[BH] Vụ Vũ Xuân Dạ - Giang Nhất Thủy
Chương 09: Sương Mù 0.9
Kim Trạch là ai?Dù ở những lĩnh vực khác nhau, Thang Thanh Nguyệt cũng từng nghe nói đến cái tên này, đây là biên kịch phù hợp nhất với các nữ diễn viên hiện nay trong giới.Dưới ngòi bút của cô ấy, dù là một nhân vật nữ nhỏ bé, không mấy nổi bật, cũng sẽ tỏa sáng rực rỡ. Bởi vậy, chỉ cần là kịch bản của cô ấy, rất nhiều nữ diễn viên đều sẵn lòng hợp tác.Chỉ là người này cực kỳ sợ xã hội, thích hợp tác với cùng một đội ngũ, dùng cùng một dàn diễn viên chính.Thang Thanh Nguyệt trước đây từng gặp cô ấy từ xa ở phim trường một lần. Một người phụ nữ mảnh khảnh đeo kính gọng vàng, ngồi sau màn hình, một tay chống cằm, khẽ nhíu mày, toát ra khí chất pha trộn giữa thiếu niên và thiếu nữ, rất trong trẻo. Không giống như sợ xã hội, mà càng giống như vì linh hồn quá đỗi trong sạch, không hợp với thế giới này vậy.Dáng vẻ thiếu niên hiện lên trong đầu Thang Thanh Nguyệt, cô ấy nghĩ vậy, rồi mở trang đầu tiên của kịch bản."Đêm Khuya"Biên kịch: Kim TrạchCảnh: Đêm ngoài cầu Kim ÔĐêm trăng tròn, trăng sáng treo giữa trời, ánh lên màu đỏ quỷ dị. Xe cộ như nước, một người phụ nữ da trắng leo lên khung sắt cầu Kim Ô, gió lớn thổi tung cổ áo cô ấy, lộ ra những vết bầm tím loang lổ. Cô ấy ngửa đầu nhìn ánh trăng, khóe mắt rưng rưng, khuôn mặt tuyệt vọng.Thẩm Khinh Trần đang lái xe, gọi điện thoại, chuẩn bị rẽ vào cầu Kim Ô, lúc này cô ấy nhìn thấy người phụ nữ đang muốn tự vẫn..."Đêm Khuya" kể về một câu chuyện như này: Thẩm Khinh Trần, một người đại diện công ty giải trí, mỗi ngày đều bận rộn bôn ba, giải quyết vấn đề cho nghệ sĩ của mình. Một đêm nọ, vì cứu một người phụ nữ bị bạo hành gia đình đang muốn tự vẫn, cô ấy rơi xuống giữa sông Kim Ô.Giữa sông Kim Ô, phong ấn một con giao long* cuộn trào. Giao long tên là Đêm Khuya, mà người phong ấn nó chính là tổ tiên của Thẩm Khinh Trần.* là một sinh vật huyền thoại trong văn hóa dân gian và thần thoại của nhiều nước châu Á, đặc biệt là Trung Quốc và Việt Nam. Nó thường được miêu tả là một loài thủy quái có hình dạng giống rồng nhưng chưa phải là rồng hoàn chỉnh, và có mối liên hệ mật thiết với nước.Vừa đúng dịp trăng tròn, phong ấn lỏng lẻo. Thẩm Khinh Trần trong dòng nước sông va phải cột phong ấn, bất tỉnh nhân sự, vô tình giải khai phong ấn của Đêm Khuya. Điều đầu tiên Đêm Khuya thức tỉnh muốn làm là giết Thẩm Khinh Trần, nhưng kết quả lại bị đưa đến chỗ Thành Hoàng*, phong ấn vào cái bóng của Thẩm Khinh Trần.* vị thần bảo hộ các thành trì, các đô thị lớn nhỏ, từ cấp trung ương đến địa phương ở Trung Quốc, còn ở Việt Nam thì là vị thần bảo hộ, cai quản và che chở cho cả một làng xã hoặc một khu vực nhất định.Từ đó về sau, Thẩm Khinh Trần liền trở thành phán quan dưới trướng Thành Hoàng.Rất rõ ràng, đây là một câu chuyện đô thị kỳ ảo, nhưng kết hợp với thân phận giới giải trí của Thẩm Khinh Trần, nó càng giống một câu chuyện ma quái về giới giải trí.Cái gì mà "tiểu đỉnh lưu mới nổi bị oan hồn thợ mỏ ám", rồi tiểu hoa đán nuôi tiểu quỷ, cùng với "ảnh hậu đức cao vọng trọng" bị vong linh trẻ sơ sinh vây quanh...Đây chắc chắn không phải đang ám chỉ chuyện trong giới của họ sao?Kim Trạch viết như vậy, thật sự sẽ không bị một số người tức giận vì thẹn mà phong sát sao?À, hình như nghe nói cô ấy đã từng bị phong sát một lần rồi.Thang Thanh Nguyệt nhanh chóng đọc xong kịch bản, lồng ngực đập thình thịch.Kịch bản này, có thể hot!Với sự nắm bắt của cô ấy về giới giải trí hiện tại, thể loại chuyện đô thị kỳ ảo kể về những chuyện bát quái trong giới giải trí như thế này, vốn đã có sẵn sức hút từ những câu chuyện phiếm, tuyệt đối có thể tạo ra độ thảo luận rất lớn.Nhưng đi kèm với đó, nguy hiểm cũng rất cao.Dù có Cá Voi Khổng Lồ chống lưng, cũng sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.Thành thật mà nói, với danh tiếng và địa vị hiện tại của cô ấy, thực sự không cần loại kịch bản này để tăng thêm sự nổi tiếng của mình.Nhưng mà...Hay quá, thèm diễn quá!Thang Thanh Nguyệt trong đầu đánh giá mức độ nguy hiểm, ngước mắt nhìn Hứa Lạc Tô, rất giãy giụa: "Kịch bản thật sự rất hay... Nhưng..."Hứa Lạc Tô nhanh chóng nói: "Chị Thanh Nguyệt cứ yên tâm, đến lúc đó công ty chúng em sẽ tuyên truyền là chúng em đưa một kịch bản khác cho chị để ký hợp đồng."Tuyệt đối sẽ không để diễn viên phải gánh vác bất kỳ vấn đề gì.Nếu là lời đảm bảo của người bình thường, Thang Thanh Nguyệt sẽ không tin. Nhưng đây là Hứa Lạc Tô...Thang Thanh Nguyệt nghĩ nghĩ, ngay trước mặt cô ấy gọi điện cho người đại diện của mình: "Hợp đồng với Kim Thiên tôi không muốn ký, tôi có một dự án tốt hơn ở đây, lịch trình tháng 5 sẽ dành cho dự án này."Hứa Lạc Tô ngồi đối diện cô ấy thở phào nhẹ nhõm.Cô ấy lấy điện thoại ra, gửi cho Thẩm Trạch Vũ một tin nhắn: "Yên tâm đi, em đã ký hợp đồng với cô ấy rồi."-----------------------Tiếp theo, Hứa Lạc Tô làm y chang vậy, trong vòng nửa tháng, lấy danh nghĩa Thang Thanh Nguyệt và Thẩm Trạch Vũ, đưa Tần Chi Nguyệt và Mạnh Phỉ đang nghỉ phép ở nước ngoài trở về.Không lâu sau, Hứa Lạc Tô dẫn theo một đám người hùng hậu, ào ạt xông vào cửa nhà Thẩm Trạch Vũ.Thẩm Trạch Vũ nhớ rất rõ, ngày đó là Xuân Phân*.* là một trong 24 tiết khí trong lịch âm dương của các nước Á Đông như Việt Nam, Trung Quốc, Nhật Bản. Đây là thời điểm đánh dấu giữa mùa xuân theo quan niệm phương Đông.Như thường lệ, nghe tiếng chuông cửa, cô ấy khoác vội bộ đồ thể dục, đầu tóc xoăn tít vội vàng từ lầu hai chạy xuống lầu một, vừa mở tung cửa ra, điều chào đón cô ấy là một cú phi thân lao vào."A Trạch!"Cô ấy còn chưa nhìn rõ người, đã bị một vòng tay ôm chặt, điên cuồng xoa nắn: "Hì hì hì..."Thẩm Trạch Vũ nghe tiếng cười quen thuộc ngẩng đầu lên, thoáng cái đã thấy Mạnh Phỉ cười tủm tỉm. Mạnh Phỉ cao lớn, vóc dáng đầy đặn ôm cô ấy, dùng sức kéo mái tóc xoăn của cô, như đang vuốt ve một chú cún vậy: "Hì hì hì hi... A Trạch, A Trạch, lâu rồi không gặp."Cả người cô ấy ngây ra, sau đó nghe thấy một tiếng thở dài.Thẩm Trạch Vũ chuyển mắt nhìn ra cửa, lại thấy Tần Chi Nguyệt trong bộ vest đen, tóc buộc đuôi ngựa, tay che trán, rất bất đắc dĩ: "Cô có thể đừng vừa thấy người là ôm không, sức cô lớn như vậy, cô ấy bé tẹo thế kia bị cô nghiền nát thì sao!"Nghe tới nghiến răng nghiến lợi.Thẩm Trạch Vũ ngơ ngẩn nhìn cô ấy, tỉnh dậy như trong mơ: "Tần lão sư..."Cô ấy ngước mắt, nhìn Mạnh Phỉ đang ôm mình, chớp chớp mắt: "Mạnh lão sư..."Mạnh Phỉ giơ tay che mặt, rất ngượng ngùng: "Gọi gì là Mạnh lão sư, nghe xa lạ quá à, người ta là tiểu Bọ Phỉ Bọ Phỉ mà..."Tần Chi Nguyệt quả thực không chịu nổi, giơ tay "chát" một cái tát: "Buông A Trạch ra, để chúng tôi vào nào."Lúc này Mạnh Phỉ mới không tình nguyện buông Thẩm Trạch Vũ ra. Giữa lúc Thẩm Trạch Vũ còn đang mơ hồ, Tần Chi Nguyệt dẫn theo một đám người hùng hậu, đi thẳng vào nhà Thẩm Trạch Vũ.Tần Chi Nguyệt đi một vòng trong phòng khách của cô ấy, một tay chống eo, tay kia véo cằm, gật đầu hài lòng: "Ừm, cũng không tồi."Cô ấy quay người nhìn Thẩm Trạch Vũ: "A Trạch, có thể cho chúng tôi lên lầu xem một chút không?"Tần Chi Nguyệt và Mạnh Phỉ cùng lứa với Trần Từ, cũng được coi là đàn chị của Thẩm Trạch Vũ.Thẩm Trạch Vũ nghe cô ấy nói vậy, không cần nghĩ ngợi nói: "Được ạ, Tần lão sư cứ tự nhiên."Tần Chi Nguyệt liền dẫn theo một đám người hùng hậu, ào ạt đi lên lầu.Sáng sớm tinh mơ, bị một nhóm người như vậy đột nhập vào nhà, Thẩm Trạch Vũ mờ mịt đầy đầu.Rất nhanh có người giải đáp sự hoang mang của cô ấy: "Em đã đi cùng đạo diễn Tần dạo quanh Kim Ô mấy ngày rồi, nhưng không tìm được Miếu Thành Hoàng thích hợp, cho nên muốn đến nhà chị, vội vàng dẫn người đến đây luôn."Thẩm Trạch Vũ quay người lại, lúc này mới phát hiện Hứa Lạc Tô đang đứng ở cửa.Cô ấy lại thay đổi một phong cách trang điểm khác, hôm nay là một bộ vest màu xanh lá cây, kết hợp với cà vạt màu vàng, tóc dài đen buông xõa trên vai, trông rất giỏi giang mà cũng rất trẻ trung xinh đẹp.Sắc màu tươi tắn khiến tâm trạng Thẩm Trạch Vũ vui vẻ, cô ấy hiểu ra gật đầu: "Thì ra là vậy."Cô ấy nhíu mày suy nghĩ một chút, rồi đưa ra thắc mắc của mình: "Nếu là đến thăm, tại sao không hẹn trước với chị?"Lần trước cũng vậy, không nói gì đã trực tiếp xông đến, nhỡ cô ấy ra ngoài thì sao?Hứa Lạc Tô ngây ra, nói ra suy nghĩ của mình: "Em nghĩ đàn chị hẳn là ở nhà, nên không hẹn trước. Hơn nữa hẹn trước thì không phải trông quá trang trọng sao?"Cứ như gia đình họ vậy, quá nhiều quy tắc.Thẩm Trạch Vũ vừa nghe, chỉ cảm thấy đầu âm ỉ đau.Thật ra cứ trang trọng một chút, hẹn trước cho cô ấy đàng hoàng đi!Nhưng Hứa Lạc Tô là đại kim chủ, cô ấy không thể nói thẳng như vậy, đành phải uyển chuyển nói: "Chị cũng không phải lúc nào cũng ở nhà."Hứa Lạc Tô khẽ "Ồ" một tiếng: "Đàn chị không phải không thích di chuyển sao? Chẳng lẽ còn có buổi hẹn khác sao?"Thẩm Trạch Vũ mặt không biểu cảm đáp bốn chữ: "Đương nhiên là có."Hứa Lạc Tô chớp chớp mắt: "Ví dụ như?"Thẩm Trạch Vũ im lặng thốt ra một câu: "Với huấn luyện viên thể hình của tôi."Hứa Lạc Tô tức khắc mở to mắt, một lúc lâu sau mới phản ứng lại: "Đàn chị thích huấn luyện viên thể hình sao?"Có phải là người trẻ tuổi gần đây quá khó hiểu không? Thẩm Trạch Vũ sao lại cảm thấy mình và đối phương mỗi câu nói đều không khớp nhỉ?A, mệt mỏi quá.Thẩm Trạch Vũ thở dài, lắc lắc vai và giải thích với cô ấy: "Không phải như em nghĩ đâu, chị nói buổi hẹn ở đây là chị muốn đi phòng tập thể hình để rèn luyện.""Chị không chỉ muốn đi phòng tập thể hình, chị còn muốn ra ngoài ăn cơm, cho nên thời gian chị không ở nhà cũng rất nhiều, làm ơn lần sau đến tìm chị nhớ đặt lịch trước nhé."Phiền chết đi được, cô ấy đã nhận ra rồi, Hứa Lạc Tô này căn bản là làm theo ý mình, hoàn toàn không nghe lọt lời người khác.Cô ấy nói một tràng, Hứa Lạc Tô lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là ý này."Nắng sớm đã ló đầu ra từ màn sương, ánh sáng ấm áp đậu trên người Hứa Lạc Tô, chiếu rọi lên bộ trang phục màu xanh lá cây của cô ấy một sức sống tràn đầy.Cô ấy đứng ở cửa, khẽ cười một tiếng: "Đàn chị cũng bắt đầu tập thể hình sao? Chúng ta chuẩn bị định địa điểm quay ở Kim Ô, nếu có cơ hội thì cùng đi phòng tập thể thao nhé?"Thẩm Trạch Vũ nhìn bộ dáng cô ấy cười mắt cong cong, trầm mặc một lát, gật đầu: "Ừm."Tuy là một người rất làm theo ý mình, nhưng cũng chính vì vậy, cá tính mới rõ ràng, tràn đầy sức sống phải không?