[BH] Trăng Non - Nhàn Từ

Chương 28



Cố Thanh Việt bế Giang Linh từ trong xe ra, đặt lên giường. Cô ấy chỉ thấy Giang Linh lảo đảo hai tiếng, suýt chút nữa ngã khỏi giường. Cố Thanh Việt nhanh tay lẹ mắt ôm lấy cô ấy.

"Em nằm yên một lát, chị lấy khăn ấm lau mặt cho bạn nhé."

Giọng Cố Thanh Việt như đang dỗ dành trẻ con, cứ như Giang Linh có thể nghe hiểu vậy. Nhưng Giang Linh lại không như cô ấy nghĩ, sau khi Cố Thanh Việt nói xong câu đó lại lật người, quay lưng về phía Cố Thanh Việt.

Cố Thanh Việt bất đắc dĩ, lại lật cô ấy lại, miệng khẽ lẩm bẩm: "Về sau không cho rượu xuất hiện trước mặt em nữa, say rồi còn không nghe lời."

Giang Linh dường như nghe thấy lời cô ấy nói, miệng bĩu môi lải nhải một tiếng. Cố Thanh Việt không nghe rõ, ghé sát môi cô ấy muốn nghe rõ cô ấy đang nói gì, lại đột nhiên bị cô ấy kéo một cái. Cố Thanh Việt ngã thẳng đơ lên người cô ấy, đè Giang Linh oái một tiếng. Cố Thanh Việt khó khăn bò dậy, lại thấy cô ấy dụi dụi đôi mắt lờ đờ, lẩm bẩm: "Cố Thanh Việt?"

Cố Thanh Việt không biết cô ấy là thật tỉnh hay chuẩn bị bắt đầu làm loạn vì say rượu, nghe cô ấy nói liền "ừ" một tiếng.

Giang Linh lại "a" một tiếng.

Ban đầu Cố Thanh Việt cho rằng như vậy là xong rồi, ai ngờ Giang Linh đột nhiên dùng cánh tay khoanh lấy cổ cô ấy, giam chặt cô ấy lại. Cố Thanh Việt không dám động đậy, không biết cô ấy muốn làm gì, ngay sau đó cảm nhận được một bàn tay mềm mại như bông vuốt ve lên mặt mình. Cố Thanh Việt cứ như vậy nhìn đôi mắt say xỉn mông lung của Giang Linh, sau đó, trên mặt cảm nhận được một trận đau đớn.

"Tê --" Cố Thanh Việt kéo khóe miệng, nhưng không muốn hét Giang Linh, đành nhỏ giọng hỏi cô ấy: "Em đang làm gì vậy?"

Giang Linh cười rạng rỡ, dùng ngón trỏ chỉ vào mặt mình, giọng điệu hoạt bát: "Không đau đâu, không phải mơ đâu."

Cố Thanh Việt lấy làm lạ, lẽ nào cô ấy mơ thấy mình?

"Em mơ thấy chị sao?"

"Chị là ai?"

Xác nhận cô ấy là thật say, Cố Thanh Việt: "......"

"Cố Thanh Việt."

Giang Linh gật đầu mạnh: "Cố Thanh Việt!"

Cố Thanh Việt dở khóc dở cười: "Sao vậy?"

"Cố Thanh Việt, chị đền nụ hôn đầu tiên cho em!"

Tuy biết Giang Linh chỉ là say rượu phát điên, nhưng Cố Thanh Việt vẫn nghiêm túc giải thích: "Chị không biết đó là nụ hôn đầu tiên của em."

Nhưng Giang Linh lại không thể hiểu lời cô ấy nói, chỉ cảm thấy mình bị uất ức, biểu cảm trở nên đáng thương vô cùng.

Cố Thanh Việt đã sớm kiến thức được bộ dạng cô ấy say rượu phát điên, hiểu được điềm báo, vội vàng trấn an cô ấy: "Chị sai rồi, chị đền cho em là được."

"Vậy em cũng muốn nụ hôn đầu tiên của chị."

Cố Thanh Việt bắt đầu suy tư ly rượu đó rốt cuộc có nồng độ cồn bao nhiêu, lẽ nào pha rượu trắng?

"Được được được."

"Vậy chị hôn đây này." Giang Linh ngẩng đầu lên chỉ vào xương quai xanh của mình: "Chính là chỗ này."

Cố Thanh Việt như lời cô ấy nói, hôn một cái lên xương quai xanh của cô ấy.

Ban đầu Cố Thanh Việt còn tưởng như vậy là có thể dỗ cô ấy ngủ, kết quả lại nghe thấy tiếng Giang Linh: "Vậy em có phải nên trả lại một nụ hôn đầu tiên không nhỉ."

Ngay lúc Cố Thanh Việt chưa kịp phản ứng, Giang Linh ngẩng đầu cắn một miếng vào xương quai xanh của cô ấy.

Cố Thanh Việt mím môi.

Từ lúc Giang Linh đột nhiên dùng cánh tay khoanh lấy cổ cô ấy, hai người liền vẫn giữ nguyên tư thế một trên một dưới này.

Ban đầu cô ấy cũng không tính toán so đo với một con ma men, nhưng mà bây giờ...

"Em có biết mình đang làm gì không?" Cố Thanh Việt là một người phụ nữ bình thường, cô ấy có những nhu cầu bình thường, huống chi dưới thân lại là người mình yêu.

Vì uống rượu, giọng Giang Linh yếu ớt, mềm mại, có lẽ cũng cảm nhận được áp lực trong giọng Cố Thanh Việt, chỉ nghe thấy cô ấy uất ức mà cắn môi: "Chúng ta đã lâu không... cái đó."

"Cái nào?"

Giang Linh "hừ" một tiếng, sau đó đưa bàn tay vào trong quần áo cô ấy: "Cái này chị cũng không biết sao? Vậy em dạy chị nhé, trước tiên cởi quần áo ra..."

Cố Thanh Việt khẽ cười một tiếng, sau đó nắm lấy cổ tay cô ấy, nhìn vào hai mắt cô ấy hỏi: "Chị là ai?"

Giang Linh ngơ ngác trả lời: "Cố Thanh Việt."

"Em muốn cùng ai làm?"

"Chị."

"Tôi là ai?"

"Cố Thanh Việt."

Cố Thanh Việt còn muốn hỏi gì nữa, kết quả Giang Linh lại không kiên nhẫn trước, dùng giọng điệu nghiêm túc nhất phát ra một tính tình mềm yếu nhất, lại còn mang theo cảm giác say khiến người nghe không rõ ràng.

"Em nói gì?"

"Em nói, chị rốt cuộc có để em ngủ không!"

Cố Thanh Việt bật cười, vùi đầu vào giữa cổ cô ấy, nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Ngủ."

Giọng nói kéo dài âm cuối, từ xương quai xanh đến chóp tai, Giang Linh cảm nhận được một trận tê dại, cộng thêm tác dụng của cồn, giọng Giang Linh trở nên càng thêm yếu ớt, mà Cố Thanh Việt vốn luôn giữ mình cũng mất chừng mực.

Nhân lúc say rượu cũng không biết là ai đã chiếm tiện nghi.

*

Cố Thanh Việt không nói dối, cô ấy quả thật không biết nụ hôn ở KTV đó là nụ hôn đầu tiên của Giang Linh. Cô ấy còn nhớ rõ hồi cấp ba, khi thấy hai người ngồi trên ghế đá trong vườn trường tiến lại gần, sự phẫn nộ và bất lực trong lòng. Cô ấy đã quên mất mình bắt đầu có ý niệm như vậy với Giang Linh từ khi nào, có lẽ là lúc mới hiểu rõ tình yêu, lại có lẽ là khi thiếu nữ tâm viên ý mã xấu hổ đỏ mặt nhờ cô ấy đưa thư tình mà cô ấy lại tâm sinh ghen ghét từ chối.

Lại có lẽ là ngẫu nhiên nghe thấy Giang Linh nói chuyện với bạn bè, biết được Giang Linh thích một cô gái ít nói, xinh đẹp, cao hơn mình, luôn bên cạnh cô ấy, mà bạn bè cô ấy buột miệng thốt ra một câu "Thế chẳng phải là Cố Thanh Việt sao" lúc đó.

Cô ấy đã cho Giang Linh thời gian, cô ấy có thể rời đi. Khi cô ấy chọn không còn mãi đi theo sau lưng cô ấy nữa, chính là Giang Linh đã tự mình chọn một lần nữa trở lại bên cạnh cô ấy.

Cố Thanh Việt thậm chí còn không phân biệt rõ, có phải đối với cô ấy, thích hay không thích cũng không quan trọng, sự áy náy có thể khiến cô ấy lựa chọn như vậy.

Người ta nói con người sẽ tự giác xóa bỏ những ký ức không tốt. Quả nhiên, khi cô ấy hồi ức, cũng sẽ tự động quên đi câu cô ấy đã phản bác bạn bè: "Chị Sơ Tuyết cũng là dạng đó mà."

Cố Thanh Việt nghĩ nghĩ, kỳ thật cũng là cô ấy ích kỷ, cô ấy vốn dĩ có thể không cho cô ấy cơ hội áy náy, chung quy là cô ấy quá ích kỷ.

*

Giang Linh bị một hồi chuông điện thoại đánh thức. Trong cơn mơ màng, Giang Linh rướn người qua nửa cái giường cuối cùng cũng sờ thấy điện thoại. Vất vả lắm mới nghe được điện thoại, liền nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến giọng nữ phấn khích: "A a a a Giang Linh mau ra đây chơi! Khó khăn lắm mới có một ngày nghỉ, em bao trọn công viên trò chơi cho chị!"

Giang Linh ngáp một tiếng, đôi mắt vẫn không mở: "Lúc này mới mấy giờ hả đại tiểu thư, chị buồn ngủ quá, không muốn chơi."

Lý Phi Yên nghe thấy lời cô ấy nói tức giận trả lời: "Lúc này mới mấy giờ? Chị ơi, giờ đã là 12 giờ trưa rồi! Chị vẫn chưa rời giường đó chứ? Tối qua chị làm gì vậy?"

Ngày hôm qua cô ấy làm gì?

Đúng vậy, cô ấy làm gì mà, sao lại mệt mỏi đến vậy?

Chẳng qua là không cẩn thận uống một ly rượu, sau đó...

"A ——"

Lý Phi Yên còn chưa nói xong, liền nghe thấy tiếng cô ấy thét chói tai, bất đắc dĩ hỏi: "Chị làm sao vậy?"

"Mình xong rồi, mình xong rồi, mihf đã làm cái gì vậy..." Giang Linh từ trên giường bật dậy, nhảy xuống giường, giày cũng chưa kịp mang, ghé vào cửa phòng, qua khe cửa nhìn ra phòng khách. Ống nghe truyền đến giọng Lý Phi Yên dò hỏi, Giang Linh thở dài một tiếng vào ống nghe, lại quan sát nửa ngày, không phát hiện phòng khách có người sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.

"Ô ô ô em mãi mãi không đoán được tối qua chị đã làm gì đâu."

"Làm gì?"

"Chị lại uống say rồi 'lên gường' với Cố Thanh Việt..."

Sở dĩ nói là "lại", hoàn toàn là vì đây đã không phải lần đầu tiên chuyện như vậy xảy ra.

Chỉ thấy đầu dây bên kia im lặng một lát, cứ tưởng Giang Linh cho rằng Lý Phi Yên mất sóng, thì Lý Phi Yên lên tiếng.

"Chị xác định không phải cô ấy 'lên gường' với chị sao?"

"Cũng có thể nói như vậy." Giang Linh có chút thẹn thùng, "Bởi vì, lát sau chị ngủ mất rồi."

Lý Phi Yên: "......"

Làm được nửa đường đối phương ngủ mất là trải nghiệm gì?

"Cô ấy không lôi chị ra đánh một trận sao?"

"Không có, hơn nữa còn để chị ngủ yên đến 12 giờ trưa."

Lý Phi Yên: "......"

"Thôi, vậy hôm nay chị nghỉ ngơi thật tốt đi, có duyên lại hẹn."

Lý Phi Yên cúp điện thoại, hủy bỏ lịch đi công viên trò chơi và rạp chiếu phim đã định.

Mà Giang Linh vẫn còn chìm đắm trong những câu hỏi tự vấn: "Cô ấy là ai, cô ấy ở đâu, cô ấy nên làm gì bây giờ?"

"Đinh ——" một hồi chuông điện thoại vang lên, Giang Linh cho rằng lại là Lý Phi Yên, vừa nghe máy liền hỏi: "Làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ."

"Linh Linh, con làm sao vậy?" Ống nghe truyền đến giọng nữ quan tâm.

Giang Linh đang nôn nóng lập tức bình tĩnh lại.

"Không sao cả, có việc gì không?"

Đầu dây bên kia im lặng một chút, sau đó hỏi: "Hôm nay con có thời gian không? Cùng Thanh Việt về ăn bữa cơm nhé?"

Giang Linh không chút nghĩ ngợi từ chối: "Tôi hôm nay có việc rồi."

"Thanh Việt đã đồng ý rồi."

"Mẹ..." Giang Linh vừa muốn nói gì, xoay ý lại không mở miệng được: "Con biết rồi."

Giang Linh cúp điện thoại, tâm trạng bất an lúc trước lập tức bình tĩnh lại.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là nhận thức ngắn ngủi mà thôi, bởi vì...

Khi Giang Linh thấy Cố Thanh Việt mặc quần áo ở nhà, đứng ở cửa nhìn cô ấy hỏi cô ấy ngủ thế nào.

Tim Giang Linh, lại bắt đầu đập loạn xạ.

Không chỉ vì bản thân càn rỡ tối qua, mà còn vì Cố Thanh Việt mặc quần áo ở nhà toát ra mị lực mê người.

Nhưng mà, đột nhiên dường như lại hiểu chính mình, không uống rượu cũng đã sắp không giữ được mình, huống chi là bản thân say đến thất điên bát đảo!

Chương trước Chương tiếp
Loading...