[BH][ĐN FAIRY TAIL] Thay đổi một thế giới - Lưu Tinh Vũ

Chương 27



Đã gần một tháng trôi qua từ vụ tháp thiên đường gì đó.

Tôi nằm trên giường cũng từng ấy thời gian. Phần xương ở lưng gãy hết do chịu tác động mạnh. Ổ bụng thì ứ đọng máu, tay phải - tay nắm Erza thì trật khớp và chân phải thì trẹo.

Tôi là đứa bị nặng nhất trong cả đám, kiểu mọi người nằm trên giường 2-3 hôm là quá lắm rồi, ấy thế tôi nằm hơn 2-3 tuần. Vì vừa rồi tôi như vậy nên Erza có vẻ đã chăm sóc tôi kĩ hơn.

Chăm như con.

Nay là ngày tôi được ra ngoài vận động sau gần một tháng. Yora đã đi cùng Erza để làm nhiệm vụ. Thấy bảo Yora muốn học ma pháp biến hình để thành người ấy, do cảm thấy tội lỗi vì không giúp được tôi trong lúc đánh nhau. Nhìn Yora - một chú mèo mập mập buồn rầu làm người ta chỉ muốn nựng.

Và vì Erza là ma đạo sĩ cấp cao nên Yora cảm thấy đi cùng Erza sẽ học hỏi được nhiều.

Erza thì thấy, ngân khố sắp cạn kiệt do chi phí thuốc men hơi nhiều, cần dự trữ sẵn tiền để sau này mua thuốc tiếp.

Chắc ý của bả là sau này còn te tua hơn.

Thật ra hôm nay tôi đã hẹn Kanna ở bìa rừng. Đúng vậy, sau vụ vừa rồi, Kanna cảm thấy bản thân quá phế nên muốn rút lui khỏi hội. Kiểu Kanna cảm thấy có vẻ như mình không hề có ma pháp gì để tiếp tục ở lại.

Để níu giữ thì tôi đã cố nài mên giờ đây, tôi và Kanna sẽ đi hỏi người xung quanh hội xem, họ học được ma pháp của chính họ bằng cách nào.

"Hảaa? Học áaa? Không, chị chịu."

Cana, người đang tu ừng ực cái vò rượu, sau khi quệt tay lau miệng thì trả lời chúng tôi như vậy.

"Ợ! Em biết đó, chị là kiểu người cần ma đạo cụ mà. Ờm chị chỉ biết là vô tình thấy thích chúng và từ đó nên duyên. Biết đâu hai đứa nên thử tìm một ma đạo cụ nào đó."

Tuy không giống như câu trả lời mong muốn nhưng không phủ nhận Cana nói có phần đúng. Biết câu Kanna là người cần ma đạo cụ.

"Chị nghĩ sao?"

Kanna suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu sau khi chúng tôi vào cửa hàng và được giới thiệu một loạt đồ.

"Chị cảm thấy chị không hợp chúng cho lắm."

"Có thể nên tìm thêm người xin lời khuyên."

Nếu nói học rộng hiểu nhiều, hẳn người tôi nên tìm chính là Levy.

"Hả? Cách sử dụng ma pháp á?"

Levy lúc này đang chìm đắm trong đống sách của thư viện thành phố. Với dáng người nhỏ nhắn cùng cặp kính cận, tôi chỉ có thể nói Levy chính là hình mẫu của một mọt sách điển hình. Thêm giọng nói lại trong trẻo, mái tóc xanh bồng bềnh, nhìn hệt như một chút mèo cần được xoa đầu.

"Ừm, có nhiều loại ma pháp lắm. Chẳng hạn của Shiro là Sát Long Thuật này, kiểu sẽ dựa nhiều vào nguyên tố. Của chị là là một dạng kiểu khác, như kiểu biến đổi của nguyên tố ấy."

Levy ma pháp chính là Kết tự. Tức là chị ấy có thể viết vào không khí một từ ngữ nào đó rồi từ đây sẽ hiện ra, đúng với tính chất của từ. Chẳng hạn viết từ Fire thì từ đó sẽ xuất hiện với một ngọn lửa bao quanh.

"Chị nghĩ nó liên quan đến sở thích hoặc đam mê ấy. Chị thích sách, thích những con chữ. Đó là dâu hiệu ban đầu để chị tìm về ma pháp của bản thân. Kanna có thể nghĩ xem mình thích cái gì rồi từ đó đào sâu thêm về bản thân."

Lời khuyên của Levy cũng thật hữu ích. Đúng là một người đọc nhiều, phong cách, đến cả hơi thở cũng dịu dàng đáng yêu.

"Ưm, ma pháp à."
Mira nhìn bọn tôi rồi suy ngẫm.

Ma pháp của Mira chính là chiếm hữu, kiểu khi chị ấy hiểu rõ về một sinh vật nào đó, chị ấy có thể lấy sức mạnh của chúng.

"Chị là một phần do di truyền nữa á. Kiểu cả ba chị em nhà chị đều tương tự nhau. Ba à..."

Tôi hiểu vì sao Mira lại rơi vào trầm ngâm như vậy, em gái của Mira - Lisana đã qua đời.

Để tránh nhắc lại chuyện buồn thêm, tôi và Kanna nhanh chóng bẻ lái chuyện khác và rời đi không lâu sau đó.

"Chị cảm thấy như nào?"

"Vẫn rất mơ hồ."

Thật sự mỗi người đều có một cách tìm ra ma pháp khác nhau, không ai giống ai cả nên rất khó để biết đâu là lời khuyên phù hợp. Mỗi người đều có cái đúng.
Còn tôi thì chẳng nói, ông thần spoil mất rồi.

"Mấy đứa đang làm gì vậy?"

"Hội trưởng!"

Trong lúc tôi và Kanna thất thần trong đại sảnh của hội thì vô tình thấy hội trưởng bất thình lình xuất hiện.

Ngài ấy lùn quá.

Nhưng ma pháp lại siêu đỉnh, kiểu biến phát thành người super khổng lồ.

Sau khi tôi và Kanna kể lại quá trình đi tìm lời khuyên cho việc học ma pháp, hội trưởng suy ngẫm một hồi rồi bảo.

"Sao không thử tự cảm nhận theo cách của cháu?"

"Là sao ạ?"

"Ý ta là, các cháu đều biết trong người luôn tồn tại dòng chảy của ma lực đúng không? Ừ, mà ma pháp cũng từ ma lực mà ra, cháu muốn dùng được ma pháp thì phải cảm nhận được ma lực. Muôn làm được điều đó, cháu phải lắng nghe nó đã chứ."

"Ồ!"

Cả tôi và Kanna đều thốt lên, dường như có điều gì đó vừa được khai sáng trong nào. Chẳng kịp để chúng tôi định thần, hội trưởng bỏ lại câu "thế nhá, ta đi chơi đây" và chạy biến mất. Ngài già rồi mà còn sung sức chán.

Cũng chính nhờ câu gợi ý đó, tôi đã quyết định cùng Kanna quay về làng của chị ấy, nơi cũng tồn tại một nhà máy cần được điều tra thêm.

Chuyến đi này có thể mất một hai ngày nên cả hai người đều cần chuẩn bị đồ, đã một thời gian trôi qua, tôi không biết cái nhà máy đó hiện nay như nào.

Khi quay trở lại làng đó, mẹ của Kanna đã rất nồng nhiệt tiếp đón tôi, cả dân làng cũng tổ chức buổi tiệc vào tối hôm đó như một lời cám ơn đến tôi. Người dân ở đây thân thiện tới mức tôi ăn no tròn.

Khi tiệc tàn và ai về nhà nấy, tôi đã cùng Kanna leo lên mái nhà chị ấy ngồi thở cho bớt no.

"Nhanh nhờ, xưa em gặp chị hồi bé chút xíu mà giờ cao hơn cả cái đầu."

Kanna cảm thán, hoài niệm về đêm ngắn ngủi tôi nghỉ nhờ ở đó.

Ngày ấy, mẹ Kanna cùng chị ấy rất lo khi để một đứa trẻ tự đi về như vậy. Có điều khi ấy, người thân trong gia đình họ mất và phải khăn gói về quê ngay lập tức.

Có lẽ phần vì áy náy, họ vẫn luôn chu đáo tiếp đón tôi.

"Chị biết ơn em thật. Em giúp làng, còn cứu chị bao nhiêu lần."

"Ây, đừng quên em là người kéo chị suýt chết nha."

Kanna chợt ngừng nói chuyện, ngồi cúi đầu xuống, hay tay ôm lấy đầu gối, mặt úp xuống mà nói giọng gió.

"Chị không hợp đúng không?"

"Chị cảm thấy mình là gánh nặng kéo chân mọi người ấy. Fairy Tail rất tuyệt, chị rất thích ở đó, mọi người hoà đồng, ai cũng cố an ủi nhưng chị chỉ thấy mình vô dụng lắm ấy. Từ nhỏ chị đã ước được gia nhập một hội pháp sư, ấy nhưng..."

Tôi biết lúc này nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể ôm lấy Kanna.

"Kanna, chị biết không, biết bản thân muốn gì là điều quan trọng nhất."

"Chị còn có mục tiêu, thứ để nỗ lực cố gắng, vậy nên đừng từ bỏ."

"Rồi chị sẽ tìm được điều chị muốn. Từ giờ đến lúc đó, dù mệt cũng đừng mất hy vọng vào tương lại."

Chương trước Chương tiếp
Loading...