[BH][Done] Nữ Phụ Có Bệnh
Chương 166.
Thấy Thư Thanh Thiển đau đớn, An Nguyệt chỉ có thể đứng nhìn, lòng đầy lo lắng. Cô ôm lấy con mèo nhỏ ngồi bên cạnh, nhìn Thư Thanh Thiển mà chờ đợi.Chủ não đang tự kiểm điểm lỗi của mình, đột nhiên An Nguyệt hỏi: “Chủ não, ta phát hiện mỗi lần Thư Thanh Thiển xuyên vào vai nữ phụ, thân thể của nhân vật đó đều có vấn đề. Cái này là sao? Nếu chỉ là một vài lần thì thôi, nhưng mà nhiều thế giới đều như vậy thì tỷ lệ hơi bị cao đấy.”Con mèo nhỏ đang lắc lư cái đuôi đột ngột dừng lại: “Linh hồn của Thư Thanh Thiển có chút đặc biệt, không tương thích hoàn toàn với các thân thể khác nên mới xảy ra tình huống này.”An Nguyệt cúi đầu nhìn con mèo trong lòng, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy vụ này: “Linh hồn đặc biệt là có ý gì?”“Hồn lực của Thư Thanh Thiển rất mạnh nhưng lại có một phần bị thiếu hụt, mà vấn đề này không lớn lắm đâu, chỉ thiếu chút cảm xúc thôi. Chính vì vậy mà cô ấy luôn lạnh lùng như băng, bởi vì bản chất của cô ấy vốn dĩ như thế.”An Nguyệt không ngờ là vậy, cắn răng: “Sao mi không nói cho ta sớm hơn?”Chủ não đáp: “Cô chưa bao giờ hỏi, hơn nữa đây cũng không phải là chuyện xấu. Không có những cảm xúc phức tạp, cô ấy có thể hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn, nhiều người phải mất rất nhiều thời gian để khôi phục sau khi hoàn thành một nhiệm vụ nhưng Thư Thanh Thiển thì không cần. Tôi rất xem trọng cô ấy.”An Nguyệt hít một hơi thật sâu: “Chủ não, ta quyết định đổi tên cho mi.”Chủ não không ngờ An Nguyệt lại nói thế, hơi sững sờ, “Cái gì cơ?”“Sau này đừng gọi là chủ não nữa, gọi là óc heo đi, ta thấy hợp lắm đấy.”Chủ não lập tức xù lông, “An Nguyệt, sao lại muốn công kích thân mèo, cô quá đáng lắm!”An Nguyệt vác cổ con mèo nhỏ lên, “Ta nói mi là óc heo mi còn không chịu thừa nhận, lại còn bảo linh hồn bị tổn hại là chuyện nhỏ, cả ngày chỉ biết làm nhiệm vụ thì chẳng khác gì con heo chỉ biết ăn?”Chủ não biết mình sai, nhảy xuống người An Nguyệt rồi chạy mất dạng.Hai canh giờ sau, hàn khí và ma khí trên người Thư Thanh Thiển dần tan biến, đôi mày cau chặt từ nãy giờ cuối cùng cũng giãn ra. Thấy Thư Thanh Thiển tỉnh dậy, An Nguyệt vội vàng đến bên.Bị An Nguyệt mắng một trận, chủ não chạy lên mái nhà, trong lòng vô cùng chán nản. Nó vốn là chủ não, đang sống tốt đẹp, vậy mà bị An Nguyệt kéo đến thế giới này, giờ còn thành bộ dạng này, không biết bao giờ mới khôi phục được.Trong lúc đang phơi trăng, nó bỗng thấy một bóng người lén lút xuất hiện ở Trác Quang Phong, lập tức chú ý.Đêm khuya, mặc đồ đen, lại còn bịt mặt, chắc chắn không có ý tốt gì.Người kia cũng phát hiện ra chủ não, sững sờ một lúc, sau khi nhận ra chỉ là một con mèo hoang bình thường thì không để ý nữa, ở lại Trác Quang Phong một lát rồi vội vã rời đi.Chủ não cẩn thận bám theo người đó, nhưng người kia dù sao cũng là tu sĩ, khi ở trên Trác Quang Phong không dám dùng linh lực, nó còn theo kịp, nhưng khi rời đi thì người kia ngự kiếm bay khỏi, chủ não đành bất lực nhìn theo.Tuy nhiên không sao, nó vừa ghi nhớ được gương mặt của người đó, dù chỉ lộ ra nửa mặt nhưng qua khả năng phân tích dữ liệu mạnh mẽ của nó, nó đã biết đối phương là ai rồi. Chính là người của Phong lân cận, hừ, Huyền Thanh Tông lại xuất hiện phản đồ, nhất định phải về báo cho An Nguyệt biết.Chủ não đang định chạy lên núi, không ngờ bỗng bị ai đó bế lên, nó giãy dụa, người kia nhẹ nhàng ôm nó vào lòng, chủ não ngửi thấy mùi hương dễ chịu, lập tức đoán ra là một cô gái nhỏ.Ngẩng đầu lên nhìn, cô gái quả nhiên rất xinh đẹp, nhìn qua đã thấy dịu dàng hiền hậu.Người kia nhẹ nhàng vuốt đầu nó, “Là một chú mèo con thật đáng yêu.”Chủ não nghe thấy người ta khen mình, bèn kêu meo meo một tiếng đầy hài lòng, nhưng không ngờ cô gái lại bế mình đi ra ngoài. Thấy mình càng lúc càng xa Trác Quang Phong, chủ não cuối cùng cũng phản ứng lại.“Ngoan nào, đừng nghịch nữa.”Vân Ninh vuốt đầu chú mèo con trong lòng.Hồng Khê trấn nằm dưới chân núi Huyền Thanh Tông, toàn trấn không lớn, dân cư cũng không đông.Nhưng mấy ngày gần đây, ngày càng có nhiều người đổ về Hồng Khê trấn, khiến các khách điếm tràn ngập khách. Vừa giải quyết xong chuyện ồn ào của mấy vị khách, ông chủ khách điếm trở lại quầy, vừa gõ bàn tính vừa thở dài, nhìn căn phòng đầy khách không hề vui vẻ mà ngược lại còn mặt ủ mày ê.Lúc này, một cô gái mặc váy trắng bước vào khách điếm. Cô gái có dung mạo thanh tú, dáng người mảnh mai, tuy không phải là tuyệt sắc giai nhân nhưng cũng đủ để khiến người ta ngoái nhìn, trong lòng còn ôm một chú mèo cam đáng yêu, càng khiến người ta chú ý hơn.Vân Ninh để ý thấy ánh mắt của mọi người nhưng không quan tâm, bước chân nhẹ nhàng đi thẳng đến trước mặt ông chủ, dịu dàng nói: “Chưởng quầy, cho ta một phòng.”Ông chủ khách điếm lắc đầu: “Cô nương, xin lỗi, chỗ chúng ta đã hết phòng rồi.”Vân Ninh có vẻ hơi thất vọng: “Sao lại hết phòng rồi?”Ông chủ khách điếm tốt bụng nhắc nhở: “Gần đây Ma tộc xâm lấn nhân gian, Hồng Khê trấn của chúng ta may mắn được Huyền Thanh Tông bảo hộ, nên có rất nhiều người từ nơi khác đến lánh nạn. Vì vậy thật sự không còn phòng trống, cô nương có thể đi nơi khác hỏi thử.”Nghe ông chủ khách điếm nói vậy, Vân Ninh cũng không làm khó, xoay người ra khỏi khách điếm.Vừa đi được mấy bước, đã bị một nam tử mặc bố y ngăn lại.“Cô nương, xin dừng bước.”Vân Ninh nhìn nam tử mặt mũi xảo trá này, chính là người đã luôn nhìn chằm chằm vào mình trong khách điếm, không ngờ lại đuổi theo.Vân Ninh dừng lại, vuốt ve chú mèo con, rồi thờ ơ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”Nam tử kia nhiệt tình nói: “Cô nương là người nơi khác tới ư, vẫn chưa tìm được chỗ ở à?” Thấy Vân Ninh không nói gì, gã tiếp tục: “Ta cũng từ nơi khác đến đây để thăm dì ruột, dì ta ở góc tây bắc của Hồng Khê trấn, nhà dì ta rất rộng, còn thừa nhiều phòng. Nếu cô nương chưa có chỗ ở thì tạm thời qua đó thuê một góc ở vài ngày cũng được.”Thấy Vân Ninh có vẻ cảnh giác, gã lại nói: “Ngươi yên tâm, nhà dì ta ở ngay trong trấn, gần đây thôi, hơn nữa ta còn đảm bảo giá sẽ rẻ hơn ở khách điếm nhiều. Nếu không phải thấy ngươi là một cô gái nhỏ ở nơi đất khách quê người lại không có ai nương tựa, ta cũng chẳng giúp ngươi đâu.”Cô gái có chút do dự, nửa tin nửa ngờ. Nam tử tiếp tục thuyết phục, cuối cùng Vân Ninh cũng quyết định đồng ý, “Tiểu miêu, chúng ta đi xem thử nhé?”Thấy Vân Ninh đã mắc mưu, nam tử lộ rõ vẻ mừng rỡ, trong lòng đắc ý, dẫn Vân Ninh đi sâu vào ngõ nhỏ. Cả đường đi nàng chỉ lo nói chuyện với chú mèo trong lòng, chẳng hề đề phòng mà theo sau gã.Nam tử đi trước dẫn đường, ở chỗ Vân Ninh không nhìn thấy, khóe miệng gã nhếch lên nụ cười giễu cợt, cho rằng cô gái này thật ngốc, lại còn khen gã tốt bụng, thật nực cười.Gã vừa thấy cô gái ở khách điếm đã ưng ngay, dung mạo xinh đẹp, y phục cũng không tồi, chắc hẳn có chút tiền bạc, dáng vẻ mềm yếu nhìn qua đã biết rất dễ bắt nạt, quả nhiên chỉ vài lời đã lừa được.Vân Ninh nhìn theo bóng lưng của nam tử, vẻ mặt dần trở nên lạnh lùng, rồi bất chợt mỉm cười nhẹ nhàng. Nàng đang bị cướp à?Chủ não bị nữ tử lạ mặt này bế đi từ lúc nào không hay, đến giờ vẫn còn ngơ ngác, nhưng rõ ràng nữ tử này có vấn đề. Cô gái này sao lại dễ dàng đi theo như vậy, chẳng lẽ là ngốc sao?Chủ não giãy giụa trong lòng Vân Ninh, Vân Ninh chỉ vuốt ve nó, dịu dàng nói: “Sắp đến rồi, đừng nóng vội.”Chủ não sốt ruột, tôi sốt ruột không phải vì cái này, tôi sốt ruột vì cô ngốc bị lừa đó.Vân Ninh ôm chú mèo, chân không ngừng bước. Đi được một lúc, con đường nam tử dẫn càng lúc càng vắng vẻ, cuối cùng đến một ngõ cụt.Thấy cô gái có vẻ đã nhận ra điều bất thường, dừng chân không đi nữa, nam tử bố y cuối cùng cũng lộ rõ bộ mặt thật, ép Vân Ninh giao nộp số tiền đang mang theo. Vân Ninh rất hợp tác, ngoan ngoãn lấy ra mấy thỏi bạc.Nam tử cầm lấy tiền, càng thêm vênh váo, “Ồ, ngươi cũng khá giàu có đấy, không tệ không tệ.”Thấy Vân Ninh co ro lại, vẻ mặt đáng thương vô cùng gợi cảm. Gã tiến thêm vài bước, đưa tay định sàm sỡ.Chủ não không thể ngồi yên được nữa, chủ động nhảy xuống chắn trước mặt Vân Ninh, nhe răng vào mặt nam tử, đồng thời quay đầu lại bảo Vân Ninh mau chạy.Vân Ninh đứng dậy, vẻ mặt sợ hãi ban nãy biến mất hoàn toàn, thay vào đó là sự lạnh lùng, “Ngươi tìm chết!”Chỉ một ánh mắt thôi mà nam tử bố y đã sợ đến run rẩy, không tự chủ lùi lại vài bước. Gã không ngờ mình lại bị dọa sợ, cảm thấy rất mất mặt, bèn thẳng lưng vén tay áo lên, “Hừ, còn cứng đầu, hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi một bài học.”Một cái tát giáng xuống, nhưng gã không chạm được vào khuôn mặt xinh đẹp của cô gái mà lại chạm phải một ngọn lửa.“A... tay ta... tay ta, nóng quá!”Cơn đau nhức lan tỏa khắp bàn tay, trong nháy mắt ngọn lửa bùng lên trên người gã, đau đến nỗi gã lăn lộn trên đất cố gắng dập lửa, cuối cùng mới nhận ra cô gái trước mặt không hề đơn giản, vội vàng cầu xin tha thứ.Vân Ninh không hề động lòng, lạnh lùng nhìn gã hóa thành tro bụi, nhẹ nhàng vẫy tay, một cơn gió thổi bay hết tro tàn.“Chán thật.”Vân Ninh bế chú mèo lên, “Ngươi vẫn là đáng yêu nhất.”Chủ não há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mặt, trợn tròn mắt nhìn cô gái này, há mồm hồi lâu vẫn chưa khép lại.Cô gái, cô rốt cuộc là ai vậy?Vân Ninh ôm chú mèo, chậm rãi đi ra ngoài, đúng lúc gặp một cô gái khác đang vội vã chạy vào. Thấy Vân Ninh bình an vô sự, cô gái kia thở phào nhẹ nhõm, “Cô nương, ngươi không sao chứ?”Vân Ninh hơi bất ngờ khi người kia hỏi mình, nàng chắc chắn mình không quen biết người này, nhưng nhìn vẻ quan tâm trong mắt đối phương thì không giống giả, bèn dịu dàng nói: “Ta không sao.”“Vậy là tốt rồi, ta vừa thấy ngươi đi theo người kia vào đây, sợ ngươi bị lừa nên mới vội vàng chạy đến. Gã đó gần đây hay lừa những người mới đến trấn, này, người đâu rồi?”Vân Ninh nói: “Gã vừa nói có việc gấp nên đi trước rồi.”Nữ tử kia tuy cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng nhìn quanh không thấy bóng dáng kẻ lừa đảo đâu nên cũng yên tâm phần nào, cùng Vân Ninh đi ra ngoài.Vân Ninh hiếm khi gặp được người tốt bụng như vậy, tò mò hỏi: “Chưa biết cô nương tên gì?”“Ngươi cứ gọi ta là Uyển Dung.”Vân Ninh gật đầu, chủ não vốn đang ngẩn ngơ nghe thấy cái tên này bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Uyển Dung, lại một lần nữa há hốc mồm. Vị hôn thê của nam chính Vệ Hàn đây mà, cô ấy đã chết rồi mà sao lại xuất hiện ở đây?