[BH] Vụ Vũ Xuân Dạ - Giang Nhất Thủy

Chương 31: Mưa 1.1



Hứa Lạc Tô có khả năng thực hiện đáng kinh ngạc, ngay buổi tối đã lên kế hoạch, chuẩn bị ngày mai đưa Thẩm Trạch Vũ đi lặn biển.

Mặc dù Kim Ô có biển có sông, Thẩm Trạch Vũ cũng biết bơi, nhưng lặn biển thì là lần đầu tiên, nghĩ đến đây cô đau cả đầu.

May mắn thay, Hứa Lạc Tô, người khởi xướng, đã thay đổi phong cách bá đạo thường ngày, sau bữa tối, kéo Thẩm Trạch Vũ ngồi trên xích đu trong sân, và chia sẻ với cô ấy một số video lặn biển trước đây của mình.

Dưới ánh trăng non cong cong, hai người ngồi trên xích đu, vai kề vai, cùng nhìn vào máy tính bảng trên đùi Hứa Lạc Tô.

Chỉ thấy trong biển sâu tối tăm, Hứa Lạc Tô mặc đồ lặn hình cá, đội đèn pha trên đầu, đẩy những "thảm cỏ" rong biển um tùm, lặn xuống biển sâu. Vô số đàn cá bị kinh hãi, từng đám vọt ra từ "thảm cỏ".

Chúng nó lướt trên đầu Hứa Lạc Tô, Hứa Lạc Tô uyển chuyển nhẹ nhàng xoay tròn dưới đáy biển, bật đèn pha nhìn lên trên.

Ánh đèn chiếu vào đàn cá, rọi ra những con cá đủ màu sắc rực rỡ. Chúng tập trung lại với nhau, giống như một cơn bão xoáy tròn thành một vòng xoáy, đẹp đến mức như đang nhảy một điệu Waltz duyên dáng, khiến người ta kinh ngạc thán phục.

Màu sắc của đàn cá làm sáng bừng đôi mắt Thẩm Trạch Vũ, hai mắt cô hơi sáng lên: "Đây là ở đâu?"

Hứa Lạc Tô cong môi cười, chạm vào màn hình nói: "Chính là ở khu du lịch này. Rất đẹp, đúng không?"

Thẩm Trạch Vũ gật đầu, đáp: "Ừm."

Hứa Lạc Tô lướt màn hình, lại mở một video khác: "Cái này em chụp năm kia, ở Đông Hải, lặn xuống 60 mét, thấy được đàn cá Monkfish*..."

* cá thầy tu

Trong video, Hứa Lạc Tô bị một đàn cá phát sáng bao quanh, trôi dạt trong biển sâu đen nhánh. Cô ấy lướt trên đàn cá, như một con thuyền nhỏ bị dải ngân hà đẩy đi.

Mắt Thẩm Trạch Vũ càng sáng hơn.

Hứa Lạc Tô thấy cô ấy hứng thú, thừa thắng xông lên nói: "Còn có sứa, lặn sâu hơn một chút nữa là có thể nhìn thấy sứa phát sáng."

"Nghe nói ở Nam Cực, có nhiều những sinh vật phù du phát sáng hơn."

Nhắc đến chuyện này, Hứa Lạc Tô vẻ mặt khao khát. Cô ấy cụp mắt nhìn về phía Thẩm Trạch Vũ đang ôm máy tính bảng, ánh mắt dịu dàng: "Lần này coi như là trải nghiệm ban đầu tốt đẹp, nếu đàn chị thật sự cảm thấy rất hay, chúng ta sẽ tìm chuyên gia huấn luyện, đến lúc đó cùng đi Nam Cực."

Thẩm Trạch Vũ đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt sáng lấp lánh: "Vậy Nam Cực có nàng tiên cá không?"

"Hả?"

Lời nói này của cô ấy không đầu không đuôi, Hứa Lạc Tô chớp chớp mắt, có chút mơ hồ.

Vẻ mặt ngẩn ngơ của cô ấy thành công làm Thẩm Trạch Vũ hài lòng, cô cong môi cười, một lần nữa thu lại ánh mắt: "Không có gì, chỉ là trêu em thôi."

Trêu chọc Hứa Lạc Tô xong, Thẩm Trạch Vũ chỉ vào con sứa trên màn hình, tò mò hỏi: "Đây lại là sứa ở đâu?"

Cô ấy chuyển chủ đề, Hứa Lạc Tô chưa kịp suy nghĩ sâu xa, đành phải theo chủ đề của cô ấy mà tiếp tục trò chuyện.

Hai người xem xong video lặn biển của Hứa Lạc Tô, Thẩm Trạch Vũ có chút tò mò hỏi: "Em vì sao lại nghĩ đến chuyện đi lặn biển?"

Hứa Lạc Tô nghĩ nghĩ rồi trả lời: "Chắc là hồi tiểu học lớp 4, trường tổ chức đi thủy cung. Em nhìn thấy rất nhiều con sứa phát sáng, liền muốn tự tay sờ thử..."

Khi cô ấy nói những lời này, hai tay chống vào ghế xích đu dưới thân, hơi ngửa đầu, nhìn về phía bầu trời đêm.

Lúc đó trăng non cong cong như lưỡi câu, giống như đôi mắt cười của cô ấy. Ánh trăng phủ lên chiếc áo ngủ lụa màu bạc của cô ấy, như thể được phủ một lớp sa mỏng. Thẩm Trạch Vũ ngắm nhìn sườn mặt cô ấy, những sợi lông tơ nhỏ li ti thấm đẫm ánh trăng, khiến khuôn mặt cô ấy hơi phát sáng.

Ánh mắt Thẩm Trạch Vũ dừng lại một giây, cũng không dám nhìn nhiều, rất nhanh liền thu lại ánh mắt.

Cô ấy đu đưa chiếc xích đu dưới thân, ánh mắt dừng lại ở rừng dừa xa xa, ngữ khí nhàn nhạt: "Thì ra là như vậy sao? Cảm giác em có rất nhiều sở thích, ngoài lặn biển ra, em còn thích gì nữa?"

Thân hình Hứa Lạc Tô cùng với chiếc xích đu lay động, giọng nói cũng lúc xa lúc gần: "Ừm... Để em nghĩ..."

"Đi bộ, leo núi, nhảy dù, trượt tuyết, cưỡi ngựa, lướt sóng..."

Cô ấy liệt kê một loạt sở thích, tất cả đều là những hạng mục vừa tốn tiền vừa nguy hiểm. Nói xong câu cuối cùng, Hứa Lạc Tô nắm lấy sợi dây xích đu trong tầm tay, đột nhiên chuyển mắt, cười tủm tỉm nói: "Còn có kiếm tiền!"

Thẩm Trạch Vũ không nói gì: "Em... Ngoài cái cuối cùng ra, những cái khác không phải cũng quá nguy hiểm sao, người nhà đều mặc kệ em à?"

Hứa Lạc Tô duỗi dài chân, đặt xuống đất, mượn lực đẩy xích đu lên cao. Biên độ xích đu cao lên, khiến Thẩm Trạch Vũ vội vàng nắm chặt sợi dây xích đu bên cạnh: "Á..."

Tay Hứa Lạc Tô lúc này vươn tới, nắm chặt tay cô ấy.

Mu bàn tay được bao bọc bởi hơi ấm, khiến Thẩm Trạch Vũ lập tức nghiêng mắt nhìn về phía cô ấy.

Hứa Lạc Tô nắm tay cô ấy, ngắm nhìn ánh trăng trên bầu trời, không chút để ý nói: "Quản chứ, nhưng em là người tự do, cũng không thể quản được em đi đâu."

"Hơn nữa... Cuộc đời chỉ có một lần, khi còn sống, cái gì cũng nên trải nghiệm một phen." Hứa Lạc Tô nghiêng đầu, đầy vẻ chuyên chú nhìn về phía Thẩm Trạch Vũ: "Em nói có đúng không? Đàn chị."

Hứa Lạc Tô có đôi mắt đen trắng rõ ràng, đặc biệt là trong đêm tối, bóng đêm càng sâu, đôi mắt đen của cô ấy càng thêm sâu thẳm.

Bất cứ ai chỉ cần bị đôi mắt kiên định ấy của cô ấy nhìn chằm chằm, đều sẽ nảy sinh một ảo giác được nâng niu trong lòng bàn tay.

Nhưng đó chỉ là ảo giác.

Thẩm Trạch Vũ mỉm cười, gật đầu đồng ý với cách nói của cô ấy: "Em nói đúng."

Cô ấy rút tay mình ra khỏi tay Hứa Lạc Tô, như không có chuyện gì mà chống vào xích đu, lặp lại lời Hứa Lạc Tô nói: "Cuộc đời chỉ có một lần, không nên sống uổng phí tuổi thanh xuân."

Trong mắt Hứa Lạc Tô tràn đầy ý cười, cơ thể nghiêng về phía Thẩm Trạch Vũ một chút, rất hứng thú: "Vậy sư tỷ thì sao? Ngoài viết lách ra, còn có sở thích gì khác không?"

"Chị sao?" Thẩm Trạch Vũ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nhìn lại ba mươi năm cuộc đời mình, bỗng nhiên phát hiện đơn giản đến mức chẳng có gì đáng để ca ngợi.

Một lát sau, cô ấy mới trả lời: "Hình như không có sở thích nào khác, nếu cứng nhắc muốn miễn cưỡng tính thì làm gốm là một cái."

Hứa Lạc Tô cũng không có cảm giác bất ngờ, cô ấy tiến đến trước mặt Thẩm Trạch Vũ, ngữ khí càng tò mò: "Ai? Vậy khi không sáng tác, đàn chị thường làm gì để giết thời gian?"

Thẩm Trạch Vũ bẻ ngón tay đếm: "Xem phim, đọc sách, ngủ..." Đếm xong ba cái, cô ấy lại miễn cưỡng gập một ngón tay xuống: "Bây giờ còn phải thêm một cái tập thể hình nữa."

Hứa Lạc Tô ngạc nhiên: "Chị không bao giờ đi chơi với bạn bè sao?"

Thẩm Trạch Vũ rất khó hiểu: "Tại sao lại phải đi chơi với bạn bè?"

Cô ấy trả lời đương nhiên, đầu Hứa Lạc Tô nhất thời bị kẹt.

Một lúc lâu sau, Hứa Lạc Tô mới sắp xếp được ngôn ngữ của mình, rất băn khoăn mở miệng: "Chính là, liên lạc tình cảm*? Chị xem... Ví dụ như chị và đạo diễn Tần, và Mạnh Phỉ lão sư, chẳng lẽ các chị không đi ra ngoài ăn cơm, du lịch gì đó sao?"

* để kết nối, làm ấm lại hoặc vun đắp mối quan hệ

Thẩm Trạch Vũ hơi nhíu mày, trầm ngâm một lát rồi nói: "Thông thường mà nói, tiệc tùng là để mở rộng mối quan hệ. Không cần thiết thì thật ra nếu không tham gia thì không tham gia."

"Còn về việc chị và bạn bè liên lạc tình cảm với nhau..." Thẩm Trạch Vũ dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Chị nghĩ em có thể hiểu được trọng lượng của từ 'bạn bè', những người không biết tôn trọng lẫn nhau, yêu quý lẫn nhau, không được tính là bạn bè, đó chỉ là 'người quen' mà thôi."

Cha mất sớm, mẹ tái giá, Thẩm Trạch Vũ lớn lên cùng bà nội từ nhỏ, đã chứng kiến không biết bao nhiêu sự đổi thay của thế sự.

Đặc biệt là sau khi bà nội qua đời, cô ấy hiến tặng đồ sứ của bà nội cho bảo tàng gốm sứ Kim Ô, thành lập một phòng trưng bày chuyên biệt, những bạn bè, người thân trước đây nói muốn quan tâm cô ấy, chín phần mười đều bỏ đi.

Lòng người là thứ dễ thay đổi nhất.

Nhưng cho dù là như vậy, Thẩm Trạch Vũ sớm hiểu chuyện, vẫn lần lượt cố gắng tin tưởng người khác. Cho đến khi thất vọng tột độ, mới thu lại trái tim tan vỡ của mình.

Thời niên thiếu cô ấy hoạt bát hơn bây giờ rất nhiều, từ khi vào giới này, tính cách ngày càng lạnh nhạt, cũng càng không thích giao tiếp.

Vẻ mặt lạnh lùng giả tạo là để bảo vệ bản thân, nhưng đối với những người thực sự yêu thương mình, cô ấy cũng sẽ đền đáp theo cách riêng của mình.

Ví dụ như đưa cho Trần Từ 5 triệu, rồi lại như đôi bông tai tặng cho Hứa Lạc Tô, và tiếp tục hợp tác với Tần Chi Nguyệt.

Những lời này của Thẩm Trạch Vũ khiến Hứa Lạc Tô chìm vào suy nghĩ sâu xa, một lúc lâu sau, Hứa Lạc Tô mới mở miệng, do dự: "Vậy... Em muốn hỏi đàn chị, lần này cùng em ra ngoài chơi, theo ý chị thì là gì?"

Nếu là Lâm Bái hay người khác hỏi những lời này, Thẩm Trạch Vũ sẽ cảm thấy quá mức ám muội.

Nhưng đối phương là Hứa Lạc Tô, một người đôi khi không hiểu chuyện và tùy hứng, Thẩm Trạch Vũ liền lười giải thích lời nói của cô ấy có ẩn ý gì khác hay không.

Thẩm Trạch Vũ trả lời đúng sự thật: "Còn có thể là gì, cùng bà chủ ra ngoài team building chứ."

Dù sao công ty Hứa Lạc Tô đích xác đang team building, cô ấy cũng coi như là nhân viên của đối phương, câu trả lời này không có chút sai sót nào.

Hứa Lạc Tô bị cô ấy nghẹn họng, cụp mắt xuống, khóe mắt đuôi mày đều mang theo vẻ ai oán: "Em cứ nghĩ chị sẽ nói là cùng bạn bè ra ngoài du lịch."

Nghe có vẻ rất tủi thân, nhờ ơn những người tiền nhiệm, Thẩm Trạch Vũ hoàn toàn miễn dịch với kiểu này. Cô ấy trợn mắt, tức giận nói: "Lúc em dẫn chị đi em nói thế nào? Nói Thương Nam khí hậu ấm áp, thích hợp viết kịch bản."

"Nhà ai du lịch còn phải viết kịch bản chứ! Cái này không phải đi công tác thì là gì!"

Thẩm Trạch Vũ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, đội cái đầu xoăn nhỏ của mình, trông như một cô sinh viên mới ra trường đang lên án ông chủ vô lương tâm của mình.

Cô ấy ngày thường đều là bộ dạng nửa sống nửa chết, ít khi có lúc hoạt bát như vậy, sống động đến mức như một học sinh cấp ba.

Hứa Lạc Tô nhìn nhìn, trong lòng liền nảy sinh một cỗ ý trìu mến. Cô ấy không nhịn được vươn hai tay, ôm lấy gò má Thẩm Trạch Vũ, mạnh mẽ xoa nhẹ hai cái.

"Oao!" Thẩm Trạch Vũ bị cô ấy xoa đau, đưa tay chính là một cái cào vào cổ tay cô ấy: "Em làm gì đấy!"

Hứa Lạc Tô bị đánh cũng không giận, cười tủm tỉm: "Ai bảo chị nói xấu em!"

Thẩm Trạch Vũ tự thấy đuối lý, đưa tay xoa xoa mặt mình, rầm rì không nói chuyện.

Dưới ánh trăng, ý cười trên mặt Hứa Lạc Tô càng tăng lên, cô ấy tiến đến trước mặt Thẩm Trạch Vũ, cười hỏi: "Vậy còn đôi bông tai? Đôi bông tai chị tặng em, có phải là quà tặng cho bạn bè không?"

Tay Thẩm Trạch Vũ chợt dừng lại.

Hứa Lạc Tô tiến gần cô ấy, gió đêm nhẹ nhàng thổi tới, cô ấy trong gió nghe thấy mùi hương vải thiều đặc trưng trên người Thẩm Trạch Vũ: "Em đoán xem... Khi thử đồ, sinh nhật em vừa qua không lâu, đó là quà sinh nhật em đúng không?"

Từ nhỏ đến lớn, Hứa Lạc Tô đều là một người thẳng thắn rõ ràng. Có chuyện gì, phản ứng đầu tiên của cô ấy đều là hỏi rõ ràng, rồi mới giải quyết, tuyệt đối sẽ không đoán già đoán non.

Chỉ khi đối mặt với Thẩm Trạch Vũ, cô ấy không dám hỏi nhiều.

Tâm hồn Thẩm Trạch Vũ thật sự quá tinh tế, quá tinh tế, giống như một con bướm phượng đốm vàng quý giá, chỉ cần một chút mưa gió kích động, liền sẽ bị xé nát.

Vì vậy, mọi chuyện liên quan đến đối phương, Hứa Lạc Tô đều chỉ có thể một mình tiếp nhận, tiêu hóa, chôn giấu trong lòng.

Nhưng điều này không có nghĩa là cô ấy sẽ không hỏi, chỉ cần thời cơ thích hợp, rất nhiều chuyện cô ấy đều có thể mở lời.

Ví dụ như bây giờ.

Cô ấy ngắm nhìn khuôn mặt trắng bệch của Thẩm Trạch Vũ, thấy cô ấy cúi đầu suy tư một lát, rồi ngẩng đầu nhìn về phía mình: "Là quà, nhưng không phải quà sinh nhật."

Không giống với câu trả lời trong dự đoán, đồng tử Hứa Lạc Tô hơi giãn ra, trong mắt chứa đựng sự ngạc nhiên: "Vậy là... có ý gì khác sao?"

Thẩm Trạch Vũ ngượng ngùng cười cười, ngữ khí xấu hổ: "Chị xác nhận là có chuẩn bị quà sinh nhật cho em, nhưng em cứ mãi không về, sau này thời gian cách quá lâu, liền không tiện đưa ra nữa."

Trong khoảnh khắc đó, ý cười trên mặt Hứa Lạc Tô từ từ tràn ra. Cô ấy đón gió đêm, vươn tay về phía Thẩm Trạch Vũ: "Quà..."

Thẩm Trạch Vũ nhất thời không phản ứng kịp: "Cái gì?"

Hứa Lạc Tô vươn tay, nâng cằm lên, vẻ mặt đương nhiên: "Quà sinh nhật của em, đưa cho em."

Thật đúng là một khuôn mặt kiêu ngạo.

Thẩm Trạch Vũ không chút do dự đưa tay lên lòng bàn tay cô ấy "bốp" một cái: "Mơ mộng hão huyền, qua thôn này, không có cửa hàng này đâu!"

"Á... Chị sao lại như vậy..." Hứa Lạc Tô đưa tay, túm vạt áo Thẩm Trạch Vũ, bắt đầu "hu hu hu hu" giả khóc: "Đàn chị, chị bắt nạt người... Em muốn quà, em muốn quà sinh nhật của em..."

Khả năng diễn xuất của cô ấy bùng phát đột ngột, Thẩm Trạch Vũ không thể không đưa tay, kéo tay cô ấy đang túm chặt vạt áo mình ra: "Mơ mộng hão huyền, đã qua nửa năm rồi, đợi sang năm đi."

Kết quả ngược lại, Hứa Lạc Tô khóc càng dữ dội hơn: "Không cần... Hu hu hu hu ... Em chỉ muốn quà năm nay thôi..." Cô ấy hai tay ôm lấy vai Thẩm Trạch Vũ, cả người đều tựa vào người Thẩm Trạch Vũ.

Hơi ấm bao phủ lấy mình, Thẩm Trạch Vũ cảm thấy nóng đến chết. Cô cố sức chống đẩy đối phương, có chút nghiến răng nghiến lợi: "Em đừng có giả khóc, chị không bị lừa đâu..."

"Buông ra... Buông chị ra..."

Hứa Lạc Tô ít nhiều gì cũng là một diễn viên, nghe cô ấy nói vậy, lập tức gào khóc lên: "O-oa... Đàn chị bắt nạt em... Quà... Quà của em..."

Cô ấy vừa khóc, thật sự đã nặn ra được chút nước mắt. Hơi thở ấm áp cùng nước mắt cùng nhau nhỏ giọt trên cổ Thẩm Trạch Vũ, cô ấy lập tức không chịu nổi.

Tay chống đẩy cũng không còn sức lực, chỉ có thể thất thần kêu lên: "Buông ra, buông chị ra... Chị về Kim Ô sẽ đưa đồ cho em."

Người đang vây khốn cô ấy cuối cùng cũng buông tay, hít hít mũi, mang theo chút nức nở nói: "Thế này còn tạm được."

Thẩm Trạch Vũ ngước mắt nhìn về phía cô ấy, lại thấy Hứa Lạc Tô hơi ngửa đầu, nuốt nước mắt ở khóe mắt trở vào.

Dưới ánh trăng, đôi mắt cô ấy long lanh sóng nước, khóe mắt ửng hồng, trông yếu đuối đáng thương.

Thẩm Trạch Vũ ngẩn người một lát, mãi sau mới nghẹn ra một câu: "Em giỏi thật đấy..." Thế mà thật sự khóc ra được.

Hứa Lạc Tô nghiêng mắt giận cô ấy một cái, nước mắt ở khóe mắt thoáng chốc chảy xuống: "Ai bảo chị nói em giả khóc."

Giọng cô ấy chứa đựng tiếng nức nở, như có vô tận nỗi tủi thân. Thẩm Trạch Vũ ghét nhất thấy phụ nữ khóc, thấy vậy lập tức nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực nói: "Chị sai rồi, chị sai rồi, em đừng khóc..."

"Hừ..." Hứa Lạc Tô khẽ hừ một tiếng, gập ngón trỏ tay phải, đặt ở khóe mắt, từng chút từng chút lau đi nước mắt của mình: "Chị không hiểu chị quan trọng với em đến mức nào, chị còn muốn cười em..."

"Em thật sự rất vui khi nhận được quà sinh nhật của chị, rất vui... rất vui..."

Cô ấy liên tiếp dùng ba từ "rất vui", Thẩm Trạch Vũ vốn luôn hàm súc tức khắc ngẩn ngơ.

Thẩm Trạch Vũ mở mắt ra nhìn về phía Hứa Lạc Tô, những lời trong lòng buột miệng thốt ra: "Vui đến thế sao?"

"Ừm." Hứa Lạc Tô gật gật đầu, nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Trạch Vũ, ngữ khí đã khôi phục bình thường: "Với em mà nói, đàn chị là một người bạn rất quan trọng của em. Nhận được đồ vật do người quan trọng tặng, chẳng lẽ không nên vui sao?"

Cô ấy kết thúc trận khóc nháo đùa giỡn này, trên mặt đầy ý cười: "Cho nên em rất muốn món quà này."

"Bất luận theo ý chị là tặng cho bà chủ, hay tặng cho đàn em, hay là bạn bè... Em đều rất muốn món quà này."

Tâm tư của thiếu nữ đã đơn giản thuần khiết, lại nhiệt liệt thẳng thắn, chỉ vì trên đời này có chút liên kết với bạn, liền vui mừng đến tột độ.

Tối nay, Thẩm Trạch Vũ nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được.

Cho dù đã tăng liều thuốc, trong đầu cô ấy vẫn không ngừng hiện lên ba chữ "rất vui" của Hứa Lạc Tô. Nghĩ đến cuối cùng, trong lòng cô ấy chỉ có một ý niệm: "Từ xưa đến nay, tự nhiên khắc kiêu ngạo..."

Đáng sợ, thật sự rất đáng sợ.

Cứ như vậy tiếp tục, cô ấy khẳng định sẽ ngã hai lần vào cùng một cái hố. Sau khi rời khỏi Thương Nam, cô ấy nhất định phải nhanh chóng tránh xa Hứa Lạc Tô.

Chương trước Chương tiếp
Loading...