[BH][Done] Trọng Sinh Chi Nhân Quả Bất Tuần Hoàn

Chương 77



"Chuyến đi tốt đẹp đã bị phá hỏng rồi, em tính đền tôi thế nào đây? Còn cả đống đồ ăn vặt nữa.” Mã tiểu thư xem ta như là gối ôm bằng thịt, vừa ăn vặt vừa dựa vào người ta xem TV.

“Này, không phải tại chị cứ ăn không ngừng ở đây sao, mới lỡ mất thời gian ngắm hoàng hôn, còn trách tôi được hả?” Ta bất mãn đưa tay lấy một nắm đồ ăn vặt từ túi của nàng ăn, “Hơn nữa cái loại biên kịch não tàn này quả thực là đang lãng phí tài nguyên điện ảnh, đáng lẽ nên lôi ra ngoài chém cho xong, chị vậy mà lại thích xem cái loại phim sến súa này, tôi thật sự là nhìn lầm chị rồi.”

Ai ngờ ta vừa nói xong, Mã tiểu thư nàng vậy mà quay đầu lại cắn ta một cái, “Tôi thích xem đấy, kệ tôi, đều là tại em hết.” Nàng quả nhiên là đồ con chó mà!

Ta chẳng thèm để ý tới nữa, quệt nước bọt dính trên mu bàn tay lên mặt nàng, “Được được được, đều là tại tôi hết được chưa, tôi lười cãi nhau với chị. Vậy chúng ta đã lỡ mất hoàng hôn rồi, đừng bỏ lỡ sao trời được không?!”

Mã tiểu thư suy nghĩ một chút, rồi gật đầu, “Ừm, vậy tối nay đi leo núi xem sao đi.”

"Vãi ò, đừng nói với tôi là chị nghiêm túc đấy nhé, bên ngoài bây giờ tối đen như mực, chị chắc chắn muốn vào núi sao? Chúng ta sẽ bị yêu quái bắt đi rồi hút khô đó?!” Cái loại tình cảnh này luôn khiến ta liên tưởng đến những cảnh tượng trong phim kinh dị.

“Có tôi ở đây, sợ cái gì, yêu quái gặp tôi chỉ có thể coi như chúng xui xẻo thôi.” Mã tiểu thư ngươi rốt cuộc lấy đâu ra cái loại tự tin này vậy! Muốn chết cũng đừng lôi ta theo chứ! Này!

Mặc dù ta có phản kháng, nhưng cuối cùng vẫn bị Mã tiểu thư kẹp dưới cánh tay lôi lên núi. Đứng trên đỉnh núi, ta thật sự muốn khóc không ra nước mắt, bốn phía tối đen như mực chỉ có thể mượn ánh trăng mới không bị lăn xuống núi.

Nhưng khi ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mọi oán hận đều tan biến hết. Bầu trời sâu thẳm phủ đầy những ngôi sao li ti, không ngừng lấp lánh.

Bởi vì cách xa thành phố, không có ánh đèn quấy nhiễu nên ngay cả ánh sao nhỏ nhất cũng có thể phản chiếu lại một cách trọn vẹn, không ngừng lan tỏa trên bầu trời đêm với độ đậm nhạt khác nhau, cho đến tận cùng phương xa, rồi biến mất trong bóng tối của những ngọn đồi.

"A, đẹp quá, này, Mã cầu phân, ngôi sao đằng kia sáng quá, là sao gì vậy?" Ta tò mò chỉ về phương xa, Mã tiểu thư uyên bác chắc là có thể thỏa mãn mọi sự hiếu kỳ và khao khát hiểu biết của ta.

"Là ngôi sao." Mã tiểu thư ngửa đầu nhìn về hướng ta chỉ, thản nhiên nói.

"Đậu phộng, tôi đương nhiên biết là ngôi sao rồi! Chị có cần phải qua loa với tôi như vậy không, tôi đang hỏi chị đó là sao gì mà." Chẳng lẽ ta đã đánh giá Mã tiểu thư quá cao, hay là nàng đang giỡn với ta.

"Sao sắc." Nàng quả nhiên là đang chọc ta!

"Sắc con khỉ, chị cũng không biết chứ gì? Hứ~" Ta khoanh tay trước ngực, mũi hừ một cái, rồi đi về phía ghế đá bên cạnh.

"Sao Bắc Cực." Giọng của Mã tiểu thư trên đỉnh núi tĩnh mịch nghe thật trong trẻo và vang vọng, dường như bất kỳ câu nói nào cũng trực tiếp rót vào tai người. Mặc dù nàng nói chuyện luôn nhạt nhẽo và thiếu nhiệt huyết, nhưng tại sao mỗi lần ta nghe thấy giọng của nàng đều có cảm giác tim đập thình thịch.

Nhưng ta sẽ không tỏ ra quá si mê trước mặt Mã tiểu thư, nếu không nàng chắc chắn sẽ càng được nước ép ta thậm tệ hơn, "Sao Bắc Cực? Chị gạt tôi hả, sao Bắc Cực hẳn là ngôi sao sáng nhất chứ!"

"Đó là phía nam, em ngốc quá." Mã tiểu thư đứng bên cạnh ta, hình như cúi đầu khinh bỉ ta một cái.

"Xí, tôi chính là không có văn hóa đó, thì sao, vậy chị làm sao biết là phía nam?"

Mã tiểu thư không ngồi vào chỗ bên cạnh ta mà trực tiếp ngồi lên đùi ta. Má nó, ngươi thật sự rất nặng đó, chân ta... sắp gãy rồi... nhưng nếu ta nói ra, nàng sẽ bóp chết ta mất.

"Phải tìm ra chòm sao Bắc Đẩu Thất Tinh trước rồi mới tìm được sao Bắc Cực, sao Bắc Cực không phải là ngôi sao sáng nhất." Mã tiểu thư kiên nhẫn giảng giải cho ta.

"Ờ, vậy à... chị hiểu biết thật nhiều..." Chân ta... nếu ngươi có thể hiểu được nó đang đau như thế nào thì tốt hơn...

"Đồ ngốc, là em hiểu biết quá ít." Mã tiểu thư quay đầu lại, đối mặt với ta. Nhờ ánh trăng sáng tỏ, ta có thể nhìn thấy ánh mắt của nàng chậm rãi lướt qua khuôn mặt ta, rồi từ từ cụp mắt xuống, nắm lấy cằm ta rồi hôn xuống.

Ta ngửa người ra sau, không có chỗ nào để tựa, cơ eo căng cứng đến mức run rẩy. Mã tiểu thư một tay ôm lấy eo ta, thân thể nàng vặn qua 90 độ, chắc cũng không dễ chịu gì.

"Này, chị không phải muốn ở cái chỗ này chứ... nhiều muỗi lắm..." Ta túm lấy tay Mã tiểu thư khi nàng còn muốn tiến thêm một bước, rồi "bốp" một tiếng vỗ vào cánh tay mình, chắc là đập chết một con muỗi.

Mã tiểu thư dường như suy nghĩ một chút, đậu má, loại chuyện này mà nàng cũng cần suy nghĩ, xem ra nàng thật sự muốn làm gì đó ở cái nơi hoang vu này. Trời ạ, tiết tháo của ngươi đâu?! Cái mặt mo già của ngươi không cần nhưng mặt mo của ta còn cần đó!!! Lỡ như từ đâu nhảy ra một người sống, ngươi bảo ta sau này còn mặt mũi nào gặp ai nữa!!!

"Vậy chúng ta mau chóng trở về thôi." Mã tiểu thư nói là làm ngay, lập tức kéo ta chạy nhanh xuống núi. Đệt, có cần phải gấp gáp vậy không, trời tối đen như mực, sơ sẩy một cái là chúng ta sẽ lăn xuống đó biết không!

"A! ... Ôi mẹ ơi... chị chậm một chút... Ui da! ... A!" Ta gần như bị Mã tiểu thư kéo đi, trên đường bị đủ thứ vướng víu, chỉ thiếu chút nữa là lăn xuống núi.

"Ngốc muốn chết, đi đường cũng không xong." Mã tiểu thư luôn thiếu kiên nhẫn như vậy.

"Đệt, đây là nửa đêm đó, chẳng lẽ chị có chức năng nhìn ban đêm sao?! Tôi căn bản không nhìn rõ đường dưới chân!!!" Vừa nói, ta bị một tảng đá dưới chân vướng vào, trực tiếp nhào vào lòng Mã tiểu thư.

"Muốn tôi ôm thì cứ nói thẳng ra."

"Không được, trời tối quá nguy hiểm, chúng ta đi chậm một chút đi." Ta luôn vịn cánh tay nàng trên đường đi, vậy mà có cảm giác như đang kéo một con chó lâu ngày không được ra ngoài, vừa thả ra là chạy loạn cả lên. Mã tiểu thư rốt cuộc gấp gáp đến mức nào chứ!

Nhờ có nàng, chúng ta gần như chạy một mạch về đến khách sạn, trên đường còn suýt đụng phải những người khác trong hành lang, vào đến phòng ta có chút buồn cười nhìn nàng, "Cẩn thận nóng vội ăn không hết đậu phụ nóng nha~"

Mã tiểu thư từ trước đến nay đều là người nói ít làm nhiều, không phải sao, hiện tại ta đã bị nàng đè lên tường rồi. Nhưng không cần lo lắng, ta sở dĩ chịu dưới nàng đó là vì ta nhường nàng thôi. Nếu Hoàng công phát uy, đâu còn phần nàng tác oai tác quái!

Tay ta men theo eo thon của Mã tiểu thư từ từ di chuyển lên trên, dán vào ngực nàng nhẹ nhàng xoa nắn, thỉnh thoảng còn dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào điểm đã hơi nhô lên kia. Quả nhiên, động tác của Mã tiểu thư trong nháy mắt trở nên chậm chạp.

Một công tốt chính là ở bất cứ lúc nào cũng có thể từ phòng thủ chuyển sang tấn công, cho dù chiều cao ở thế yếu, tư thế ở thế yếu, thậm chí bị đè dưới thân vẫn có thể thành công chuyển đổi thành nữ thượng vị!

"A Tinh..." Mã tiểu thư quỳ trên giường, cưỡi trên người ta, cúi người hôn ta, động tác có chút kịch liệt, đầu ngón tay ta có thể cảm nhận được sự nóng bỏng trong lòng nàng. Chỉ có lúc này, Mã tiểu thư mới cởi bỏ lớp vỏ băng giá của mình, thể hiện một mặt vô cùng yêu mị của nàng.

"Ừ, tôi đây." Ta tận tình chiêm ngưỡng cơ thể gần như hoàn mỹ của Mã tiểu thư. Nàng thật sự quá đẹp, ta nhiều lúc đều hoài nghi đây có phải là một giấc mơ đẹp không, bởi vì được nàng yêu thật sự là một chuyện không thể tin được.

"Ưm..." Cho dù lý trí như Mã tiểu thư, đến lúc này cũng sẽ hoàn toàn chìm đắm vào, bộ não thông minh của nàng cũng sẽ giống như những tục nhân khác không thể chống lại sự xâm lược của tình dục. Khoảnh khắc này nàng đã dồn hết tất cả tâm tình vào, trải nghiệm khoái cảm cuối cùng.

Nàng nằm trên người ta thở dốc sâu, ta vuốt ve lưng ướt đẫm mồ hôi của nàng, rồi nhẹ nhàng hôn lên cổ nàng, nhỏ giọng nói, "Sao chị lại đẹp như vậy?"

"Trời sinh lệ chất." Hơi thở của nàng phả vào tai ta, khiến ta toàn thân khó chịu, vội vàng nghiêng đầu tránh né. Giọng của nàng có chút khàn khàn, chắc chắn là do tiếng rên rỉ vừa rồi quá phóng túng gây ra.

"Hừ, tự luyến." Ta không cho là đúng nói, ta kiếp trước cũng rất đẹp đó! Ờ, nhưng chẳng phải là do di truyền từ nàng sao...

Mã tiểu thư thể lực siêu tốt trong chuyện ân ái lại luôn không đủ sức, đặc biệt là sau khi làm thụ, cơ bản là ngã đầu liền ngủ. Ai giải thích cho ta đây là nguyên nhân gì? Chẳng lẽ lúc làm thụ sẽ tiêu hao nhiều năng lượng hơn sao? Trước đây ta cũng từng hỏi nàng, nhưng câu trả lời của nàng là: Bởi vì quá nghiêm túc quá nhập tâm, cho nên tiêu hao thể lực là bội số.

Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của nàng, ta đều không đành lòng giày vò nàng nữa, còn rất chu đáo giúp nàng lau người, hầu hạ nàng ngủ, sau đó ta mới lăn lên giường.

Khi ngủ, nàng luôn thích ôm ta từ phía sau, thật ra ta cũng rất thích như vậy, cảm giác rất an toàn. Kiếp trước khi còn nhỏ cũng đặc biệt mong có người như vậy với ta, cả đời này dường như đã hoàn toàn thực hiện tất cả những mong đợi của kiếp trước nên càng khiến ta có cảm giác không chân thực. Hiện tại rõ ràng mỗi ngày đều rất hạnh phúc, nhưng ta luôn lo lắng vô cớ rằng giấc mơ này sẽ có ngày tỉnh lại.

Ta lật người lại, đối mặt với nàng, đưa tay chạm vào má nàng. Khoảnh khắc đó dường như thời gian đều ngừng lại, ta chui vào lòng nàng ôm chặt lấy nàng. Thì ra yêu một người lại sợ mất đi như vậy, dù chỉ có một phần vạn khả năng.

Mã tiểu thư bị ta ôm chặt đến khó chịu, lấy trán chạm vào ta cọ xát. Nàng thật sự là một người lạc quan, trời sập xuống cũng không thể ngăn cản nàng ăn và ngủ, thật là một tên ngốc thần kinh thô kệch.

Ta ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn lên môi nàng một cái, khóe miệng mang theo ý cười chìm vào giấc mộng.

------------

Tác giả có lời muốn nói: Ờ, vị đại gia ném rất nhiều tên lửa và các bạn ném lôi, cảm ơn mọi người đã ủng hộ rất nhiều ~ Nhưng dì cảm thấy hệ thống vé bá vương Tấn Giang hơi bị lừa đảo, quá đắt ~ Thật ra mọi người nhắn tin nhiều, rải hoa là dì đã rất vui rồi, đương nhiên, có thể đến cửa hàng Taobao của dì mua chút đồ ăn vặt thì càng vui hơn. Có yêu cầu gì nhớ chụp lại ghi chú, trong khả năng nhất định sẽ đáp ứng mọi người, nhưng... như lần trước cái kiểu dịch vụ viết thư tình mấy trăm chữ thì tha cho dì đi, thật sự viết đến chuột rút tay luôn... với cả chữ của dì rất xấu...

Gần đây công việc và chuyện nhà khá bận, căn bản không có thời gian gõ chữ, nên có ngày đột nhiên đứt chương thì xin đừng hốt hoảng, yên tâm, dì sẽ quay lại! Tuyệt đối sẽ không bỏ hố! Dì lấy nhân phẩm cả ba mươi năm chỉ trúng được 10 đồng để đảm bảo!

Thật ra kế hoạch là khoảng 30 vạn chữ là xong, nhưng nhìn cái kiểu dây dưa hiện tại của dì chắc là không xong rồi... Phía sau còn có những tình tiết đặc sắc chưa viết đến kia... nhưng dì thật sự quá dây dưa rồi... Đến chính mình cũng không nhìn nổi nữa, thật sự rất muốn có thần chuyển ngoặt!!!

------------------

Hoa Hoa có lời muốn nói: Nhắc lại cho nhớ, bộ này từ mấy chục năm trước rồi nên mọi người đọc lời tựa của dì M cho biết thôi nha.

Chương trước Chương tiếp
Loading...