[BH] Vụ Vũ Xuân Dạ - Giang Nhất Thủy
Chương 27: Mưa 0.7
Thẩm Trạch Vũ ngủ một giấc đến chiều, khi tỉnh dậy, cô ấy thấy mình đang gối đầu trên đùi Hứa Lạc Tô.Cô ấy mơ màng mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn lên, từ góc độ này, Hứa Lạc Tô một tay che đầu cô ấy, tay kia xoa tóc cô ấy, khuôn mặt dưới ánh hoàng hôn trông rất dịu dàng: "Đàn chị tỉnh rồi à?"Thẩm Trạch Vũ chớp chớp mắt, một lúc lâu sau mới định thần lại mình đang ở đâu. Cô ấy cố gắng chống người ngồi dậy, xoa xoa mái tóc xoăn bù xù của mình, ngáp một cái: "Chúng ta đang đi đâu vậy? Về khách sạn sao?"Có lẽ là do vừa ngủ dậy, Thẩm Trạch Vũ cũng có chút tỉnh táo. Hứa Lạc Tô cẩn thận đánh giá cô ấy một lượt, thấy cảm xúc của cô ấy đã tốt hơn, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.Cô ấy khẽ nhếch môi, ngữ khí cũng trở nên uyển chuyển và nhẹ nhàng hơn nhiều: "Gần đây có một nhà hàng gia đình khá ngon, em đưa chị đi ăn tối."Thẩm Trạch Vũ có chút ngẩn ra: "Giờ này sao? Buổi tối không có buổi họp kịch bản à? Giờ đi còn kịp không?"Hứa Lạc Tô cười nhạt, không mấy bận tâm nói: "Buổi họp hủy bỏ rồi, hôm khác lại họp."Tư thế này, trông sảng khoái giống như một bá chủ nắm giữ sinh tử của người khác vậy.Tuy nhiên, trong công ty của cô ấy, cô ấy vốn dĩ là một bá chủ.Mặc dù Thẩm Trạch Vũ không ngại để lộ vết thương trước mặt người khác, nhưng Hứa Lạc Tô là bạn của cô ấy, bề ngoài vẫn phải che giấu một chút cho cô ấy, tránh để cô ấy vướng vào thị phi của người khác.Một khi tay Thẩm Trạch Vũ chưa lành, cô ấy sẽ không để đối phương một mình đối mặt với ánh mắt thế tục.Thẩm Trạch Vũ tuy chưa thể hiểu được tâm lý bao che của Hứa Lạc Tô, nhưng nghe thấy buổi họp bị hủy bỏ, không cần suy nghĩ mà đồng ý: "Được thôi."Dù sao cô ấy cũng không muốn họp, sau khi nghe được không cần làm việc, liền lập tức ngả người về phía "giường" của mình, nhắm mắt lại lần nữa: "Chị ngủ thêm lát nữa, đến nơi em gọi chị.""Ừm."Quán ăn này cách phim trường khoảng một tiếng rưỡi di chuyển, khi đến nơi, mặt trời đã lặn sau núi.Mây tía được tia nắng cuối cùng của hoàng hôn liếm một cái, nhuộm đỏ nửa bầu trời. Khi Thẩm Trạch Vũ được Hứa Lạc Tô dắt xuống xe, cô ấy lại một lần nữa trở nên mơ mơ màng màng.Cô ấy vẫn chưa tỉnh ngủ, dụi mắt, thần sắc rất mệt mỏi.Hứa Lạc Tô nắm tay cô ấy đi vào cổng, ngồi xuống vị trí đã đặt trước, nhìn Thẩm Trạch Vũ ngồi đối diện mình, lưng hơi gù, đầu gật gù như gà mổ thóc, dáng vẻ như tổng không thể tỉnh ngủ được, trong lòng dâng lên một tia lo lắng."Đàn chị... Đàn chị..."Cô ấy lo lắng gọi hai tiếng, lúc này Thẩm Trạch Vũ mới ngước mắt, đôi mắt ngấn lệ nhìn cô ấy: "Sao vậy?"Giọng nói yếu ớt, nghe có vẻ rất buồn ngủ.Hứa Lạc Tô thở dài một hơi, ôn tồn thương lượng với cô ấy: "Đừng ngủ nữa, ăn tối xong em đưa chị về khách sạn ngủ tiếp nhé.""Ừm..."Trong giai đoạn trầm cảm, Thẩm Trạch Vũ sẽ trở nên vô cùng mệt mỏi.Sự mệt mỏi này không chỉ thể hiện ở thể chất, mà còn ở tinh thần.Cô ấy muốn ngủ cả ngày, không có tinh thần đối với mọi thứ xung quanh.Ví dụ như bây giờ, món cá chua ngọt yêu thích nhất của cô ấy được bưng lên, cô ấy lại một chút cũng không có cảm giác thèm ăn, ăn hai miếng liền bắt đầu lơ lửng trên mây, lại buồn ngủ.Ban đầu Hứa Lạc Tô đưa cô ấy ra ngoài ăn cơm là để cô ấy thay đổi môi trường, lấy lại tinh thần, kết quả trông có vẻ như lại làm phiền giấc ngủ của cô ấy.Hứa Lạc Tô đành phải vội vàng ăn hai miếng, rồi vội vàng đưa Thẩm Trạch Vũ về khách sạn.Không ngoài dự đoán, vừa đẩy cửa ra và dính vào giường, Thẩm Trạch Vũ đã đổ gục xuống ngủ.Hứa Lạc Tô hết cách với cô ấy, đành phải bật điều hòa trong phòng, giúp cô ấy trở mình, đắp chăn cho cô ấy, cẩn thận đừng để đè vào vết thương, lúc này mới rời khỏi phòng đối phương.Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Thẩm Trạch Vũ, Hứa Lạc Tô đi tắm rửa một cái, bắt đầu lo công việc của mình.Công ty điện ảnh mới bắt đầu, nhưng dưới sự nỗ lực mạnh mẽ của Vương Văn Thanh - người đắc lực của cô ấy, đã đào được một quản lý cấp cao đã ẩn mình hai năm là Lâu Tiêu, cuối cùng đã ổn định được tình hình.Các hợp đồng bản quyền cũng đã được ký kết đầy đủ, tiếp theo cần làm là kế hoạch quay phim quý hai và khởi động dự án điện ảnh "Ánh Trăng Tan"."Ánh Trăng Tan" là một bộ phim dân quốc, không nằm trong lĩnh vực mà Tần Chi Nguyệt am hiểu. Trong danh sách ứng cử viên tốt nhất của Hứa Lạc Tô, đạo diễn Quan Hồng từng đoạt giải Đạo diễn xuất sắc nhất tại Liên hoan phim Phong Thành đứng ở vị trí số một.Cô ấy gần đây muốn bận rộn với việc mời vị đạo diễn này đến quay phim.Vì thế, hôm nay cô ấy triệu tập đội ngũ kế hoạch để họp.Tổng cộng có bốn người tham gia cuộc họp.Cô ấy, cùng với Tổng trợ lý Vương Văn Thanh, và Lâu Tiêu, cùng với thư ký chi nhánh công ty điện ảnh Trương Gia.Trừ Lâu Tiêu là người mới gia nhập giữa chừng, hai người còn lại đều là những người đã cùng Hứa Lạc Tô trải qua bao thăng trầm từ thời trung học.Đặc biệt là Tổng trợ lý Vương Văn Thanh.Cô ấy là bạn học cấp hai của Hứa Lạc Tô, vì thông minh, từ cấp hai đã được Hứa Lạc Tô bồi dưỡng và giúp đỡ.Tiếp theo là Trương Gia.Trương Gia lớn hơn Hứa Lạc Tô một chút, khi Hứa Lạc Tô khởi nghiệp ở cấp ba, cô ấy vẫn còn là một sinh viên đại học vất vả. Khi đó Hứa Lạc Tô thiếu nhân lực, trong buổi tuyển dụng ở trường, cô ấy thấy Trương Gia cầm ô đuổi theo một người khoe khoang, liền vừa mắt cô ấy ngay.Đều là người quen, mọi người cũng không nói gì khách sáo.Mọi người sau khi dặn dò xong những việc cần dặn dò, Lâu Tiêu đi thẳng vào chủ đề: "Quan Hồng từ chối hợp tác."Hứa Lạc Tô cũng không ngoài ý muốn, cô ấy khoanh tay trước ngực, vô thức gõ gõ cánh tay mình bằng ngón tay, suy tư nói: "Là vấn đề thù lao, hay là vấn đề lịch trình?"Theo cô ấy biết, Quan Hồng mấy năm nay đều đang nghỉ ngơi, hẳn là không nhận kịch bản nào.Lâu Tiêu lắc đầu, trực tiếp nói: "Đều không phải, là anh ta căn bản không để mắt đến kịch bản này."Đâu chỉ là không để mắt tới, khi Lâu Tiêu đưa kịch bản đi. Vị đại gia này còn chưa lật xem, trực tiếp cười nhạt một tiếng: "Kim Trạch?""Kịch bản của phụ nữ ngốc nghếch, không có gì tầm cỡ.""Loại phim này, ngoài đường đầy rẫy, quay nó là làm hỏng danh tiếng của tôi."Lời nói đã đến mức này, Lâu Tiêu sao có thể tiếp tục thỉnh cầu được nữa. Để tránh gây khó chịu, Lâu Tiêu không làm việc vô ích nữa, trực tiếp trở về.Mấy người đang ngồi đều là những người tinh tế, Lâu Tiêu đã nói như vậy, mọi người cũng biết Hứa Lạc Tô tuyệt đối không thể hợp tác với Quan Hồng được nữa.Hứa Lạc Tô nhanh chóng đưa ra quyết định: "Từ bỏ Quan Hồng, trước tiên thử liên hệ Văn Tiền Nhất xem sao."Văn Tiền Nhất là bác của Văn Thiên Bá, là một đạo diễn thế hệ thứ năm rất nổi tiếng trong giới.Tác phẩm của ông đều rất tích cực và hướng thiện, khắc họa tâm hồn không phân biệt nam nữ.Lâu Tiêu suy tư một lát, nói ra nỗi băn khoăn của mình: "Văn lão gia tử tuổi đã cao, có xuống núi hay không còn là hai chuyện, nếu không chúng ta chuẩn bị thêm một chút đi?"Hứa Lạc Tô gật đầu, chốt hướng đi: "Đương nhiên không thể chỉ chăm chú vào ông ấy, tốt nhất vẫn là vòng thêm vài đạo diễn nữa."Đề xuất vừa ra, mọi người bắt đầu liệt kê danh sách các đạo diễn như đọc thực đơn vậy.Trong phòng khách rộng rãi, Hứa Lạc Tô ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, đeo tai nghe mở máy tính, nghiêm túc họp, cũng không để ý đến cửa phòng phía sau đã mở.Một bóng người màu đen trần trụi chân từ trong phòng đi ra, lảo đảo đi đến phía sau ghế sofa của Hứa Lạc Tô, "lạch cạch" một tiếng bò xuống, hai tay đặt lên vai Hứa Lạc Tô.Mọi người tham gia cuộc họp nhìn thấy đôi tay đặt trên vai Hứa Lạc Tô, tức khắc giật mình, đồng thời ngừng câu chuyện.Không ai nói gì nữa, hiện trường xuất hiện một sự tĩnh lặng quỷ dị.Hơi thở ấm áp phả vào đỉnh đầu, Hứa Lạc Tô dừng lại một lát, tắt video call, tháo tai nghe nhìn về phía sau: "Chị ngủ đủ rồi ạ?"Phía sau cô ấy, Thẩm Trạch Vũ đang gục trên lưng ghế sofa, cả người mềm nhũn như một vũng nước đen, vớt cũng không đứng dậy được.Cô ấy đôi mắt mơ màng, gục trên lưng ghế sofa nghiêng đầu nhìn Hứa Lạc Tô: "Chưa tỉnh, có chút khát, em đang làm gì vậy?"Hứa Lạc Tô nói ngắn gọn: "Họp."Cô ấy vừa nói, vừa cầm bình giữ nhiệt bên cạnh rót một cốc nước cho Thẩm Trạch Vũ, đưa qua.Thẩm Trạch Vũ lười biếng đến chết, cũng không đưa tay lấy, chỉ là nhích người về phía trước, như một con sâu bướm lười biếng bò đến trước cốc nước, cúi đầu liếm một ngụm nước.Trong đầu Hứa Lạc Tô chợt lóe lên bốn chữ – mèo con liếm nước.Ý nghĩ này thoáng qua, cô ấy vội vàng nâng cốc nước, đưa đến bên môi Thẩm Trạch Vũ, để cô ấy có thể uống thuận lợi.Thẩm Trạch Vũ miễn cưỡng uống được nửa cốc nước thì không uống nữa, Hứa Lạc Tô thu cốc về đặt lên bàn, ngẩng đầu nhìn cô ấy: "Còn muốn ngủ tiếp không? Hay đói bụng rồi, ăn chút gì đi."Thẩm Trạch Vũ không nói gì, cô ấy kéo thân hình nặng nề bước chân vòng từ phía sau ghế sofa lại, đi đến bên cạnh Hứa Lạc Tô, nâng cánh tay cô ấy lên, đầu không chút do dự ngả xuống đùi đối phương.Động tác này của cô ấy trôi chảy như nước chảy mây trôi, tự nhiên đến mức Hứa Lạc Tô cũng không kịp phản ứng.Một lúc lâu, Hứa Lạc Tô mới tìm lại được giọng nói của mình: "Đàn chị...""Chị..."Muốn ngủ thì về phòng ngủ đi, ngủ ở đây sẽ bị cảm lạnh.Thẩm Trạch Vũ cau mày, toàn bộ cơ thể cuộn tròn lại, như một con ve sầu cô độc cuộn mình sang phải, nhắm mắt lại với vẻ "Vương bát niệm kinh không nghe không nghe*".*cố ý không quan tâm đến gì hếtHứa Lạc Tô đành thở dài, đưa tay kéo chăn đắp lên người cô ấy.Sau khi an ủi ổn thỏa Thẩm Trạch Vũ, cô ấy mới mở khung nhập văn bản của phòng họp, nhập một dòng chữ: "Mọi người tiếp tục thảo luận, tôi không tiện nói chuyện, đến lúc đó gửi biên bản cuộc họp cho tôi là được."Mọi người đồng loạt nói "OK", cứ thế tiếp tục cuộc họp.Tiếng gõ bàn phím kéo dài một lúc lâu, Thẩm Trạch Vũ nằm quay lưng về phía máy tính, luôn cảm thấy phía sau có một ngọn đèn lớn chiếu vào, sáng đến đáng sợ.Cô ấy có chút không ngủ ngon, rụt người lại, lẩm bẩm mở miệng: "Đừng tìm Văn Tiền Nhất... Tìm Lê Lý đi..."Hứa Lạc Tô đang đáp lời đột nhiên rũ mắt, kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Trạch Vũ đang gối đầu trên đùi mình: "Chị vừa rồi nghe được chúng em đang nói gì à?""Ừm." Thẩm Trạch Vũ không phủ nhận, run rẩy cuộn người vào lòng Hứa Lạc Tô, giọng nói mềm như bông: "Lê Lý là người từ giới Việt kịch ra, học trò của một người thầy xuất chúng kịch Quảng Đông Lý Minh Nhất, cô ấy có một biên kịch hợp tác rất tốt, Thập Cửu Lang.""Thập Cửu Lang là thầy bạn chị, hồi trước chị quay Nam Quốc Di Mộng..."Nói rồi, giọng Thẩm Trạch Vũ càng ngày càng nhỏ, nói đến câu cuối cùng, gần như không thể nghe thấy.Không lâu sau, Hứa Lạc Tô liền nghe thấy tiếng thở đều đều của cô ấy, kéo dài và ấm áp phả vào bụng cô ấy.Hứa Lạc Tô rũ mắt, nhìn mái tóc xoăn đen xù xù của cô ấy, không nhịn được đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve một chút.Ai... Lại ngủ rồi.Giống như một đứa trẻ, ngủ cả ngày, thật sự rất giỏi ngủ.Hứa Lạc Tô trong lòng cảm khái một phen, gửi cho mọi người một dòng chữ: "Không suy xét những người khác, trước tiên liên hệ với Lê Lý lão sư đi.""Đã nhận!"Lâu Tiêu trả lời một câu, Hứa Lạc Tô liền giải tán cuộc họp, chỉ riêng kéo Vương Văn Thanh họp riêng.Công ty thời trang dưới danh nghĩa của cô ấy gần đây có một dự án lớn là mua lại một thương hiệu thời trang trẻ em, Vương Văn Thanh phải báo cáo tiến độ cho cô ấy. Theo dự kiến, với 90% giá ban đầu, gần như chắc chắn sẽ giành được dự án này.Liên tiếp giải quyết hai vấn đề, Hứa Lạc Tô rất vui vẻ, phất tay một cái làm tài vụ cấp Vương Văn Thanh thêm một khoản thưởng cuối năm, hơn nữa hứa hẹn năm nay đoàn thể sẽ đi Hồng Sơn ngâm suối nước nóng.Vương Văn Thanh quá hiểu Hứa Lạc Tô, tại chỗ từ chối: "Đừng, chúng ta vẫn là đi Phương Đặc để đoàn kiến* đi. Đi suối nước nóng làm gì, cậu đi Hồng Sơn tuyệt đối là để leo núi tuyết thôi!"* chỉ các hoạt động xây dựng đội nhóm hoặc team buildingNăm ngoái cũng vậy, nói là đi đảo Fiji du lịch thư giãn, kết quả Hứa Lạc Tô tổ chức một cuộc thi bơi lội, mọi người vì tiền thưởng suýt chút nữa vì mệt mà chết rồi.Hứa Lạc Tô cười biện giải: "Oan uổng quá, cậu thấy mình giống người như vậy sao..."Vương Văn Thanh mới không ăn bài này của cô ấy: "Cậu giống sao? Lão bản thân yêu của tôi, cậu đúng là như vậy đấy!"Cô ấy phàn nàn xong Hứa Lạc Tô, lại nghĩ đến đôi tay đột nhiên xuất hiện khi họ đang họp, thử hỏi: "Vừa nãy là Thẩm lão sư phải không... Hai người, đang ở cùng nhau sao?"Hứa Lạc Tô trả lời rất thản nhiên: "Đúng vậy, sao thế?"Trong lòng Vương Văn Thanh có vạn câu hỏi nhỏ, nhưng nói ra cũng chỉ có một câu: "Không có gì, chỉ là cảm thấy tay Thẩm lão sư, khá đẹp."Tay?Hứa Lạc Tô chuyển mắt, ánh mắt dừng lại trên người Thẩm Trạch Vũ.Cô ấy dường như ngủ không được thoải mái lắm, hai tay vòng quanh cơ thể, những ngón tay lộ ra rõ ràng các khớp. Bàn tay của người bình thường được xem là quý nếu mười ngón như hành, mềm mại không xương, nhưng tay Thẩm Trạch Vũ thì không giống vậy, cô ấy quá gầy, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, trông vô cùng có lực.Hứa Lạc Tô nhìn thêm một lát, thu hồi ánh mắt của mình, rất khách quan đánh giá một câu: "Đúng là khá xinh đẹp. Sao cậu còn có thể chú ý đến cái này?"Cô ấy và Thẩm Trạch Vũ đều đã quen biết hơn nửa năm, nhưng một chút cũng không chú ý đến bàn tay của đối phương trông như thế nào.Vương Văn Thanh bị cô ấy làm nghẹn đến không biết trả lời thế nào, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được mở miệng: "Không bằng nói, không chú ý đến mới là một chuyện kỳ lạ đi. Cậu cũng biết xu hướng giới tính của Thẩm lão sư mà... Cô ấy...""Cô ấy từng hẹn hò với Thương Thu Trì đấy, tôi thật sự rất muốn biết Thương Thu Trì là công hay thụ!"Phải biết rằng, Thương Thu Trì vào giới mười năm, đóng không ít nhân vật kinh điển, bản thân có rất nhiều fan.Vương Văn Thanh rất yêu thích nhân vật giáo chủ Ma giáo mà cô ấy đóng, trước đây còn cùng bạn học cùng lớp hạ tư giác cùng nhau offline theo đuổi thần tượng, ship cp bách hợp của Thương Thu Trì đến sống chết.Sau này đi làm, tiếp nhận ngành sản xuất phim ảnh nghe không ít chuyện bát quái, đối với chuyện của Thẩm Trạch Vũ và Thương Thu Trì còn khá tò mò.Đặc biệt là Thương Thu Trì như một nữ vương công chúa, cô ấy càng tò mò về bản thân Thẩm Trạch Vũ.Nhưng bản thân Thẩm Trạch Vũ quá mức thần bí, gần như không chấp nhận phỏng vấn, cũng không tham gia hoạt động, khiến Vương Văn Thanh rất quan tâm đến việc ai là công ai là thụ giữa cô ấy và Thương Thu Trì.Rốt cuộc trong mắt một số người thích ship cp, công tra và thụ tra có đãi ngộ khác nhau.Hứa Lạc Tô không thể lý giải mạch não của cô ấy, trầm mặc một lát mới trả lời: "Điểm này cũng không quan trọng đi.""Cần thiết phải phân rõ ràng như vậy sao? Hơn nữa... Mặc kệ Thương Thu Trì là nhân vật gì, đều không thay đổi được sự thật cô ta là một kẻ cặn bã."Trên thế giới này, những trường hợp "cười nghèo không cười xướng*" ở đâu cũng có.* người ta sẵn sàng bao dung hoặc nhắm mắt làm ngơ trước cái xấu nếu cái xấu đó đi kèm với tiền tài, địa vị, nhưng lại quay lưng và chỉ trích những người lương thiện nhưng nghèo khóĐặc biệt là trong tư duy đại chúng, con người đang không ngừng tiến bộ, đồng thời cũng đang không ngừng đổi mới.Cùng lúc đó, tất cả những người và sự vật xung quanh họ đều cần được đổi mới liên tục.Ví dụ như vì người yêu cũ không đủ "tiến tới", không đủ "giàu có", không đủ "thân phận địa vị" mà vứt bỏ đối phương, lựa chọn tốt hơn, trong mắt nhiều người đây là chuyện không có gì đáng trách.Chuyện vứt bỏ người vợ tào khang*, trong tầng lớp của Hứa Lạc Tô có thể thấy nhan nhản.* tôn vinh và ngợi ca tấm lòng của người vợVì sự tồn tại của những người này, những quan niệm giáo huấn này, từ nhỏ đến lớn, Hứa Lạc Tô đều không cảm thấy "tham vọng bừng bừng" là một câu đánh giá xấu.Nếu không phải vì Thẩm Trạch Vũ bị phong sát, Thương Thu Trì có thể nhận được sự ưu ái của Kim Duyệt, tất nhiên có thể hô mưa gọi gió hơn nữa trong giới này.Đây là năng lực của Thương Thu Trì, cô ta dựa vào chính mình, bất kể là ngoại hình hay tâm kế, thăng tiến đến một tầng lớp vượt xa chính mình, mỗi người trong giới muốn trở thành cô ta đều phải ghen tị mà nói một câu "kính nể".Vứt bỏ Thẩm Trạch Vũ, lựa chọn Kim Duyệt, chuyện này dù nhìn thế nào, Thương Thu Trì cũng không sai.Rốt cuộc mỗi người đều muốn có được cuộc sống tốt đẹp trong mơ của mình.Chỉ là Thương Thu Trì vạn lần không nên, ăn trong chén nghĩ trong nồi*, cứ treo Thẩm Trạch Vũ mãi, cho đến khi sự việc bại lộ. Khiến Thẩm Trạch Vũ phải dọn dẹp tàn cục thay cô ta, trở thành trò cười trong miệng người đời, dùng sự phản bội hoàn toàn hủy hoại sự tự tin của Thẩm Trạch Vũ.* những người có tư tưởng tham lam, không biết đủ, hoặc không biết trân trọng những gì mình đang cóTừ điểm này mà xem, bất luận "học thuyết thành công" tẩy trắng Thương Thu Trì thế nào, Hứa Lạc Tô đều cảm thấy cô ta là một kẻ cặn bã không hơn không kém.Hứa Lạc Tô rũ mắt, nhìn Thẩm Trạch Vũ đang nằm trên đùi mình, một lúc lâu sau mới đưa tay đặt lên bàn phím, nhập một dòng chữ: "Sau này đừng nhắc đến Thương Thu Trì trước mặt mình.""Tên cô ta, không xứng xuất hiện cùng Thẩm lão sư."