[BH] Vụ Vũ Xuân Dạ - Giang Nhất Thủy

Chương 29: Mưa 0.9



Có thể là do cái ôm của Hứa Lạc Tô quá mạnh mẽ, sáng hôm sau Thẩm Trạch Vũ như được tiêm một liều adrenalin, xua tan tinh thần suy sụp, hồi sinh đầy năng lượng.

Tuy vết thương của cô ấy chưa hoàn toàn lành, nhưng theo yêu cầu của cô ấy, Hứa Lạc Tô vẫn triệu tập buổi họp kịch bản, và đã xác định nội dung kịch bản cho quý thứ hai.

Buổi họp kịch bản tổng cộng kéo dài mười ngày, sau khi định hình xong tất cả các bộ khung kịch bản, Thẩm Trạch Vũ nói với Hứa Lạc Tô rằng "Tất cả kịch bản sẽ do chị viết", rồi mang theo nội dung cuộc họp cuộn mình về Kim Ô.

Ban đầu Hứa Lạc Tô muốn giữ cô ấy lại, chỉ là nghĩ đến những biểu hiện thất thường của Thẩm Trạch Vũ trong mấy ngày phát bệnh, lại không tiện chủ động mở lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ấy rời đi.

Vừa về đến Kim Ô, Thẩm Trạch Vũ liền quẳng hết mọi chuyện ra sau đầu, bắt đầu bế quan chuyên tâm viết kịch bản.

Cuối tuần, Trần Từ đón cô ấy đi lò gạch, cùng một số trẻ em trường đặc biệt học làm gốm.

Nhiều năm chưa đụng chạm đến đất sét, Thẩm Trạch Vũ phải mất một chút công sức mới thuận lợi bắt đầu. Khi hai người đang nặn phôi, Trần Từ có chút tò mò hỏi: "Không phải nói muốn ở đoàn phim một tháng sao? Sao đã về rồi?"

Thẩm Trạch Vũ thở dài, chuyên tâm xoay bình hoa dưới tay mình, rất bất đắc dĩ nói: "Gặp đồng nghiệp cũ, nhớ lại một số chuyện cũ, phát bệnh."

"Đồng nghiệp, đồng nghiệp gì? Ai vậy? Văn Thiên? Hay Cố Tịch?" Cũng không trách Trần Từ đoán như vậy, chủ yếu là trên thế giới này có thể khiến Thẩm Trạch Vũ phát bệnh người, cũng chỉ có mấy người đó thôi.

Thẩm Trạch Vũ lắc đầu: "Đều không phải."

Trần Từ vẻ mặt nghi ngờ: "Chẳng lẽ là người làm em có ý muốn làm người thứ ba?"

Thẩm Trạch Vũ im lặng.

Trần Từ lập tức hiểu được lời ngụ ý của cô ấy, kinh ngạc thốt lên: "Không phải chứ, người này là ai vậy? Thế mà lại làm em nảy sinh ý muốn làm người thứ ba."

Trời ạ, Thẩm Trạch Vũ, loại người một khi đã thích thì sẽ nghiêm túc đến mức cả đời chỉ có một người, kẻ ngốc này vậy mà lại phá lệ, đối phương rốt cuộc là thân phận gì, tiên nữ hạ phàm sao?

Cô ấy càng nghĩ càng hưng phấn, đưa tay dùng khuỷu tay chọc chọc Thẩm Trạch Vũ: "Nói nhanh lên, ai vậy ai vậy, mau nói cho chị nghe đi."

Bị cô ấy đụng như vậy, phôi của Thẩm Trạch Vũ suýt nữa thì hỏng, cô ấy vội vàng nói: "Ấy, cô đừng chọc em, phôi của em..."

Đáng tiếc dù cô ấy có cố gắng cứu vãn thế nào, phôi vẫn hỏng. Bất đắc dĩ, cô ấy lại làm một cái khác.

Trần Từ còn muốn hỏi tiếp, Thẩm Trạch Vũ lạnh lùng liếc cô ấy một cái, không có gì tức giận: "Chị trả phôi cho em trước!"

"Chậc..." Trần Từ hừ một tiếng, làm bộ không chút để ý nói: "Không nói thì không nói, ai thèm chứ." Hai người họ bỏ qua chủ đề này, lại tán gẫu chuyện khác.

Sau đó Trần Từ đưa Thẩm Trạch Vũ đi ba lần, cuối cùng ôm về một chiếc bình hoa gốm miệng hẹp màu đỏ.

Thoáng cái đã cuối tháng 10, "Đêm Khuya" mùa đầu tiên đã đóng máy, toàn bộ đoàn phim bước vào giai đoạn hậu kỳ căng thẳng. Cùng lúc đó, đạo diễn Lê Lý, biên kịch Kim Trạch và Thập Cửu Lang hợp tác với nhau trong "Ánh Trăng Tan" đã bước vào giai đoạn tuyển chọn diễn viên.

Thẩm Trạch Vũ không thể không từ Kim Ô đến Miên Thành, cùng với Lê Lý và những người khác tham gia tuyển chọn nhân vật.

Vì trên đầu còn có kịch bản quý hai của "Đêm Khuya", lại muốn lo liệu phần hậu kỳ cắt dựng quý một bên Tần Chi Nguyệt, Thẩm Trạch Vũ rất bận rộn.

Ngồi trên xe đi đến khách sạn, Thẩm Trạch Vũ liền lấy máy tính bảng ra, sốt ruột bắt đầu chỉnh sửa kịch bản, thậm chí còn không chú ý đến bên cạnh mình còn có người ngồi.

Cho đến khi xe ra khỏi hầm, bên cạnh mới truyền đến một giọng nữ quen thuộc: "Đàn chị thật đúng là lạnh nhạt vô tình, về nhà ở một tháng, quay đầu liền quên em rồi."

Thẩm Trạch Vũ đột nhiên ngẩng đầu nhìn đối phương, lại thấy Hứa Lạc Tô mặc một chiếc sơ mi trắng, khoác áo vest xám bạc, ngồi bên cạnh cô ấy quay lưng về phía cửa xe nhìn cô ấy, biểu cảm còn mang theo chút ai oán nho nhỏ.

Mắt Thẩm Trạch Vũ tức khắc sáng bừng, ngay sau đó lại cảm thấy có chút chột dạ, mới hậm hực nói: "Sao em cũng tới vậy?"

Hứa Lạc Tô cong môi, chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười: "Em là nhà làm phim mà, đương nhiên phải đến tuyển chọn diễn viên chứ."

"Ai cha, nhìn trí nhớ của chị này, quên mất rồi."

Thẩm Trạch Vũ đưa tay, vỗ vỗ đầu mình, giả ngây giả dại lừa dối cho qua chuyện.

Hứa Lạc Tô hết cách với cô ấy, khẽ thở dài, mới bất đắc dĩ nói: "Thôi, không chấp nhặt với chị nữa?"

Cô ấy thở dài một tiếng, trên mặt nở nụ cười, nhích người về phía Thẩm Trạch Vũ, dựa gần cô ấy nhìn vào máy tính bảng trong tay cô ấy: "Là kịch bản quý hai sao? Chị viết đến đâu rồi?"

Hai người dựa vào rất gần, Thẩm Trạch Vũ chỉ thoáng chốc bị cái loại hơi thở giống như mặt trời bao vây mình.

Cô ấy rất quen thuộc với mùi hương này, lần trước khi đầu óc không tỉnh táo, cô ấy đã dựa vào mùi hương này mà vượt qua một cách yên ổn.

Chỉ là bây giờ nhớ lại...

Xấu hổ đến muốn chết.

Thẩm Trạch Vũ muốn lùi lại nhưng không dám, chỉ có thể căng cứng cơ thể, chống đỡ loại mùi hương này xâm nhập, ho nhẹ một tiếng, khô khốc nói: "Bản nháp chị đã viết xong, bây giờ đang chỉnh sửa."

Hứa Lạc Tô bỗng nhiên ngẩng đầu: "Nhanh vậy sao?"

Theo kế hoạch của họ, có thể viết xong kịch bản trước Tết Dương lịch đã là rất nhanh rồi. Nhưng Thẩm Trạch Vũ lại hoàn thành trước gần một tháng, điều này đã giành được đủ thời gian cho việc bắt đầu quay quý hai.

Thẩm Trạch Vũ đưa máy tính bảng qua, có chút mong chờ nho nhỏ: "Mặc dù rất nhiều chỉ là bản nháp, em cứ tạm xem trước đi."

Hứa Lạc Tô nhận lấy máy tính bảng, cười tủm tỉm nói: "Đàn chị khiêm tốn rồi. Vậy em xin không khách khí." Cô ấy lật máy tính bảng của Thẩm Trạch Vũ, lật từng trang một mà xem.

Mùi hương đầy tính xâm lược rút lui, Thẩm Trạch Vũ chỉ cảm thấy nhịp tim ngừng đập của mình khôi phục bình thường, không khỏi đưa tay vuốt ngực, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cảm ơn trời đất, cô còn sống.

Thấy Hứa Lạc Tô xem kịch bản, Thẩm Trạch Vũ tìm được cơ hội, lặng lẽ kéo giãn khoảng cách giữa hai người, cố gắng dựa sát vào cửa sổ xe.

Cô một tay chống cằm, ánh mắt mơ hồ, nhìn đèn neon lấp lánh ngoài cửa sổ xe, rồi lại nhìn vật trang trí lưới bắt giấc mơ treo phía trước, nhìn đi nhìn lại, cuối cùng ánh mắt còn lại lờ mờ dừng lại trên người Hứa Lạc Tô.

Giờ phút này sắc trời đã hoàn toàn tối sầm, chỉ có trong xe điểm một chiếc đèn, hơi sáng.

Ánh đèn sợi đốt từ trên xuống dưới bao phủ trên người Hứa Lạc Tô, không hề xuất hiện tình huống đèn trần chết chóc trong truyền thuyết, ngược lại còn chiếu lên khuôn mặt cô ấy làn da trắng như sữa bò, vừa trong suốt vừa trắng.

Thẩm Trạch Vũ bỗng nhiên nhớ đến Hứa Khuynh Nguyệt đã gặp vài lần nhiều năm trước, đối phương cũng có làn da trắng nõn như vậy.

Đại khái là gen ưu việt của gia tộc họ, ai đứng cạnh họ đều sẽ bị lùn đi như một chú ngựa vằn da vàng vậy.

Suy nghĩ của Thẩm Trạch Vũ lại bắt đầu mơ hồ, cô ấy suy nghĩ một lúc lâu, mới miễn cưỡng kéo mình trở lại, ép buộc bản thân không để mắt dừng lại trên người Hứa Lạc Tô.

Nhưng không gian trong xe nhỏ như vậy, nếu cô ấy không nhìn Hứa Lạc Tô, thì còn có thể nhìn đi đâu được chứ?

Vì thế bất đắc dĩ, Thẩm Trạch Vũ lại lén lút liếc nhìn Hứa Lạc Tô.

Có lẽ là tham gia hoạt động thương mại, trang phục hôm nay của cô ấy rất chuyên nghiệp. Một bộ vest xám nhỏ, đi đôi giày cao gót vừa phải, mái tóc đen dài thẳng như thác nước đổ xuống vai, một nửa được vén sau tai, nửa còn lại buông xõa trên vai, trông rất tinh anh và trưởng thành.

Nếu là mười mấy năm trước, Thẩm Trạch Vũ gặp phải kiểu phụ nữ kiểu chị đại như thế này, có lẽ sẽ không đi nổi.

Bây giờ thì...

Cô chỉ cảm thấy vất vả.

Thẩm Trạch Vũ khẽ mở miệng, năm lần bảy lượt muốn nói rồi lại thôi, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Em có phải... gầy đi không?"

Hứa Lạc Tô ngẩng đầu nhìn về phía cô ấy, thần sắc có chút mơ hồ: "Ừm?"

Thẩm Trạch Vũ đón nhận ánh mắt cô ấy, mang theo vài phần quan tâm: "Chị cảm giác em gầy đi đấy, có phải đóng phim bận quá, đều không ăn uống tử tế không?"

Hứa Lạc Tô hơi mở to mắt: "Có sao?"

Thẩm Trạch Vũ gật đầu, để chứng minh luận điểm của mình, đưa tay chỉ vào hốc mắt cô ấy: "Mặt em hình như gầy đi không ít, có phải còn thức khuya không, có chút quầng thâm mắt..."

Hứa Lạc Tô nghe đến đó, nhẹ "A" một tiếng, lập tức nâng máy tính bảng lên che mặt mình, hoảng loạn biện giải: "Đó không phải quầng thâm mắt, đó là bọng mắt nằm*!"

*phần mỡ nhỏ hoặc cơ bắp nằm ngay bên dưới mi mắt dưới, tạo thành một cuộn bọng tự nhiên khi bạn cười hoặc nheo mắt

Giọng nói nghe có chút xấu hổ và tức giận, lại có chút nghiến răng nghiến lợi.

Thẩm Trạch Vũ mỉm cười, không nhịn được cố ý trêu cô ấy: "Thế sao? Chị lại thấy rất giống quầng thâm mắt."

Hứa Lạc Tô có chút phát điên: "Không phải mà, là bọng mắt nằm!"

-----------------------

Có lẽ là để trả thù cho chuyện "bọng mắt nằm", mấy ngày tiếp theo, sau khi hoàn thành công việc phỏng vấn, Hứa Lạc Tô đều một mình đưa Thẩm Trạch Vũ đi ăn uống.

Thẩm Trạch Vũ ăn ít, nhưng không chịu nổi đối phương lấy cớ "Em gầy, đàn chị phải cùng em ăn uống tử tế" mà nhét rất nhiều đồ ăn cho cô ấy.

Thẩm Trạch Vũ ở Miên Thành mười ngày, liền ăn uống mười ngày.

Ngày hoàn thành công việc tuyển chọn diễn viên, Thẩm Trạch Vũ liền chuẩn bị bay về Kim Ô, nhưng Hứa Lạc Tô lại mở miệng giữ cô ấy lại: "Miên Thành rất gần tỉnh Thương Nam, Kim Ô sắp vào mùa đông rồi, dù có lò sưởi cũng sẽ rất lạnh."

"Không bằng đàn chị đến Thương Nam ở một thời gian đi, dù sao nhà em ở đó có một khu du lịch, chị có thể đi tắm nắng, lặn biển... Đợi đến khi Kim Ô vào xuân chị hãy trở về."

Đây thật sự là một cám dỗ không nhỏ.

Mùa đông ở Kim Ô rất ít khi có nắng, xét đến bệnh tình của Thẩm Trạch Vũ, đây thực sự không phải là một thành phố thích hợp để ở.

Ngược lại Thương Nam, quanh năm ấm áp như xuân, vẫn có thể coi là một lựa chọn tốt.

Thẩm Trạch Vũ có chút do dự: "Nhưng như vậy, có thể sẽ làm phiền em không?"

Hứa Lạc Tô nở nụ cười, rất khí phách nói: "Cái này có gì mà phiền phức đâu? Chị không phải đang viết kịch bản cho em sao? Phận làm ông chủ, đương nhiên phải cung cấp đầy đủ cơ sở vật chất cho đối tác của em chứ."

Cách nói này thật sự quá dễ nghe, Thẩm Trạch Vũ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, đồng ý: "Được thôi." Vậy thì đi.

Vào buổi tối, Thẩm Trạch Vũ liền theo Hứa Lạc Tô bay đến Hải Thành, ở tại biệt thự trong khu du lịch của nhà cô ấy.

Sáng sớm hôm sau, Hứa Lạc Tô dẫn cô ấy ra ngoài mua một số quần áo mùa này gần bãi biển. Hai người vừa ra khỏi biệt thự, liền gặp một nhóm phụ nữ mặc bikini gọi "Tiểu Hứa Tổng", lúc này Thẩm Trạch Vũ mới hậu tri hậu giác hiểu ra mình đã bị lừa.

Cô ấy nhìn theo nhóm phụ nữ ôm bóng chuyền bãi biển, còn có đủ loại súng nước, phao cứu sinh, v.v., đồ chơi bãi biển, đi ngang qua họ, quay đầu lại vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía Hứa Lạc Tô: "Công ty các em đoàn kiến à?"

"Ừm hứm." Hứa Lạc Tô gật đầu, vẻ mặt hiển nhiên.

Thẩm Trạch Vũ cất bước liền chạy: "Vậy em tự mình đi bãi biển chơi đi, chị không đi."

Nhiều phụ nữ như vậy, còn toàn bộ đều là người trong công ty Hứa Lạc Tô, bị họ nhìn thấy mình xuất hiện cùng Hứa Lạc Tô, chẳng phải sẽ bị bàn tán đến chết sao!

Lần trước cô ấy trong giai đoạn trầm cảm đã dính đối phương quá đáng rồi, lần này nếu còn truyền ra tin đồn nhảm nhí gì nữa, danh tiếng của Hứa Lạc Tô còn muốn hay không.

Không ngờ Hứa Lạc Tô vươn tay, một phen túm chặt cổ áo cô ấy, cứng rắn kéo cô ấy dừng bước.

Thẩm Trạch Vũ đạp đạp đôi chân gầy gò của mình, hai tay đi nắm tay Hứa Lạc Tô, giãy giụa nói: "Hứa Lạc Tô... Ái... Ái... Buông chị ra Hứa Lạc Tô!"

Hứa Lạc Tô ôm chặt cô ấy: "Không buông!" Cô ấy đưa tay kia, ôm ngang eo Thẩm Trạch Vũ, kéo cô ấy đi về phía trước: "Lần trước đã tha cho chị một lần, lần này đàn chị phải ngoan ngoãn nghe lời, cùng em đi thôi."

Thẩm Trạch Vũ giãy giụa kêu: "Hứa Lạc Tô... Ái... Đàn em... Đàn em Hứa..."

Hứa Lạc Tô cũng mặc kệ cô ấy kêu gì, kéo cô ấy một đường đi về phía trước, đi đến trên đường cái náo nhiệt.

Mặt trời đã hoàn toàn lên cao, những người bán hàng rong bên ngoài khu du lịch cũng đã mở những chiếc xe đẩy ba bánh nhỏ, bày quán bên ngoài khu du lịch.

Dưới những cây dừa cao lớn, Hứa Lạc Tô từ một cửa hàng treo đầy áo sơ mi Hawaii, chọn ra một chiếc áo sơ mi màu đỏ, giơ lên trước mặt Thẩm Trạch Vũ: "Chị thấy cái này thế nào?"

Đó là một chiếc áo sơ mi đỏ tươi hơn cả máu tươi, trên đó vẽ đầy hình cây dừa và ánh hoàng hôn mặt trời lặn, trông vừa tùy tiện vừa ồn ào.

Quá chói mắt, đây không phải gu thẩm mỹ của Thẩm Trạch Vũ.

Gu ăn mặc của Thẩm Trạch Vũ, giống như cuộc đời cô ấy vậy, chủ yếu là hai màu đen trắng, đơn điệu nhưng rất nặng nề.

Cô ngước mắt, ánh mắt dừng lại trên người Hứa Lạc Tô trước mặt, nhìn nụ cười tươi tắn trên mặt đối phương, trong lòng sinh ra một cảm giác hoang đường kỳ dị.

Rõ ràng là kiểu dáng tùy tiện như vậy, lại khiến cô cảm thấy ba mươi năm cuộc đời trước đây của mình sống quá mức nhàm chán.

Cô nghiêng mắt, cố gắng làm mình rời mắt khỏi nụ cười chói lọi đó, để che giấu khoảnh khắc dao động vi diệu trong lòng, không để người khác phát hiện ánh mắt mình từng dừng lại trên người Hứa Lạc Tô.

Thế là Thẩm Trạch Vũ nuốt nước bọt, phân tán ánh mắt, giả vờ không quan tâm nói: "Cũng tạm... được đi..."

Hứa Lạc Tô hơi có chút uể oải: "A... Chị không thích à, em còn thấy rất hợp với chị đấy."

Lúc này khóe miệng cô ấy hơi rũ xuống, đáy mắt tràn đầy vẻ thất vọng.

Một cô gái tươi tắn như cô ấy, không ai nỡ làm cô ấy thất vọng, dù lạnh nhạt như Thẩm Trạch Vũ cũng không ngoại lệ.

Thẩm Trạch Vũ thở dài, có chút bất đắc dĩ chấp nhận số phận: "Thôi, mua đi, dù sao cũng không phải là không thể mặc."

Giọng nói cô ấy vừa dứt, hai mắt Hứa Lạc Tô "cọ" một cái liền sáng bừng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...