[BH tự viết] Kiếp này không tính

THỀ NON HẸN BIỂN



Trời hửng sáng, suối nắng vàng trải dài trên nóc lều cỏ. Chim muông đã líu lo từ lâu, hót vang núi rừng Châu Thủy. Nơi này là giữa núi non, đằng sau tư gia lều cỏ là thác nước dịu nhẹ đổ xuống, nước trong vắt đổ vào hạ nguồn. Tư gia trên vách đá, muốn đến đây phải leo hàng trăm bậc thang quanh co mới tới được, nghe thì nản chí, nhưng phong cảnh lại đẹp đến động lòng người.

Một tiểu cô nương khệ nệ vác thùng nước, liêu xiêu bước lên bậc thang đá. Y phục xám màu cháo lòng, đầu tóc đều được vấn gọn hết lên, búi tóc chích khăn xám dài đến tận thắt lưng, quần vải áo vải, chật vật giữ thùng nước đầy sóng sánh trên vai cho không đổ xuống. Nàng lấy nước ở chân suối, lần nào lên đến lều cỏ thì nước vơi gần một nửa, nửa còn lại chính là đổ hết lên người nàng.

Tiểu cô nương vừa đến được phía sau bếp thì đặt thùng nước xuống đánh rầm trên sàn gỗ, thiếu điều cả tư gia muốn rung chuyển theo. Gọi là lều cỏ vì tường bên ngoài đắp cỏ rơm cho thoáng mát, nhưng thực ra là nhà sàn, cách mặt đất hơn một thước. Lều cỏ đơn giản, hai phòng ngủ, một thư phòng, một căn bếp nhỏ và một phòng nhỏ cho tiểu cô nương nàng.

Nàng nhóm lửa đun một ấm trà. Trà này là sư mẫu của nàng một tay nuôi trồng trong vườn rau, trà xanh thiên nhiên, ngày nào cũng phải đun một ấm cho sư mẫu. Nàng dùng bộ trà bạch sứ, rồng phượng khắc đủ đặt trên mâm cùng với hai chung trà nhỏ. Chuẩn bị xong, tiểu cô nương nhanh nhảu hai tay bưng mâm trà, rảo bước đến biệt phòng của sư mẫu.

"Sư mẫu, Vĩnh Lan đem trà cho người..."

"Cứ để ở phòng khách, không được bước vào đây."

Vĩnh Lan chưa kịp nói xong đã bị cắt ngang, nghe ra hơi thở hổn hển trong lời nói của sư mẫu thì đỏ mặt tía tai, cúi gằm mặt rời khỏi thật nhanh. Ba ngày nay sư mẫu có khách, chính là thiên kim quận chúa Tào gia, Tào Phó Tâm. Phó Tâm đại nhân tuy là nữ tử nhưng võ nghệ cao cường, tài sắc vẹn toàn, nam nhân phải nể phục, làm đến Đại đô đốc đương triều. Đánh đông dẹp tây, nhưng nữ tử vẫn là nữ tử, Phó Tâm đại nhân yêu thích an nhàn hơn là lăn xả nơi chiến trường.

Mỗi khi Tào đại đô đốc không có công vụ, nàng luôn đến tư gia của sư mẫu, ở liền mấy tuần mới đi. Hôm nay là đã được một tuần rồi. Ban đầu Vĩnh Lan ngây ngô không biết, sau mới phát hiện Tào Phó Tâm và sư mẫu nàng chính là tình nhân, lâu lâu nghe lén, bọn họ đối xử với nhau rất lãng mạn nha. Nhưng khi khác vô ý bước vào nhầm lúc, Vĩnh Lan lại nghe phải mấy âm thanh xấu hổ, ví dụ như vừa rồi đây.

"Phó Tâm, ngươi là đại hỗn đảng! Ta nói Vĩnh Lan sắp về đến khô cổ, ngươi cứ bỏ ngoài tai không chịu...!"

"Không chịu cái gì?"

Tào Phó Tâm nhướng mày liễu, bản mặt đắc chí vênh lên hỏi, trong khi người kia mặt đỏ hơn gấc, tay đang vung lên chỉ vào mặt nàng cũng đành bất lực hạ xuống. Phó Tâm mặt dày hơn tường thành dùng thân thể khỏe mạnh vươn tới, một tay nắm lấy cổ tay ngọc ngà của người kia dùng lực kéo mạnh, nàng ấy đã nằm gọn trong lòng Phó Tâm. Hai nàng không một mảnh vải áp sát vào nhau, da thịt mát lạnh, thân thể như ngọc, suối tóc đen tuyền đan xen, trông như tiên nữ giáng thế.

"Thân là sư mẫu, ngươi đáng ra phải dạy Vĩnh Lan mấy chuyện này. Để nha đầu đó biết mà còn tránh đi chứ." Phó Tâm đểu giả nói, "Hoa Tố Y, sư mẫu như ngươi thật là đáng trách nha."

"Ngươi!"

Hoa Tố Y nộ khí xung thiên, không kiêng nể một quyền đánh thẳng vào hông Tào Phó Tâm, ngay trúng vết thương bị tên xuyên qua. Phó Tâm đau đớn nhăn mặt kêu lên, Tố Y lúc này mới biết mình quá đáng, vội vàng thổi thổi vết thương bắt đầu rỉ máu trên người nàng ấy.

"Tố Y, tay ngươi suốt ngày viết chữ gảy đàn, sao lại có thể mạnh bạo với ta như vậy chứ a?"

"Còn không phải ngươi vô lại! Cứ hồ nháo như vậy, một quyền này cũng là ngươi tự chuốc lấy."

Tố Y dùng khăn lau để trên bàn cạnh giường, tay nhẹ như ngọc chậm máu trên người Phó Tâm. Nàng tuy miệng nói lời cay độc, nhưng hành động lại nhẹ như lông vũ. Tào Phó Tâm dù lõa thể nhưng trên người quấn nhiều băng gạc, vết thương vết sẹo lớn nhỏ đủ cả, mới cũ chồng lên nhau, băng trắng mới thay hôm qua đã thấm hồng vì máu. Tố Y bao năm nay nhìn ái nhân thế này, thực sự lòng dạ như bị đao kiếm đâm nát. Vừa rồi Tào đại đô đốc phải đi dẹp quân phiến loạn, đích thân ra trận, địch đông lại lì lợm, nàng chủ quan nên để bị thương. Kết quả dù thắng cuộc, Hoa Tố Y vẫn là không đành lòng để Phó Tâm ra trận.

"Ngươi đó, cứ chủ quan ngạo mạn, có ngày mất mạng như chơi." Tố Y vừa nói vừa thay lớp băng mới cho nàng, "Ngươi như vậy, ta vẫn là muốn ngươi từ bỏ quan trường thì hơn."

"Chức vị đại đô đốc này, ta phải đổ máu mới có được. Đâu thể nói bỏ là bỏ."

Phó Tâm nhíu mày, trong lòng không vui. Tố Y thấy được, trong lòng đánh tiếng thở dài, nàng vươn tay lên nếp nhăn trên trán của Phó Tâm, nhẹ nhàng xoa lấy cho nàng ấy thư giãn. Tố Y bước xuống giường, thân thể uyển chuyển nhặt y phục lẫn lộn của hai người lên rồi ném bộ hồng y cho Phó Tâm, còn mình thì nhanh nhẹn khoát bạch y lên người, tránh ánh mắt hổ đói của Phó Tâm đang nhìn dáng người yêu nghiệt của nàng.

"Chúng ta vừa dùng điểm tâm vừa bàn bạc, đồ đệ của ta có hấp sẵn màn thầu bên ngoài."

Bàn điểm tâm dù mới sáng sớm, đồ ăn cùng trà ấm nghi ngút khói nhưng lòng hai nữ nhân lại lạnh tanh. Vĩnh Lan bị không khí ngột ngạt này bóp chết mà phải lủi xuống bếp lánh nạn. Hai vị đại nhân này, một người là đại đô đốc uy chấn thiên hạ, một người là nữ học sĩ tài trí hơn người, nên rốt cuộc không ai chịu nhường ai. Ban nãy trên giường còn ân ân ái ái, nay y phục chỉnh tề rồi thì lại như lửa nước gặp nhau.

"Bao năm qua ta quan sát thiên hạ, biết được sớm ngày sẽ có đại loạn. Ngươi nghĩ đi, trong vòng ba năm, quân khởi nghĩa, phiến loạn vùng lên khắp nơi, ngươi đánh xong bên này thì bên kia mọc lên. Thường dân mà còn phất cờ nổi loạn, tức là thiên tử đã phạm phải chuyện thương thiên hại lý, không yên được lòng dân, loạn là tất yếu. Từ quan, vẫn là kế sách tốt nhất."

"Tào tộc chúng ta bốn đời đều là đại thần có công, được tiên đế trọng dụng. Ta mang ơn thánh thượng, sao có thể buông kiếm bỏ mặc ấu đế, từ quan hưởng lạc. Đạo lý đơn giản như vậy, Tố Y ngươi chẳng lẽ không hiểu sao."

"Quốc gia loạn lạc, triều chính bê tha, Tào Phó Tâm ngươi rốt cuộc là luyến tiếc cái gì chứ!"

Hoa Tố Y tiên sinh nãy giờ giải thích đến khô cổ, trà cũng đã cạn mà Tào Phó Tâm vẫn cứng đầu lì lợm không chịu hiểu. Chuyện này đã nói đi nói lại suốt mấy năm liền, nàng nhìn xa trông rộng hơn Phó Tâm, hết lời khuyên can nàng ấy nhưng mỗi lần nhắc đến, hoặc là Phó Tâm tránh đi, hoặc là nói qua loa bảo nàng không cần lo lắng nhiều. Hai người bên nhau từ những năm thiếu nữ tuổi trăng rằm, nay đã gần 30 cái xuân xanh rồi, làm sao không hiểu nhau. Tố Y biết Phó Tâm không muốn nói ra tâm tư, nàng giận chuyện Phó Tâm không nghe lời thì ít, mà giận nàng ấy giấu diếm không nói thì nhiều.

Nói đi nói lại một chuyện suốt 11 năm, Hoa Tố Y căn bản không còn kiên nhẫn nữa. Mắt phượng mày ngài buồn rũ rượi, nhìn người thương chỉ thấy thất vọng tràn trề, lòng dạ cay đắng nhưng lại không nỡ sinh chán ghét với người đối diện. Làm sao nàng nỡ chán ghét chứ.

"Y nhi, lời ngươi nói, ta biết ngươi là muốn tốt cho ta. Nhưng ta xin ngươi, đợi ta thêm một chút nữa, đại nghiệp thành công, ta quyết từ chức đại đô đốc, an nhàn cùng ngươi ngao du ngoạn thủy. Có được không?"

Tào Phó Tâm nhìn Tố Y buồn bã cũng không đành lòng, không lần nào nàng gân cổ cãi lại, chỉ nhún nhường tránh né ái nhân, nhưng lần này, quả thật đã chạm đến giới hạn của Hoa tiên sinh. Phó Tâm dùng cả hai tay ấp lấy bàn tay thon gọn của Tố Y, toan nắm lấy thì người kia đã rút tay về, gió lạnh thoáng qua, buốt giá đến đau lòng.

"11 năm trước, là ngươi thề non hẹn biển tất cả đều sẽ thuận theo ý ta. Ngươi một lòng một dạ tin tưởng quyết định của ta, ta chưa lần nào bắt ép ngươi. Lần này, ta đều là nghĩ cho ngươi, rốt cuộc ngươi lại không hiểu chuyện như vậy. Ngươi nói xem, ta rốt cuộc ở vị trí nào trong tâm ngươi?"

Hoa Tố Y nuốt cay đắng ngược vào trong, dùng hết dũng khí nói ra một lèo.

"Trung hiếu đặt không đúng chỗ, ắt sẽ thành đại họa sát thân. Ngươi không cần mạng của ngươi, nhưng ta cần, ta cần ái nhân của ta! Ngươi chỉ biết đến danh vọng địa vị, ngươi muốn cho ta an nhàn bình yên. Được thôi, từ bỏ chốn quan trường, đó chính là bình yên ngươi có thể trao cho ta. Những thứ khác ta không cần."

Phó Tâm là lần đầu tiên chứng kiến nàng ấy nổi giận đến vậy. Hoa Tố Y là nữ học sĩ nức tiếng thiên hạ, mọi sự đều tĩnh lặng như nước, chưa lớn tiếng với ai bao giờ. Tố Y giận, giận bản thân chỉ vì một nữ nhân mà không màng mọi thứ, hỉ nộ vô thường như vậy.

"Y nhi nàng bình tĩnh..."

"Ngươi về đi. Ngươi không tiếc rẻ mạng của mình, ta cũng không cần làm gì. Tào Phó Tâm, ngươi cứ giữ thái độ như vậy, thì cũng đừng mong tìm được ta."

Nàng nói xong liền phất tay áo, dứt khoát quay về phòng. Tào Phó Tâm liều mạng nhào đến nắm tay nàng kéo lại, rốt cuộc lại bị nàng phũ phàng gạt đi. Cửa gỗ đóng sập, một cái nhìn cũng không cho Phó Tâm.

"Tố Y nàng tại sao thất thường hư vậy? Không thể chờ ta thêm một chút nữa sao."

"11 năm, lời đã cạn, tâm đã mòn rồi."

Tào Phó Tâm không thể mặt dày lưu lại lều cỏ, Vĩnh Lan đồ đệ của nàng ấy đã đích thân tiễn về, nàng sao có thể giãy nảy không chịu. Nghĩ thế nào, Phó Tâm lấy một cây trâm ngọc bích trong đôi trâm vấn trên tóc xuống rồi trao cho Vĩnh Lan. Đôi trâm này là kỉ vật định tình của Tố Y tặng nàng, nay nàng trả lại một cây, giữ cây còn lại cho mình.

"Sắp tới ta sẽ không đến thảo lư được, chiến sự miên man, không biết khi nào về. Vĩnh Lan cô nương, mong cô nương nể mặt ta thuyết phục Hoa tiên sinh, ít nhất cũng hãy nhận lấy cây trâm ngọc này. Bảo với nàng, ta chắc chắn sẽ đi tìm nàng, đòi lại trâm ngọc."

Nói rồi, nàng tiêu sái bước đi, thúc ngựa chậm rãi hạ sơn. Đến nhìn cũng không dám quay lại nhìn nữa. Nàng sợ, dũng khí rời đi sẽ bị thảo lư nhỏ nhắn đó đánh tan mất.

Cứ như vậy, 2 năm hững hờ trôi đi. Tào Phó Tâm đánh giặc, một nửa nghĩ cho dân cho nước, nửa còn lại thì ôm lòng nhớ nhung Hoa Tố Y. Doanh trại bụi bặm, ăn trên sàn nằm trên đất, khổ sở vô cùng, nhưng mỗi khi nàng nhắm mắt, Tố Y sẽ lại hiện ra, vỗ về nàng phần nào. Nhưng chỉ một thoáng thôi, gương mặt thất vọng buồn bã của Tố Y năm đó sẽ choáng mất thần trí của Phó Tâm, khiến nàng bất lực mà lệ rơi đầy mặt.

Tố Y, Hoa Tố Y, đẹp như hoa, lòng lại sắt như đá. Nàng ấy khi yêu thì điên cuồng, không ngờ khi kết thúc rồi lại có thể vô tình như vậy.

Phó Tâm cuối cùng cũng dẹp yên biên cương, sau khi về triều bẩm báo đã gấp rút thúc ngựa đến vùng sơn nước kia tìm người thương. Nhưng trước mặt nàng, thảo lư đã đổ nát, thác nước vẫn còn đó, vườn cây không ai chăm nom đã um tùm hòa lẫn vào xung quanh. Nàng sốc đến yếu đuối đi, hai chân nhẹ bẫng khuỵu xuống đất, chỉ biết bần thần ngồi đó. Nàng khóc, khóc rất thương tâm, chim chóc cũng hiểu tâm nàng mà ngừng hót đi, không nỡ trêu chọc đại đô đốc đang kêu la đến buốt lòng.

Nàng ấy thực sự đã đi rồi.

Tào Phó Tâm lần đầu tiên lạm quyền, phát binh tìm kiếm nữ học sĩ Hoa Tố Y về cho bằng được. Kiếm đông kiếm tây, nàng lật tung từng ngóc ngách của nước Hạ lên để tìm ái nhân dưới danh nghĩa "chiêu mộ hiền tài, khởi binh dẹp giặc", có mấy lần thám mã báo tìm được, nàng mừng đến độ bỏ luôn công vụ mà đi tìm. Rốt cuộc vẫn là Tố Y nhanh hơn một bước, lẩn trốn đi mất. Hai người giằng co qua lại, thấm thoắt lại thêm 5 năm trôi qua, Phó Tâm hết lần này đến lần khác bị Hoa Tố Y dắt mũi, thất vọng tràn trề. Một người bỏ chạy, một người mải mê tìm kiếm, một vòng luẩn quẩn khiến những hạ nhân thân tín nhất của hai cô nương cũng phải chán ngán.

"Tào Phó Tâm, chừng nào ngươi còn ngoan cố như vậy, thì đừng mong tìm được ta."

Rốt cuộc, quân khởi nghĩa phía Nam đã lớn mạnh, đe dọa nghiêm trọng đến triều đình. Phó Tâm đành ngậm đắng nuốt cay tạm hoãn việc tìm kiếm người thương, chuyên tâm dẹp giặc. Nàng dù gì cũng là đại đô đốc, ba quân tướng sĩ dựa dẫm vào nàng, thanh niên trai tráng nhìn nàng mà học tập, nàng sao có thể vì chữ tình mà bỏ mặt tất cả.

Quân khởi nghĩa này gọi là Bắc Tiến, thảo phạt triều đình, lật đổ đương kim hoàng đế. Tào Phó Tâm ngỡ bọn chúng cũng giống như những đám quân phiến loạn trước đây, chỉ phô trương, không có thực lực. Nào ngờ, chỉ trong vòng 3 tháng, quân Bắc Tiến đã chiếm được nhiều thành trì, tướng lĩnh chống đỡ không nổi, đến cả những võ tướng thân tín nhất của Phó Tâm cũng không phải địch thủ. Buộc lòng Tào đại đô đốc đích thân ra trận.

Bắc Tiến nhăm nhe chiếm Phù Ôn, nơi trọng yếu gần với triều đình nhất, Tào Phó Tâm lập tức dàn trận ứng cứu. Mất Phù Ôn, tức là nước mất nhà tan.

Nàng quan sát thế trận, biến hóa khôn lường, vừa đánh hết lớp này thì lớp kia lại mọc lên khiến binh sĩ của nàng mệt mỏi chán nản, thoái chí muốn lui. Hai bên giằng co cả trăm hiệp, suốt một tuần không phân thắng bại, Phó Tâm thầm nhủ, chẳng trách quân Bắc Tiến lại có thể trụ vững lâu như vậy, tướng bên kia chắc chắn là người tài. Tào Phó Tâm nhân lúc hai bên nghỉ ngơi, cưỡi trên lưng ngựa, cùng ba quân tướng sĩ đứng trước doanh trại quân Bắc Tiến hỏi lớn.

"Chủ soái kia, còn không mau tiết lộ danh tính! Bổn tướng không sát hại kẻ vô danh!"

Học trò của vị chủ soái kia thấy Tào đại đô đốc cả gan đến gần chỉ để biết danh tính của chủ soái thì không khỏi giật mình, nửa đêm nghe tiếng ngựa hí vang của quân Tào đã vội choàng tỉnh, lật đật đi đánh thức chủ soái dậy.

"Quân sư, quân sư người mau dậy đi. Tào đô đốc bên ngoài đang ầm ĩ muốn hỏi danh tính của người kìa."

Vị chủ soái này đang nằm ngủ thì bị đánh thức, không những không khó chịu mà còn cười tươi như hoa. Tiên sinh khoác áo trường bào, một thân bạch y, trên mão nhỏ giắt một cây trâm ngọc bích, ung dung ngồi lên kiệu, ra ngoài tiếp đón nồng nhiệt.

"Được thôi, nàng ấy cứng đầu muốn biết, ta cho nàng ấy biết."

Từ xa, Tào Phó Tâm thấy một dáng người gầy gầy nhỏ nhắn ngồi trên kiệu, được bốn binh sĩ khiêng ra đối diện ba quân triều đình. Nàng dụi mắt không tin, còn đích thân tát mặt mình một cái. Không thể nào, người ngồi trên kiệu kia, dáng vẻ phong lưu, tay cầm quạt lông công trắng muốt phe phẩy nhẹ nhàng, đầu cài trâm ngọc bích, cách xa hàng thước, vậy mà Phó Tâm vẫn cảm nhận được khí chất hơn người của nữ tử kia. Mắt ngài mày liễu, dung nhan đẹp như họa, tựa đóa hoa lê nhiễm mưa sương.

"Tại hạ Hoa Tố Y, chính là quân sư của quân khởi nghĩa Bắc Tiến."

Ba chữ Hoa Tố Y vừa vang lên, Tào Phó Tâm thấy trời đất quay mòng mòng, thần trí u mê, choáng váng đến ngã ngựa. Tử Minh tướng quân thân tín nhất với nàng thấy vậy thì nhất thời cả kinh, vội vàng nhảy xuống đỡ lấy chủ tướng.

Trong cơn mê sảng, tâm trí Tào Phó Tâm chỉ tua đi tua lại nét mặt ám ảnh của Hoa Tố Y cùng mấy chữ vô tình.

"Ngươi còn ngoan cố như vậy, đừng mong tìm được ta."


Chương trước Chương tiếp
Loading...