[BH] Vụ Vũ Xuân Dạ - Giang Nhất Thủy
Chương 54: Xuân 1.4
Lời nói của Thẩm Trạch Vũ vừa dứt, Tần Chi Nguyệt im lặng. Một lúc lâu sau, Tần Chi Nguyệt mới khoanh tay, u oán mở miệng: "Em có biết, khi em vừa nói những lời đó, làm chị nhớ đến một cảnh tượng nổi tiếng."Thẩm Trạch Vũ biết cô ấy muốn nói gì, vươn tay chỉ vào cô ấy cảnh cáo: "Em khuyên chị tốt nhất nên im miệng."Tần Chi Nguyệt cười tà tà, sau đó giả vờ bộ dạng khổ sở thù hằn sâu sắc, hạ giọng: "Hoàng ngạch nương*, bài hát ru con như vậy, người chưa từng hát cho con nghe."* là cách con cái (Hoàng tử, Hoàng nữ) gọi mẹ mình khi vua còn tại vị và mẹ giữ chức vụ Hoàng hậu/phi tần."Cút!" Thẩm Trạch Vũ quét chân dài qua, thẳng đến chân cô ấy. Tần Chi Nguyệt nhảy cao ba thước, "A, em không đánh được, em không đánh được." Vừa nói, cô ấy vừa chạy đi.Thẩm Trạch Vũ đau đầu đến thái dương giật thình thịch, quay đầu nhìn lại, lại thấy Hứa Lạc Tô đứng một bên im lặng nhìn cô ấy, trong mắt ánh lên tia sáng, dường như một vũng hồ bị gió thu thổi tan tác.Thẩm Trạch Vũ tức khắc giật mình đứng bất động tại chỗ.Hứa Lạc Tô lại đi đến gần cô ấy, nắm tay cô ấy, rũ mắt nhìn cô ấy: "Đàn chị..."Thẩm Trạch Vũ: "Ừm?"Hứa Lạc Tô véo véo tay cô ấy, nặn ra một nụ cười, ghé sát vào tai cô ấy nhẹ nhàng nói: "May mắn, em có thể cho chị thấy em yêu chị như thế nào."Thẩm Trạch Vũ chỉ cảm thấy tim mình như bị kéo mạnh, như bị một sợi dây vô hình siết chặt, vừa đau vừa tê dại. Lại ngước mắt lên, đã thấy Hứa Lạc Tô buông tay cô ấy ra, đi về phía Tần Chi Nguyệt.Cô ấy nhìn bóng dáng Hứa Lạc Tô, lại nhìn bàn tay mình, có chút buồn bã mất mát.Một bữa cơm đã làm Bạc Trúc cởi mở hơn với Thẩm Nguyệt, mối quan hệ của hai người bật ngược lại dưới áp lực cực lớn, một lần nữa kéo gần khoảng cách.Thẩm Nguyệt có thói quen đi dạo, hai người làm xong việc, liền sẽ cùng nhau ra ngoài đi dạo. Từ lúc đèn rực rỡ mới lên, đi cho đến khi tiếng ca tan hết, lưu luyến trên đường phố không nỡ quay về.Trong chuyện này, hai người có sự ăn ý giống nhau. Rời khỏi biệt thự, họ không còn là đồng nghiệp, chỉ là bạn bè.Khi ở bên cạnh nhau, họ có thể quên đi tất cả mọi người, cùng với tất cả các mối quan hệ xã hội, bao gồm cả bạn gái của Bạc Trúc.Sự mập mờ lên men trong đêm xuân, dây dưa đầm đìa, lay động lòng người. Nhưng con người rốt cuộc vẫn phải trở về với thực tại, bởi vậy vào một đêm nọ, trên đường phố tấp nập xe cộ, dưới gốc cây hải đường, Bạc Trúc chủ động nhắc đến chuyện này.Cô ấy nói: "Thẩm lão sư, em cảm thấy chúng ta như bây giờ có phải không tốt lắm không?"Thẩm Nguyệt đứng trên viên gạch đá của vành đai xanh, cúi đầu nhìn cô ấy: "Là không tốt lắm, nếu không ngày mai nói, liền không ra ngoài nữa.""Ừm, được."Ngày hôm sau, hai người ăn ý mà lại một lần nữa gián đoạn sự liên lụy của nhau.Ngày thứ ba...Ngày thứ tư...Ngày thứ năm...Vòng xét duyệt kịch bản thứ ba bắt đầu, hai người dẫn theo đội ngũ, cùng một nhóm các nhà tư bản, họp trong văn phòng, nội dung tranh cãi chính là nam nữ chính rốt cuộc nên chọn ai.Khác với cảnh tượng chọn đề tài mà công chúng vẫn nghĩ về điện ảnh, thị trường điện ảnh ngày nay đã sớm bị tư bản thương mại cuốn hút. Cái gọi là lý tưởng nghệ thuật, quan tâm nhân văn, trước mặt tiền tài chẳng đáng nhắc đến.Rất nhiều ông lớn phía sau hậu trường đầu tư một bộ phim, chính là đang đầu tư một dự án, có kiếm được tiền hay không, kiếm được bao nhiêu tiền, mới là tiêu chuẩn duy nhất. Tại sao phim bom tấn Hollywood trước đây ùn ùn không dứt? Bởi vì họ dùng thực tiễn phòng vé, một kịch bản thông tục, cũng có thể bán ra giá cao.Thị trường không cần biên kịch biết kể chuyện, thị trường chỉ cần một bữa tiệc thị giác có thể làm người ta vui vẻ tràn trề.Cho nên mỗi khi đến lúc này, các thành viên sáng tác liền trở thành kim chỉ nam kiểm nghiệm thị trường. Đầu tiên là nam nữ chính có thể gánh phòng vé, sau đó là đạo diễn có thể quay tốt cảnh, cuối cùng mới là biên kịch.Mỗi lần họp, biên kịch đều là tầng chót nhất.Một vòng tranh cãi qua đi, khắp nơi tư bản đấu đá, lại chọn lựa kịch bản, sửa cho nát bét.Sau khi tan họp, tiễn các vị ông lớn đi, bà chủ vỗ vỗ vai Thẩm Nguyệt, động viên một câu: "Vất vả rồi, chờ kịch bản của cô tốt, chúng ta cũng nên ra tay."Thẩm Nguyệt cười cười, đôi mắt trầm tĩnh: "Việc phận sự, khách sáo làm gì."Trên đường về, Thẩm Nguyệt và Bạc Trúc đi chung một chiếc taxi. Hai người đều rất mệt mỏi, nhưng Thẩm Nguyệt vẫn mở sổ ghi chép cứng nhắc, tranh thủ lúc cảm hứng chưa chạy mất, ghi lại một vài ý tưởng.Bạc Trúc thấy vậy thở dài: "Thẩm lão sư thực sự rất yêu công việc, vừa rồi ở văn phòng đối phương nói khó nghe như vậy, chị không tức giận sao?"Thẩm Nguyệt gõ bàn phím bằng cả hai tay, hỏi ngược lại: "Tại sao phải tức giận? Đối phương lại không nợ tiền nhuận bút của tôi."Bạc Trúc dừng lại một chút, nhìn Thẩm Nguyệt muốn nói lại thôi: "Em tưởng Thẩm lão sư yêu cầu cao như vậy với bản thân, ở lĩnh vực sở trường lại bị người ta nói như vậy, không tránh khỏi sẽ để tâm.""Cũng có chút." Thẩm Nguyệt gật đầu, hai mắt dán chặt vào sổ ghi chép, mặt không cảm xúc, "Nhưng tức giận thì được gì?""Tức giận không thể làm tôi trở thành Shakespeare, cũng không thể làm 'bên A' chuẩn bị nhiều tiền hơn cho tôi, thậm chí không thể làm tôi hoàn thành công việc sớm hơn.""Thay vì lãng phí thời gian vào cảm xúc, không bằng làm xong sớm hơn, thoát khỏi dự án này."Cô ấy gõ xong dòng cuối cùng, quay đầu nhìn về phía Bạc Trúc: "Huống chi, cô ấy không nói ra việc đổi biên kịch, đó chính là tán thành thành quả lao động của tôi. Dù đến cuối cùng cô ấy có đổi biên kịch, thì đó cũng không phải vấn đề của tôi, chỉ là phiên bản kịch bản này của tôi không hợp khẩu vị 'bên A', chứ không phải tôi kém cỏi."Bạc Trúc tức khắc cứng họng, nhìn Thẩm Nguyệt vẻ mặt kinh ngạc.Thẩm Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt đó của cô ấy, hơi ngạc nhiên: "Sao vậy, tôi làm em ngạc nhiên đến thế sao?"Bạc Trúc thu lại vẻ mặt, rất nhanh phản ứng lại: "Không... Chỉ là em tưởng Thẩm lão sư từ trước đến nay rất không dính khói lửa phàm trần, không ngờ lại bình dân đến vậy."Thẩm Nguyệt cười cười, quay đầu nhìn về phía sổ ghi chép: "Lão sư của em khi đi học không dạy sao? Rất nhiều người sáng tác, thực ra phần lớn thời gian đều phải kiêm nghề viết lách để nuôi gia đình.""Thỏa mãn nhu cầu sinh tồn cơ bản, là ưu tiên hàng đầu của việc sáng tác. Con người chỉ khi sống sót, mới có thể sáng tác ra những tác phẩm tốt hơn.""Ngay cả những người nổi tiếng sau khi chết như Picasso, Van Gogh... cũng là những người đã tích lũy rất nhiều tác phẩm khi còn sống, có sản lượng phong phú, mới có thể lưu truyền vĩnh viễn.""Cùng lý, sáng tác cũng vậy. Chỉ khi tích lũy đủ lượng, mới có thể đạt được sự chuyển biến về chất."Cô ấy gõ xong một dòng chữ, quay đầu nhìn về phía Bạc Trúc: "Viết nhiều hơn một chút, trải nghiệm nhiều hơn một chút, không có hại đâu."-----------------------"Cut!"Tiếng Tần Chi Nguyệt truyền đến từ sau màn hình giám sát, Thẩm Trạch Vũ trong xe nhanh chóng ôm sổ ghi chép đẩy cửa ra ngoài, phẩy phẩy để thông khí.Đã gần đến Giao thừa, thời tiết cũng bắt đầu ấm lên, gió đêm mang theo mùi tịch mai và hoa đào.Chiếc xe dừng trên đường vành đai năm thưa thớt, mười mấy nhân viên đoàn phim vây quanh một chiếc taxi xanh trắng xen kẽ, giơ máy quay chụp. Điều hòa trong xe mở rất lớn, Thẩm Trạch Vũ ở trong đó ngây người nửa tiếng, đầu óc choáng váng, lúc này từ trong xe bò ra, một tay chống vào cửa xe, hít sâu một hơi.Không khí lạnh lẽo mang theo mùi hoa theo đường hô hấp tràn vào phổi, ngay lập tức đẩy khí đục trong đầu cô ấy ra ngoài. Không khí trong lành làm Thẩm Trạch Vũ dễ chịu hơn một lúc, đầu óc dần dần tỉnh táo.Lúc này cánh cửa xe bên kia cũng được mở ra, Hứa Lạc Tô đã ngẩn người cả buổi cuối cùng cũng hoàn hồn, đẩy cửa xe bước xuống đường, quay đầu nhìn về phía Thẩm Trạch Vũ: "Đàn chị."Cô ấy gọi một tiếng, Thẩm Trạch Vũ quay đầu, liếc mắt một cái liền đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh của cô ấy, tức khắc da đầu tê dại.Tần Chi Nguyệt cái đồ không đáng mặt người này, từ khi phát hiện Hứa Lạc Tô diễn với cô ấy tốt hơn, phàm là những cảnh diễn cảm xúc đòi hỏi độ dày cao, đều bắt Thẩm Trạch Vũ làm thế thân tự mình lên sân khấu.Vốn dĩ tình cảm của Hứa Lạc Tô dành cho cô ấy đã không rõ ràng, giờ đây lại càng bị ngấm vào đến mức thất điên bát đảo.Thẩm Trạch Vũ cũng biết mình phối hợp với cách làm của Tần Chi Nguyệt cũng rất không đáng mặt người, nhưng vẫn vươn tay chỉ về phía trước, ý bảo: "Chị qua bên kia xem thử."Cô ấy sải bước đi nhanh, thẳng đến chỗ Tần Chi Nguyệt.Chưa đi đến gần, Tần Chi Nguyệt mặc áo khoác quân đội, đút túi chườm nóng sau màn hình giám sát vội vàng chào đón: "Em đến đúng lúc, đến đây, nhìn xem... nhìn xem kỹ thuật diễn thuần tự nhiên không ô nhiễm này."Thẩm Trạch Vũ cúi người nhìn vào màn hình giám sát, liếc mắt một cái đã thấy cảnh cuối cùng vừa rồi.Trên màn hình, cô gái thanh tú với khuôn mặt nhỏ nhắn, dịu dàng nhìn cô ấy. Ánh đèn tụ lại ở sâu trong đôi mắt cô ấy, sáng rực như những vì sao.Cô ấy không hề có bất kỳ biểu cảm hay động tác thừa thãi nào, chỉ đơn giản là nhìn Thẩm Trạch Vũ ở bên cạnh. Nhưng bất cứ ai nhìn vào ánh mắt của cô ấy, đều sẽ hiểu rằng cô ấy yêu Thẩm Trạch Vũ.Sự ngưỡng mộ có thể che giấu, sự thích có thể ngụy trang.Nhưng tình yêu thì không thể.Tình yêu chính là tình yêu, chỉ một cái nhìn thoáng qua như vậy, cũng đủ làm người ta cảm thấy trái tim co thắt, vừa chua xót vừa đau đớn.Thẩm Trạch Vũ theo bản năng giơ tay, che lấy trái tim mình.Tiếng Tần Chi Nguyệt lẩm bẩm vang lên bên tai: "Em xem, chị đã nói rồi mà, vẫn phải là em thôi, chị cố gắng dẫn diễn thế nào cũng không thể tạo ra được một phần cảm giác như vậy, em...""Chậc chậc chậc..."Tần Chi Nguyệt thở dài không ngừng, đúng lúc này, phía trước truyền đến một tiếng: "Đàn chị?"Thẩm Trạch Vũ đột nhiên ngước mắt, nhìn về phía trước. Lại thấy Hứa Lạc Tô mặc một chiếc sườn xám màu hồng mai, khoác ngoài một chiếc áo khoác len dương màu trắng, đi một đôi giày vải đế bằng từ từ đi tới.Đêm sương mù mịt mùng, giống như một con thú khổng lồ tham lam không ngừng vây lấy cô ấy, cả người cô ấy trắng ngần như ngọc, phá tan bóng tối, đi về phía Thẩm Trạch Vũ.Thẩm Trạch Vũ theo bản năng đứng dậy, đón lấy Hứa Lạc Tô. Lúc này Tần Chi Nguyệt từ màn hình giám sát đứng dậy, vươn vai: "Được rồi được rồi, cảnh diễn đã được dẫn tốt rồi.""Đạo diễn, về màn hình giám sát." Cô ấy đứng dậy, đón lấy Hứa Lạc Tô, "Nữ chính, về xe, bạn diễn của em là tôi.""Duy trì trạng thái 15 phút, tiếp tục!"Có lệnh của Tần Chi Nguyệt, đoàn phim lại hăng hái quay chụp.Cũng không biết có phải Hứa Lạc Tô cuối cùng đã nắm được bí quyết hay không, những cảnh diễn trong khoảng thời gian này cô ấy quay rất tốt.Đặc biệt là trạng thái của Bạc Trúc, vừa không thể kiểm soát mà bị Thẩm Nguyệt hấp dẫn, mặt khác lại không thể buông bỏ tình cảm với người yêu cũ, được thể hiện rất đúng chỗ.Cô ấy thậm chí không cần Thẩm Trạch Vũ dẫn dắt, vẫn có thể nhập vai rất nhanh.Chớp mắt đã đến Giao thừa, quay xong cảnh đêm ngày 28 này, đoàn phim cũng chính thức nghỉ ngơi, bước vào giai đoạn tiếp theo.Cảnh này cũng được quay ở ngoài trời, Thẩm Nguyệt dẫn Bạc Trúc cùng nhau đi dạo, lúc này Bạc Trúc đã chia tay với người yêu cũ.Thẩm Nguyệt tâm trạng rất tốt, cảm thấy cứ thế này mãi cũng khá ổn.Bạc Trúc hỏi một câu: "Thẩm lão sư cảm thấy rất tốt, là vì em bây giờ không có đối tượng, không thuộc về bất kỳ ai sao?"Thẩm Nguyệt lại hỏi ngược lại: "Nhưng mà, vốn dĩ em có thuộc về ai đâu."Bạc Trúc vì câu nói này mà ngạc nhiên, nhìn Thẩm Nguyệt rất lâu không nói gì.Đoạn diễn này không quá khó, chỉ quay ba lần đã đạt.Khi Thẩm Trạch Vũ hô "cut", đoàn phim reo hò. Tần Chi Nguyệt vẫy vẫy tay, bảo họ về nhà sớm một chút.Thẩm Trạch Vũ dẫn Hứa Lạc Tô trực tiếp rời đi, nơi này cách nhà không xa, hai người đi bộ về. Hoa tịch mai trên vành đai xanh đều đã nở, dưới ánh đèn đường sáng rực, những chiếc lồng đèn đỏ treo cao, vui tươi và náo nhiệt.Trên đường phố có những gánh hàng rong nhỏ, bán những món đồ chơi trẻ con như gậy tiên, rất náo nhiệt.Thẩm Trạch Vũ đút hai tay vào túi, sải bước dài về phía trước, vẻ mặt rất vui vẻ.Hứa Lạc Tô chậm hơn cô ấy một bước, nhìn bóng lưng cô ấy, mỉm cười nhạt nhòa: "Đàn chị..."Thẩm Trạch Vũ quay đầu nhìn về phía cô ấy: "Có chuyện gì vậy?"Hứa Lạc Tô u oán nhìn cô ấy, thần sắc hơi có chút đau thương: "Nếu... em nói nếu có một ngày, em có thích người khác, chị có phải sẽ rời xa em không?"Cô ấy gần đây nhập vai hơi sâu, có lúc rất khó thoát ra, luôn không tránh khỏi đa sầu đa cảm.Thẩm Trạch Vũ vừa nhìn liền biết cô ấy đang nghĩ gì, mắt trắng: "Em hỏi câu này, trả lời chị có rời xa em không.""Làm ơn, nếu em thích người khác, chắc chắn là em gấp không chờ nổi mà rời xa chị chứ gì.""Còn nữa, chị không làm tiểu tam. Nếu em có người khác, chạy nhanh đi, lẹ làng mà cút!"Cùng Tần Chi Nguyệt quay ba tháng phim, cái tật xấu gì cũng bị cô ấy lôi ra.Hứa Lạc Tô ngược lại không ngại cô ấy mắng, nói đúng hơn là bị mắng một trận, cô ấy lại thấy an tâm.Hứa Lạc Tô cười một chút, vội vàng nhào về phía Thẩm Trạch Vũ, vươn tay ôm lấy cô ấy: "Được rồi được rồi, chị đừng giận mà, em chỉ nói đùa thôi.""Buông tay!" Thẩm Trạch Vũ nhẹ nhàng đẩy cô ấy một chút, giọng điệu rất thiếu kiên nhẫn, "Em không phải nói em có người khác thích sao? Đi tìm cô ấy đi..."Hứa Lạc Tô không nói gì, chỉ là ôm chặt cô ấy. Thẩm Trạch Vũ đẩy cô ấy, thế nào cũng không đẩy ra được, "A... Em mau buông tay ra!"Hai người đẩy đẩy kéo kéo đến gần cửa nhà, Hứa Lạc Tô nhìn thấy có người bán gậy tiên*, tức khắc duỗi tay chỉ một ngón: "A, đàn chị, em muốn cái này."* là một loại pháo hoa cầm tay nhỏ gọn, được thiết kế đặc biệt để tạo ra hiệu ứng ánh sáng lấp lánh như những tia sáng từ một chiếc đũa phép của tiên nữ"Trẻ con!"Thẩm Trạch Vũ ngoài miệng chê bai một câu, nhưng vẫn thành thật mua cho cô ấy một đống mang về nhà.Hứa Lạc Tô ôm một đống gậy tiên, hứng thú bừng bừng nói với Thẩm Trạch Vũ: "Lát nữa tắm xong, chúng ta ra sân sau đốt đi."Thẩm Trạch Vũ từ chối lời đề nghị này: "Chị không cần, em định làm nổ tung nhà chị à?"Nhưng không chịu nổi Hứa Lạc Tô cứ nài nỉ: "Được rồi mà, đốt vài cây thôi mà.""Được rồi được rồi, chị chịu thua em rồi đấy."Dù không tình nguyện, nhưng sau khi tắm xong, Thẩm Trạch Vũ vẫn khoác áo lông vũ, dẫn Hứa Lạc Tô ra sân sau.Sân sau vốn là một khu vườn nhỏ, sau này bị Thẩm Trạch Vũ dọn sạch, giờ chẳng còn gì, trơ trụi một mảng.Hứa Lạc Tô cầm một bó gậy tiên, xòe ra như quạt, nói với Thẩm Trạch Vũ đang ngồi xổm trên đất cầm bật lửa: "Lát nữa khi gậy tiên cháy lên, đàn chị nhớ chụp ảnh cho em nha.""Nhớ rõ nha chị."Thẩm Trạch Vũ đáp lời qua loa, trực tiếp mở bật lửa dùng trong nhà bếp để nướng thịt, bật lửa lên rồi châm vào bó gậy tiên, không lâu sau cả loạt gậy tiên liền cháy xèo xèo."Ha ha ha ha ha..."Hứa Lạc Tô giơ một bó gậy tiên lên, nhảy múa như quạt, xoay vòng vòng.Thẩm Trạch Vũ giơ điện thoại lên, hướng màn hình vào cô ấy. Dưới ánh sáng mờ tối, Hứa Lạc Tô tựa lưng vào thành phố tấp nập xe cộ, giơ pháo hoa lên nở nụ cười tươi đẹp: "Ha ha ha ha ha..."Cô ấy xoay vài vòng, khi pháo hoa sắp cháy hết, cúi người đè xuống Thẩm Trạch Vũ: "A Trạch..."Cô ấy cười, người lướt qua màn hình, bao phủ Thẩm Trạch Vũ.Thẩm Trạch Vũ chỉ cảm thấy má nóng bừng, một nụ hôn hạ xuống: "Cảm ơn chị."Tim Thẩm Trạch Vũ đập như trống dội, cô ấy ôm điện thoại lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm mắt Hứa Lạc Tô: "Chị cũng cảm ơn em."Đã xuất hiện trong cuộc đời chị.