[BH] Vụ Vũ Xuân Dạ - Giang Nhất Thủy

Chương 17: Sương Mù 1.7



Sau những lần liên tiếp bị từ chối, suốt cả mùa hè, Hứa Lạc Tô ngoài việc quay phim, còn bận rộn khắp nơi, để bán được bộ phim truyền hình của mình.

Thoáng cái đã đến cuối tháng bảy, đoàn phim gần như đã quay xong các cảnh ở Kim Ô, sắp sửa liên tục tác chiến tại phim trường Phồn Hoa, quay bổ sung một số cảnh.

Trước khi đoàn phim chuyển đi, họ đã khôi phục lại cách trang trí trong nhà của Thẩm Trạch Vũ. Biên kịch lão sư đã bận rộn hai tháng cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.

Nhưng bà chủ vô lương tâm Hứa Lạc Tô lại không buông tha cô. Sau bữa tiệc đóng máy, cô ấy cầm một xấp kịch bản tiếng Anh tìm đến Thẩm Trạch Vũ: "Xuất phát từ cân nhắc về thể loại tác phẩm, em đã giao Đêm Khuya cho nền tảng Nhện Cá* ở nước ngoài. Đây là kịch bản đã được dịch sang tiếng Anh, nhưng em muốn đàn chị xem lại và chỉnh sửa trước."

*Netflix

"Đàn chị nếu rảnh, có thể hoàn thành bản chỉnh sửa trước cuối tháng tám được không. Đúng rồi, chúng em còn muốn thêm hai kịch bản nữa, một là về nhạc sứ, một là kịch bản liên quan đến hàng thêu Tô Châu, mục đích chính là phát huy mạnh mẽ di sản văn hóa."

"Hai kịch bản sau khá gấp, có lẽ tuần này phải giao rồi, chị xem có làm được không?"

Cô ấy nói rất ngắn gọn, trình bày rõ ràng tất cả mục đích của mình, vô cùng thẳng thắn và chân thành.

Thẩm Trạch Vũ trầm tư một lát, đưa tay nhận lấy xấp tài liệu, nghĩ nghĩ hỏi thêm một câu: "Ngoài những thứ này ra, còn công việc nào khác không?"

Hứa Lạc Tô cười lắc đầu: "Hết rồi ạ."

"Ừm."

Khi cô nhận lấy những thứ khó nhằn này, sau khi đoàn phim chuyển đi, cô bắt đầu lao vào sáng tác không kể ngày đêm.

Trừ "Vụ Vũ Xuân Dạ" được viết ra dựa trên cảm xúc, Thẩm Trạch Vũ đã gần ba năm không viết một kịch bản hoàn chỉnh nào. Có lẽ là nguồn cảm hứng từ việc chỉnh sửa kịch bản trong thời gian này, kịch bản đầu tiên của cô hoàn thành rất nhanh.

Tuy nhiên bản thân cô không tự tin lắm, sau khi viết xong kịch bản, đọc đi đọc lại vài lần, lúc này mới đưa cho Trần Từ xem.

Hôm đó Trần Từ đến ăn cơm cùng cô, hai người vừa ăn vừa mở kịch bản ra trong phòng ăn.

Kịch bản mới lấy ra từ máy in vẫn còn nóng hổi, tỏa ra mùi mực dầu. Trần Từ vừa nhìn vừa gắp thức ăn chậm lại.

Kịch bản này có tên "Về", kể về một tiểu võng hồng đi công tác ở Tinh Quốc, gặp một bộ thêu Tô Châu cổ rất đẹp, tiện tay chụp ảnh, không cẩn thận mang linh hồn của bộ thêu Tô Châu đó về nước.

Vị Hoàng hậu tương ứng với bộ thêu này là một bạch nguyệt quang Hoàng hậu rất nổi tiếng trong một triều đại. Tâm tính nàng thuần thiện, vì thấy tác phẩm thêu của tú nương rất giống với mẹ mình, liền luôn giữ nàng bên cạnh, hai người tình như tỷ muội, không rời không bỏ.

Tú nương đi theo Hoàng hậu, nhìn nàng gả cho vị Vương gia mới cưới, Vương gia lại trở thành hoàng đế, cuối cùng lại dưới áp lực hoàng quyền mà áp chế thiên tính của mình, ân ái vẫn còn, nhưng lại mỗi người sinh nghi, buồn bực không vui, cuối cùng chết đi.

Tư tưởng trung tâm chủ yếu biểu đạt sự phản kháng đối với hoàng quyền, cùng với bản chất ăn thịt người của xã hội phong kiến.

Trần Từ liên tục gật đầu: "Không tệ không tệ, chỉ là nhạt hơn trước một chút."

Trần Từ đã xem tất cả các tác phẩm của Thẩm Trạch Vũ, phong cách của cô ấy rất rõ ràng, phóng khoáng, tình tiết vô cùng căng và giãn vừa phải, kịch tính rõ nét.

Tuy nhiên hiện tại vì bệnh tật, một phần biểu đạt kịch tính bị kìm hãm, đây không phải vấn đề lớn, sửa lại thì tốt rồi.

Sau khi xem xong, cô ấy trực tiếp nói với Thẩm Trạch Vũ: "Chị sẽ trực tiếp sửa một phần lời thoại, em không ngại chứ."

Thẩm Trạch Vũ đang chờ những lời này của cô ấy, thậm chí đã chuẩn bị sẵn bút, trực tiếp đưa qua: "Chị cứ thoải mái ạ."

Trần Từ cầm bút, vùi đầu sửa hơn nửa tiếng, sửa xong rồi đưa cho Thẩm Trạch Vũ: "Em xem đi, bây giờ thế nào?"

Thẩm Trạch Vũ nhìn phần cô ấy chỉnh sửa, gật đầu: "Em biết phải sửa thế nào rồi."

Hai người luân phiên chỉnh sửa một lượt, Thẩm Trạch Vũ đưa bản thảo cuối cùng cho Tần Chi Nguyệt.

Trần Từ tranh thủ hỏi: "Không phải nói ban đầu đã chốt bản thảo rồi sao, tại sao lại thêm kịch bản vậy?"

Thẩm Trạch Vũ nhàn nhạt đáp lời: "Có thể là yêu cầu từ phía nền tảng."

"Nền tảng?" Trần Từ có chút tò mò, hỏi thêm một câu: "Bà chủ của các em có nói là lên nền tảng nào không? Nền tảng của Cá Voi Khổng Lồ sao?"

Thẩm Trạch Vũ lắc đầu: "Không phải, là Nhện Cá."

"Hả?" Trần Từ sững sờ, "Em ấy bỏ thị trường trong nước không dùng, lại ra nước ngoài..." Nói đến đây, Trần Từ như ý thức được điều gì đó, liền im bặt.

Thẩm Trạch Vũ cười cười, không mấy để tâm nói: "Có lẽ là vì không được thị trường trong nước, nên mới bất đắc dĩ ra nước ngoài thôi."

Trần Từ thở dài, giơ tay vỗ vai cô: "Em đừng nghĩ nhiều như vậy, tuy Nhện Cá mới bắt đầu, nhưng dù sao nó cũng là trang web video trả phí lớn nhất nước ngoài hiện tại, với vận may của cô chủ nhỏ của các em, em ấy nói không chừng có thể trở thành người đầu tiên ăn cua*."

*người đầu tiên đạt được thành công lớn hoặc tạo ra một cột mốc quan trọng

Thẩm Trạch Vũ khẽ cong môi, không mấy để tâm: "Có lẽ vậy, chị biết đấy, em từ trước đến nay không quan tâm chuyện của 'bên A'."

Trần Từ trợn trắng mắt, coi như không nghe thấy câu này. Ai mà chẳng biết Thẩm Trạch Vũ trong giới vừa rẻ vừa dùng tốt chứ, một bộ phim sản xuất, có thể giúp "bên A" ép chi phí xuống thấp nhất. Những năm gần đây, cô ấy không biết đã giúp người ta tiết kiệm được bao nhiêu tiền.

Cũng chính vì ỷ vào việc mình đang bị bệnh, mới dám hùng hồn như vậy.

Nghĩ đến đây, Trần Từ khen một câu: "Kịch bản viết khá tốt, trông có vẻ phục hồi không tệ. Thời gian tái khám của em có phải đến rồi không, phải đi bệnh viện xem sao đi."

Mặc dù Thẩm Trạch Vũ đã xuất viện, nhưng bệnh tình cũng chỉ là ổn định, không có tốt hơn bao nhiêu, cứ hai tháng phải đi bệnh viện một lần.

Lần tái khám trước vẫn là chuyện đầu tháng Sáu, tính thời gian, cũng không sai biệt lắm.

Bản thân cô ấy cũng không thích đi bệnh viện, nhưng không chịu nổi lời dặn dò của Trần Từ, cô bĩu môi, miễn cưỡng phun ra một chữ: "Ừm."

-----------------------

Vào buổi tối ở phim trường Phồn Hoa, sau khi đoàn phim kết thúc công việc, tụ tập tại một quán nướng mở cửa cho khách du lịch trong phim trường, lấy ra kịch bản nóng hổi mới viết của Thẩm Trạch Vũ, cùng nhau xúm lại đọc.

Hai diễn viên chính thậm chí còn chưa tẩy trang, kề sát nhau lật kịch bản, hứng thú dạt dào.

Đầu kia Tần Chi Nguyệt đã gọi một vại bia lớn, cùng nhóm phụ trách chia nhau uống.

Giữa mùa hè nóng bức, trong phim trường nóng đến mức đầu óc choáng váng, dù quán nướng có bật điều hòa, vẫn có chút oi bức. Lúc này liền cần rượu, một ngụm bia lớn tu ừng ực xuống, mọi nóng nực đều tan biến, chỉ còn lại sự mát lạnh thấu tim.

Tần Chi Nguyệt uống rượu, cười tủm tỉm nhìn Hứa Lạc Tô: "Thế nào cô chủ nhỏ, là để A Trạch sửa lại nữa, hay chốt bản thảo luôn?"

Quay ba tháng, Tần Chi Nguyệt cũng phát hiện, cô chủ nhỏ của họ rất có tinh thần tham gia. Mặc dù rất tôn trọng việc sáng tạo của tổ biên đạo, nhưng có lúc cũng sẽ đưa ra những ý kiến sắc bén, đúng trọng tâm.

Cho nên kịch bản đều là sau khi họ tự mình thông qua, rồi mới đưa cho Hứa Lạc Tô, điều này khiến người trẻ tuổi cảm thấy rất thỏa mãn và đạt được thành tựu.

Hứa Lạc Tô vẫn chưa xem xong kịch bản, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Em vẫn chưa xem xong, để em xem thêm chút nữa."

Tần Chi Nguyệt vui vẻ hớn hở: "Được, vậy em xem đi, xem đi."

Đang nói chuyện, một nhóm người xào xạc đi đến, nhân viên phục vụ trong quán vội vàng ra đón: "Mấy người?"

Có người đáp: "Chúng tôi ngồi chỗ kia là được rồi."

Giọng nói rất quen thuộc, Tần Chi Nguyệt bưng bia, nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, thấy được một khuôn mặt quen thuộc.

Dáng người cao gầy, tóc ngắn, một thân đồ lao động cực kỳ nhanh nhẹn, là đồng nghiệp nữ hiếm có trong giới, Văn Thiên.

Tần Chi Nguyệt nheo mắt lại.

Rõ ràng, Văn Thiên cũng thấy cô ấy, chào hỏi những người xung quanh: "Thấy người quen, qua chào hỏi một tiếng."

"Được đạo diễn Văn..."

Văn Thiên đứng dậy, đi về phía Tần Chi Nguyệt. Cùng lúc đó, trong đám đông một cô gái mặc váy lụa màu xanh lục, đeo kính đen, vội vàng đi theo.

Hai người một trước một sau, đi đến bàn của Tần Chi Nguyệt, Văn Thiên chào hỏi: "Đạo diễn Tần, lâu rồi không gặp."

Cô ấy vừa mở miệng nói, cả bàn đều nhìn về phía cô ấy, sôi nổi chào hỏi cô ấy: "Chào đạo diễn Văn..."

"Chào đạo diễn Văn..."

Ngay cả Hứa Lạc Tô và Thang Thanh Nguyệt đang vùi đầu xem kịch bản cũng nhìn về phía cô ấy: "Chào đạo diễn Văn..."

Văn Thiên lần lượt chào hỏi họ, dẫn cô gái đi cùng, ngồi xuống gần Tần Chi Nguyệt, Tần Chi Nguyệt rót cho cô ấy một ly: "Uống!"

Văn Thiên không nói hai lời mà uống một hơi cạn sạch, lúc này mới mở miệng hỏi: "Các cô đến đây từ khi nào? Quay được mấy ngày rồi?"

Dù sao trước đây cũng là đồng nghiệp, tuy không thân, nhưng cũng có thể giả vờ thân thiết, Tần Chi Nguyệt cười cười: "Chắc còn phải hai tháng nữa..."

Văn Thiên "À" một tiếng, cười khổ: "Vậy tôi thảm hơn cô rồi, tôi phải quay ba tháng..."

"Ha ha ha ha ha ha..."

Tần Chi Nguyệt vui sướng khi người gặp họa mà nở nụ cười.

Trong lúc họ nói nói cười cười, cô gái đi cùng Văn Thiên cẩn thận đánh giá những người xung quanh một lượt, cuối cùng đưa mắt nhìn Mạnh Phỉ đang ăn BBQ một bên: "Mạnh Phỉ lão sư..."

Mạnh Phỉ đang ăn ngấu nghiến nhìn cô ấy một cái, chớp chớp mắt: "Sao vậy?"

Cô gái mím môi, nhút nhát mở miệng: "A Trạch... Không... Thẩm lão sư không đến sao?"

"Cô ấy... có khỏe không?"

Hứa Lạc Tô vốn đang xem kịch bản bỗng nhiên ngước mắt, "vụt" một cái đưa mắt nhìn chằm chằm vào mặt cô gái đó.

Chương trước Chương tiếp
Loading...