[BH] Vụ Vũ Xuân Dạ - Giang Nhất Thủy

Chương 12: Sương Mù 1.2



Dù sao thì, khi nhận được tin nhắn của Hứa Lạc Tô, cảm giác xấu hổ của Thẩm Trạch Vũ cũng vơi đi không ít.

Cô không tiếp tục trò chuyện với đối phương, mà đường đường chính chính mở vòng bạn bè của Hứa Lạc Tô để hoàn thành công việc của mình.

Chỉ là vừa viết vừa vẽ, cô còn tranh thủ xem lịch, phát hiện hôm nay là ngày 8 tháng 4.

8 tháng 4, cung Bạch Dương, thảo nào cô bé này trông tràn đầy năng lượng, dường như lúc nào cũng có sức lực dùng không hết.

Nhưng mà sinh nhật à...

Dù sao cũng là đối tác lớn như vậy, vẫn nên tặng quà sinh nhật cho đối phương đi.

Chỉ là tặng gì thì tốt đây?

Thẩm Trạch Vũ nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nhớ đến hôm đó khi cùng nhau đi vòng đu quay, Hứa Lạc Tô có đeo một chiếc ngọc bội hình sừng bằng phỉ thúy trên người, thế là cô nảy ra ý tưởng ngay lập tức.

Vào đêm đó, cô lục tung nhà kho, cuối cùng ở ngăn cuối cùng của két sắt tìm thấy một chiếc vòng tay, cẩn thận đặt vào hộp trang sức và để trên tủ đầu giường của mình, chờ có cơ hội sẽ tặng cho Hứa Lạc Tô.

Chẳng qua Hứa Lạc Tô vẫn chưa trở về, Thẩm Trạch Vũ đành theo Mạnh Phỉ khổ sở làm trang điểm.

Ban đầu Thẩm Trạch Vũ không muốn nhúng tay vào đợt quay này, nhưng không chịu nổi sự ép buộc của Tần Chi Nguyệt và Mạnh Phỉ.

Lúc đầu hai người họ còn vì Thẩm Trạch Vũ là người bệnh mà khách sáo bảo cô ấy "thử xem".

Kết quả, Thẩm Trạch Vũ nộp bản thảo về Đêm Khuya trong một tuần, họ phát hiện Thẩm Trạch Vũ làm việc vẫn nhanh và tốt như trước đây, chẳng có chút gì gọi là thương xót hay đồng cảm cả.

Mỗi ngày Thẩm Trạch Vũ vừa từ phòng tập thể thao ra, đã bị trợ lý của Tần Chi Nguyệt "áp giải" về nhà, ngồi trong phòng họp cùng họ làm việc.

Không chỉ yêu cầu cô ấy thiết kế trang điểm, thậm chí kịch bản cũng muốn cô ấy chỉnh sửa, liên quan đến việc tuyển diễn viên cũng muốn cô ấy tham gia.

Đầu Thẩm Trạch Vũ gần như muốn nổ tung vì bận, hầu như mỗi ngày về đến phòng là đổ gục xuống ngủ, hoàn toàn không tỉnh táo.

Lúc rảnh rỗi, cô gọi điện cho Trần Từ, miệng toàn là oán trách: "Em cảm thấy Hứa Lạc Tô chính là có mưu đồ từ trước, em ấy căn bản không cần ra mặt, là có thể để Tần Chi Nguyệt và Mạnh Phỉ bắt em làm việc."

"Sớm biết như vậy, em đã không bán kịch bản cho em ấy!"

"Cái công việc này thật không phải của con người làm, em mệt quá, còn mệt hơn cả tập thể hình, em không làm được nữa đâu!"

Trần Từ ở đầu dây bên kia đang kèm cặp bọn nhỏ làm bài tập, tức đến mức đau đầu óc, nghe cô ấy lèm bèm, suýt nữa cười đến sốc hông: "Ha ha ha ha ha ha... Chị nói cho mà nghe nhé, em ấy làm vậy là đúng lắm đó."

"Em xem, ngoài miệng em bất mãn như vậy, không phải vẫn làm rất tốt sao!"

Thẩm Trạch Vũ tức giận: "Em làm tốt là nhờ kinh nghiệm! Nếu em ngay cả cái này cũng làm không tốt, vậy mấy năm nay em chẳng phải lăn lộn vô ích sao!"

Trần Từ vui mừng khôn xiết, cười lớn nói: "Ha ha ha ha ha... Tốt lắm, bây giờ còn học được cách hùng hồn, rất tự tin. Xem ra, con người quả nhiên vẫn cần phải làm việc mà."

Cô cảm thán một câu, Thẩm Trạch Vũ tức đến mức không nói nên lời.

Cô ấy ở bên kia thở phì phò, Trần Từ cứ thế xem trò cười của cô ấy.

Trần Từ cười đủ rồi, hơi thở cũng trở lại bình thường, hạ giọng hỏi cô ấy: "A Trạch, em còn cảm thấy sáng tác là một việc đau khổ không?"

Thẩm Trạch Vũ nắm điện thoại, tựa vào cửa sổ, nhìn sân vườn đèn đóm sáng trưng, trong mắt tinh hỏa chập chờn, dừng lại một lúc lâu mới mở miệng: "Đôi khi vẫn sẽ cảm thấy đau khổ, nhưng... đã có thể chịu đựng được rồi."

Trong khoảng thời gian này, cùng với nhiều người lạ làm việc chung như vậy, lại không có một chút ghét bỏ hay bài xích nào, thậm chí còn cảm thấy có chút vui vẻ, điều này hẳn là có nghĩa là cô đã thoát mẫn cảm thành công rồi.

Trần Từ nhếch khóe môi, hờ hững nói: "Vậy hả, thế thì tốt quá. Vậy em còn thích sáng tác không?"

Thẩm Trạch Vũ chìm vào im lặng, một lúc lâu sau mới trả lời: "Em không biết."

Cô vẫn còn đang ở trong màn sương mù của cuộc đời, mọi hỉ nộ ái ố đều mông lung hỗn độn.

Trần Từ thở dài, an ủi nói: "Không sao đâu, cứ từ từ thôi."

"Không cần quá ép buộc bản thân, muốn làm thì làm, không muốn làm thì nói một tiếng là được."

"Nếu em không tiện mở lời, chị sẽ là người đóng vai ác đó."

Thẩm Trạch Vũ gật đầu, đáp một tiếng: "Ừm."

-----------------------

Trong chớp mắt đã đến tuần đầu tháng 5, thời tiết ở Kim Ô cũng dần trở nên nóng bức.

Ngày 3 tháng 5, Thang Thanh Nguyệt chính thức nhập đoàn, quay chụp ảnh tạo hình. Cùng lúc đó, Hứa Lạc Tô mang theo một nhóm đại võng hồng* của công ty mình đến để thử trang phục.

* những người có sức ảnh hưởng cực lớn trên mạng xã hội, được xem là những ngôi sao internet hàng đầu

Cũng chính vào lúc này, Thang Thanh Nguyệt mới biết được Khải Hoàn Ca – ông chủ lớn đứng sau màn là Hứa Lạc Tô.

Khải Hoàn Ca hiện là công ty MCN* lớn nhất trong nước.

* Multi-Channel Network, hỗ trợ và quản lý các nhà sáng tạo nội dung (Content Creator) trên các nền tảng video và mạng xã hội

Hai người đang làm trang điểm trong phòng hóa trang, Thang Thanh Nguyệt ngửa mặt, mặc kệ Hạ Tư Kỳ nghịch mặt mình, mím môi nhỏ giọng nói: "Chị nhớ Khải Hoàn Ca đăng ký công ty tám năm trước phải không, em là sau này mới góp cổ phần vào à?"

Một bên Hứa Lạc Tô cố hết sức mở to mắt, để Mạnh Phỉ đeo lens cho mình, nhỏ giọng trả lời: "Không phải. Công ty này ngay từ đầu đã là của em rồi."

Thang Thanh Nguyệt kinh ngạc: "Tám năm trước em mới chưa đầy 15 tuổi đúng không, sao em lại nghĩ đến việc mở MCN?"

Hứa Lạc Tô liền kể cho cô ấy một câu chuyện.

Khi cô ấy học cấp ba, có quen một nữ streamer chơi game rất giỏi, rảnh rỗi không có việc gì làm là ngày nào cũng "đánh đầu"*. Sau này nữ streamer bị cấp trên công ty quấy rối tình dục, muốn giải trừ hợp đồng, nhưng vì phí hợp đồng trên trời nên không thể rời đi. Hứa Lạc Tô nghĩa hiệp, liền dùng số tiền kiếm được từ việc "xào cổ"** để kéo cô ấy về, còn mở một công ty.

* ý nói đầu tư tiền vào game hoặc cho streamer

** chơi cổ phiếu lướt sóng, là hình thức giao dịch chứng khoán ngắn hạn, mục tiêu là kiếm lợi nhuận từ những biến động giá nhỏ của cổ phiếu trên thị trường

Khi đó trang web video nọ còn chưa phát triển mạnh, cô ấy đã nắm bắt được xu thế thời đại, hơn nữa cô ấy có một người bạn học rất thông minh giúp đỡ, cứ thế qua lại, công ty liền phát triển lớn mạnh.

Những người xung quanh nghe xong đều tấm tắc khen ngợi, ngay cả Thang Thanh Nguyệt cũng không kìm được thán phục: "Em thật sự rất giỏi đấy."

Hứa Lạc Tô khiêm tốn cười cười: "Đều là may mắn thôi ạ."

"May mắn đã là một loại thiên phú rồi." Thang Thanh Nguyệt tặc lưỡi, cô ấy tán thưởng một tiếng, nửa đùa nửa thật hỏi: "Cho nên cô chủ nhỏ Hứa lần này đến giới giải trí, là dẫn theo đại võng hồng của mình đến thử sức, hay là có ý gì khác?"

Khi cô ấy hỏi câu này, Thẩm Trạch Vũ vừa mới được giải phóng khỏi "ma trảo" của huấn luyện viên, vừa lúc đẩy cửa bước vào, nghe đến đó thì dừng bước.

Hứa Lạc Tô đang nói chuyện vui vẻ, không chú ý đến tiếng bước chân ngoài cửa, nhăn mũi đáp: "Đương nhiên không phải thử sức. Lần này đưa họ đến, chỉ là để họ thử một số vai quần chúng nhỏ nhặt linh tinh thôi, vai phụ quan trọng vẫn phải là diễn viên thực lực mới được."

"Nếu không em kéo đội hình tốt như vậy, mời chị, rồi mời cả đạo diễn Tần, Mạnh lão sư, còn có chị Tư Kỳ, không quay cho tốt, chẳng phải là lãng phí kịch bản của đàn chị Thẩm sao?"

"Em cũng muốn mượn uy thế danh tiếng của mọi người, để công ty em nổi danh hơn. Đương nhiên hy vọng có thể đạt được rating cao nhất!"

Cô ấy còn trẻ, lại có tài lực, còn có dã tâm, những người phụ nữ có mặt ở đây được cô ấy khen ngợi một phen đều rất hưởng thụ.

Đặc biệt là Mạnh Phỉ, nghe xong liền che mặt, rất khoa trương nói: "Xong rồi xong rồi, cô chủ nhỏ miệng ngọt quá, phải làm công cho cô ấy cả đời rồi."

Mọi người có mặt đều không nhịn được ha ha bật cười vì phản ứng của cô ấy.

Một mình đứng ở cửa, Thẩm Trạch Vũ dựa vào tường, dẫm lên đôi giày da nhỏ trên chân, dán tường dậm dậm chân. Cô ấy chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn chiếc đèn chùm hình nhánh cây lớn treo cách đó không xa, không biết vì sao lại nghĩ đến lời Hứa Lạc Tô đã nói khi mời cô ấy.

Sẽ đảm bảo cho cô một môi trường an toàn?

Một môi trường thực sự an toàn cả về thể chất lẫn tinh thần sao?

Bây giờ nghĩ lại, Hứa Lạc Tô hẳn là đã làm được rồi nhỉ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...