[BH] Vụ Vũ Xuân Dạ - Giang Nhất Thủy
Chương 72: Đêm 1.2
So với các nghề nghiệp khác, sức sống của người sáng tác rất dài. Chỉ cần duy trì đủ sự cống hiến, họ có thể liên tục sản xuất.Dù đã lập gia đình từ lâu, cho đến hôm nay Lâm Tử Hề vẫn có thể duy trì hiệu suất viết 5000 chữ mỗi ngày. Nói cách khác, một cuốn tiểu thuyết 15 vạn chữ, cô ấy viết xong trong một tháng.Thẩm Trạch Vũ ngạc nhiên: "Tốc độ gõ của Lâm lão sư nhanh như vậy, là vẫn luôn duy trì luyện tập viết lách sao?""Ừm." Lâm Tử Hề trả lời WeChat rất nhanh, không lâu sau lại bổ sung một câu: "So với các tác giả nữ bình thường, tôi không có nỗi lo về sau."Từ rất lâu trước đây, cô ấy đã tự do tài chính, hoàn toàn có thể sáng tác vì sở thích của mình.Ngoài ra, cô ấy còn có một người yêu rất bớt lo. Đừng nhìn Diệp Xán ngày thường cà lơ phất phơ, thực ra rất biết dạy con. Hơn nữa Sơ Thần rất thông minh, nếu không phải để phòng ngừa đứa trẻ không hợp với mọi người xung quanh như Diệp Xán hồi nhỏ, Lâm Tử Hề cũng sẽ đồng ý quan điểm của Diệp Xán, không cần Lâm Sơ Thần đi học ở trường.Có một hậu phương vững chắc như vậy, Lâm Tử Hề gần như có thể nói là muốn làm gì thì làm đó, không hề e dè.Thẩm Trạch Vũ vẫn còn khá ngạc nhiên, cô ấy vốn cho rằng Diệp Xán là một phú nhị đại, hành xử tương đối không đứng đắn, sẽ gây phiền phức cho Lâm Tử Hề, không ngờ bản thân cô ấy lại rất truyền thống, trong hôn nhân là một cô gái nhỏ ngoan ngoãn phục tùng.Thẩm Trạch Vũ cảm thấy vui mừng vì điều đó: "Khá tốt, cảm giác như vậy có thể thấy được rất nhiều tác phẩm xuất sắc của chị."Hai người khen ngợi thương mại lẫn nhau một hồi, bắt đầu bàn bạc dự án "Nhà thám hiểm kỳ diệu".Về văn phong và cấu trúc câu chuyện, Thẩm Trạch Vũ mạnh hơn một bậc. Nhưng về chiều sâu văn hóa và tích lũy lịch sử, Lâm Tử Hề lại vững chắc hơn.Hai người ai cũng có sở trường riêng, nghĩ đi nghĩ lại, quyết định để Thẩm Trạch Vũ trước tiên định ra bản thảo câu chuyện, sau đó Lâm Tử Hề sẽ bổ sung chi tiết, sau khi hoàn thành một loạt đề cương, sẽ luân phiên viết, mỗi người một bộ.Còn về bản quyền thương mại, và việc chia tên ký tên, hai người đều ngầm hiểu không can thiệp, giao cho chuyên gia.Phía Thẩm Trạch Vũ do Hứa Lạc Tô phụ trách, phía Lâm Tử Hề do bộ phận pháp lý của công ty họ tiếp quản.Vì lần hợp tác này cả hai bên đều có danh tiếng trong giới, không quá coi trọng tiền bạc, trọng điểm dừng lại ở quyền sở hữu bản quyền.Hứa Lạc Tô đề nghị rất đơn giản và thô bạo: "Vậy thì, bản quyền nhãn hiệu hai bên công ty cùng nhau nắm giữ, do Nhạc Hà đăng ký. Lợi nhuận sách báo, sách nào ai viết thì lợi nhuận bản quyền thuộc về người đó. Phần khai thác bản quyền còn lại, như phim điện ảnh, hoạt hình, kịch có tiếng nói... tất cả đều chia 5-5 thế nào?"Lâm Tử Hề: "Tôi không có ý kiến."Thẩm Trạch Vũ: "Tôi không có ý kiến."Hai người đầu tiên đi xong thủ tục, Thẩm Trạch Vũ lúc này mới chính thức bắt đầu công việc. Cứ như vậy, giữa tháng 5, Thẩm Trạch Vũ mang theo công việc của mình, cùng Hứa Lạc Tô ngồi máy bay riêng bay đến Phần Lan, rồi từ Phần Lan đi máy bay của hãng hàng không Phần Lan đến đảo Greenland.Mỗi năm vào mùa hè, "khoảng thời gian vàng" ngày mặt trời không lặn, mặt trời sẽ treo lơ lửng trên mặt biển vô tận, rất lâu không lặn. Từ trên đảo đi thuyền đến vịnh Ilulissat, có thể ngắm nhìn cảnh sắc tuyệt đẹp của ánh nắng mặt biển phản chiếu lên sông băng.Theo thời gian thay đổi, những sông băng khổng lồ và hùng vĩ sẽ thay đổi theo ánh nắng mặt trời, từ tuyết trắng tĩnh lặng, đến màu xanh lam nhạt dịu dàng như trái cây thạch, rồi hóa thành màu cam vàng ngọt ngào, cuối cùng biến thành màu tím hồng rực rỡ.Đây là một trong những cảnh sắc mà Hứa Lạc Tô mong chờ nhất trong chuyến đi Greenland lần này.Vì vậy vừa xuống máy bay, cô ấy đã không kịp chờ đợi mà kéo Thẩm Trạch Vũ đi xuống, chuẩn bị đi đến chiếc thuyền mà cô ấy đã đậu sẵn ở cảng."Chờ một chút... chờ một chút..."Thẩm Trạch Vũ ôm ba lô của mình, lảo đảo đi theo phía sau Hứa Lạc Tô xuống máy bay.Hứa Lạc Tô phấn khích không ngừng, kéo cô ấy lập tức đi về phía lối ra sân bay: "Nhanh lên đi, lát nữa là hoàng hôn rồi. Lúc hoàng hôn, cảnh biển sẽ rất đẹp, em đã chuẩn bị xong bữa tối rồi...""Hành lý thì không cần lo, mấy vệ sĩ đó sẽ giúp chúng ta mang lên tàu..."Cô ấy nói luyên thuyên một đống, Thẩm Trạch Vũ không có cả đường sống để chen vào.Cô ấy sau đó thở dài, từ trong ba lô lấy ra máy ảnh, khi đến gần lối ra, tránh khỏi Hứa Lạc Tô: "Em không cần gấp gáp thế..."Cô ấy giơ máy ảnh lên, kéo Hứa Lạc Tô lại, kéo đến trước ống kính của mình: "Để chị chụp cho em một tấm ảnh trước được không?""Nào, một hai ba, cà tím!"Hứa Lạc Tô phối hợp tương đối, lập tức đưa tay làm hình chữ "V" lên mặt, cười nói: "Cà tím!""Tách..." Hình ảnh dừng lại, Thẩm Trạch Vũ rũ mắt, nhìn hình ảnh Hứa Lạc Tô lưng quay về phía máy bay đỏ, mặc áo lông trắng cười rạng rỡ, nhếch môi cười nhẹ một cái. Gió đảo rất lớn, thổi bay những sợi tóc của Hứa Lạc Tô, khiến nụ cười của cô ấy trông vô cùng đáng yêu.Thẩm Trạch Vũ tạm thời hài lòng, cô ấy giơ tay đặt lên vai Hứa Lạc Tô, đẩy cô ấy ra ngoài: "Đi, chúng ta ra ngoài sân bay chụp một tấm nữa.""Được rồi."Tổng dân số đảo Greenland chưa đến sáu vạn người, so với trong nước chỉ là một thị trấn rất nhỏ, vì vậy sân bay cũng vô cùng đơn sơ. Toàn bộ sân bay chỉ có một đường băng, một quầy bán vé, một phòng chờ, đơn giản kết hợp lại với nhau là một sân bay.Thẩm Trạch Vũ bảo Hứa Lạc Tô đứng ở quầy bán vé, lại chụp cho cô ấy một tấm nữa.Người bán vé là một ông chú hói đầu, thấy Hứa Lạc Tô đáng yêu, cũng không nhịn được học cô ấy giơ ngón tay làm hình chữ "V", cười đến vẻ mặt hiền lành. Thẩm Trạch Vũ mắt tinh, nhanh chóng chụp lại khoảnh khắc này vào máy ảnh.Thấy Thẩm Trạch Vũ đã chụp xong, Hứa Lạc Tô vội vàng đến nắm tay cô ấy, đẩy cô ấy đi về phía trước: "Được rồi được rồi, ảnh kỷ niệm đều chụp xong rồi, chúng ta nhanh lên xe ra cảng thôi."Cô ấy thật sự nóng lòng, Thẩm Trạch Vũ ôm máy ảnh hơi có chút bất đắc dĩ: "Em chưa xem 'Bí mật của Walter Mitty*' sao?"*là một bộ phim phiêu lưu hài-chính kịch của Mỹ năm 2013"Cái gì?" Hứa Lạc Tô khó hiểu, quay đầu nhìn cô ấy với vẻ mặt khiêm tốn xin chỉ giáo.Thẩm Trạch Vũ kéo cô ấy vừa đi về phía chiếc Maybach đã chuẩn bị sẵn, vừa giải thích: "Đó là một bộ phim điện ảnh, nội dung câu chuyện đại khái là như thế này..."Hai người lên xe, Thẩm Trạch Vũ bắt đầu giới thiệu bộ phim này cho Hứa Lạc Tô.Trong xe điều hòa mở rất đủ, Hứa Lạc Tô cảm thấy hơi nóng, cởi áo khoác lông vũ chui vào lòng Thẩm Trạch Vũ, Thẩm Trạch Vũ ôm lấy cô ấy, nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Nam chính là giám đốc duyệt phim của tạp chí 'Life', phụ trách liên hệ với một nhiếp ảnh gia mạo hiểm cuộc sống. Đến năm thứ mười sáu công tác của anh ấy, công ty tạp chí mà nam chính làm việc đón nhận cải cách, báo giấy chuyển thành truyền thông điện tử.""Điều này cũng có nghĩa, đây là số báo giấy cuối cùng của tạp chí họ. Vì vậy công ty quyết định dùng một tấm ảnh số 25 mà nhiếp ảnh gia gửi về, làm trang bìa số cuối cùng."Giọng Thẩm Trạch Vũ rất ôn hòa, Hứa Lạc Tô nghe đến toàn thân đều lười biếng. Cô ấy ngáp một cái: "Rồi sao nữa?""Rồi tấm ảnh bị mất."Hứa Lạc Tô nhẹ nhàng "a" một tiếng: "Vậy anh ấy phải đi tìm sao?"Thẩm Trạch Vũ gật đầu: "Đúng vậy. Vì công việc, nam chính bắt đầu một cuộc hành trình mạo hiểm.""Anh ấy thuộc loại người, hơn ba mươi năm qua, sống theo khuôn phép cũ, tầm thường vô vị. Rất thích mơ mộng hão huyền, dù gặp được người mình thích, nhiều nhất cũng chỉ là lấy hết can đảm bấm like, rồi ảo tưởng sẽ có một sự bất ngờ nào đó, có thể thúc đẩy mối quan hệ của họ. Vì vậy cuộc phiêu lưu này, đã mang đến sự thay đổi rất lớn cho cuộc đời anh ấy..."Thẩm Trạch Vũ dừng lại một chút, khẽ cười một tiếng: "Ga đầu tiên trong cuộc phiêu lưu của anh ấy, chính là đảo Greenland. Sân bay mà chúng ta vừa chụp ảnh, trong phim có một cảnh rất thú vị."Hứa Lạc Tô bừng tỉnh: "Thảo nào chị muốn em check-in chụp ảnh ở đó."Cô ấy ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt cưng chiều của Thẩm Trạch Vũ: "Không ngờ A Trạch lão sư của chúng ta, lại còn là một fan nhỏ thích check-in chụp ảnh nữa chứ."Thẩm Trạch Vũ có chút ngượng ngùng, miệng biện giải: "Nào có, rõ ràng là để chụp ảnh lưu niệm cho em."Hứa Lạc Tô mới không tin, giơ tay đặt lên mũi Thẩm Trạch Vũ, khẽ nhéo một cái: "Cãi cố không phải là một A Trạch lão sư ngoan đâu.""Không cãi cố." Thẩm Trạch Vũ nắm lấy tay cô ấy, giữ trong lòng bàn tay.Cô ấy véo véo tay Hứa Lạc Tô, đối phương đang ở trong lòng cô ấy, tư duy đang phân tán: "Nhưng mà mơ mộng hão huyền sao...""Hiện thực thật sự có người sẽ mỗi ngày mơ mộng hão huyền, lại không có bất kỳ hành động nào sao?" Cô ấy có chút không hiểu, ngẩng đầu nhìn Thẩm Trạch Vũ: "Nếu thực sự thích một người, nhất định sẽ hành động chứ?"Thẩm Trạch Vũ nghĩ nghĩ: "Sẽ.""Mặc dù thích một người sẽ hành động, nhưng vì đủ loại điều kiện hạn chế, cuối cùng có thể thực hiện hành động thực tế, thực ra rất ít."Thẩm Trạch Vũ ôm người phụ nữ trong lòng, nhẹ nhàng trò chuyện với cô ấy: "Sợ mình đơn phương, sợ mình bị ghét bỏ, sợ mình bị từ chối... Không thể đối mặt với hiện thực tàn khốc, cho nên lựa chọn chôn giấu tâm ý vào đáy lòng.""Nhưng nằm mơ thì khác. Trong mơ..." Thẩm Trạch Vũ dừng lại một chút, Hứa Lạc Tô giơ tay, vuốt ve cằm cô ấy, nghiêm túc chăm chú nhìn cô ấy: "Trong mơ thì sao?"Dường như nghĩ đến điều gì, Thẩm Trạch Vũ khẽ cười một tiếng, trong giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ: "Trong giấc mơ của chính mình, em là hoàn hảo, có thể làm bất cứ điều gì."Tôi yếu đuối và vô năng, ích kỷ và tầm thường, trong hiện thực tôi không thể mang theo khuyết điểm của bản thân để yêu em.Nhưng trong giấc mơ của tôi, tôi sẽ lấy hết dũng khí, một nghìn lần, một vạn lần đập tan nguy cơ hủy diệt thế giới, giống như một anh hùng, xuất hiện trong thế giới của em, yêu em một cách oanh liệt.Thẩm tặc dừng lại một chút, bổ sung một câu: "Có lẽ ai cũng muốn làm anh hùng trong tình yêu, với thái độ dũng cảm tuyệt đối, xuất hiện trước mặt người mình thích."Lúc này Hứa Lạc Tô đã hiểu, cô ấy vuốt ve gò má Thẩm Trạch Vũ, giọng điệu trở nên rất ôn nhu: "Vậy còn chị? Chị đã từng mơ chưa?""Chị sao?" Thẩm Trạch Vũ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, khẽ cười một tiếng, rũ mắt nhìn Hứa Lạc Tô trong lòng: "Nếu tôi nói chị chưa từng mơ, em có tin không?""Được rồi, chị đã từng mơ." Hứa Lạc Tô xác nhận câu trả lời, không biết nghĩ đến điều gì, cắn môi dưới, ngẩng đầu thận trọng nhìn Thẩm Trạch Vũ: "Vậy chị mơ, đều là vì cái gì?""Lâm Bái? Thương Thu Trì? Hay là... em?"Thẩm Trạch Vũ biết ngay cô ấy sẽ hỏi câu này, không nhịn được vươn tay kéo mặt cô ấy một cái, đau đến nỗi Hứa Lạc Tô "oái" một tiếng."Đau quá!" Hứa Lạc Tô giơ tay, đánh vào mu bàn tay cô ấy.Thẩm Trạch Vũ cười cưng chiều: "Nghĩ linh tinh gì vậy, chị rất ít khi mơ."Đặc biệt là khi đau khổ, càng ít mơ hơn."Sáng tác đã rất vui rồi, chị tại sao phải tự tìm những chuyện không thoải mái cho mình.""Ồ..." Hứa Lạc Tô kéo dài giọng, vẻ mặt lanh lợi nhìn cô ấy: "Vậy chị sẽ mơ những chuyện vui vẻ sao? Ví dụ như?"Thẩm Trạch Vũ không muốn phản ứng cô ấy, nhưng cô ấy lại sợ nếu không để ý, Hứa Lạc Tô sẽ ghen tị và dỗi. Cô ấy nghĩ nghĩ, vẫn trả lời một câu: "Có một đêm, khi đang viết kịch bản, chị bỗng nhiên bắt đầu ảo tưởng ở một thế giới song song nào đó, chị là một nhà khoa học biển, mở tàu đi khảo sát Nam Cực...""Đêm đó mưa rền gió dữ, long trời lở đất, tôi rơi xuống biển, trong bóng tối gặp được một nàng tiên cá..."