[BH] Vụ Vũ Xuân Dạ - Giang Nhất Thủy

Chương 15: Sương Mù 1.5



Với sự dẫn dắt của Tần Chi Nguyệt, và sự cổ vũ của toàn bộ đoàn phim, Thẩm Trạch Vũ bị "đá" sang tổ biên đạo, một cách không mong muốn.

Ba người đã hợp tác nhiều năm, ăn ý mười phần, những việc mà một đoàn phim bình thường phải mất một tháng mới làm xong, họ chỉ mất ba ngày đã chốt xong. Cứ thế liên tục đẩy nhanh tiến độ, cuối cùng trước cuối tháng 5, đã chuẩn bị xong tất cả các hạng mục cần thiết trước khi khởi quay.

Ngày 18 tháng 5, đoàn phim cầm giấy phép quay chụp, chính thức khởi quay tại bến tàu Kim Ô đông đúc.

Tại lễ khởi quay, Hứa Lạc Tô dẫn mọi người, giơ ba nén nhang cao, vái lạy Ngũ Lộ Thần Tài*, thần linh trời đất và con người, cầu mong mọi sự thuận lợi.

* tài lộc, may mắn có thể đến từ mọi hướng

Sau khi thắp hương xong, nhiếp ảnh gia phụ trách hô lớn với mọi người: "Tới đây tới đây, chị Thanh Nguyệt, đạo diễn Tần, cùng Lương lão sư, cô Tô, chen một chút... Mọi người chen một chút, chụp chung một tấm ảnh đi."

Vừa nghe muốn chụp ảnh chung, Thẩm Trạch Vũ vốn đang đứng trong đám đông liền cất bước bỏ chạy.

Cô không thích đối mặt với ống kính, những hoạt động như vậy, cô cơ bản là trốn thoát nếu có thể.

Cùng cô bỏ chạy còn có Vương Phách, người cũng mắc chứng sợ xã hội. Tiểu Na Tra chạy cực nhanh, nhiếp ảnh gia vừa mở miệng, cô ấy liền vác máy ảnh nhanh chóng biến mất trong đám đông.

Thẩm Trạch Vũ chậm một bước, vừa nhấc chân đã bị người túm chặt: "Đàn chị..."

Thẩm Trạch Vũ quay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Hứa Lạc Tô. Hứa Lạc Tô rũ mắt nhìn cô ấy, đôi đồng tử đen nhánh lộ ra vài phần cầu khẩn: "Lần đầu tiên hợp tác, chụp chung một tấm ảnh với chúng em đi ạ."

"Yên tâm, sẽ không đăng ảnh của chị lên mạng đâu."

Thẩm Trạch Vũ còn muốn nói gì đó, Thang Thanh Nguyệt đứng cạnh Hứa Lạc Tô cũng chen lời: "Đúng vậy Kim Trạch lão sư, chụp chung một tấm ảnh đi."

"Đúng vậy đó A Trạch, đừng keo kiệt như vậy chứ."

Mạnh Phỉ cũng đang xúi giục, một đám nhân viên công tác mắt tròn xoe nhìn cô.

Thẩm Trạch Vũ đành phải thỏa hiệp: "Được rồi."

Cô thở dài, cam chịu đứng cạnh Hứa Lạc Tô.

Sau khi tất cả nhân viên đã vào vị trí, nhiếp ảnh gia giơ máy ảnh kêu: "Ba... Hai... Một..."

Mọi người đồng thời nở nụ cười, Thẩm Trạch Vũ cũng cười, cô ấy khẽ nhếch khóe môi, cố gắng làm biểu cảm của mình trông không giống như đang khóc tang.

Đúng lúc này, bàn tay cô ấy đang rũ bên người chợt bị người ta nắm lấy. Cảm giác ấm áp truyền đến lòng bàn tay, Thẩm Trạch Vũ giống như một chú mèo bị sờ vào đuôi, toàn thân lỗ chân lông đều mở ra. Cô ấy kinh ngạc quay đầu lại, nhìn sự ngạc nhiên trước mắt Hứa Lạc Tô.

Nhiếp ảnh gia kêu: "Cà tím!"

Hứa Lạc Tô khẽ cong môi, cùng mọi người hô một câu: "Cà tím!"

Cùng với vài tiếng "tách tách" của máy ảnh, lễ khởi quay đơn giản kết thúc.

-----------------------

Cũng trong cùng ngày, đoàn phim "Đêm Tận Bình Minh" bất ngờ lên hot search Weibo, tuyên bố chính thức khởi quay với thiên hạ.

Là một tác phẩm ngôn tình kỳ ảo có độ hot cao nhất trên một trang web nữ tần năm ngoái, đương nhiên đã thu hút rất nhiều người thảo luận. Nhấp vào mục "#'Đêm Tận Bình Minh'khởi quay#", có thể nói là vô cùng sôi nổi.

"Nam chính quả nhiên là Trương Thiên Nhất! Tiểu dạ vương tà mị cuồng quyến, Trương Thiên Nhất phong lưu phóng khoáng!"

Trương Thiên Nhất là tiểu sinh lưu lượng mới nổi mấy năm gần đây, nổi danh trong giới phim thần tượng cổ trang nhờ "sắc đẹp", sở hữu lượng fan khổng lồ. Với vị trí của anh ta mà nói, rất xứng đôi với bộ phim này.

Nữ chính thì có chút bất ngờ.

"Tin đồn trên mạng không phải nói là Thang Thanh Nguyệt sao? Sao lại là Trần Tiểu Lâu vậy? Nữ chính nguyên tác là Thánh Nữ thương dân, Trần Tiểu Lâu có diễn ra được không?"

Trần Tiểu Lâu được xem là diễn viên cùng thời với Thang Thanh Nguyệt, định vị thể loại của cô ấy tương tự như Thang Thanh Nguyệt, chỉ có điều kỹ năng diễn xuất không tinh tế bằng Thang Thanh Nguyệt. Diễn gì cũng một khuôn mẫu, không thể đảm nhận những nhân vật quá phức tạp.

Nữ chính nguyên tác có thể nói là một người rất phức tạp, thân là thần nữ, muốn cứu thế, cũng muốn cứu nam chính là Boss phản diện, yêu cầu rất nhiều tầng kỹ năng diễn xuất thay đổi.

Fan nguyên tác vốn tưởng Thang Thanh Nguyệt sẽ biểu diễn, kết quả lại là Trần Tiểu Lâu, tức giận đến mức bùng nổ trong khu bình luận.

Cũng may, tổ chức của các thành viên tổ biên đạo vẫn rất tốt.

Nhà sản xuất là Tinh Hải và Kim Thiên, tài lực hùng hậu. Đạo diễn Văn Thiên càng xuất sắc, mấy năm gần đây không ít nhân vật đại bạo đều xuất phát từ tay cô ta. Hơn nữa, biên kịch Lâm Bái đã hợp tác ăn ý ba năm với cô ta, cũng có hai tác phẩm xuất sắc được sản xuất, chửi bới một hồi, mọi người cũng dần dần có lòng tin.

Dần dần có người ôm tâm lý may mắn, an ủi bản thân trên diễn đàn: "Có Văn Thiên chống lưng, Lâm Bái dù có trung quy trung củ một chút, cũng không đến mức làm hỏng nồi cơm này đâu."

"Nếu Trần Tiểu Lâu không được, thì cắt bớt hình ảnh của cô ta đi. Làm ơn, chỉ xem nam chính cũng được."

Ý tưởng này còn có không ít người phụ họa.

Nhìn thấy những lời bình luận này, Hạ Tư Giác thân là cựu fan cứng, cầm điện thoại liền xả một tràng: "Cái thẩm mỹ tệ hại của Kim Thiên và Tinh Hải, dù có vung tiền cũng không làm nên trò trống gì đâu! Văn Thiên chống lưng cái búa gì! Cái phim Triết Thiên cô ta quay trước đây, cái kỹ thuật lia máy và cắt cảnh như c*t vậy!"

"Còn cái kịch bản quỷ gì mà Lâm Bái viết, không trắng không đen, không hiện đại không cổ trang, trông chẳng có văn hóa gì cả!"

"Còn cái tên Trương Thiên Nhất kia, mặt còn trắng hơn nghệ sĩ cải lương, chỉ là một thằng bán mông, làm sao có thể diễn tốt vai tà mị cuồng quyến được!"

"Càng không cần nói đến Trần Tiểu Lâu! Kỹ năng diễn xuất tệ hại của Trần Tiểu Lâu, ai đến cũng không cứu được, ai đến cũng phải mù mắt!"

Hạ Tư Giác không phân biệt ai, cô công kích mọi người một cách bình đẳng.

Sau khi công kích xong quả nhiên đã thu hút một đám người xông vào "ẩu đả".

Dù sao rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, cô ấy liền ôm điện thoại ngồi trên bãi biển, hút nước dưa hấu, vừa phơi nắng làm da đen, vừa khơi mào chiến tranh.

Cãi nhau được một nửa, có một người không biết điều chen vào một câu: "Thật ra... Nếu có thể nói, tôi thấy TTT* rất hợp..."

* Thương Thu Trì

"Tôi cũng..."

"Tôi cũng..."

"Ô ô ô ô ô ô vợ cũ xinh đẹp nhưng đầu óc không tốt của tôi..."

Hạ Tư Giác nhìn thấy ba chữ này lập tức nổ tung!

Là fan lớn trước đây của Thương Thu Trì, nghĩ đến người phụ nữ này cô ấy liền hận!

Sao có người lại hồ đồ đến mức này, tiền đồ tốt đẹp không cần, lại cứ nhất quyết gả cho lão chó Kim Duyệt kia!

Ghét chết đi được!

Hạ Tư Giác tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Nhắc đến cái người phụ nữ không có đạo đức công cộng đó làm gì! Cô ta đã gả vào hào môn sinh con rồi, mới không thèm diễn phim cho dân chúng chúng ta xem đâu!"

Cô tức đến nỗi phổi muốn nổ tung, cầm điện thoại xả một tràng.

Đúng lúc đang trò chuyện, có người chen vào một tấm hình: "Mọi người xem, đây có phải là Tần Chi Nguyệt và Mạnh Phỉ, còn có Thang Thanh Nguyệt không? Vậy Thang Thanh Nguyệt là đi đóng phim điện ảnh à?"

Hạ Tư Giác liếc mắt một cái liền thấy được Hứa Lạc Tô ở góc đám đông, cô ấy lập tức ngồi bật dậy như cá chép hóa rồng, tìm thấy năm chữ "đại tẩu muội muội", nhanh chóng gọi điện cho Hứa Lạc Tô.

Hạ Tư Giác là em gái của Hạ Tư Kỳ, dù là trong giới, cũng ít người biết Hạ Tư Kỳ là bạn gái của Hứa Khuynh Nguyệt, đại tiểu thư của Hứa gia ở Nam Giang.

Quan hệ giữa hai nhà họ không tệ, Hạ Tư Giác cũng coi như là bạn thanh mai trúc mã của Hứa Lạc Tô, chỉ là lớn lên sở thích không giống nhau lắm, nên quan hệ cũng không còn thân thiết như trước.

Điện thoại đổ chuông vài tiếng, một lúc lâu sau mới được bắt máy. Một giọng nói đã lâu không nghe thấy truyền đến từ đầu dây bên kia: "Alo? Tư Giác, cậu tìm mình có chuyện gì à?"

Hạ Tư Giác nắm điện thoại, ngữ khí vô cùng nghiêm túc: "Cậu thành thật khai báo với mình, gần đây cậu lại lén lút làm gì, sao cậu lại trà trộn vào đoàn phim của Tần Chi Nguyệt vậy?"

Đầu dây bên kia, Hứa Lạc Tô nhìn thoáng qua hiện trường đang quay chụp, nhận lấy ly nước do trợ lý đưa qua uống một ngụm nhỏ, nhẹ nhàng giải thích với cô ấy: "Không phải như cậu nghĩ đâu, là mình tự tổ chức một dự án, mời họ đến quay."

Mắt Hạ Tư Giác tức khắc trợn to, ngữ khí kích động: "Cậu nổi bật rồi đấy!" Trời ơi, người chị dâu nghiêm túc, đứng đắn của cô vậy mà lại cho phép em gái mình ra ngoài làm việc riêng!

Hứa Lạc Tô ngước mắt, nhìn về phía Thẩm Trạch Vũ cách đó không xa.

Dưới ánh nắng chói chang, Thẩm Trạch Vũ mặc chiếc áo sơ mi lụa đen tay dài mỏng manh, đeo một cặp kính râm không gọng màu trà, ngồi ngay ngắn phía sau máy quay, thần sắc nghiêm túc.

Hứa Lạc Tô cười cười, đáp một câu: "Cũng coi như vậy đi."

Hạ Tư Giác vui mừng khôn xiết, hớn hở nói: "Cậu đợi đấy, mình gửi một món quà nhỏ để cổ vũ!"

Chương trước Chương tiếp
Loading...