[BH][ĐN FAIRY TAIL] Thay đổi một thế giới - Lưu Tinh Vũ
Chương 13
"Một chút lửa cỏn con đấy đủ để làm ta gục ngã ư?"Gajeel bước ra từ đám khói với bộ mặt kiêu ngạo, hắn nhếch mép lên cười và chậm rãi bước đến.Thôi được rồi, đúng là motip hoạt hình, kiểu ra đòn mạnh bao nhiêu thì kẻ thù vẫn sẽ lừng lững xuất hiện, sau đó nhân vật chính sẽ sốc và cuối cùng, với một tiến gào, nhân vật chính lại thắng.Có điều..."Độc thổ."Sẽ như thế nào nếu các chất hóa học ngấm vào đất? Dĩ nhiên rằng đất sẽ bị ô nhiễm và ảnh hưởng đến sức khỏe. Vậy thì đất có độc ngấm vào cơ thể, ắt sẽ gây nguy hiểm.Vì lường trước việc có thể đánh không lại, tôi đã chuẩn bị một lọ nhỏ Strychnine, hay còn là nguyên liệu được sử dụng làm thuốc trừ sâu cho động vật gặm nhấm. Và theo như hồi trước tôi còn nhớ, công thức hóa học của nó là C21H22N2O2.Tôi đã pha loãng nó, nên sẽ không thể chết người với một giọt. Cùng lắm chỉ là tứ chi mất cảm giác và tê liệt.Hiện tại, đó chính là thứ Gajeel đang gặp phải.Hắn đứng yên không nhúc nhích, gương mặt trắng bệch, môi méo xệch không nói lên lời. Ngay lập tức, hắn ngã nhào xuống đất."Gajeel!"Những tiếng thét vang lên nhưng chẳng có ai thực sự là quan tâm hắn, bởi tất cả còn đang chìm trong sự sợ hãi, bọn hắn chỉ đứng yên, không dám nhúc nhích.Có lẽ hơi gian lận một chút. Nhưng mà kiến thức khoa học ở thế giới kia là thứ tôi vượt trội hơn, vậy nên cũng chẳng có gì là sai đúng không?"Các ngươi, một là đầu hàng, hai là chết. Độc ấy ta đã phát tán hết rồi, chưa đầy 1 giờ nữa, e là không trụ nổi."Tiếng im lặng bao trùm lấy tất cả. Bây giờ, khi tôi nói ra, có lẽ chúng mới chú ý đến sự khác thường trong cơ thể."Oắt con, nhanh chóng giao thuốc giải ra đây!"Một người đàn ông với mái tóc đuôi ngựa, gương mặt gài với bộ râu đen xung quanh gầm lên giận dữ, nhìn qua khí thế, có thể đoán ông ta chính là hội trưởng."Đầu hàng!"Tôi nhấn mạnh lại một lần nữa.Nhưng có lẽ tôi đã đánh giá thấp ông ta.Ông ta lao tới, với tốc độ nhanh kinh khủng. Cho đến khi tôi nhận ra, ông ta đang đứng trước mặt tôi, một luồng sáng màu tím bao lấy tay ông ta, ông ta nhằm thẳng bụng tôi mà đánh."Hự!"Tôi bay ra xa tầm năm mét, gần như lún xuống, máu từ miệng trào ra, đau, quá đau đi, ruột gan tôi, không còn gì có thể gào thét được. Tôi nhăn nhó ôm lấy bụng và gục xuống."Shiro!"Tôi có thể nghe được tiếng lờ mờ của mọi người. Đau quá, nhưng tôi không dậy được. Đau, thật đau mà.Tôi muốn trở về cuộc sống trước kia..."Đừng có động vào các con của ta."Hả?Một tiếng nói giận dữ vang lên, một bóng người nhỏ nhắn đứng chắn trướ mặt tôi, mái tóc và bộ quần áo đó."Hội trưởng...""Phantom Lord, các ngươi thật quá đáng, có thể đánh hậu bối đến mức mặc kệ sống chết!"Hội trưởng nói bằng một giọng run run, tôi có thể cảm nhận là ông ấy đang rất tức giận. Dường như, ông ấy sắp bộc phát."QUỲ XUỐNG XIN LỖI CHO TA!"Và ông ấy gằn lên từng tiếng, gân xanh trên trán lộ rõ. Đáp lại sự giận dữ đó, hội trưởng Phantom mỉa mai."Xin lỗi? Vì cái thá gì chúng ta phải xin lỗi? Fairy tail các người cho rằng có thể ép chúng ta xin lỗi? Chính các ngươi, những kẻ thua cuộc, mới cần cầu xin bọn ta."Bất chợt, cơ thể của hội trưởng dần trở nên khổng lồ, ông ấy vô tình phá hủy một chút tòa nhà.Ông ấy đưa tay ra, muốn bóp nát nhưng không thành. Nhưng tay ông ấy...Một tia sáng rực phát lên, chiếu sáng cả thành phố này.Có...loại ma pháp...kinh khủng như thế ư?"SHIRO!"Một tảng đá vô tình bay về phía tôi, không còn sức để tránh rồi.Yora bay tới kịp thời ôm tôi bay lên. Khi ấy, tôi mới nhận thấy rõ sức mạnh khủng khiếp của luông sáng ấy. Chúng như gột rửa tất cả, như tia sáng cứu lấy những người trong lúc tuyệt vọng."Là Fairy Law!""Fairy Law?""Fairy Law là nỗi khiếp sợ của thù. Nó sẽ tấn công tất cả mọi thứ mà người sử dụng cho là kẻ thù. Đó là siêu ma thuật, và là một trong các phép thuật truyền thuyết!"Và trước tất cả sự ngạc nhiên từ hội viên, hội trưởng nhấn mạnh một lần nữa, với kẻ nay sắc mặt đã trắng bệch."Đừng bao giờ động vào Fairy Tail!"Thắng rồi...Cuối cùng, thắng rồi!Thắng rồi!Kết thúc rồi!"Kết thúc rồi Yora!""yeah!!!"Phía dưới, mọi người vỗ tay hoan hô, họ gào thét, ôm chầm lấy nhau, thắng rồi!Yora từ từ đáp xuống, cạnh chỗ Lucy đang ngồi bệt. Trông Lucy vẫn còn chút ngơ ngác."Yora này, độc của bọn họ, bảo Juvia thanh lọc qua một lần, nhớ là cả mạch máu đấy, nhanh thì họ sẽ ổn sau một ngày thôi!""Được rồi, tớ sẽ bảo, cậu cần..."Yora chưa kịp nói xong, tôi đã ngã xuống đất.Thôi được rồi, tôi biết có lúc mình cũng rất muốn ngầu, nhưng mà sau mỗi lần đánh nhau, tôi đều trong tình trạng sống dở chết dở, lúc nào cũng gục ra đất làm hỏng khoảng khắc đồng đội ăn mừng. Có điều, nó đau lắm..."Shiro...Xin lỗi em, tại chị..."Nước?Lucy lại khóc rồi. Lần này cũng lớn không kém gì lần đầu. Chị nên hiểu em đang rất đau và hết hơi dỗ rồi chứ.Nhưng dù vậy, dù đang nằm bẹp dưới đất và không nhúc nhích được, tôi vẫn cố gắng đặt tay lên đầu chị ấy. Như người mẹ đang cổ vũ con vậy, dù rằng, tôi chưa bao giờ được làm điều ấy."Lucy. Hạnh phúc và nỗi buồn, chúng ta không thể chia sẻ hết, nhưng sẽ đến một mức độ nhất định. Đó là một hội. Một người hạnh phúc, cả hội hạnh phúc và một người khóc, cả hội sẽ khóc theo. Con không cần theo mọi người, mọi người sẽ theo con. Vì con, là thành viên của Fairy Tail."Hội trưởng chắp tay sau lưng, nhẹ nhàng nói. Lời nói của ông, như giải thích hết thảy những cố gắng, và nỗ lực, nhưng điều tôi chưa hiểu, và những điều Lucy áy náy. Có lẽ khi đến lúc, ông ấy chính là người cha lớn, ấm áp và bao dung cho cả hội."Đừng khóc...nữa..."Tôi cố gắng nói, máu lại phun ra."Em còn đau hơn chị này...mà đau quá, em khóc không nổi...""Shiro..."Tôi nằm ngã ngửa ra đất, lôi Lucy nằm cùng, mặc cho đất cát có bắn lên hay người chúng tôi hiện nay đang bẩn như thế nào, chúng tôi nằm vật ra đất."Erzaaaaaaa, chị xếch em về được khôngggggg? Em không lết nổi rồi!"Tiếng cười vang lên như bớt phần nào gượng gạo, và như đặt dấu chấm cho cuộc chiến mệt mỏi này.Thôi được rồi, tôi không ra vẻ ngầu nữa...Đau, đau, đau, đau quá đi."Chị có thể nhẹ một chút không?""Không phải em vẫn còn sức tấu hài hả?"Chị ấy cõng tôi về nhà nhưng như kiểu vác tù nhân đi ấy. Bụng là nơi tôi bị đánh mà."Em xin chị..."
Và chưa kịp nói hết, tôi đã ngủ quên mất rồi...
Hôm sau, cả hội bắt tay vào xây dựng lại.Tôi lết cái thân tàn tạ ấy đến, dù không giúp được bằng sức thì đành giúp bằng ma lực vậy.Có điều...tôi cần người nghiêm túc làm việc."Ê Shiro, hộp cơm ai để trên bàn kìa?"Natsu và Gray đi đến, hai người họ sáng rực nhìn hộp cơm. Tôi chưa kịp trả lời Natsu đã mở ngay hộp cơm ra.Tiếp đó là tôi, Natsu, Gray, Yora và Happy đứng lặng người.Hộp cơm dĩ nhiên rất đầy đủ, nhưng mà...Một trái tim màu hồng với chứ viết love Lucy ở chính giữa.Ba người họ quay ra nhìn tôi."Shiro...""Ê, không phải em. Là Juvia, Juvia nhờ em đưa cho Lucy!""Juvia?""cô gái mưa hội Phantom đã gia nhập với chúng ta.""À À...Khoan..."Ừ...khoan...Love Lucy...Phải là Gray chứ? Hay tại tôi xem phim lâu quá nên nhớ nhầm?Không, không nhầm...không lẽ ngay cả cặp đôi cũng thay đổi hả?Khoan, thế thì phải là ai đó khác chứ sao là Lucy? Đừng nói là...----------------------------------------------------------------------Èo, 10 days nữa có kết quả ta thi cơ mà ta biết ta trượt chuyên ing lịt gòi, nghĩ nó chán :))
Và chưa kịp nói hết, tôi đã ngủ quên mất rồi...
Hôm sau, cả hội bắt tay vào xây dựng lại.Tôi lết cái thân tàn tạ ấy đến, dù không giúp được bằng sức thì đành giúp bằng ma lực vậy.Có điều...tôi cần người nghiêm túc làm việc."Ê Shiro, hộp cơm ai để trên bàn kìa?"Natsu và Gray đi đến, hai người họ sáng rực nhìn hộp cơm. Tôi chưa kịp trả lời Natsu đã mở ngay hộp cơm ra.Tiếp đó là tôi, Natsu, Gray, Yora và Happy đứng lặng người.Hộp cơm dĩ nhiên rất đầy đủ, nhưng mà...Một trái tim màu hồng với chứ viết love Lucy ở chính giữa.Ba người họ quay ra nhìn tôi."Shiro...""Ê, không phải em. Là Juvia, Juvia nhờ em đưa cho Lucy!""Juvia?""cô gái mưa hội Phantom đã gia nhập với chúng ta.""À À...Khoan..."Ừ...khoan...Love Lucy...Phải là Gray chứ? Hay tại tôi xem phim lâu quá nên nhớ nhầm?Không, không nhầm...không lẽ ngay cả cặp đôi cũng thay đổi hả?Khoan, thế thì phải là ai đó khác chứ sao là Lucy? Đừng nói là...----------------------------------------------------------------------Èo, 10 days nữa có kết quả ta thi cơ mà ta biết ta trượt chuyên ing lịt gòi, nghĩ nó chán :))