[BH] Vụ Vũ Xuân Dạ - Giang Nhất Thủy
Chương 01: Sương Mù 0.1
Đêm qua vừa mưa xong, trong không khí ngập tràn hơi nước ẩm ướt. Tiết trời se lạnh đầu xuân, Thẩm Trạch Vũ vận một bộ đồ đen, đội chiếc mũ phớt đen nhánh, kéo theo chiếc vali màu nâu 20 inch. Dáng người cô thẳng tắp đứng ở cổng bệnh viện, trông rất giống người đến nhà xác nhận thi thể.Nhưng cô không đến bệnh viện để nhận xác ai cả, mà hoàn toàn ngược lại, hôm nay là ngày cô xuất viện.Đã gần 10 giờ sáng, mặt trời khuất sau tầng mây chì xám, chỉ hắt ra một vệt kim quang từ rìa mây. Tia nắng ban mai dừng lại trên những giọt sương đọng trên mầm non xanh biếc của cây bách trong bồn hoa tròn gần đó, khúc xạ ra ánh sáng bảy sắc cầu vồng.Thẩm Trạch Vũ đứng ở cửa khu nội trú một lúc lâu, một chiếc Mercedes Benz màu đen khiêm tốn dừng lại trước mặt cô.Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt đậm chất mỹ nhân - Tô Châu: "Sáng nay đưa bọn nhỏ đi học nên có kẹt xe một chút."Người này là Trần Từ, đàn chị của Thẩm Trạch Vũ thời còn học ở Đại học Ngân Quang, cũng là một trong những truyền nhân của bà nội cô, Dương Phi Hà.Trần Từ vừa nói, vừa tháo dây an toàn, mở cửa bước xuống xe: "Đi thôi, để hành lý lên xe trước, về nhà rồi nói.""Ừm." Thẩm Trạch Vũ gật đầu, kéo vali đến phía sau xe, cùng Trần Từ cho hành lý vào. Chẳng mấy chốc, hai người trở lại xe, tài xế lái xe rời khỏi bệnh viện.Bệnh viện mà Thẩm Trạch Vũ ở cũng là một trung tâm sức khỏe tâm thần rất nổi tiếng trong nước. Khoảng hai năm trước, vì một số sự cố, cô đã được đưa đến bệnh viện này để điều trị, và sau đó ở lại đây cho đến tận bây giờ.Nơi này xây dựng trong núi sâu, vị trí rất hẻo lánh, lái xe từ thành phố đến cũng phải hơn trăm cây số.Để bệnh nhân được điều trị tốt hơn, trừ việc mỗi tháng có thể gặp người thân một lần, đa số thời gian đều không được liên lạc với bên ngoài, càng không nói đến chuyện lên mạng hay đại loại thế.Vì vậy, vừa lên xe, Trần Từ liền đưa điện thoại di động qua: "Cái điện thoại cũ của em hỏng nặng quá, chị mua cho cái mới, kêu người chuyển hết dữ liệu qua rồi. Mật khẩu chị không đặt, em tự xem rồi đặt đi."Thẩm Trạch Vũ nhận lấy điện thoại, cung kính nói một tiếng: "Cảm ơn chị."Giọng cô khàn đặc, như một chiếc phong cầm cũ kỹ đầy bụi bặm, nghe rất tang thương.Trần Từ lái xe, đi vào con đường mờ mịt trong rừng núi, khẽ cười một tiếng: "Bây giờ nói cảm ơn còn quá sớm, về đến nhà rồi em còn phải cảm ơn chị nhiều đấy."Thẩm Trạch Vũ cũng khẽ cười, vuốt mở màn hình điện thoại, nhấn vào.Trước khi chiếc điện thoại cũ bị hỏng, cô đã xóa đi không ít dữ liệu. Bởi vậy, khi mở lại điện thoại, đối mặt với album trống rỗng, cô chỉ dừng lại một lát, rồi lướt sang chỗ khác.Có lẽ vì sợ kích động cô, Trần Từ không cài đặt bất kỳ ứng dụng mạng xã hội nào vào điện thoại. Thẩm Trạch Vũ vào ra giữa vài ứng dụng ít ỏi, nhấp mở mục hồ sơ công việc, một loạt các tập tin mang tên "Chiết Ánh Trăng" hiện ra trước mắt cô.Thẩm Trạch Vũ dừng lại một lát, nhấp mở bản thảo thứ 21 ở trên cùng, dòng chữ đập vào mắt.Tên phim: "Chiết Ánh Trăng"Biên kịch: Thẩm Trạch Vũ Diễn viên chính: Thương Thu Trì, Tần Phi Nguyệt Đơn vị sản xuất: Điện Ảnh Văn Hóa Tinh Hải & Điện Ảnh Văn Hóa Nhạc HàTầm mắt Thẩm Trạch Vũ dừng lại ở ba chữ "Thương Thu Trì", một cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc dâng lên trong lòng. Cô khẽ nhíu mày, cố gắng suy nghĩ, trong đống ký ức đổ nát của mình, cô mơ hồ bắt được một hình ảnh.Dường như là một đêm xuân bí ẩn đầy sương mù, trong căn phòng sách chất đầy sách, cô đeo kính, ngồi thẳng trước máy tính, gõ bàn phím lạch cạch.Trong ánh sáng xanh nhạt từ màn hình máy tính, người phụ nữ mặc áo ngủ lụa trắng bưng một ly sữa bò, đi về phía cô: "Trạch Vũ, đừng viết nữa, chị uống ly sữa này rồi đi ngủ nào."Thẩm Trạch Vũ ngước mắt nhìn người phụ nữ. Có lẽ là di chứng, cô bây giờ không còn nhớ rõ khuôn mặt người phụ nữ đó nữa.Mờ mịt, chỉ nhớ rõ cô tự mình vươn tay, kéo người phụ nữ ngồi xuống đùi mình: "Đừng ngủ vội, giúp chị xem kịch bản mới này."Cô đặt cằm lên vai người phụ nữ, người phụ nữ quay đầu nhìn về phía màn hình, hơi có chút kinh ngạc: "Kịch bản mới? Phim thời dân quốc sao?"Thẩm Trạch Vũ gật đầu, giọng rất hưng phấn: "Là câu chuyện về một cô gái thanh y và một nữ quân phiệt, chị chưa từng viết thể loại này, muốn viết một mạch cho xong."Nghe ra sự hưng phấn của cô, người phụ nữ quay đầu, ôm mặt cô, giọng mềm mại nhưng có chút nghiêm khắc cứng rắn: "Không được, bác sĩ nói chị không thể thức đêm nữa, mau đi ngủ đi.""Nhưng mà..."Chưa kịp để Thẩm Trạch Vũ mở miệng, người phụ nữ đã đặt ngón trỏ lên môi cô, nũng nịu nói: "Nghe lời ~"Cho đến tận hôm nay, trong hồi ức, Thương Thu Trì vẫn là một người phụ nữ dịu dàng và chu đáo như vậy.Nhưng cũng chính là một người như vậy, về sau lại làm cô tổn thương sâu sắc nhất.Thẩm Trạch Vũ lập tức cảm thấy khó thở, cô hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.Thương Thu Trì...Thương Thu Trì...Cô vĩnh viễn nhớ rõ ngày hôm đó, ở phim trường "Tiêu Dao", tất cả mọi người cầm điện thoại di động nhìn cô với ánh mắt mờ mịt nhưng kinh ngạc, vẻ mặt dò xét và có ý xấu.Tiếng chuông điện thoại đặt ở một bên vang lên, sau khi bắt máy là giọng của lão bản mình, Cố Tịch: "Trạch Vũ, mau tắt điện thoại, đừng về nước vội, chờ tôi tìm hiểu rõ ràng... "Chưa kịp chờ Cố Tịch nói xong, một thư ký trường quay trẻ tuổi bên cạnh bỗng thốt lên kinh ngạc: "Thương Thu Trì và phú thương nắm tay nhau vào viện kiểm tra, nghi ngờ đang mang thai quý tử... Liệu có phải mẹ nhờ con mà sang, có hy vọng tái hôn gả vào hào môn?!"Đầu Thẩm Trạch Vũ "ong" lên, tiếng tivi ù ù lẫn với hình ảnh nhiễu hạt cứ thế vĩnh hằng trong tâm trí cô.Trong tiếng rung chuyển sàn sạt, cô nắm chặt điện thoại quay người, nhìn về phía thư ký trường quay trẻ tuổi kia. Trái tim cô như bị người ta móc ra khỏi lồng ngực, ném xuống đất, dùng tay vò nát, dùng chân nghiền nát, đau đến mức cô gần như không đứng vững được.Cô loạng choạng bước về phía trước một bước: "Cô nói gì cơ? Nói lại lần nữa..."Có lẽ thần sắc cô quá đáng sợ, tiểu thư ký trường quay bị hoảng sợ, lắp bắp: "......"Chưa kịp để cô phản ứng lại, Thẩm Trạch Vũ đột nhiên nắm chặt điện thoại, thẳng tắp ngã xuống. Khi ngã sấp mặt xuống đất, cô nghe thấy tiếng Cố Tịch kinh hoảng thất thố la hét, cùng với một loạt tiếng kêu sợ hãi......----------------------Ký ức quá khứ bắt đầu tràn lan, cảm xúc quá tải khiến Thẩm Trạch Vũ lập tức căng thẳng, hơi thở cũng trở nên dồn dập.Trần Từ đang lái xe, rất nhanh phát hiện ra sự bất thường của cô. Cô liếc nhìn Thẩm Trạch Vũ, ánh mắt dừng lại ở ba chữ "Thương Thu Trì", sắc mặt hơi kinh ngạc: "Trạch Vũ..."Thẩm Trạch Vũ nhìn chị một cái, cố gắng điều chỉnh hơi thở, cố tự trấn tĩnh: "Sao vậy chị?"Trần Từ không rảnh tay, vội vàng che mắt cô lại: "Đừng nhìn."Thẩm Trạch Vũ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, hương gỗ thông ngập tràn thế giới ùa về phía cô: "Quá khứ là một bóng ma, nó không thể làm tổn thương em nữa. Em phải chạy đến nơi có ánh nắng chan hòa, bắt đầu lại một cuộc sống mới."Trần Từ chỉ lớn hơn Thẩm Trạch Vũ hai tuổi, nhưng đã là mẹ của hai đứa con.Là một người mẹ, chị đối xử với mọi thứ trên thế giới này đều bằng một trái tim bao dung.Nhiều năm qua, rất nhiều người đã cắt đứt liên lạc với Thẩm Trạch Vũ vì hành động điên rồ tự sát trong bồn tắm của cô, chỉ có Trần Từ, người lớn lên cùng cô từ nhỏ, vẫn luôn ở bên cạnh cô như một thành viên trong gia đình.Tin tưởng cô, bảo vệ cô.Một luồng nhiệt ý bùng cháy từ lồng ngực Thẩm Trạch Vũ, đốt nóng trái tim cô, khiến cô bật ra tiếng cười khanh khách: "Ha ha..."Trần Từ bị nụ cười của cô làm khó hiểu: "Em cười cái gì?"Thẩm Trạch Vũ giơ tay, gỡ tay Trần Từ đang che mắt cô xuống, cười nói: "Không hổ là cựu xã trưởng kịch xã, khai thông người khác cứ như thơ mười bốn dòng của Shakespeare ấy, tuyệt đẹp êm tai."Trần Từ nghe mà nhức răng, mắng cô một câu: "Chị cảnh cáo em đấy, bớt trêu chọc chị đi đại biên kịch Thẩm, em viết mấy lời thoại buồn nôn cũng đâu có ít hơn chị.""Ha ha ha ha..."Bị Trần Từ ngắt lời như vậy, Thẩm Trạch Vũ cũng chẳng rảnh mà bi xuân thương thu* nữa. Cô tắt điện thoại, đơn giản hỏi thăm một số chuyện gia đình.*miêu tả những người có tâm hồn lãng mạn, dễ xúc động, hay suy tư về cuộc đời và sự vô thường. Trần Từ hiện đang giảng dạy điêu khắc gốm sứ ở Đại học Tề Nhạc, nói một số vấn đề về việc dạy học sinh. Trên đường còn nửa đùa nửa thật với Thẩm Trạch Vũ: "Nếu em không muốn viết kịch bản nữa, thì đến xưởng của chị nung gốm đi. Dù sao em cũng có căn bản, nung một bộ cũng có thể bán được bốn chữ số."Thẩm Trạch Vũ lắc đầu, tỏ vẻ mình nhiều năm không động đến lò nung, tay nghề đã phế rồi.Nhắc đến cặp song sinh long phượng của Trần Từ, Trần Từ phàn nàn con gái thì không sao, còn thằng bé trai năm sáu tuổi thì chó cũng chê, phiền không chịu được, ngày nào cũng chỉ muốn quăng nó đi.Trần Từ càng nói càng giận: "Biết nuôi con phiền phức thế này, lúc trước có nói gì cũng không giữ lại."Thẩm Trạch Vũ thấy chị nói nghe có vẻ tàn nhẫn, nhưng trên mặt lại nở nụ cười, điều đó chứng tỏ Trần Từ vẫn yêu thích cuộc sống như vậy, trong lòng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.Dọc đường nói nói cười cười, xe chạy vào nội thành, dừng lại trước một tòa biệt thự nhỏ màu đỏ trên đại lộ Kim Ô phồn hoa nhất.Giữa một loạt quán cà phê, quán trà nhỏ và nhà hàng được cải tạo rất đẹp xung quanh, tòa biệt thự ba tầng độc lập với sân vườn này trông có vẻ lạc lõng.Trần Từ ném chìa khóa cho Thẩm Trạch Vũ, bảo cô xuống xe mở cổng để lái xe vào sân.Hai người đỗ xe trong sân, xách hành lý đi thẳng về phía tòa biệt thự nhỏ màu đỏ trước mặt. Khoảnh khắc đẩy cửa bước vào, thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt là một chiếc đĩa gốm sứ màu sắc hoa văn đào nguyên đặt trên tủ giày gỗ đỏ.Đây là tác phẩm của bà nội cô, Dương Phi Hà, bao gồm cả tòa biệt thự ba tầng này, đều là một trong số rất nhiều món quà sinh nhật Thẩm Trạch Vũ nhận được.Thẩm Trạch Vũ nhìn vật nhớ người, không khỏi đưa tay vuốt ve những đường chạm khắc trên đĩa tròn, thần sắc dần dần dịu đi.Trần Từ đi theo sau cô, vừa thay giày vừa nói: "Sau khi đền bù tiền xong, trên danh nghĩa của em chỉ còn công ty Nhạc Hà và căn biệt thự này do sư phụ tặng thôi.""Căn nhà này tuy cũ, nhưng may mà trước đây em đã tân trang lại một lần rồi, em cứ tạm bợ ở tạm đi. Nếu ở không quen thì chị còn một căn hộ chung cư nhỏ, em có thể chuyển vào đó."Hơn hai năm trước, Thương Thu Trì, người vốn luôn giữ mình trong sạch, thanh lãnh như tiên trong lòng công chúng, bị phanh phui chuyện bí mật mang thai và kết hôn chớp nhoáng, khiến công ty quản lý Nhạc Hà phải gánh khoản phí hủy hợp đồng khổng lồ.Thẩm Trạch Vũ, với tư cách là người nắm giữ cổ phần thực tế của Nhạc Hà, trong tình thế bốn bề thọ địch, đã kiên cường không cúi đầu trước những kẻ hãm hại mình. Cô đã bán tất cả tài sản của mình để trả hết khoản nợ này.Trần Từ sau khi biết chuyện, tức đến chết khiếp, thẳng thừng gọi Thẩm Trạch Vũ là đồ ngốc, đáng lẽ nên ném trứng thối vào mặt bạn gái cũ, chứ không phải diễn trò "nghĩa khí ngút trời" để rồi trắng tay, suýt chết.Nhưng thế sự đổi thay, mọi thứ cũng chẳng còn quan trọng nữa.Nghĩ đến đây, Trần Từ thở dài, dẫm lên đôi dép lê mới tinh, đứng ở cửa huyền quan, chống nạnh, gọi một tiếng: "Trạch Vũ..."Thẩm Trạch Vũ quay đầu lại, thấy chị lấy từ trong túi ra một túi thơm nhỏ, ném tới: "Lá bưởi thanh thân, từ nay loại bỏ vận đen, bình an vô sự, khỏe mạnh."Thẩm Trạch Vũ cầm túi thơm trong tay, cúi đầu ngửi thấy mùi bưởi thơm nồng nàn.Cô lại ngước mắt nhìn về phía Trần Từ, ánh mắt dừng lại ở cây bưởi được trồng trong sân không xa đó. Chính lúc đầu xuân, vạn vật bắt đầu nảy nở, chồi non đâm chồi.Thẩm Trạch Vũ nở nụ cười, gật đầu: "Ừm.""Bình an vô sự, khỏe mạnh."----------------------Biệt thự đỏ tuy cũ, nhưng dưới sự chăm sóc tận tâm của Trần Từ, vô cùng sạch sẽ và ngăn nắp.Thẩm Trạch Vũ xách hành lý, dọc theo cầu thang xoắn ốc quen thuộc đi lên, tiến vào một căn phòng ở góc Đông Nam tầng hai, vặn cửa bước vào.Trong căn phòng tối mờ, một tấm thảm phong cách Bohemian với nhiều màu sắc phức tạp trải ra trước mặt cô, kéo dài đến chiếc giường lớn kiểu Âu kê sát tường.Thẩm Trạch Vũ liếc nhìn chiếc giường trải ga trải giường trắng tinh mềm mại, rồi ngẩng đầu nhìn về phía đầu giường. Khi nhìn thấy hàng đĩa sứ Ba Lan với hoa văn màu sắc đặc trưng treo trên tường, đồng tử cô khẽ co rút lại.Trần Từ đi theo lên, đứng phía sau cô, nhìn theo ánh mắt cô lên trên, lập tức hiểu ra: "Ồ... Đây là đồ đạc trong phòng cũ của em, chị thấy dưới đáy đĩa có khắc dấu gia huy, cảm thấy sau này sẽ tăng giá trị không ít, nên tự ý giữ lại."Thẩm Trạch Vũ thở dài, xoay người nhìn cô: "Nhưng đây là đồ của Thương Thu Trì tặng em."Tháng đầu tiên sau khi nhập viện, cô đã yêu cầu Trần Từ bán hết hoặc hủy bỏ tất cả những thứ liên quan đến Thương Thu Trì.Trần Từ giơ tay, vỗ vào vai Thẩm Trạch Vũ một cái: "Ai nha, đừng có so đo như vậy chứ, em bây giờ nghèo thế này rồi, còn chấp nhặt chuyện tiền bạc làm gì?"Người phụ nữ vóc dáng chỉ nhỏ hơn Thẩm Trạch Vũ một chút lách qua cô, dẫm lên thảm đi đến bên cửa sổ, ấn nút kéo rèm. Trong tiếng "ong ong", rèm che sáng mở ra hai bên, ánh sáng mùa xuân trong trẻo chiếu vào.Trần Từ quay người, nhìn về phía Thẩm Trạch Vũ: "Đồ đạc trong nhà đều đã được dọn dẹp sạch sẽ cho em rồi, cái nào thật sự không dùng được thì chị đã thay mới..."Thẩm Trạch Vũ đứng ở cửa, nhìn cô không nói lời nào.Thấy vậy, Trần Từ vội vàng đi tới, vươn tay đẩy lưng cô ra ngoài: "Được rồi được rồi, chị đâu biết là Thương Thu Trì tặng đâu, chị còn tưởng là em tự mình mua, lát nữa chị sẽ tìm người tháo xuống cho.""Đừng nhìn nữa, đi chỗ khác xem đi."Thẩm Trạch Vũ bị cô đẩy ra ngoài, tâm trạng cũng tốt hơn không ít: "Ừm."Nói là đi dạo, thực ra cũng chẳng có gì đáng để dạo.Vì cha mất sớm, mẹ tái hôn, Thẩm Trạch Vũ từ nhỏ đã được bà nội nuôi nấng. Cô đã ở trong căn biệt thự đỏ này gần mười lăm năm. Mãi cho đến khi bà nội qua đời, cô ra ngoài học tập và quen Thương Thu Trì, cô mới rời khỏi biệt thự.Tính toán ra, cô đã 12 năm chưa từng bước chân vào nơi này.Dạo thăm chốn cũ, khó tránh khỏi nhìn vật nhớ người. Đặc biệt là nhìn thấy những bộ đồ sứ tinh xảo mà bà nội đặt trong nhà, lại nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của mình, cô không khỏi thở dài hai tiếng.Trần Từ dẫn cô đi một vòng, dặn dò những điều cần thiết, rồi lại kéo cô đến quán lẩu Tứ Xuyên cạnh đó ăn bữa cơm đầu tiên trong ngày.Trong lúc ăn cơm, Trần Từ kể sơ qua về chuyện của Nhạc Hà: "Lúc Thương Thu Trì xảy ra chuyện, chị theo ý em, bán bản quyền tác phẩm của Nhạc Hà cho Giải Trí Tinh Hải của Cố Tịch, đổi lấy 20 triệu để trả nợ.""Nhưng vì em lúc đó có thỏa thuận cá cược ba năm với Cá Voi Khổng Lồ, em nghỉ quay phim vì bệnh, ba phần của "Tiêu Dao" không kịp ra mắt đúng hạn, theo hợp đồng em phải bồi thường 500 triệu.""Thật sự không còn cách nào khác, chị đành phải bán hết tài sản bất động sản trên danh nghĩa của em mới lấp được cái hố này."Thẩm Trạch Vũ gắp một đũa tiết vịt xào, gật đầu: "Ừm, chị vất vả rồi."Chuyện này một năm rưỡi trước cô đã nghe qua, lúc này nghe lại, trong lòng đã không còn sự uất ức oán hận như trước, cảm xúc bình tĩnh như thể người gần chết kia không phải là cô, nội tâm không hề gợn sóng.Trần Từ thở dài: "Ai..."Cô cũng không biết nói gì thì hơn.Chuyện của Thẩm Trạch Vũ, nếu đặt vào người khác, thực ra cũng chỉ là chịu tổn thương tình cảm mà thôi.Rốt cuộc, nói trắng ra thì cũng chỉ là bạn gái quen mười năm, trong thời gian quen nhau lại ngoại tình, cắm sừng cô mà thôi.Nhưng ai cũng không ngờ, Thẩm Trạch Vũ còn mắc căn bệnh di truyền của gia đình. Cô và người cha tự sát của mình đều mắc chứng rối loạn lưỡng cực nặng. Thời niên thiếu, vì có Thương Thu Trì bên cạnh, bệnh tình chưa rõ ràng như vậy.Một khi mất đi Thương Thu Trì, thế giới của Thẩm Trạch Vũ như sụp đổ, mọi thứ xấu đều bộc lộ ra.Ban đầu, Thẩm Trạch Vũ còn có thể gắng gượng, thậm chí còn thương lượng với Thương Thu Trì để trả hết nợ nần. Nhưng không ngờ chẳng bao lâu, cô lại bị người khác đâm sau lưng một nhát, hoàn toàn phát điên.Người điên thì làm được mọi chuyện, cô đã đổ đầy rượu vang đỏ vào bồn tắm khách sạn, cắt cổ tay tự sát. Nếu không phải nhờ trợ lý nhỏ có lương tâm, phát hiện kịp thời, Thẩm Trạch Vũ đã sớm bị chết đuối trong bồn rượu vang đỏ đó rồi.Chuyện này náo động rất lớn trong giới, hơn nữa trên người cô lại có thỏa thuận cá cược với Cá Voi Khổng Lồ, nên cũng có không ít tin đồn nhảm nhí, nói là Cá Voi Khổng Lồ hại chết người.Người đứng sau Cá Voi Khổng Lồ, Hứa Khuynh Nguyệt, rất yêu quý danh tiếng, nghe những tin đồn này, kịp thời chấm dứt hợp tác hai bên, lén lút thỏa thuận với Thẩm Trạch Vũ, cuối cùng chỉ yêu cầu Thẩm Trạch Vũ trả lại một nửa chi phí hợp tác, tức là 150 triệu.Sau khi trả hết tiền, Thẩm Trạch Vũ có thể nói là trắng tay. Hơn nữa chuyện tự sát ảnh hưởng rất lớn, hầu như không ai muốn hợp tác với một bệnh nhân tâm thần có cảm xúc không ổn định, các mối quan hệ của cô cũng gần như đứt đoạn.Nhưng dù sao cô cũng đã lăn lộn trong giới này mười năm, bỏ qua lợi ích mà nói, luôn có những người thuần túy ngưỡng mộ cô.Ví dụ như Trần Từ, hay như giáo sư Chu Thanh Dương của họ ở Đại học Ngân Quang.Trần Từ gắp một miếng gà ớt vào miệng, nhai xong nói với Thẩm Trạch Vũ: "Chị đã nói qua tình hình của em với giáo sư Chu rồi.""Chuyện của em cũng đáng sợ thật, bạn thân Cố Tịch và đại kim chủ Cá Voi Khổng Lồ đều sẽ không đầu tư cho em nữa. Hơn nữa bạn gái cũ của em gả tốt như vậy, trực tiếp gả cho tiểu thư Kim Thiên, Kim Thiên nắm giữ 50% rạp chiếu phim trong nước, trước đây lại ra tay tàn độc em, chị thấy các công ty khác cũng không dám đầu tư cho em đâu.""Nếu em vẫn muốn tham gia làm phim, khả năng cao là không thể làm nhà sản xuất, chỉ có thể ghi tên biên kịch thôi."Những ngày ở bệnh viện tâm thần rất dễ chịu, đa số thời gian, Thẩm Trạch Vũ đều mơ mơ màng màng nằm trên giường, nhìn mặt trời từ đông lặn về tây. Thỉnh thoảng có những lúc tỉnh táo, cô cũng sẽ suy nghĩ về những trải nghiệm trong quá khứ của mình, và cả hướng đi tương lai.Những chuyện này đều nằm trong dự đoán của cô, cô cũng không bất ngờ.Thẩm Trạch Vũ gật đầu, thong thả ăn một hạt đậu phộng: "Ừm, vậy giáo sư Chu nói thế nào?"Trần Từ cười một tiếng, đôi mắt cong cong như trăng khuyết: "Cô ấy bảo em về trường gặp cô ấy một lần."----------------------Được đàn chị báo trước, Thẩm Trạch Vũ tìm trong kho thấy một chiếc bình hoa miệng rộng màu lam do chính tay bà nội nung làm quà, cho vào một hộp quà da đen nhánh, hôm sau liền lên đường đi đến thủ đô, thăm ân sư.Thẩm Trạch Vũ vẫn thường xuyên mặc đồ đen, nhưng vì muốn gặp giáo sư, hôm nay cô hiếm hoi lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng từ tủ quần áo, cùng quần tây cùng màu mặc vào.Áo sơ mi chất liệu lụa, phần ngực được thêu hoa văn trà đỏ trắng xen kẽ theo kỹ thuật thêu Tô Châu, trông tràn đầy sức sống mùa xuân.Cộng thêm chiếc áo khoác len lông cừu màu xanh non khoác ngoài, toàn thân trông như một cây trúc non tuấn tú, dáng người thẳng tắp, phong lưu phóng khoáng.Cô hiếm hoi mặc năng động như vậy, nhưng vừa chạm mặt trong văn phòng của Chu Thanh Dương, cô đã bị giáo sư đang đi về phía mình nắm tay, ánh mắt quan tâm lại đau lòng nói: "Gầy, gầy đi nhiều quá."Thẩm Trạch Vũ rất bất đắc dĩ, vỗ tay giáo sư an ủi: "Em không phải vẫn luôn như vậy sao ạ."Chu Thanh Dương nhìn cô một cái, rất không đồng tình. Cô kéo Thẩm Trạch Vũ ngồi xuống trước bàn trà nhỏ trong văn phòng: "Ngồi xuống rồi nói chuyện.""Dạ."Thẩm Trạch Vũ ngồi xuống, Chu Thanh Dương rót cho cô một ly trà, đẩy kính hỏi: "Em ra viện khi nào vậy? Sao không báo trước mà đến?"Thẩm Trạch Vũ nâng tách trà lên, cười mỉm đáp: "Ngày hôm qua ạ, đàn chị nói cô muốn gặp em, nên em đến luôn."Trong lúc cô nói chuyện, Chu Thanh Dương tự mình đánh giá cô một phen, thấy cô ngoài việc gầy đi một chút, tinh thần không có vấn đề gì, cô ấy cũng thở phào nhẹ nhõm.Chuyện của Thẩm Trạch Vũ, ai cũng muốn hỏi, nhưng ai cũng không muốn nhắc. Chu Thanh Dương suy nghĩ một lát, nhìn cô an ủi một câu: "Chuyện quá khứ đều đã qua rồi, đời người đều là trải nghiệm, cứ xem như là tích lũy tư liệu thôi.""Dạ."Hai người ôn lại chuyện cũ, chủ yếu là Thẩm Trạch Vũ hỏi thăm sức khỏe của Chu Thanh Dương, rồi nói chuyện lặt vặt.Sau khi nói chuyện thoải mái, cuối cùng cũng vào vấn đề chính.Chu Thanh Dương mở lời: "Cô nghe Trần Từ nói đại khái rồi, nếu em rảnh rỗi thì sao không về trường đi. Em cũng biết đấy, trường chúng ta mỗi năm đều có ba bốn bộ phim nhiệm vụ, mấy năm nay quay đều không được tốt lắm.""Nếu có em giúp sức xem xét, nói không chừng còn có thể đoạt giải đấy."Với tình trạng Thẩm Trạch Vũ bị nửa phong sát như hiện tại, việc có thể hợp tác quay phim với Học viện Điện ảnh thực sự là một lối thoát rất tốt.Thẩm Trạch Vũ suy tư một lát, đang chuẩn bị trả lời, bỗng nhiên nhiều tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên.Cùng với tiếng gõ cửa, là một giọng nữ trong trẻo vang lên: "Giáo sư Chu, em mang bài luận khóa tổ đến ạ."Giọng nói rất êm tai, vô cớ khiến người ta nhớ đến thời tiết đầu hạ tháng Tư, tháng Năm, buổi tối hơi nóng, làn gió đêm se lạnh thoảng qua cành lá.Một giọng nói rất phóng khoáng.Thẩm Trạch Vũ không khỏi quay đầu lại, nhìn về phía cửa.Lúc này Chu Thanh Dương đáp lại một câu: "Vào đi."Cửa văn phòng khẽ mở ra, một cô gái đội chiếc mũ phớt xám trắng, tay ôm một chồng luận văn giấy A4 đầy chữ, đẩy cửa bước vào.Thẩm Trạch Vũ ngước mắt, vừa nhìn liền đối diện với ánh mắt của đối phương, lập tức ngẩn người.Cô gái có một đôi mắt thật xinh đẹp, tựa như mắt phượng, mắt đen trắng rõ ràng, trong suốt và thanh khiết.Giờ phút này, cô ấy nhìn Thẩm Trạch Vũ, đôi mắt hơi mở to, giống như chú nai con trong rừng, lộ ra ánh mắt kinh ngạc nhưng do dự: "Thẩm Trạch Vũ?!"Bất ngờ bị gọi thẳng tên, Thẩm Trạch Vũ chớp chớp mắt, nhất thời có chút không kịp phản ứng.Cô gái này, quen cô sao?Chưa kịp đợi Thẩm Trạch Vũ đáp lời, cô gái đó nhanh chóng mím môi, cắn môi dưới, lộ ra vẻ ảo não.Ai nha...Thẩm Trạch Vũ lập tức hiểu ra, trên mặt hiện ra nụ cười: "Vị này cũng là học sinh của giáo sư Chu à."Cô ngồi thẳng trên ghế, ngẩng đầu nhìn cô gái, ánh mắt rất đỗi dịu dàng: "Không biết vị đàn em này nên xưng hô thế nào đây?"Cô gái đang ảo não ngước mắt, đón nhận ánh mắt của Thẩm Trạch Vũ. Dưới ánh mắt khuyến khích như vậy, vẻ ảo não trên mặt dần tan biến, thay vào đó là một vẻ mềm mại.Cô gái cười cười, có chút ngượng ngùng, lại mang theo vài phần vui sướng: "Hứa Lạc Tô.""Đàn chị Thẩm, em là Hứa Lạc Tô."