[BH][ĐOẢN VĂN] Tổng Hợp truyện ngắn do ta tự viết.
Truyền Thuyết Song Sinh Thai.
Truyện: "Truyền thuyết song sinh thái" Thuộc bộ Tổng Hợp Truyện Ngắn do Vô Ưu Tử viết.
Tác giả: Zansumi/Vô Ưu Tử.
Nick FB: Bách Tiểu Bạch.
Văn án:
Là câu chuyện tình yêu của một đóa hoa Tuyết Liên được sự bảo vệ của một rắn vàng cực độc, lại nham hiểm.
CP: Tuyết Liên Hoa tiên nữ vs Kim Xà (Ngây ngô, băng lãnh thụ vs Phúc hắc công)
Trên thiên giới có một vị thần tiên, nổi tiếng xinh đẹp lại yêu mỵ, nàng tên là Tuyết Liên Hoa. Là do một đóa tuyết liên may mắn được Phật giảng chân kinh mà tu thành tiên.
Ngàn năm tu luyện trên đỉnh tuyết sơn, ngàn năm cô độc.
Đến khi đắt đạo thành tiên, nàng lại gặp lại Phật tổ. Đứng trước đức Phật từ bi, nàng rơi hai hàng lệ và nói: "Con đã phạm phải nghiệt duyên, xin ngài hãy hướng dẫn con thoát khỏi dây dưa trần tục."
Phật thở dài không nói, chỉ đọc cho nàng nghe một đoạn kinh, sau đó xóa bỏ ký ức phàm trần của nàng. Từ đó không còn ai nhớ đến đóa Tuyết Liên trên đỉnh Tuyết Sơn nữa, người ta chỉ nhớ đến tiên nữ Tuyết Liên Hoa.
.
.
.
Ở dưới phàm trần, trên đỉnh của Tuyết Sơn có một con kim xà đang nằm ườn mình ra trên tuyết. Ánh mắt nó như có linh tính vậy nhưng lại lạnh lùng như một sát thủ. Nơi ánh mắt nó nhìn là bầu trời cao xa vời vợi. Nó nhìn nhìn, nhớ đến một đóa Tuyết Liên ngày xưa...
.
.
.
"Khoan! Xin đừng giết ta!"
"???"
"Ta từng được nghe chân kinh của đức Phật, ta sẽ giảng cho ngươi nghe, cho ngươi tu hành, thoát khỏi kiếp nghiệt của súc sinh. Đổi lại, ngươi không được giết ta."
"!"
.
Từ đó Kim Xà theo Tuyết Liên Hoa học tập tu đạo, khai mở linh trí. Hằng ngày Kim Xà luôn quanh quẩn bên Tuyết Liên Hoa, nó còn làm ổ gần đó, sống cạnh Tuyết Liên Hoa không rời một bước.
Khi có ong mật định hút mật của Tuyết Liên Hoa, nó sẽ đuổi con ong đó đi, khi có những động vật khác như rắn, chuột, tắc kè nào đó muốn ăn Tuyết Liên Hoa, nó sẽ đuổi chúng đi.
Dần dần, ở trong rừng có một lời đồn giữa những con thú đó với nhau. Chúng đồn rằng trên đỉnh Tuyết Sơn có một đóa Tuyết Liên kỳ diệu, được một con Kim Xà cực độc bảo vệ ngày đêm, nếu đối với Tuyết Liên có tà niệm, Kim Xà tuyệt đối sẽ không buôn tha.... Nghe nói, ăn Tuyết Liên Hoa, sẽ có thể đạt được trường sinh.
Tin đồn vốn chỉ loanh quanh giữa mấy con thú với nhau nhưng cũng đủ làm Kim Xà sợ, nó sợ, sợ một ngày có con người hay yêu tinh đến để ăn Tuyết Liên thì làm sao nó có thể bảo vệ được Tuyết Liên đây?
Cho nên nó nói với Tuyết Liên, nó phải đi đến một nơi, khá xa, khá lâu, bảo Tuyết Liên hãy tự thân cẩn trọng. Sau đó nó nhiễu vài giọt độc rãi xung quanh Tuyết Liên hoa để bảo vệ, rồi âm thầm rời đi.
Nó đi rất lâu, không dưới mười năm. Cuối cùng nó cũng chật vật quay về đỉnh Tuyết Sơn. Đúng lúc đó, Tuyết Liên Hoa đang bị một con Tắc Kè yêu phục kích. Xung quanh Tuyết Liên là hơn bảy, tám xác con trùng, động vật.
Nó biết, đó là do bọn động vật kia muốn ăn Tuyết Liên nhưng bị độc của nó cản lại, hiện giờ độc hết, nên con Tắc Kè kia mới dám đến.
Nó phì phì vì giận, sau đó rít lên một tiếng dài, nhanh như chóp, lẹ như sấm, cắn ngay cổ của con tắc kè kia.
Nhưng con tắc kè kia là yêu quái, tu luyện được hai trăm năm, mà nó mới tu được sáu mươi năm, thực lực chênh lệch có thể tưởng tượng được.
Nó nhớ, đó là một cuộc sinh tử chiến.
Khi nó rời xa Tuyết Liên, nó đi khắp nơi học lén thuật tu tiên của chúng yêu khác, học lén cách dùng pháp thuật của con người. Nhưng nó đi không lâu, lại không dám mặc kệ Tuyết Liên, nên đang học dang dỡ, nó đành bỏ về núi Tuyết Sơn.
Nhưng may là, công tình mười năm lang thang học hỏi cũng phụ lòng nó, tuy có chật vật vô cùng nhưng Kim Xà cũng chiến thắng Tắc Kè yêu.
Đêm đó, Tuyết Liên khóc rất nhiều, liên tục xin lỗi nó, vì tại Tuyết Liên mà Kim Xà phải phạm vào sát nghiệt nhiều như vậy. Kim Xà nghe vậy, chỉ cười khan hai tiếng.
Phạm sát nghiệp?
Trước khi gặp Tuyết Liên, nó là một con độc xà, chạm vào nó cũng chết, nơi nó bò qua, cây cối không còn một móng. Từ khi sinh ra, dù nó có muốn hay không cũng đã giết hại vô số chúng sanh. Nhưng tuyết liên chỉ là một bông hoa, nó không hiểu Kim Xà cực độc như thế nào.
Kim Xà cũng lười giải thích, nó quấn quanh lấy đóa Tuyết Liên, rồi cuối đầu ngủ dưới chân hoa. Nó cố giữ một cách để không chạm vào Tuyết Liên.
Nó sợ,
Sợ chẳng may chạm vào Tuyết Liên, Tuyết Liên sẽ héo úa....
.
.
.
Kim Xà thở dài nhớ lại những tháng ngày vui vẻ mà hạnh phúc đó. Giờ thì nơi nó nằm đã không còn đóa Tuyết Liên kia nữa.
Không còn những lời chào sớm mai,
Không còn những hương thơm ngào ngạt,
Không còn giọng nói nghiêm túc giảng đại đạo,
Không còn âm thanh êm tai của những câu chân kinh màu nhiệm.
Chỉ còn nó nơi đây, trên đỉnh tuyết Sơn khô cằn.
Nó nhìn lại bản thân mình, lớp vãy vàng nhơn nhớp nay đã óng ánh như đá quý. Nộc độc trên cơ thể nó không còn phát tát ra bên ngoài nữa.
Nó, càng ngày càng trở nên sạch sẽ.
Kim Xà thở dài, trong lòng thầm nghĩ: 'Chờ ta, chỉ trăm năm nữa thôi, ta sẽ gặp lại ngươi....'
Đóa Tuyết Liên mà ta hằng yêu năm nào...
.
.
.
Trăm năm sau, Trên thiên đình có vụ án long trời lỡ đất. Có một vụ kiện lớn được dân lên cho Ngọc Hoàng và Vương mẫu nương nương phán xét.
Đó là vụ kiện của một con rắn vàng, kiện Hoa Tuyết Liên tiên nữ.
Nó kiện rằng, Hoa Tuyết Liên nợ nó tình duyên, thiếu nó tình trái. Không buông hết phàm trần tình duyên thì sau có thể làm tiên nhân được?
Mọi người lúc này mới ngở ngàn, không ai ngờ được Hoa Tuyết Liên tiên nữ lạnh lùng trước khi thành tiên lại vướng phải chuyện yêu đương với một con rắn! Đã vậy... đây lại còn là con rắn cái!
Thiên đình choáng váng. Hoa Tuyết Liên cũng choáng váng.
Nàng không nhớ con rắn đó, nàng không biết con rắn đó! Thượng đế, xin hãy nghe nàng, hãy tin nàng! Nàng là hoa, cho dù yêu cũng phải một cây bông chứ?!
Sau có thể là thứ tà độc chuyên đi ăn cả cây cỏ, hoa quả lẫn động vật... thứ thứ không chừa như vậy?!
Nàng đau khổ, nàng quần quại. Nhưng Tơ Hồng tiên ông bẩm với Ngọc Hoàng rằng, tình duyên, thật sự có tồn tại. Hơn nữa đến giờ vẫn chưa đoạn.... Hơn nữa, là xuất phát từ hai bên!
Trời ơi! Hoa Tuyết Liên cảm thấy muốn rụng hết cánh hoa trên người, đứt lìa thân hoa, tan nát cả lòng nhụy!
Nói chung là cảm giác toàn thế giới như sụp đổ.
Cuối cùng Ngọc hoàng kết án, Hoa Tuyết Liên và Kim Xà phải chịu tẫn ba kiếp người, mới được làm tiên. Xem như là án phạt nhẹ nhàng nhất, vì cả hai chưa có 'da thịt chi thân'!
Thiên nột! 'Da thịt chi thân'?! Cái gì gọi là 'da thịt chi thân' nha?! Là 'Da vẫy chi bông' mới đúng đi?! Thử hỏi một con rắn, một cái bông có thể làm được gì?!
Hoa Tuyết Liên cảm thấy cả tâm đều nguội lạnh, trong lòng hận Kim Xà hận đến thấu xương.
Như mà vì được làm tiên, Hoa Tuyết Liên cố gắng phúc thẩm, xin Ngọc Hoàng tái xét xử vụ án, nàng không muốn vô duyên vô cớ bị tước đoạt thân phận tiên nhân cao quý. Nàng đã tốn hơn ngàn năm để tu luyện, muốn nàng từ bỏ? Nói dễ hơn làm a!
Kim Xà thấy bộ mặt khóc không ra nước mắt của Hoa Tuyết Liên chỉ cười nhạt một cái, tâm như tan nát.
Nàng, không nhận ra ta.
Cũng đúng thôi, đã hơn trăm năm, nàng làm sau nhớ đã từng có một con rắn hết mình bảo vệ nàng cơ chứ?
Kim Xà lắc đầu một cái, rồi ánh mắt buồn buồn liếc nhìn Hoa Tuyết Liên, sau đó vung tay áo mà rời khỏi tiên giới, tiến nhập vào địa phủ.
Cho dù nàng không nhận ra ta, ta cũng sẽ khiến nàng phải yêu ta tam sinh tam thế, quyết không rời xa!
Phải để cho đóa Tuyết Liên khờ dại đó biết, độc của Kim Xà này, vô thuốc cứu chữa!
Hoa Tuyết Liên tranh cải với ngọc hoàng suốt ba mươi năm nhưng vẫn không thay đổi được gì, cuối cùng cũng phải tiến nhập luân hồi.
Trước khi đi, Hoa Tuyết Liên gặp được đức Phật. Phật trả lại cho Hoa Tuyết Liên ký ức khi còn là một đóa hoa, sau đó giảng giải cho nàng nhân quả luân hồi. Hoa Tuyết Liên như bước ra khỏi mê vụ, nàng hai mắt đẩm lệ, chấp tay tạ Phật rồi rơi vào Diêm Vương Phủ.
Hoa Tuyết Liên lan thang ở phủ Diêm Vương, tìm được đường đầu nhập luân hồi. Nàng bước đến cầu nại hà thì gặp một cô gái trẻ.
Cô gái đó một thân Hoàng phục, cao ráo sang trọng, mái tóc đen dài đến tận chân bay nhẹ nhàng trong gió, thoạt nhìn hết sức gây chú ý.
Hoa Tuyết Liên nhìn dáng người đó mà thẩn thờ, đến khi cô gái kia quay đầu lại nhìn nàng, nàng mới bở ngở nhận ra. Đó là Kim Xà.
Gương mặt Kim Xà rất xinh đẹp, đẹp sắc sảo, bức người. Nhất là ánh mắt, chỉ cần nhìn vào đó lập tức luân hảm khó ra.
Kim Xà thấy Hoa Tuyết Liên ngẩn ngơ nhìn mình thì bật cười, nàng nói: "Ngươi cuối cùng cũng đến rồi."
Hoa Tuyết Liên nghe vậy nhất thời không biết làm sao, hai hàng chân mài thanh tú khẽ nhăn lại. Kim Xà cười nhẹ nói tiếp: "Còn hận ta sao?"
Nghe vậy, Hoa Tuyết Liên liền lắc đầu nói: "Ta không hận ngươi." Kim Xà hơi bất ngờ khi nghe câu đó nhưng cũng không đáp, mà bước lại nắm tay Hoa Tuyết Liên: "Ta giúp ngươi đi đến đó."
"Không phải xếp hàng sao?!" Hoa Tuyết Liên e ngại hỏi.
Kim Xà chỉ cười nhẹ mà không đáp, đến trước mặt Mạnh Bà thì nàng hất người đang đứng đầu tiên ra, rồi cười nhẹ với Mạnh Bà mà đạo: "Cho ta một chén." Linh hồn bị nàng hất đi là một gã đại hán cao lớn, tự nhiên bị chiếm chỗ, y lập tức quát to:
"Con mẹ nó chứ! Mày là ai?! Sau dám chen hàng với ông?!"
Kim Xà mắt lạnh đảo qua, đôi mắt ánh lên sắc đỏ ngầu như màu máu khiến gã đàn ông khiếp sợ không dứt, miệng lầm bẩm xin lỗi không ngừng rồi chạy biến đi. Thấy gả trai biến đi rồi Kim Xà mới nhắm mắt lại, sau đó mới nhẹ nhàng mở mắt ra và âu yếm nhìn Hoa Tuyết Liên, nàng nói: "Kiếp sau gặp lại"
Hoa Tuyết Liên nhận lấy chén canh Mạnh bà từ tay Kim Xà một cách thận trọng, trước khi uống thì hướng Kim Xà bảo: "Ta không hận ngươi, dù tại vì ngươi mà ta không thể thành tiên lúc này nhưng ta cũng sẽ bỏ qua cho ngươi." Nói đoạn nàng uống cạn chén mạnh bà rồi bước vào vòng luân hồi, trước khi đi còn mỉn cười nhìn Kim Xà bảo: "Cám ơn ngươi đã liên tục bảo vệ ta lúc ta chỉ là một đóa hoa. Ta rất cảm kích." Nói xong, áo trắng nhẹ bay, Tuyết Liên Hoa tiên nữ tiến nhập vào luân hồi. Để lại cho Kim Xà một thân một mình cô đơn trên cầu Nại Hà.
Sau khi Hoa Tuyết Liên biến mất, Kim Xà đi gặp Diêm Vương, nàng vừa thấy Diêm Vương liền hiếp mắt cười, miệng hớn hở bảo: "Uy, Tiểu Diêm Diêm a~ Tỷ đến đòi nợ nha~~~~"
Được gọi là Tiểu Diêm Diêm chính là Diêm Vương mà chúng sanh vẫn hay nhắc đến. Nhưng khác với sự tưởng tưởng của con người vô cùng, Diêm Vương... thật ra là một tiểu loli!
Loli này còn rất dễ thương, da dẻ còn rất trắng trẻo nữa chứ! Mà quan trọng nhất, Loli này chính là vua của Diêm Vương Phủ, đại danh hách hách – Diêm Vương!
Nghe thấy Kim Xà kêu mình như vậy tiểu loli cũng không tức giận, nàng điềm đạm nói: "Muốn cái gì?"
"Ta muốn đầu thai!"
Tiểu Diêm Vương nghe vậy liền dựt mình hét: "Thật sao? không ở đây ám ta nữa à?"
"Không!" Kim Xà cười rộ lên, ánh mắt gian trá đến cực điểm: "Ta muốn đầu thai, nhưng có điều kiện nha!"
"Điều kiện gì cũng được! Chỉ cần ngươi nhanh nhanh cút đi!" Tiểu Diêm Vương ra vẻ hết sức hào phóng đáp.
"Ha ha, ta muốn đầu thai, nhà phải giàu, cha mẹ phải đẹp, cả đời phải an vui....Còn phải, còn phải cùng nàng một chỗ đến cả đời nữa kìa!"
"Chỉ vậy thôi?" Tiểu Diêm Vương không tin hỏi.
"Chỉ có vậy thôi!" Kim Xà nghĩ một chút lại hét: "Tốt nhất là thanh mai trúc mã, ta không muốn chờ đợi lâu quá! Gặp nàng càng sớm càng tốt!"
"Duyệt!"
.
.
.
Lúc này trên hạ giới, có nhà giàu nọ ở Giang Nam, từng có ba đời làm quan, mấy đời làm thương, gia thế hiển hách. Ở đó có một cặp song sinh được sanh ra trong sự chờ mong của bao người.
"Bẩm lão gia là tiểu thư ạ!"
Người được gọi là lão gia mừng rơi nước mắt, hắn ta có bảy người con trai, đến giờ cũng có được con gái!
"Là Song Sinh thai thưa lão gia!"
"Tốt! Tốt lắm! Lập tức bang thưởng a!"
Nói xong, ông ta lập tức lao vào phòng sinh, bất kể người làm cản trở. Vừa thấy vợ mình mệt mỏi ôm hai đứa con, liền chạy vào an ủi.
Người vợ là một thiếu nữ xinh đẹp vô cùng, nàng vừa con vừa cười, điềm đạm nói: "Tướng công, hãy đặt tên cho con mình đi."
"Hảo a!" Ông ta, kéo áo một cái, rồi vuốt càm suy nghĩ, một lúc sau thì nói: "Liền gọi là Chu Tuyết Liên và Chu Kim Linh đi!"
Thì ra hai đứa nhỏ song sinh này chính là Hoa Tuyết Liên tiên nữ và rắn độc - Kim Xà của chúng ta.
Như vậy, dù có khác một chút nhưng mọi thứ vẫn như mong đợi của Kim Xà rồi: Nhà giàu, ba mẹ đẹp, vừa sinh ra đã được gia đình cưng chiều như hòn ngọc quý trên tay, cả đời an vui. Đúng là hạnh phúc vạn người cầu nha. Chỉ tiếc là người yêu giờ biến thành em gái mà thôi. Hắc hắc.
Vang vọng trong Chu phủ lúc này là tiếng khóc như ai oán của người nào đó....
Ở dưới địa ngục sâu thẩm, tiểu Diêm Vương vừa ngồi, vừa thông qua chiếc kính soi rỏ sự việc thế gian mà cười lớn: "Cho ngươi dám ám ta, cho ngươi dám đòi hỏi! Ta không trả thù một chút thật sự không được... ha ha, Kim Xà đại yêu, Chu Kim Linh... Chúc ngươi hạnh phúc, ngươi ráng mà hạnh phúc!!!! Ha ha ha!!!!"
.
.
Trên cỏi Niết Bàn xa xôi giờ này cũng vang vọng một tiếng thở dài.
========Kết thúc==========
Lời tác giả muốn nói: mỗi một câu truyện là 1 tâm huyết của ta. Nếu thấy hay xin để lại 1 lời động viên. Như có thiếu xót thì xin chỉ bảo tại hạ, kẻ hèn này xin rửa tai lắng nghe lời của các vị.
Thân ái,
Vô ưu tử.
Mọi người vào đây cmt, đọc truyên thôi, mại dô! Mại dô!!!!