[BH][Done] Nữ Phụ Có Bệnh

Chương 64.



Vương Lộ Lộ liếc nhìn cái túi ba lô trên mặt đất, rồi nhanh chóng dời mắt đi, liếm môi.

Cô ta nhớ là lúc Thư Thanh Thiển đi, trong túi ba lô có mang theo hai chai nước, chắc chắn là chưa uống hết, ngoài ra còn có thiết bị định vị và một số đồ dùng cá nhân khác.

Vương Lộ Lộ âm thầm tính toán, chỉ cần lấy được cái túi này, cô ta rời khỏi Thư Thanh Thiển thì chắc chắn sẽ không bị tìm thấy.

Đối với Vương Lộ Lộ mà nói, cô ta đã từng đắc tội với Thư Thanh Thiển, nên cô ta dùng suy nghĩ của mình để phán đoán đối phương, trong lòng luôn cảm thấy Thư Thanh Thiển sẽ không thật sự tha cho mình.

Cô ta luôn cảm thấy có lẽ Thư Thanh Thiển đang đợi cơ hội để mình lơ là cảnh giác rồi ra tay.

Thà tự mình liều một phen còn hơn để số phận nằm trong tay người khác, biết đâu còn có một tia hy vọng.

Thư Thanh Thiển đang thì thầm nói chuyện với An Nguyệt. An Nguyệt nghiêng đầu lắng nghe rất chăm chú. Thấy An Nguyệt hứng thú, Thư Thanh Thiển bèn kể chi tiết lại.

Nghe đến một nửa, An Nguyệt không nhịn được mà che miệng cười, “Cô nói là cô nhìn thấy Phùng Phi đang ăn lá cây hả?”

Thư Thanh Thiển gật đầu. Nhìn vẻ đẹp rạng rỡ của An Nguyệt, lúm đồng tiền của cô ấy giống như hoa hồng nở rộ, đôi mắt đen láy chứa đầy sự dịu dàng và say đắm, khiến nàng hơi xao xuyến lần nữa.

Hướng Hân nhìn hai người họ từ xa, dù Thư Thanh Thiển thường lạnh lùng nhưng khi ở bên An Nguyệt lại hiếm hoi trở nên nhu hoà hơn. Cả hai rất đẹp đôi.

Thấy An Nguyệt vui vẻ như vậy, trong lòng Hướng Hân không khỏi chua xót, ánh mắt lộ rõ sự thất vọng.

Trước đó, An Nguyệt đã cứu cô bé, cô bé không khỏi nảy sinh sự dựa dẫm và thân thiết với An Nguyệt, nhưng dường như trong mắt An Nguyệt chỉ có mỗi Thư Thanh Thiển.

Vương Lộ Lộ nhận ra sự thất vọng trong mắt Hướng Hân, cô ta là một người tinh ranh, nhanh chóng hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong lòng đã có kế hoạch.

An Nguyệt và Thư Thanh Thiển đang trò chuyện, không để ý đến họ.

Vì thế, Vương Lộ Lộ nói với Hướng Hân và Tưởng Băng, “Gỗ của chúng ta không còn nhiều lắm, hay là chúng ta đi nhặt thêm ít củi khô nữa đi.”

Hai người cảm thấy chán nên gật đầu, rồi cùng Vương Lộ Lộ vào rừng nhặt củi.

Vương Lộ Lộ vừa đi vừa nói với vẻ ngưỡng mộ, “Tôi thấy mối quan hệ giữa Thư Thanh Thiển và An Nguyệt tốt quá đi.”

Hướng Hân gật đầu một cách thẩn thờ.

Vương Lộ Lộ tự giễu cười khẩy, rồi lại nói: “Có vẻ như Thư Thanh Thiển chắc chắn sẽ không giết An Nguyệt rồi, không biết cô ta có giết chúng ta không.”

Giản Băng do dự lên tiếng: “Thư Thanh Thiển chắc không giết chúng ta đâu nhỉ, nếu muốn giết thì đã giết lâu rồi.”

Vương Lộ Lộ cười nhạt: “Ai mà biết được, trước đây cô ta không phải đã lừa cô một lần rồi sao? Diễn xuất của cô ta khá tốt, giả vờ rất giống đấy.”

Tưởng Băng không nói gì nữa.

Thấy Tưởng Băng do dự, Vương Lộ Lộ lại nói với Hướng Hân bên cạnh: “Hướng Hân, tôi thấy em thích An Nguyệt đúng không?”

Hướng Hân bị Vương Lộ Lộ hỏi bất ngờ, mặt đỏ bừng, vội vàng liếc nhìn về phía An Nguyệt. May mà họ đã đi được một đoạn, An Nguyệt dường như không nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.

Vương Lộ Lộ nói: “Em yên tâm đi, họ không nghe thấy đâu.”

Hướng Hân thở phào nhẹ nhõm, rồi nói: “Không có đâu, sao có thể, đừng nói linh tinh, chị thật là đáng ghét.”

Tưởng Băng nghe vậy cũng hơi ngạc nhiên, cô nhìn Hướng Hân, mặc dù Hướng Hân đang phủ nhận nhưng mặt cô bé đã đỏ ửng, trong mắt còn ánh lên vẻ thẹn thùng, rõ ràng là bị nói trúng tim đen.

Vương Lộ Lộ không tin lời Hướng Hân: “Em đừng có chối nữa, tưởng chị không nhìn ra à?”

Hướng Hân cố ý quay lưng lại không cho Vương Lộ Lộ nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình, chỉ là một mực phủ nhận.

Thấy vậy, Vương Lộ Lộ mỉm cười: “Thực ra chuyện này rất bình thường, thích một người chẳng có gì là xấu cả, em nên chủ động theo đuổi đi, nếu không đến lúc mất đi rồi sẽ hối hận.”

Hướng Hân do dự: “Nhưng mà An Nguyệt dường như rất thích Thư Thanh Thiển, em sợ mình không có cơ hội.”

Vương Lộ Lộ lắc đầu: “An Nguyệt mới chỉ quen biết Thư Thanh Thiển thôi, mà Thư Thanh Thiển lại luôn lạnh lùng, chị thấy họ chưa đến mức yêu đương đâu, vậy là em còn cơ hội đấy.”

Hướng Hân cắn môi, trong lòng vẫn còn do dự.

Vương Lộ Lộ nói: “Có gì đâu mà không tốt, ít nhất em cũng phải bày tỏ tình cảm của mình đi chứ. Con người phải biết cách chủ động tranh thủ, biết đâu An Nguyệt lại quay đầu thì sao?”

Hướng Hân im lặng nghe, cúi đầu lộ ra cổ trắng nõn, nhíu mày suy nghĩ về những lời Vương Lộ Lộ nói.

Có vẻ cũng có lý.

Mặt trời lặn dần, cả khu rừng ngập tràn ánh hoàng hôn. Trong rừng đầy cành cây, họ nhanh chóng nhặt được rất nhiều củi, rồi bắt đầu quay về. Từ xa, Hướng Hân nhìn thấy An Nguyệt đang đứng đó, mái tóc tung bay trong gió, cả người tỏa ra ánh sáng, trông thật xinh đẹp.

Hướng Hân không nhịn được nữa, dũng cảm tiến về phía An Nguyệt.

An Nguyệt thấy Hướng Hân đi tới, nở nụ cười rạng rỡ. Thư Thanh Thiển cũng nhìn Hướng Hân, đôi mắt hơi nheo lại.

An Nguyệt ôn hoà hỏi: “Hướng Hân, em có chuyện gì sao?”

Hướng Hân hơi đỏ mặt, nhưng vẫn nhìn An Nguyệt nói: “Em có chuyện muốn nói riêng với chị.”

An Nguyệt hơi ngạc nhiên, không biết có chuyện gì cần nói riêng, nhưng vì Hướng Hân đã mở lời nên cô cũng đi tới một nơi vắng vẻ rồi dừng lại: “Em nói đi.”

Thấy xung quanh không có ai, mặc dù vẫn còn hơi ngại ngùng nhưng Hướng Hân cũng đỡ hơn nhiều, cô bé dũng cảm nói với An Nguyệt: “An Nguyệt, em rất thích chị, chị làm bạn gái của em nhé?”

An Nguyệt: “…”

Hướng Hân nhìn An Nguyệt chăm chú: “Em nói thật mà.”

An Nguyệt vốn đang dựa vào cây, nghe Hướng Hân nói vậy không khỏi ho khan, cô nghĩ mình nghe nhầm rồi, trên mặt có chút lúng túng. Thấy Hướng Hân nhìn mình rất nghiêm túc, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Xin lỗi nhé, chị đã có người thích rồi.”

Hướng Hân hơi nghiêng đầu, mắt có chút buồn: “Là Thư Thanh Thiển đúng không?”

An Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy.”

Hướng Hân có chút sốt ruột: “Nhưng mà em cũng thích chị, sau này em cũng sẽ trở nên mạnh mẽ, chị có thể thích em không?”

Thư Thanh Thiển từ nãy đến giờ đã không ưa Hướng Hân lắm, mặc dù bề ngoài tỏ ra không quan tâm nhưng trong lòng vẫn rất tò mò, nên nàng đã đi theo. Không ngờ lại nghe thấy lời tỏ tình của Hướng Hân.

Ha, hóa ra cô bé còn biết tiên hạ thủ vi cường cơ đấy.

Thư Thanh Thiển không nhịn được nữa, lên tiếng: “Không được.”

Hướng Hân giật mình khi thấy Thư Thanh Thiển cũng đến, hét lên: “A, sao chị lại đến đây? Hừ, dựa vào đâu mà nói không được chứ.”

Thư Thanh Thiển nhìn vẻ mặt khiêu khích của Hướng Hân, không nhịn được rút con dao găm ở eo ra. Lưỡi dao lóe sáng, khiến Hướng Hân sợ hãi, vội vàng trốn sau lưng An Nguyệt, hai tay vẫn nắm chặt lấy An Nguyệt.

Thư Thanh Thiển lườm Hướng Hân mấy cái, nhưng Hướng Hân vẫn không hiểu, vẫn cứ nắm chặt tay An Nguyệt, vẻ mặt đáng thương nhìn An Nguyệt.

An Nguyệt thấy Hướng Hân sợ hãi, nhăn mũi như sắp khóc tới nơi, không nhịn được mà véo nhẹ mũi cô bé, an ủi: “Được rồi, Hướng Hân, em đáng yêu như vậy, sau này chắc chắn sẽ có rất nhiều người thích.”

Thấy cảnh này, trong lòng Thư Thanh Thiển chợt cảm thấy hơi khó chịu.

An Nguyệt thấy Thư Thanh Thiển hiếm khi tức giận như vậy, không khỏi cười: “Này, cô đang ghen à?”

Thư Thanh Thiển không nói gì, nhìn An Nguyệt một lúc lâu, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, cuối cùng hừ lạnh một tiếng.

Ban đầu, Tưởng Băng chỉ đứng từ xa quan sát, mặc dù biết Hướng Hân tỏ tình sẽ không thành công nhưng khi thấy Thư Thanh Thiển rút dao, cô cũng rất sợ, vội vàng chạy tới ngăn cản Thư Thanh Thiển.

Thư Thanh Thiển không ngờ Tưởng Băng lại đến, còn nói một tràng lý lẽ dài dòng, cảm thấy rất phiền, đành phải quay đầu bỏ đi.

Thôi kệ, ai thích An Nguyệt thì thích, bọn nàng mới quen nhau có bốn ngày thôi mà.

Thấy Tưởng Băng cũng rời đi, Vương Lộ Lộ biết cơ hội đã đến. Cô ta lặng lẽ đến bên chiếc ba lô của Thư Thanh Thiển, không chút do dự, đưa tay ra định lấy trộm rồi chạy trốn.

Nhưng có một bàn tay khác đã kịp thời ấn chặt lên chiếc ba lô.

Vương Lộ Lộ giật mình, cúi đầu nhìn xuống chủ nhân của bàn tay, không ngờ lại là Thư Thanh Thiển, nàng đã quay lại.

Vương Lộ Lộ không ngờ Thư Thanh Thiển lại giải quyết mọi chuyện nhanh như vậy, trong lòng hơi ngạc nhiên, đặc biệt là khi thấy đôi mắt lạnh lùng của Thư Thanh Thiển đang nhìn mình, cô ta sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, tay cũng buông lỏng ra.

“Cô, cô... sao cô lại quay lại?”

Thư Thanh Thiển nhìn Vương Lộ Lộ, trong mắt chỉ còn lại sự lạnh lùng, lạnh giọng hỏi: “Cô định ăn trộm à?”

Vương Lộ Lộ vội vàng phủ nhận, trên mặt nở nụ cười nịnh nọt: “Không phải đâu, tôi chỉ muốn xem thôi, đúng rồi, tôi chỉ tò mò muốn xem trong ba lô của cô có gì ăn thôi, tôi đói bụng mà.”

Thư Thanh Thiển nhếch mép: “Tìm đồ ăn trong ba lô của tôi à, cô thật dũng cảm. Nhưng chắc không phải để tìm đồ ăn đâu, mà là để tìm thiết bị định vị đúng không?”

Vương Lộ Lộ mở to đôi mắt vô tội nhìn Thư Thanh Thiển, giọng nói mềm mại: “Không có, thật sự không có.”

Thư Thanh Thiển thấy Vương Lộ Lộ một mực chối cãi, tâm trạng vốn đã không tốt nay càng thêm khó chịu, sát khí bao trùm lấy cơ thể: “Im mồm, đừng có làm phiền tôi nữa, nếu không tôi sẽ giết cô.”

Vương Lộ Lộ lập tức lùi lại vài bước, cách xa Thư Thanh Thiển càng xa càng tốt.

Thật đáng ghét, cô ta đã lên kế hoạch rất kỹ rồi, định nhờ Hướng Hân làm cho Thư Thanh Thiển phân tâm, tốt nhất là hai người họ cãi nhau, kết quả là chẳng có gì xảy ra, lại còn bị phát hiện.

***

Khi trời tối, Tưởng Băng đốt lửa lên, nhìn Thư Thanh Thiển toàn thân lạnh lẽo, cảm thấy nàng hiện giờ rất nguy hiểm.

Dù sao đi nữa thì ngày mai cũng có thể rời khỏi đây, hy vọng mọi chuyện sẽ suôn sẻ.

Lúc này, An Nguyệt đang kiểm tra số lượng thức ăn còn lại, chia cho mỗi người một ít, ngay cả nước cũng chỉ còn một chút, có thể nói là ít ỏi.

Thấy Thư Thanh Thiển vẫn còn đang giận dỗi, An Nguyệt nở nụ cười, rồi lấy ra hộp thịt bò cuối cùng trong ba lô.

Hộp thịt bò này vốn có hai cái, trước đó đã ăn một cái rồi, cái còn lại cuối cùng cũng có cơ hội dùng.

An Nguyệt mở hộp thịt bò ra, hâm nóng một chút, rồi đưa đến trước mặt Thư Thanh Thiển, “Này, có thơm không? Đây là tôi đặc biệt để dành cho cô đấy.”

Mùi thơm nồng của thịt bò lan tỏa khắp nơi, không chỉ Thư Thanh Thiển mà cả những người khác cũng đều nuốt nước miếng, cảm thấy chiếc bánh quy trong tay mình nhạt nhẽo vô cùng.

Thư Thanh Thiển không nói gì, vẫn tiếp tục ăn bánh quy.

An Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Thư Thanh Thiển, dùng vai khẽ chạm vào nàng, “Yên tâm nhé, tôi chỉ cho một mình cô ăn thôi, rất ngon đấy.”

Lòng Thư Thanh Thiển chợt rung động, nàng đưa tay nhận lấy hộp thịt bò của An Nguyệt, ngón tay khẽ chạm vào tay đối phương, rồi đưa lên mũi ngửi, nhẹ nhàng nói: “Thật sự rất thơm, được rồi, cô chỉ được cho một mình tôi ăn thôi.”

An Nguyệt định gật đầu, nhưng ngay lập tức hiểu ra ý của Thư Thanh Thiển.

Cái “ăn” này không phải là ăn thức ăn.

Mặt An Nguyệt đỏ bừng, hiếm khi thấy xấu hổ như vậy, Thư Thanh Thiển thì lại cảm thấy vui vẻ hơn nhiều.

Vương Lộ Lộ nhìn hộp thịt bò trong tay An Nguyệt với ánh mắt đầy ghen tị, sự bất mãn trong lòng cô ta càng lúc càng lớn.

Sau khi ăn xong, mọi người nhanh chóng đi ngủ. An Nguyệt vẫn như đêm qua, một mình canh gác.

An Nguyệt chống cằm nhìn gương mặt đang ngủ say của Thư Thanh Thiển, không cảm thấy nhàm chán chút nào.

Không biết đã qua bao lâu, Vương Lộ Lộ mở mắt ra. Cô ta thấy An Nguyệt đang yên lặng nhìn Thư Thanh Thiển, tay phải chống cằm, tay trái xoay một cành cây, không biết đang nghĩ gì.

Cả đêm Vương Lộ Lộ không ngủ được, vì trước đó cô ta không lấy được chiếc ba lô nên đã lên kế hoạch sẽ lợi dụng đêm tối để trốn thoát.

Trong bóng tối mịt mù này, lại không có thiết bị định vị, chắc chắn Thư Thanh Thiên sẽ không tìm thấy mình. Lúc đó, cô ta sẽ mang theo chiếc ba lô chạy thật xa, tìm một nơi nào đó để ẩn náu, cô ta ghét Thư Thanh Thiển lắm.

Vương Lộ Lộ đi đến bên cạnh An Nguyệt nói: “An Nguyệt, hay là cô đi ngủ một lát đi, tôi thấy cô canh gác lâu như vậy cũng mệt rồi nhỉ.”

An Nguyệt không cảm thấy mệt, chỉ lười nhác nói không cần.

Vương Lộ Lộ thầm chửi An Nguyệt ngu ngốc, rồi giả vờ đi vệ sinh, nhân cơ hội lẻn đến bên cạnh Thư Thanh Thiển, nhanh tay tóm lấy chiếc ba lô rồi chạy.

Hành động của Vương Lộ Lộ quá đột ngột, An Nguyệt không kịp phản ứng. Nhưng ngay lúc đó, Thư Thanh Thiển đã mở mắt ra và nói: “Không cần vội.”

Sau đó, Thư Thanh Thiển lấy ra một thiết bị định vị từ trong người.

Ban ngày, khi thấy Trần Hoành Tuấn quay lại, nàng đã bắt đầu nghi ngờ, bây giờ càng chắc chắn rằng người này đã thông đồng với Vương Lộ Lộ.

Vương Lộ Lộ ôm chiếc ba lô chạy thật nhanh, khi phát hiện Thư Thanh Thiển không đuổi theo thì trong lòng cảm thấy vô cùng vui sướng.

Cô ta đến đúng nơi đã hẹn với Trần Hoành Tuấn. Quả nhiên, anh ta đã ở đó chờ sẵn. Thấy Vương Lộ Lộ xách ba lô ra, anh ta vui vẻ hỏi: “Thành công rồi à?”

Vương Lộ Lộ gật đầu, mở ba lô định lấy thiết bị định vị ra, nhưng không ngờ bên trong chỉ toàn giấy vệ sinh. Cô ta lục tung lên lục xuống mà vẫn không thấy máy định vị đâu.

“Sao lại thế này?” Vương Lộ Lộ ngơ ngác hỏi Trần Hoành Tuấn.

Mặt Trần Hoành Tuấn biến sắc: “Không ổn, chúng ta bị lừa rồi.”

Lời cậu ta vừa dứt, Thư Thanh Thiển đã xuất hiện, dần dần hiện rõ dưới ánh trăng.

Vương Lộ Lộ nhìn thấy thiết bị định vị trong tay Thư Thanh Thiển, biết mình đã bị phát hiện. Cô ta hiểu rằng Thư Thanh Thiển tuyệt đối sẽ không tha cho mình, trong mắt chỉ còn lại sự tuyệt vọng. Nhưng chưa kịp chạy được bao xa, Thư Thanh Thiển đã giương cung lên.

Cung căng, mũi tên bay vút.

Vương Lộ Lộ ngã xuống đất trong sự không cam lòng.

Thư Thanh Thiển không thèm liếc nhìn Vương Lộ Lộ đang nằm dưới đất, tiếp tục chĩa mũi tên về phía Trần Hoành Tuấn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...