[BH - Xuyên - Hy] Giai Thoại
3. Xuất môn (1)
Kinh Thành giờ Thìn (7-9h) một thân Bạch y công tử hướng khai trương Tụ Nhân Lâu, nơi này bốn bề thanh vắng trách xa nhộn nhịp chợ lại có ngân nga tiếng hát bên hồ, thêm vào món ăn được mệnh danh đệ nhất tửu lâu ngay cả rượu cũng sở hữu độc quyền, Thẫm tửu, nhàn nhạ lại khiến lòng người tê dại. Chủ lâu không ai khác chính là đại công tử Ngưng gia, sau khi trở về liền đem 4 tửu lâu sát nhau hợp thành một 3 tháng đã tụ không biết bao nhiêu nhân sĩ hỗ trợ trang trí lại thêm tuyển tiểu nhị cực phẩm. Ngưng Bích Thần hướng nhân sĩ thách thức
- Thần: Lần khoa này nếu nhân sĩ nào chạm được mũ hoa Trạng Nguyện, Tụ Nhân Lâu liền đãi ngộ một năm thượng hạng phòng mà tới chỉ lần này thôi.
- Hảo hảo Đợt khoa thi này Ngưng Bích Thần dự định bỏ qua nhưng phụ thân lại không cho phép bởi 6 năm nàng luôn luyên thuyên về sách, nhất định lần này đem nàng đi trải nghiệm khoa thi, ý chính là của tôn sư nàng. Trong đại sảnh- Thần: phụ thân ta mới mở lâu giờ lại bắt ta tham gia khoa thi, chả lẽ phụ thân không chính là ép ta chưa thi đã rớt sao- Ngưng lão gia: Ngươi tham gia liền tùy ý còn không ta cho người khác quản lâu, mới tí tuổi đã muốn học thương- Thần: Ta chính là đợi khoa thi sau mới tham dự, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.- Ngưng lão gia: 3 năm ngươi đợi được còn ta thì không, đợi được ngươi bước ra khỏi phủ bước chân ra khỏi phủ một mạch liền 5 năm- Thần: Hài nhi bước ra thương ý định cũng muốn ra khỏi phủ, đừng ỷ là phụ thân mà bức ép người quá đáng- Ngưng lão gia: Ta bức ép ngươi thì sao, Ngươi không tham gia ta liền cho người phá đi nơi này, ngươi không có quyền ý kiến ở đây- Thần: khổ cho mẫu thân hài nhi một lòng tôn thờ phụ thân, ta tham gia nhưng đừng nghĩ đến việc ép ta thêm lần nào nữa, các đệ đệ muội muội, phu nhân cũng còn đó ta không muốn gây khó dễ- Ngưng lão gia: Nghịch tử, ngươi ...Tức giận đến Tụ Nhân Lâu uống rượu chúc của nhân sĩ, đương nhiên giang hồ bằng hữu kết giao với nàng không ít, nàng vừa lòng không ít nhạc mẫu cùng nữ tử, bất quá vừa lòng họ vừa lòng nàng, vàng bạc châu báu quý giá nhất một đêm không cánh mà bay, dù có suy đến đâu cũng không nghĩ tới nàng bởi gia thế nàng không tù tốn nhưng nàng thích liền trộm.Khoa thi vài ngày nữa mới mở nên nhân sĩ văn học tụ lại tửu lâu không ít, nàng cũng kiếm lời không ít từ đó, nàng dựng một tầng cao chỉ duy nhất 3 phòng khá lớn và chung sàn và một sàn rộng đặt bàn lớn đấy không cửa, trên còn ghi tên chủ nhân phòng, bất cứ ai không được phép không thể bước đến lầu.Hôm nay quá chén nên ngủ trong phòng, nữa đêm nàng mặc trang phục dạ hành đến kỉ viện lớn nhất Kinh Thành nơi có rất nhiều công tử dám cả gam đem vật quý báu cung cho mỹ nữ Vũ Như, nàng không mê sắc hay hương chỉ mê đẹp.Bất quá lần này ra đường vớ phải một công tử ấn gấm thắc lưng mang ngọc bội rất đẹp nhìn đã yêu thích, nhìn kĩ một chốc liền biết người này là nữ nhân, bộ dạng bắt chước mấy tên háu sắc bước vào tay vỗ mông tay luồn eo khiến người kia trở nên đáng yêu phi thường- Thần: Ngọc kia, ta lấyVụt biến mất, giả dạng tiêu nhị bưng bê lướt qua chủ nhân miếng ngọc, ngọc đã trong tay không cớ sự gì khiến nàng dừng chân, bất quá vị nữ cải nam trang kia bị một tên thân hình lực lưỡng ném đến thân nàng, đôi bên cãi cọ- Tiêu bạch kiểm, đây do ta làm chủ ngươi dám tới đây quấy rối- Dạ: Nơi đây tự do không phải hễ nam nhân đều phải đến đây chơi một lần sao- Ngươi dám đến đây ngay cả nam nhân như ta còn bị ngươi xàm sỡ- Dạ: Ta cũng là nam nhân như ngươi vô tình đụng trúng như vậy cứ giống như ta đụng trúng điểm thực của ngươi vậy- Nếu ta như ngươi nói đã không ở đây tranh đấu Vũ Như cô nương thú nàng một đêm- Dạ thầm chửi rủa: nam nhân như nhau cả đều là lũ khốn, nam thê bảy thiếp làm chi chứ- Ngươi lẩm bẩm cái gì vậy?Không để ồn ào thêm tí nào nữa tú bà kĩ viện nhanh chóng hướng đến giữa sân khấu lên một hồi trống thu hút chú ý nhân sĩ- Tú bà thanh lâu: Đa tạ các vị đã đến nay, chắc các vị cũng đã chờ đợi mệt mỏi, hôm nay Vũ Yên xướng khúc cũng như thân ái mời các nam tử lớn mật trụ lại khuê phòng một đêm- Hình thức thế nào?- Tú bà thanh lâu: Vị công tử thật nóng vội a, xem xong chúng ta giải thích cũng chưa muộnĐiệu nhảy thật khiến nam nhân động lòng nữ nhân ghen tị bức quá khi nàng đang chuẩn bị kết thúc thì đứng không vững ngã nhào xuống sân khẩu, một thân hắc bào phóng đến đem nàng lại sân khấu cùng nàng hòa một điệu. Nàng là làn đầu thân cận nhưng hương trên người Thạch Ấn không khiến nàng ác cảm lại mang chút gì đó quen thuộc- Yên: Công tự danh xưng là gì?- Ấn: Thạch Ấn, tú bà chúng ta vào trong nói chuyện vài câu ra cũng chưa muộnTú bà lã lướt trêu ghẹo - Tú bà thanh lâu: Thạch công tử thật làm khó ta, Vũ Yên cô nương đêm xuân ngàn vàng không ít không thể như vậy - Ấn: ngayHắc y bao phủ toàn lâu lúc này tú bà mới lo sợ cùng hướng ra sau, ở đây hắc y tiễn khách đem kĩ lâu đóng cửa một đêm. Vẻ mặt hí hửng của tú bà bước ra cùng một hòm khẳng định đây là vàng nguyên chất.- Tú bà thanh lâu: Nhanh nhanh từ nay Thạch công tử liền chủ nơi này, các ngươi theo bái phỏng Thạch công tử. Ta đi trướcLúc này Ngưng Bích Thần mới nhẹ nhàng đến gần Thạch Ấn- Thần: Ấn---------P/s: tiếp chút hưng thú viết tiếp →_→←_←