lại lần nữa, cả người đều không ổn rồi.

Mẹ nó, còn tưởng hướng dẫn viên sẽ là một cô em gái xinh đẹp, bao nhiêu ảo tưởng tan thành mây khói, biết thế ta đã gọi điện liên lạc từ đầu!

"Sao mà sớm thế..." Mã tiểu thư cả người còn rúc trong chăn, thò tay ra sờ soạng eo ta rồi mò xuống bụng.

"Họ sắp đến dưới lầu rồi, nghe bảo đoàn này ngoài chúng ta ra còn có hai nhóm người nữa. Đệt, chẳng phải đã nói là lịch trình riêng tư à, sao đột nhiên lại có thêm người khác?!" Thế là thế giới hai người ngọt ngào đã được lên kế hoạch có lẽ sẽ bị phá vỡ rồi...

"Không sao, người đông cho vui." Mã tiểu thư dụi mắt chui ra khỏi chăn.

"Ồ? Chị còn thích náo nhiệt cơ đấy, tôi cứ tưởng chị thích chúng ta đến quy ẩn trong rừng sâu núi thẳm hơn chứ."

"Cũng được." Mã tiểu thư trông vẫn còn mơ màng buồn ngủ.

"Được cái gì mà được, mau dậy đi, tối qua nội y vứt đâu rồi?" Ta lục lọi quần áo giúp Mã tiểu thư bên giường, thật giống như đang chăm sóc một đứa con gái sáng sớm không muốn đi học vậy, giúp nàng mặc quần áo xong rồi kéo nàng đi rửa mặt.

Đến khi chúng ta thu dọn xong xuống lầu, hướng dẫn viên đã gọi điện thoại cho ta lần thứ tư rồi, lên xe ta chỉ biết cười gật đầu xin lỗi. Đậu xanh, sao lần nào làm mấy việc này cũng là ta vậy.

Chúng ta lên một chiếc xe khách nhỏ màu đen, hàng ghế đầu tiên là một cặp tình nhân đang phô trương ân ái không kiêng nể ai. Sau khi chúng ta lên xe thì ngồi ở hàng ghế cuối cùng, ngồi cùng một người đàn ông trông có vẻ đi du lịch một mình, may mà hắn đeo tai nghe có vẻ không muốn nói chuyện với chúng ta.

"Hoàng tiểu thư, xin lỗi cô nhé, vì công ty thiếu nhân lực nên tuyến đường cô đặt không thể chạy riêng cho cô được, cô xem đi cùng chúng tôi đến một tuyến đường gần đó có được không? Cũng thú vị lắm đấy, mà lại ít người đến tham quan nữa. Cô xem..." Tiểu ca hướng dẫn viên rõ ràng là đang chơi bài ngửa, bọn họ đã lừa chúng ta lên xe rồi còn đâu, ta mà từ chối thì chẳng có gì để chơi nữa, xem ra về sau phải cho công ty du lịch này một đánh giá tệ mới được!

"Sao cứ nói đổi là đổi thế, không đáng tin chút nào, mà cái thành trấn quái quỷ kia có phải là hơi hẻo lánh quá không, gần biên giới rồi đấy, có an toàn không vậy?!" Ta cứ cảm thấy bên đó ít người đến, lại ở vùng biên giới, không phát triển, nhỡ xảy ra chuyện gì thì có phải bị bỏ lại đó không.

"Về chi phí thì chắc chắn sẽ giảm giá ưu đãi cho cô, cái này cứ yên tâm~ Bên đó tuy phong cảnh sa mạc có hơi đơn điệu nhưng vẫn có nhiều điểm tham quan đặc biệt lắm, ví dụ như hố trời lửa, di tích Nữ Tôn quốc, còn có cả bích họa hang đá nữa, đều là những thứ cực kỳ hiếm thấy đó~" Hướng dẫn viên thao thao bất tuyệt bắt đầu kể về các điểm tham quan, nhưng ta chỉ thấy hứng thú với di tích Nữ Tôn quốc kia thôi, chẳng lẽ thực sự có nơi giống như nữ nhi quốc sao?

"Cái Nữ Nhi quốc kia có di tích gì vậy?"

"Hoàng tiểu thư, cái đó là Nữ Tôn quốc, không phải Nữ Nhi quốc ạ." Hướng dẫn viên tuy cười, nhưng ta nhìn ra được là hắn đang thầm mắng ta không có văn hóa.

"Hở? Có gì khác nhau?" Dù sao cũng đều là vương quốc của phụ nữ mà.

"Xem ra Hoàng tiểu thư cũng có hứng thú với tuyến đường này nhỉ, vậy chúng ta xuất phát thôi, trên đường tôi sẽ từ từ kể cho mọi người nghe~" Tiểu ca hướng dẫn viên vậy mà lại lừa được ta vào tròng, xem ra hắn có tiềm năng bán hàng đa cấp lắm đấy.

Xe bắt đầu lăn bánh, Mã tiểu thư nghiêng người qua nói nhỏ, "Nữ Nhi quốc là chỉ có phụ nữ không có đàn ông, Nữ Tôn quốc là trọng nữ khinh nam."

"Chỉ có phụ nữ? Vậy sinh con thế nào? Nữ nữ sinh con hả?" Ta nói nhỏ.

"Ngu chết đi được, về nhà đọc sách nhiều vào." Mã tiểu thư đẩy đầu ta.

"Nếu đọc sách mà có tác dụng thì tôi cũng sinh con với chị luôn nhé~" Ta cười hì hì dính sát vào nàng.

Lúc này, người ngồi hàng ghế trước quay đầu lại. Lúc lên xe ta không để ý, hóa ra là hai người phụ nữ, một người đang nghiêng người dựa vào người kia, mũ che kín mặt, ban đầu ta còn tưởng cũng là một cặp tình nhân chứ.

Nhưng mà, thời buổi này cũng không chắc hai người phụ nữ không phải là tình nhân đâu nhỉ. Cô ấy không nói gì, chỉ nhìn ta một cái rồi quay đầu lại.

"Tôi nói cho các bạn nghe, đến đó rồi nhất định phải nghe theo chỉ huy của tôi, đừng chạy lung tung. Mấy năm gần đây ở đó có bọn vũ trang cực đoan xuất hiện, có chút nguy hiểm đấy, nhưng chỉ cần các bạn đi theo tôi ra đường lớn là không có vấn đề gì đâu~" Tiểu ca hướng dẫn viên chắc chắn đang cố tình dọa chúng ta, trái đất bây giờ hòa bình thế này, sao có thể xui xẻo đến mức gặp phải khủng bố được chứ.

Hắn thấy vẻ mặt khinh thường của ta, tiếp tục nói, "Các bạn đừng không tin, vụ mất tích gây chấn động một thời mấy năm trước chắc các bạn có nghe nói chưa. Mười mấy năm trước, lúc đó tôi mới bảy tám tuổi, bên này đồn ầm lên, người ta nói đủ thứ, sống không thấy người chết không thấy xác, cứ như là bốc hơi khỏi nhân gian vậy. Nhưng theo tôi phân tích, nhóm người đó bị bọn vũ trang tấn công và bắt cóc là khả năng lớn nhất."

"Tôi học ít, anh đừng dọa tôi như thế, sao chúng tôi chưa từng nghe nói có vụ mất tích nào nhỉ, mà bắt cóc thì chắc chắn phải đòi tiền chuộc chứ, thế thì còn gọi gì là mất tích." Chàng trai ngồi hàng ghế đầu nói.

Ta quay đầu nhìn Mã tiểu thư, nàng rất chăm chú lắng nghe chủ đề mà mấy người phía trước đang nói, nàng thật sự rất muốn biết chân tướng, "Vụ mất tích mà anh nói là xảy ra ở chỗ chúng ta sắp đến sao?"

"Đừng lo, chuyện đó đã xảy ra bao nhiêu năm trước rồi, vả lại tôi là hướng dẫn viên có giấy phép hẳn hoi, kinh nghiệm đầy mình. Bọn họ năm đó không có kinh nghiệm lại không có hướng dẫn viên, tự ý lái xe vào đó chẳng phải là tự tìm chết sao~"

Không chỉ Mã tiểu thư quan tâm đến chuyện này, người phụ nữ dùng mũ che mặt ngồi phía trước chúng ta bỏ mũ xuống, lặng lẽ nghe hướng dẫn viên nói, có vẻ cũng hơi hứng thú. Đường nét nghiêng của cô ấy mang một vẻ cứng rắn khác biệt so với những người phụ nữ khác, nhưng lại không mất đi nét nữ tính, khiến người ta chỉ có một ấn tượng, đẹp trai!

Cô ấy rời khỏi người phụ nữ kia, vuốt lại mái tóc dài buộc sau gáy, người phụ nữ được cô ấy dựa vào thì dịu dàng chỉnh lại cổ áo cho cô ấy. Chậc chậc, ấn tượng đầu tiên của ta về hai người này lại là quan hệ chủ tớ...

Lần này Mã tiểu thư không giống như những lần trước véo tai ta mắng ta không được nhìn người phụ nữ khác, nàng cứ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thất thần, ta nắm lấy tay nàng siết chặt hai cái, nàng quay đầu nhìn ta.

Ta không nói gì, mỉm cười với nàng, lén nhìn xung quanh. Thấy mọi người không ai chú ý thì khẽ mổ một cái lên má Mã tiểu thư, sau đó hai người dựa vào nhau, xe vừa rời khỏi thành phố, bắt đầu xóc nảy.

Không biết có phải vì vùng cao nguyên gần bầu trời hơn không mà bầu trời xanh không một gợn mây, mặt trời trở nên chói chang hơn, dù cửa sổ xe có dán phim chống nắng nhưng cánh tay qua lớp áo vẫn bị ánh nắng thiêu đốt nóng ran.

Xe chạy từ sáng sớm đến tận trưa, mới tạm dừng nghỉ ở một thị trấn nhỏ trông rất tiêu điều. Mấy người xuống xe, tìm một quán cơm tương đối tốt để ăn, xe thì đi đổ xăng.

Cái quán cơm này nhỏ cmn xíu, tổng cộng chỉ có sáu cái bàn, không phải là hắc điếm chứ?! Lúc này hình như còn có đoàn du lịch khác nữa, nên chỉ còn lại hai cái bàn nhỏ. Ta và Mã tiểu thư ngồi xuống, đúng lúc hai người phụ nữ kia cũng ngồi đối diện.

"Các cô là người ở đâu vậy?" Ta chán quá nên bắt chuyện với họ.

Người phụ nữ trông không giỏi ăn nói kia ngước mắt nhìn ta, người chị ngồi bên cạnh cô ấy thì dịu dàng hơn, trả lời, "Thành phố S, còn các cô?"

"Ồ ồ, thành phố S à, gần chỗ chúng tôi lắm, chúng tôi từ thành phố Tái Bắc đến đây chơi, ai ngờ chỗ này lại tồi tàn thế này. Thật là, tự dưng đổi lộ trình cho tôi, tôi muốn xem ốc đảo cơ, ai muốn xem cái chỗ chim không thèm ỉa này chứ, toàn là đá, đi mỏi cả chân." Ta không nhịn được mà bắt đầu than thở.

Người phụ nữ từ đầu đến giờ chưa nói gì đột nhiên lên tiếng, "Nơi này trước kia tên là Vạn Hoa Thành, đúng là một ốc đảo." Người phụ nữ ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, quan sát các kiến trúc xung quanh.

"Hả? Chẳng phải lúc nào cũng gọi là trấn Hồng Kỳ sao?" Ta cũng nhìn ra ngoài theo, nghe nói nơi này năm xưa cũng là một trấn biên giới quan trọng mà.
"Ăn cơm." Mã tiểu thư bẻ đầu ta lại, trên bàn đã nhanh chóng bưng lên hai đĩa đồ nguội.

Ta cảm thấy người phụ nữ ngồi chéo đối diện ta chắc cũng giống Mã tiểu thư, chỉ là trông lạnh lùng hơn thôi, nhưng đã gặp nhau trong cùng một đoàn du lịch thì đó là duyên phận, hai ngày tới còn phải đi cùng nhau, vẫn nên làm quen thì tốt hơn, "Tôi tên là Hoàng Khanh, cô ấy tên là Marjorie~" Ta đưa tay ra về phía ngự tỷ đối diện.

"Hà Hữu Hoan." Nàng ấy mỉm cười đưa tay ra bắt tay nhẹ nhàng với ta, sau đó ta lại nhìn người bên cạnh nàng ấy, nhưng cô ấy không có ý định đưa tay ra mà cầm bát chuẩn bị ăn cơm, chỉ khẽ nói tên, "Hoa Lạc."

"Ơ? Họ này ít gặp nhỉ, ha ha ha." Người đối diện một người cúi đầu ăn cơm, một người mỉm cười nhạt, không ai nói chuyện với ta, ta cũng không tiện tự làm mất hứng, nhất là khi đang nói chuyện với người phụ nữ khác trước mặt Mã tiểu thư.

Nhưng từ khi lên xe, Mã tiểu thư cứ yên lặng mãi, dù trước đây nàng cũng không thích nói chuyện lắm, nhưng khí chất hoàn toàn khác trước kia, trở nên trầm lặng hơn. Chẳng lẽ từ trường ở đây khác với ở Tái Bắc sao?

Biết Mã tiểu thư có tâm sự, ta có chút lo lắng, nửa đoạn đường sau cứ khoác tay nàng, ngón tay khẽ vuốt ve lòng bàn tay nàng, nàng càng ít nói hơn, không biết có phải bị say độ cao không, nàng nghiêng đầu tựa vào vai ta rất yên tĩnh.

"Phía trước sắp tới điểm đến hôm nay của chúng ta, quái quỷ thành, mọi người tỉnh táo lại đi, đừng ngủ nữa, có ai mang theo thẻ sinh viên, thẻ người khuyết tật không? Không có thì tôi đi mua vé đây~" Tiểu ca hướng dẫn viên lôi ra một lá cờ đỏ nhỏ từ trong túi, sau khi xuống xe thì cầm cờ đi phía trước.

Ta còn chưa kịp ngẩng đầu lên xem toàn cảnh cái gọi là quái quỷ thành này thì một cơn gió lớn thổi đến, bị cát bay vào mắt. Má nó, đây là cái nơi quái quỷ gì vậy, sao gió lớn thế, còn cuốn theo cát nữa!

Ta dụi mắt, được Mã tiểu thư dẫn vào cổng lớn. Nơi này trông thật đơn sơ, hình như chỉ là sửa lại cái cổng trên hang động vốn có thôi, đây cũng gọi là điểm tham quan sao?! Rõ ràng là lừa tiền mà!

Bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo tiểu ca hướng dẫn viên vào bên trong, nhưng ta nhìn thấy đủ loại đồ giả hiện đại treo hai bên vách hang, mà đồ giả lại còn làm rất thô sơ nữa chứ. Này này, dấu vết nhân tạo nặng quá rồi đấy, lừa đảo à?

Ta đã bắt đầu nghi ngờ cái hang này không phải là người hiện đại tự đào ra đấy chứ?! Ta hối hận không nên lúc đầu vội vàng tùy tiện tìm cái công ty du lịch lừa đảo này.

--------------

Tác giả có lời muốn nói: Vốn dĩ trong kế hoạch ban đầu có kế hoạch du lịch di tích Nữ Tôn quốc này, nhưng không có ý định để hai người này xuất hiện, mặc dù hai người họ là trong một bản phác thảo khác... Không còn cách nào, nếu không cho họ đến thì chương này thực sự không thể biên tiếp được, dễ bị cụt đuôi. Mặc dù dì không biết làm như vậy có bị cụt đuôi không, nhưng dù sao cũng tốt hơn là bị cắt ngang.

Các bạn có thể hiểu được áp lực khi dì phải đối mặt với việc thay đổi kết cục này không, chẳng khác nào phải viết lại toàn bộ dàn ý của phần kết, mà còn phải trông thật tự nhiên nữa, mặc dù bây giờ nó rất không tự nhiên rồi... Bao nhiêu sự chuẩn bị trước đó của dì đều đổ sông đổ biển hết... Hic, khó khăn lắm người già lẩm cẩm như dì mới có thể để lại chút dấu vết gì đó...

Nhưng thực ra từ lâu đã có bạn đọc đoán được kết cục của dì rồi, thật khổ sở, tại sao lúc nào cũng bị mọi người đoán được vậy, sửa rồi lại bị các bạn đoán được... Cho nên lần này... chắc chắn các bạn không đoán được đâu nhỉ? Chắc chắn không đoán được đâu, bởi vì lần này là sấm sét ầm ầm, máu chó đầy tường!
Tiếp theo, bất kể các bạn thấy gì thì xin đừng ngạc nhiên, cứ giữ bình tĩnh là được~

Ngoài cặp phụ, nghiêm túc thì các bạn thua đó!~

Chương trước Chương tiếp
Loading...