[BH] Vụ Vũ Xuân Dạ - Giang Nhất Thủy
Chương 81: Chính văn hoàn
Có lẽ nhiều người cho rằng, trong một mối quan hệ tình yêu thực sự hòa hợp, không tồn tại sự cọ xát hay cãi vã. Nhưng càng quan tâm đến nhau, càng dễ nảy sinh tranh chấp vì nhau.Đặc biệt là Hứa Lạc Tô, một "đứa trẻ có vấn đề" với khát khao kiểm soát rất mạnh trong các mối quan hệ thân mật, càng dễ mất kiểm soát trong một mối quan hệ. May mắn là Thẩm Trạch Vũ lớn tuổi hơn, bản thân tính cách cũng khá bao dung, nếu không khi mỗi người bận rộn không rảnh lo cho nhau, chắc chắn sẽ là ba ngày một trận cãi vã lớn, hai ngày một trận cãi vã nhỏ.Dù vậy, đối mặt với xung đột, Thẩm Trạch Vũ vẫn chọn lùi một bước, trong khoảng thời gian khản giọng này ở nhà nghỉ ngơi một tuần.Cô ấy ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm, còn dành thời gian nấu cơm cho Hứa Lạc Tô mấy ngày.Hứa Lạc Tô không khóc không làm loạn, vui vẻ sung sướng, cả ngày ôm eo Thẩm Trạch Vũ, từ phòng bếp ôm đến bàn ăn, từ bàn ăn ôm đến phòng sách, "A Trạch A Trạch" gọi không ngừng, nói chị thật tốt.Dính như chó con, Thẩm Trạch Vũ ném cũng không ra.Chờ Thẩm Trạch Vũ khỏi bệnh, trở lại nhà hát làm việc, Hứa Lạc Tô vẫn làm vẻ ta đây như vậy. Thẩm Trạch Vũ vừa tan tầm, cô ấy liền lao tới, cho một cái ôm thật lớn: "A Trạch ôm một cái!"Kim Ô đã bước vào tháng 11, thời tiết cũng dần dần se lạnh. Thẩm Trạch Vũ mặc một chiếc áo gió mỏng, đứng ở cửa nhà hát, rất giống một cây bạch dương thẳng tắp. Mà Hứa Lạc Tô lại không hề mập, dáng người cao như vậy treo trên người cô ấy, cứ như một con gấu Koala vậy.Thẩm Trạch Vũ bất đắc dĩ, đành phải ôm cô ấy từng bước đi xuống bậc thang, đi về phía chiếc xe đậu bên đường.Trên đường gặp không ít diễn viên nhà hát, bị nhìn thấy, còn nghe thấy họ "tấm tắc" hai tiếng.Đặc biệt là Trần Từ, thậm chí còn lén gửi tin nhắn: "Sao chị lại cảm thấy Hứa lão bản đi công tác về, đối với em là tiểu biệt thắng tân hôn thế, dính nhau quá...""Quả nhiên con người vẫn nên yêu đương, không cần kết hôn. Yêu đương, mỗi ngày đều là tình yêu cuồng nhiệt."Thẩm Trạch Vũ lười phản ứng Trần Từ, coi như mình không nhìn thấy tin nhắn này.Đầu tháng 11, sinh nhật Thẩm Trạch Vũ cũng đến.Năm nay, cô ấy 36 tuổi. Vào đúng ngày sinh nhật 36 tuổi, cô ấy nhận được một món quà đặc biệt."Đang đang đang đang!" Vừa qua 12 giờ, Hứa Lạc Tô mặc chiếc váy hai dây màu tím từ tủ đầu giường lấy ra một chồng tài liệu hợp đồng, ném vào bên cạnh Thẩm Trạch Vũ: "Đây là những kịch bản mà chị đã viết trong gần mười năm hợp tác với Tinh Hải, em đã mua lại toàn bộ bản quyền rồi!""Chúc mừng sinh nhật, bất ngờ không, ngạc nhiên không!"Hứa Lạc Tô đứng ở mép giường, giang hai tay, vẻ mặt phấn khởi.Thẩm Trạch Vũ liếc qua hợp đồng nằm trên giường, rồi ngẩng đầu nhìn về phía người yêu đang đứng ở mép giường, trong khoảnh khắc có chút bàng hoàng.Cô ấy không mở miệng, niềm vui trên mặt Hứa Lạc Tô cũng nhạt đi một chút, niềm vui trong mắt bắt đầu từng chút một chuyển thành lo lắng: "Sao vậy, chị không thích à?"Ôi, cô ấy có làm hỏng không?Thẩm Trạch Vũ lắc đầu, rũ mắt nhìn hợp đồng trên giường, đưa tay lấy đến.Cô ấy mở tập tài liệu, lật từng trang một, nhìn thấy mỗi cái tên viết trên đó, trong đầu đều hiện ra một hình ảnh."Nếu còn có thể ôm em"... "Nhân gian đáng giá nhất"... "Phi phàm"... "Thần giám"... "Nam Quốc mộng mơ"...Nhiều bộ phim điện ảnh và truyền hình như vậy, là tác phẩm máu và nước mắt mà cô ấy đã gõ từng chữ một trong mỗi đêm khuya.Đó là mười năm của cô ấy, mười năm thanh xuân, khí phách hăng hái.Cũng là mười năm từ vô danh, nếm mật nằm gai đến khi nhà nhà đều biết.Càng là hao tổn tâm thần, nguyên khí, máu và nước mắt của cô ấy, từng chút một dệt nên mười năm.Cô ấy muốn quên, nhưng nó lại tạo nên linh hồn hiện tại của cô ấy trong mười năm đó.Khóe mắt Thẩm Trạch Vũ dần dần ướt át: "Chị thích."Cô ấy không biết Hứa Lạc Tô đã tốn bao nhiêu tiền mới mua lại được những bản quyền này từ tay Cố Tịch và Hứa Khuynh Nguyệt, đây thật sự là một món quà vô cùng lớn và tốt đẹp.Thẩm Trạch Vũ ngẩng mắt, nhìn Hứa Lạc Tô, trong tầm mắt dần dần mơ hồ hiện ra một nụ cười: "Cảm ơn em, Tô Tô, chị thật sự rất thích món quà này."Kể từ khi ở bên Hứa Lạc Tô, Thẩm Trạch Vũ rất ít khi khóc. Nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy, trước mặt Hứa Lạc Tô, vừa cười vừa khóc.Hứa Lạc Tô im lặng một lát, quỳ lên giường, ôm Thẩm Trạch Vũ vào lòng: "A Trạch, chúng ta đem những kịch bản này đều xuất bản đi."Cô ấy xoa tóc Thẩm Trạch Vũ, giọng điệu rất dịu dàng: "Từ nay về sau, chúng nó là hoàn toàn thuộc về câu chuyện của chị.""Từ cuốn đầu tiên, đến cuốn cuối cùng. Từ khi chị sinh ra, đến khi chị chết đi, sẽ có vô số người chứng kiến một kỳ tích của một thiên tài."Thẩm Trạch Vũ gật đầu, nước mắt ấm áp lăn xuống: "Ừm."-----------------------Sau khi mua lại bản quyền kịch bản của Thẩm Trạch Vũ, Hứa Lạc Tô lại có công việc mới phải làm. Thẩm Trạch Vũ sắp xếp toàn bộ bản thảo kịch bản của mình, giao cho Hứa Lạc Tô. Hứa Lạc Tô tìm một biên tập viên xuất bản đáng tin cậy, dưới sự hỗ trợ của đối phương, bắt đầu xuất bản kịch bản của Thẩm Trạch Vũ.Sau khi có việc bận rộn, cô ấy không còn quá dính lấy Thẩm Trạch Vũ nữa, công việc tập luyện của Thẩm Trạch Vũ diễn ra rất thuận lợi. Đến cuối năm, sân khấu của Trần Từ cũng đã dựng xong, đang tiến hành những sửa chữa cuối cùng.Điều này cũng có nghĩa là, trước ngày 8 tháng 4, "Đảo nhỏ lạc lối" có thể tiến hành buổi biểu diễn đầu tiên.Công việc thuận lợi khiến tâm trạng Thẩm Trạch Vũ rất tốt, khi về nhà ăn Tết, cô ấy còn nhắc với người nhà họ Hứa một chút về việc có một vở nhạc kịch muốn tổ chức buổi biểu diễn đầu tiên vào tháng 4, hy vọng mọi người đều có thể đến.Bà nội Hứa chắc chắn là người đầu tiên ủng hộ, những người khác cũng nói sẽ điều chỉnh thời gian, dành thời gian đến xem. Nhưng không ngờ Thẩm Trạch Vũ lại trịnh trọng đến vậy, ngay đầu tháng 3, đã gửi thiệp mời đến.Thế là vào ngày 8 tháng 4 hôm đó, người nhà họ Hứa và bạn bè thân hữu của Thẩm Trạch Vũ tề tựu tại nhà hát Kim Ô, dưới sự tiếp đãi của Trần Từ, họ ngồi ở hàng ghế đầu của nhà hát, chiếm giữ vị trí tốt nhất để quan sát.Khi ngồi xuống, Hứa Quỳnh Ngọc vẫn rất tò mò: "A Trạch đâu? Sao còn chưa tới?"Trần Từ giải thích với cô ấy: "Cô ấy ở hậu đài, cùng các diễn viên.""Ồ..." Bà cụ gật đầu, tỏ vẻ hiểu.Trần Từ trấn an khách xong, bảo người dẫn chương trình bước lên sân khấu. Cô ấy cầm micro, nhìn khán phòng đầy bạn bè, người thân, và nhìn thoáng qua các nhiếp ảnh gia trên sân khấu và dưới sân khấu, vỗ vỗ micro khẽ ho một tiếng: "Khụ khụ..."Tiếng micro vang vọng trong nhà hát trống trải, một cánh tay máy quay gần Trần Từ nhất từ từ hạ xuống, hướng thẳng vào mặt cô ấy. Cô ấy nở nụ cười, từng chữ rõ ràng nói: "Chào mừng quý vị bạn bè, người thân, quý vị khách quý, đến tham dự buổi biểu diễn đầu tiên của 'Đảo nhỏ lạc lối'.""Đây là một buổi biểu diễn đầu tiên vô cùng đặc biệt, nó chỉ diễn ra vì một người.""Bây giờ, xin hãy tắt tất cả đèn trong nhà hát, để chúng ta cùng thưởng thức bữa tiệc thị giác dưới biển sao mộng ảo này!"Lời Trần Từ vừa dứt, tất cả đèn trong sân khấu đều tắt, chỉ có một chiếc đèn lớn, hướng thẳng vào tấm màn sân khấu màu đỏ phía sau cô ấy, yên tĩnh chiếu sáng.Trần Từ bước xuống sân khấu, sau khi cô ấy rời đi, trên sân khấu vang lên tiếng băng khô "mắng mắng". Trong chớp mắt, sương mù tràn ngập sân khấu, che khuất tầm nhìn.Tấm màn sân khấu màu đỏ từ từ kéo ra, cùng với một tràng tiếng đàn hạc giống như bọt nước, một thế giới dưới đáy biển mơ ảo xuất hiện trước mặt mọi người.Dưới kỹ thuật chiếu hình 3D, trên sân khấu xuất hiện một thế giới dưới đáy biển sống động. Một "thiếu niên" mặc đồ lặn màu đỏ, đeo kính lặn, ngồi trên "rạn san hô" dưới nước tí tách giọt nước, nhìn xung quanh những đám tảo biển trôi nổi, sứa, cùng với những chú cá nhỏ, theo điệu nhạc hát lên: "Có lẽ các bạn có thể không tin lắm, nhưng tôi từng gặp một nàng tiên cá trong mơ.""Nàng ấy nói với tôi rằng mỗi người đều là một hòn đảo nhỏ độc nhất vô nhị, chỉ khi gặp được nàng tiên cá mới có thể xua đi sự cô tịch trên đảo."Cảnh trên sân khấu biến ảo, rạn san hô chuyển động, lộ ra khuôn mặt của "thiếu niên", bất ngờ chính là Thẩm Trạch Vũ.Hứa Lạc Tô ngay lập tức mở to mắt nhìn, lúc này Thẩm Trạch Vũ ngẩng mắt, liếc nhìn về phía cô ấy, từ trên rạn san hô nhảy xuống: "Nàng ấy đã dạy tôi một bài ca của nàng tiên cá, và cũng bảo tôi truyền lại cho các bạn. Xin hãy để tôi dâng lên bài ca nàng tiên cá này cho bạn, để theo đuổi tình yêu và phép màu trong ảo ảnh...""Lời chúc tụng" kết thúc, Thẩm Trạch Vũ từ từ bước xuống sân khấu.Trong sân khấu, những tấm vải vẽ sóng biển và rạn san hô đan xen, trong chớp mắt, gió nổi mây phun, sấm sét ầm ầm. Một chiếc thuyền khảo sát khoa học xuất hiện trên sân khấu, các diễn viên quần chúng không ngừng la hét: "Thuyền trưởng! Thuyền trưởng!""Thuyền sắp chìm!""Thuyền cứu hộ, thuyền cứu hộ ở đâu!""Giáo sư đâu! Mau đưa giáo sư ra trước!"Các diễn viên quần chúng đặt Thẩm Trạch Vũ mặc áo blouse trắng lên thuyền cứu hộ, kết quả một cơn sóng đánh tới, toàn bộ đều bị diệt. Khán giả trên sân khấu xem đến kinh tâm động phách, cho đến khi mưa gió ngừng lại, Thẩm Trạch Vũ dạt tới một cây gỗ trôi.Đêm đã tĩnh lặng, cô ấy nhìn bầu trời đầy sao, nghĩ đến những chuyện thời niên thiếu.Khi còn rất nhỏ, cô ấy nhìn sứa trong thủy cung, nói mình muốn đi đáy biển xem thế giới. Người lớn cười nhạo giấc mơ của cô ấy, học sinh vật thì có tiền đồ gì chứ?Máy tính, tài chính, chứng khoán, thi công chức, vào ngân hàng làm việc, đó mới là công việc có thể diện."Chuyên ngành hải dương? Đó là cái gì, chẳng qua là bắt cá thôi.""Mỹ nhân ngư? Em lớn thế rồi mà còn tin cổ tích à?""Đầu óc cô ấy không bình thường, vì thế cô ấy cũng không kết hôn."Thẩm Trạch Vũ hát một bài hát, lời bài hát kết thúc cô ấy viết: "Vậy thì sao chứ? Mặc kệ người lớn nghĩ thế nào, tôi vẫn luôn thích ngắm sao."Tiếng hát của cô ấy truyền đến phía sau rạn san hô xa xăm, mang đến một tràng ngân nga khẽ khàng.Thẩm Trạch Vũ cho rằng mình đang ảo giác, cố sức bơi về phía trước, kết quả ở phía sau rạn san hô, cô ấy gặp được một nàng tiên cá."Loài sinh vật đẹp đẽ biết bao, Chúa sáng tạo nên truyền thuyết tuyệt đẹp này, mới khiến những thủy thủ người trước ngã xuống, người sau tiến lên."Cô ấy thở dài, cùng nàng tiên cá phía sau rạn san hô cảnh giác đánh giá lẫn nhau.Người đóng vai nàng tiên cá, là một nữ diễn viên đoàn kịch lớn hơn Hứa Lạc Tô hai tuổi, nhưng lại vô cùng có cảm giác thiếu nữ.Khi Thẩm Trạch Vũ tiến về phía trước, nàng ấy trốn sau rạn san hô rụt rè, nhút nhát sợ sệt lộ ra nửa khuôn mặt.Cảnh sân khấu chuyển động, lúc này mọi người nhìn thấy nàng tiên cá trước mặt Thẩm Trạch Vũ. Đó là một nàng tiên cá đuôi bạc, vây cá tai là màu bạc nền bảy sắc, ánh sáng xanh chiếu xuống, rực rỡ lung linh.Hứa Lạc Tô nhìn thấy lần đầu tiên, suýt nữa đã xúc động mà đứng lên.Đây là hình ảnh nàng tiên cá mà cô ấy đã tạo cho Thẩm Trạch Vũ trong buổi sinh nhật đầu tiên.Cô ấy bây giờ biết rõ, bài hát này là dành cho ai. Khóe mắt Hứa Lạc Tô, tức khắc đã ướt át.Loạt biểu diễn tiếp theo, nước mắt trong mắt cô ấy vẫn luôn đong đầy. Dù cô ấy có che miệng lại thế nào, cố nén không rơi nước mắt, nhưng vẫn năm lần bảy lượt bật khóc.Cô ấy nhìn Thẩm Trạch Vũ từng bước một tiến gần nàng tiên cá, nhìn nàng tiên cá đưa Thẩm Trạch Vũ bị mất nước lên đảo, nhìn họ từ chỗ xa lạ, đến chỗ nương tựa lẫn nhau trên đảo.Lại nhìn thấy vào một đêm trăng tròn nào đó, nàng tiên cá biến cái đuôi của mình thành đôi chân, cố nén đau đớn mang theo Thẩm Trạch Vũ nhảy một điệu vũ trên bãi cát.Họ gặp nhau quá kỳ diệu, rõ ràng đến từ những thế giới khác nhau, nhưng lại hòa hợp đến vậy.Cho đến một ngày, những người sống sót của đội khảo sát khoa học, cuối cùng cũng tìm thấy Thẩm Trạch Vũ, và cũng phát hiện ra nàng tiên cá này.Mặc dù Thẩm Trạch Vũ hết sức che giấu tung tích của nàng tiên cá, nhưng đối phương vẫn bị bắt. Trong lúc rối rắm, Thẩm Trạch Vũ vẫn dốc hết sức lực, thả nàng tiên cá đang thoi thóp hơi thở đi.Khi chia tay, Thẩm Trạch Vũ vô cùng không muốn.Cô ấy nhìn người cá nhỏ nằm bên cạnh thuyền mình, không ngừng cãi lại: "Xin hãy nói cho tôi, thế giới loài người tồn tại những điều tốt đẹp gì?""Thi sĩ đã chết đi, không còn những bài ca đáng được truyền tụng.""Điện ảnh càng thêm hủ bại, cho đại chúng toàn là rác rưởi.""Cái chết biến thành trò cười lừa dối thiên hạ, lãng mạn đã sớm diệt vong bởi sự lạm tình."Cô ấy bắt đầu hát: "Thời đại này còn lại gì?""Mỗi người đều là bộ trong người, mỗi người đều không thể là chính mình.*"*Ý câu này là: tính cá nhân bị kìm hãm, bị hòa tan vào tập thể, và mọi người phải tuân theo một khuôn mẫu nhất định"Thà chết trong thế giới thối nát của loài người, không bằng chết trong cuộc phiêu lưu không biết."Ở cuối câu chuyện, cô ấy chọn nhảy xuống, nhảy vào biển sâu, nắm lấy tay nàng tiên cá rời đi.Phía sau họ, vô số diễn viên quần chúng vang vọng: "Thi sĩ đã chết, điện ảnh đã hủy, cái chết thành trò cười, lãng mạn chết trong lạm tình.""Đi theo tôi, đi theo tôi...""Truy đuổi sâu thẳm giấc mơ, đi theo tôi yêu..."Tiếng hát vang cao, vở nhạc kịch từ từ hạ màn. Tấm màn sân khấu màu đỏ một lần nữa buông xuống, tiếng vỗ tay như sấm vang lên khắp nơi.Đúng lúc này, một tia sáng trên sân khấu chiếu thẳng vào người Hứa Lạc Tô, " xoẹt" một tiếng, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cô ấy.Tiếng dương cầm trầm thấp nổi lên, tấm màn sân khấu từ từ kéo ra, Thẩm Trạch Vũ đứng trên sân khấu, vươn tay về phía Hứa Lạc Tô ở xa: "Em có nguyện ý cùng chị ký kết khế ước vĩnh viễn không phản bội không, nàng tiên cá của chị."Giọng cô ấy trầm thấp và nhẹ nhàng chậm rãi, tràn đầy thâm tình: "Em có nguyện ý cùng chị, đi đến thế giới chưa biết, đủ dũng khí không.""Chị sẽ hiến dâng sinh mệnh cho em, hiến dâng linh hồn cho em, hiến dâng tất cả mọi thứ cho em."Dưới sự chứng kiến của mọi người, Thẩm Trạch Vũ từ trong túi mình lấy ra một chiếc hộp trang sức, từ từ mở ra, quỳ một gối xuống đất: "Nếu em chịu rủ lòng thương, xin hãy chấp nhận thành ý của chị.""Đây là gông xiềng từ trái tim chị hóa thành, cũng là lời chúc phúc khao khát cuộc đời của em, xin đừng từ chối chị.""Say you love me."Trừ các thành viên đoàn phim "Đảo nhỏ lạc lối" ra, tất cả mọi người đều không ngờ rằng Thẩm Trạch Vũ sẽ cầu hôn trong một dịp như vậy.Khi cô ấy hát xong câu cuối cùng, tấm màn sân khấu hoàn toàn kéo ra, phía sau cô ấy hiện lên một bức tranh sơn dầu được chiếu phủ kín toàn bộ sân khấu.Đó là một bức chân dung nàng tiên cá, nàng tiên cá xinh đẹp bơi lượn trong biển sâu, đắm mình trong cột sáng hiệu ứng Tyndall. Mọi người ở đây lập tức nhận ra, đó chính là Hứa Lạc Tô.Nước mắt trong mắt Hứa Lạc Tô rơi xuống càng dữ dội hơn, cô ấy che miệng lại, nhìn Thẩm Trạch Vũ ở xa, ngây ngẩn không nói lời nào.Trong lòng cô ấy, trong đầu cô ấy, chỉ có một ý nghĩ: Thẩm Trạch Vũ bận rộn hai năm, chính là vì một chuyện như vậy.Cô ấy nên đáp lại tình yêu như vậy bằng cách nào đây.Hứa Lạc Tô khóc rối tinh rối mù, chân còn không bước nổi, Thẩm Trạch Vũ đợi cô ấy một lúc lâu, cũng không đợi được cô ấy có phản ứng gì, hơi có chút luống cuống: "Tô Tô?"Cô ấy không chắc chắn mà hoãn lại một tiếng, vẫn là bà nội và mẹ phản ứng lại: "Mau mau mau, Tô Tô, lên sân khấu lấy nhẫn."Cả nhà vây quanh Hứa Lạc Tô từ khán phòng đi đến dưới sân khấu, đẩy cô ấy lên sân khấu một cách cứng rắn.Dưới sân khấu, Ông Nhiên tâm trạng phức tạp, dựa vào vai Hứa Vọng Xa, nhìn Hứa Lạc Tô từng bước một đi về phía Thẩm Trạch Vũ.Hứa Vọng Xa vỗ vỗ vai cô ấy, an ủi nói: "A Trạch là một đứa trẻ tốt."Ở xa, Tần Chi Nguyệt và những người khác đang cảm thán: "Ài, một A Trạch im hơi lặng tiếng, cuối cùng vẫn biết làm vậy sao."Cứ như vậy, dưới ánh mắt chúc phúc của bạn bè và người thân, Hứa Lạc Tô từng bước một đi về phía Thẩm Trạch Vũ.Hứa Lạc Tô gần như khóc đến hôn mê, cô ấy đi đến trước mặt Thẩm Trạch Vũ, vừa lau nước mắt trên mặt, vừa thút thít: "Chị sao lại... chị sao lại...""Chị chơi đánh lén hu hu..."Cô ấy không nói được nữa, dùng hai tay che mặt lại, sợ mình khóc nữa sẽ khóc ra bong bóng mũi.Thẩm Trạch Vũ bất đắc dĩ, kéo tay cô ấy, đứng dậy đeo nhẫn vào, vừa đeo vừa nói: "Không phải em nói muốn kết hôn sao, sao chị cầu hôn, em lại khóc thành ra thế này.""Không vui à?""Em nào... nào không vui." Hứa Lạc Tô khóc không ngừng, còn nấc lên, "Em rõ ràng rất vui mà...""Hu hu..." Hứa Lạc Tô muốn cảm động chết đi được, dứt khoát bất chấp tất cả, cả người cúi xuống, đổ vào vai Thẩm Trạch Vũ, ôm lấy cô ấy: "A Trạch... Chị thật sự...""Chị thật sự quá tốt.""Chị quá yêu em..."" Hu hu..."Hứa Lạc Tô khóc thành một chú mèo hoa nhỏ, Thẩm Trạch Vũ ôm cô ấy vào lòng, vỗ vỗ lưng cô ấy, nhẹ giọng nói: "Vậy em sẽ có nhiều thời gian hơn để nhận ra, chị yêu em rất nhiều.""Hứa Lạc Tô, xin em hãy cho phép chị được đồng hành và cùng trải qua quãng đời còn lại."Thẩm Trạch Vũ nghĩ, rốt cuộc cô ấy vẫn không có cách nào làm một người bình thường trong thế giới đổ nát này.Làm việc một cách bình dị, yêu thương một cách chân thành, sống một cuộc đời giản đơn cho đến khi rời xa...Trong xương cốt của cô ấy, tràn đầy ảo tưởng về thế giới quái vật. Thà rằng không màng tất cả mà lao tới tình yêu mà người thường khinh thường, hơn là mục nát bình thường, rụt rè sợ hãi.Cô ấy sẽ yêu, bất chấp bị tổn thương hay phải chết đi.