[BH] Trăng Non - Nhàn Từ

Chương 22



"A~"

Tiếng cười khẽ bất ngờ của Cố Thanh Việt khiến Giang Linh hơi ngớ người, miễn cưỡng nuốt miếng cơm vừa nhét vào miệng, mở lời hỏi: "Chị cười gì vậy?"

Cố Thanh Việt không trả lời, chỉ chăm chú nhìn màn hình điện thoại trong tay. Giang Linh thấy cô ấy đặt điện thoại nằm ngang trong lòng bàn tay, trong lòng mơ hồ đoán rằng cô ấy đang xem... video.

Trong lòng Giang Linh vang lên một tiếng chuông báo động: không phải chứ, trợ lý nhỏ lại nhỏ mọn đến vậy sao? Cô ấy lẽ nào không cảm thấy mình đang tạo dựng một hình tượng nghiêm túc, có trách nhiệm và hoàn hảo cho thần tượng của cô ấy trước mặt cô sao?

"Muốn xem không?" Cố Thanh Việt lắc lắc điện thoại trong tay, cười hỏi.

Giang Linh cảm thấy Cố Thanh Việt đang lắc không phải điện thoại, mà là trái tim cô ấy. Không chút nghĩ ngợi mà lắc đầu, sau đó vùi đầu ăn cơm.

"Quả thật, cũng không tệ lắm." Một lúc lâu sau, Giang Linh nghe thấy đánh giá của Cố Thanh Việt.

Mặc dù vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc, nhưng Giang Linh trong lòng lại âm thầm tán đồng lời cô ấy nói.

Xem đi xem đi, ngay cả chính chủ cũng thấy video này hay.

"Em thấy chị đóng phim học đường thế nào?" Cố Thanh Việt đột nhiên mở lời hỏi.

Đừng nói fan, ngay cả Giang Linh cũng hy vọng Cố Thanh Việt có thể đóng thêm vài bộ phim học đường. Dù sao trong tâm trí cô ấy, điều đáng nhớ nhất vẫn là hình ảnh Cố Thanh Việt thời cấp ba: dáng người cao ráo, tóc đen dài thẳng, luôn giữ vẻ ngoài phong đạm vân khinh*.

* thanh thoát, nhẹ nhàng, không bận tâm thế sự

Vốn dĩ chỉ dựa vào vẻ ngoài đó cũng đủ để cô ấy nhận được sự yêu thích trong trường, đương nhiên, tiền đề là tính cách phải thân thiện một chút.

Nhớ lại Cố Thanh Việt lúc đó, Giang Linh thậm chí còn cảm thấy việc Cố Thanh Việt có thể tốt nghiệp thuận lợi đã là một kỳ tích.

Hoặc là không nói lời nào, hoặc là chọc tức người khác. Ở ngôi trường đó, số người cô ấy đắc tội không hề ít.

Lúc đó thậm chí có một bạn nam muốn theo đuổi cô ấy. Khi tỏ tình, cậu ấy chọn sân vận động đông người, nhưng không ngờ lại bị Cố Thanh Việt hoàn toàn ngó lơ. Bạn nam đó có mối quan hệ tốt trong trường, hơn nữa Cố Thanh Việt ngày thường cũng không mấy khi nói chuyện, thường xuyên ngồi một mình trong góc, bạn nam đó đại khái cảm thấy nhất định sẽ thành công, còn hứa xong việc sẽ mời mọi người ăn cơm.

Khi đó Giang Linh cũng ôm tâm trạng xem kịch. Tuy nói khi bạn nam tìm cô ấy giúp đỡ cô ấy đã từ chối, nhưng cô ấy cũng muốn biết Cố Thanh Việt khi yêu sẽ như thế nào, liệu có giống những cặp đôi đang yêu bên người tỏa ra bong bóng màu hồng, liệu có... nói nhiều hơn một chút hay không.

Sự thật chứng minh, Cố Thanh Việt người này thật sự không có mấy tế bào cảm xúc. Người khác mạo hiểm bị kỷ luật để dàn dựng hiện trường ở sân vận động, kết quả bị hoàn toàn ngó lơ. Nhìn thấy Cố Thanh Việt vô tình như vậy, như là nghiệm chứng lời cô ấy nói khi cãi nhau với Cố Thanh Việt mấy ngày trước: cô ấy không có trái tim.

Cố Thanh Việt chính là không có trái tim.

Sau này, bạn nam đó sau khi bị từ chối cảm thấy mình mất mặt, năm lần bảy lượt quấy rầy Cố Thanh Việt. Trước đây gặp phải loại tình huống này Giang Linh khẳng định sẽ cảm thấy những người này chướng mắt, nhưng mấy ngày này cô ấy tương đương với giật mình, khiến Giang Linh chẳng chút tâm tình nào. Sự thật chứng minh không có Giang Linh, Cố Thanh Việt cũng có thể sống rất tốt.

Ban đầu Giang Linh thật sự chỉ là người đứng ngoài cuộc, và Cố Thanh Việt cũng đúng là đã rất tốt khi tự mình xử lý mọi chuyện "theo cách của cô ấy" mà không cần đến Giang Linh. Ngay từ đầu bạn nam đó cũng thật sự chỉ là trêu chọc nhẹ nhàng, nhưng điều cậu ta không nên làm nhất chính là lấy thông tin điều tra được để châm chọc Cố Thanh Việt.

Loại người này, cũng xứng xuất hiện trước mặt Cố Thanh Việt sao?

"Em cảm thấy chị có thể đóng một vai hoa khôi lạnh lùng bị theo đuổi, sau đó bị học sinh hư để ý, lúc này nửa kia của chị từ trên trời giáng xuống, giúp đỡ chị, từ đó chị phương tâm ám hứa*, tạo nên một câu chuyện tình yêu đẹp từ học đường đến váy cưới."

* lòng thầm yêu

Giang Linh cảm thấy câu chuyện mình nghĩ ra cũng không tệ lắm, nói xong còn khẳng định như thể đang gật đầu tự khen mình.

Đại khái Cố Thanh Việt cũng không nghĩ tới câu hỏi của cô ấy Giang Linh lại trả lời nhiều đến vậy, ngay cả cốt truyện cũng đã nghĩ kỹ rồi.

Một lúc lâu sau, mới nghe thấy Cố Thanh Việt hơi ngần ngại dò hỏi: "Cái này không phải... là tiểu thuyết em viết đó chứ?"

Nghe thấy Cố Thanh Việt nói vậy, Giang Linh ho khan vài tiếng, như thể bị đoán trúng tâm tư nên mặt có chút mất tự nhiên: "Chỉ là một tình tiết thôi... Chị đừng xem thường loại cốt truyện này, khán giả thích xem nhất đấy."

Như thể tán đồng lời cô ấy nói, Cố Thanh Việt gật gật đầu, biểu cảm như đang suy tư: "Cho nên em trước đây thật sự đã viết cốt truyện này sao?"

Giang Linh cắn răng: "Cũng đã lâu rồi, em trước đây viết cái gì đã quên từ lâu rồi."

"Ừm, quên rồi."

Nếu không phải nhìn biểu cảm của cô ấy, Giang Linh suýt nữa đã tin lời cô ấy nói thật.

Thời cấp ba, Giang Linh có một khoảng thời gian rảnh rỗi nhàm chán, liền nghĩ viết vài câu chuyện xem sao. Thế là cô tùy tay viết mấy nghìn chữ rồi tùy tiện tìm một trang web đăng lên, không ngờ rất nhanh đã nhận được lời mời ký hợp đồng từ trang web.

Đã ký hợp đồng tức là trở thành tác giả có bản quyền. Sau đó Giang Linh còn chuyên môn Baidu một chút về trang web này, kết quả phát hiện toàn là những lời "Trang web này khó ký lắm".

Chỉ với những lời này, Giang Linh trong nháy mắt liền định vị mình từ một tác giả nhỏ bé ký hợp đồng biến thành tác gia!

Để làm nhiều người biết việc này hơn, Giang Linh còn cố ý vô tình tuyên truyền khắp nơi.

Trong số những người bị động tiếp nhận lời tuyên truyền của cô ấy, người bị cô ấy đầu độc tàn nhẫn nhất đại khái chính là Cố Thanh Việt.

Nghĩ lại cũng có chút hổ thẹn.

Biểu cảm của Cố Thanh Việt quá mức tùy ý, rất khó khiến cô ấy không cảm thấy Cố Thanh Việt không cười nhạo mình trong lòng. Giang Linh cũng không rảnh lo ăn cơm nữa, đóng hộp cơm lại, cảm thấy mình cần thiết phải nâng cao hình ảnh của mình trong lòng cô ấy.

"Chị đừng xem thường em, trước đây còn có người mua bản quyền tiểu thuyết của em với giá cao đấy."

Một câu không thuộc về Cố Thanh Việt bình thường lại thốt ra từ miệng cô ấy: "Oa thật sao?"

"......"

Giang Linh cắn răng gật đầu.

"Phim tên gì? Đã quay chưa?"

Giang Linh trầm mặc một chút rồi trả lời: "... Chưa."

Cố Thanh Việt như suy tư gì: "Vậy nguyên tác tên gì?"

Giang Linh lại một trận trầm mặc.

Giống như không nói được.

Bởi vì... bản tiểu thuyết đó đầy rẫy nguyên mẫu, nhìn rất khó không nhận ra đây là cô ấy phán đoán về câu chuyện của mình và cô ấy.

Chỉ là, thế giới mà nhân vật chính sống hạnh phúc tốt đẹp hơn so với nguyên mẫu.

Tiểu thuyết này được Giang Linh viết vào năm nhất đại học, khi đó cô ấy còn học chuyên ngành đạo diễn, giáo viên khuyến khích sáng tác, vì vậy cô ấy một lần nữa cầm bút, biến những nỗi nhớ thành câu chuyện này.

Những điều không thể thành công ngoài đời thực, vậy hãy để nó tồn tại thật tốt ở một thế giới khác.

Cố Thanh Việt cười một tiếng: "Hy vọng có cơ hội..."

Cố Thanh Việt còn chưa nói hết lời liền nghe thấy một trận tiếng bước chân, cùng với tiếng thở nhẹ của Tưởng Tĩnh: "Chị Giang Linh em tìm chị mãi, ơ chị Thanh Việt chị cũng ở đây à?"

Giang Linh đang chăm chú nghe Cố Thanh Việt nói chuyện, kết quả liền nghe thấy Tưởng Tĩnh nói. Mấy ngày nay cô ấy và Tưởng Tĩnh ở chung cũng ổn, thỉnh thoảng cũng đi cùng nhau, cho nên việc cô ấy đến tìm mình Giang Linh cũng không bất ngờ. Mặc dù không nghe thấy câu tiếp theo của Cố Thanh Việt có chút không vui, nhưng Giang Linh vẫn rất tốt trong việc kiểm soát cảm xúc của mình, cười nói: "Sao vậy?"

"Không có gì ạ. Chỉ là lâu lắm không nhìn thấy chị, muốn tìm chị nói chuyện phiếm."

Giọng Tưởng Tĩnh mang theo một chút ý nghĩa làm nũng.

"Vậy chúng ta ra ngoài trước nhé?"

Trong rừng trúc chỉ có hai chiếc ghế nằm, hơn nữa bây giờ không khí có chút kỳ lạ, vẫn nên ở nơi đông người thì hơn.

Nghĩ như vậy, Giang Linh liền dẫn các cô ấy ra khỏi rừng trúc.

Vừa ra tới liền gặp Quách Hiểu Hiểu.

"Chị, sao chị lại ra ngoài rồi, chị không ở lại với chị Thanh Việt thêm một lát nữa sao?"

Giọng Quách Hiểu Hiểu tuy thấp, nhưng Cố Thanh Việt và Tưởng Tĩnh đứng ngay bên cạnh cũng có thể nghe rất rõ ràng lời Quách Hiểu Hiểu nói.

Giang Linh: "......"

"Lát nữa chị sẽ tính sổ với em." Giang Linh thì thầm nghiến răng nghiến lợi vào tai Quách Hiểu Hiểu. Nghe vậy, Quách Hiểu Hiểu vò đầu xấu hổ cười cười.

Như thể phản bác lời cô ấy, Quách Hiểu Hiểu lẩm bẩm nhỏ giọng: "Em cũng là vì chị mà..."

"Chị Giang Linh, có thể cùng em đối diễn một chút không?"

Giang Linh nghe vậy dừng một chút, vốn dĩ cô ấy còn muốn tìm Cố Thanh Việt đối diễn cơ mà, nhưng bây giờ Tưởng Tĩnh đã mở lời trước, lại còn nhìn chằm chằm vào mình như vậy. Suy nghĩ vài giây, sau đó gật đầu: "Được thôi."

Cố Thanh Việt giật mình, không nói gì.

Lúc này vừa lúc đạo diễn đi tới, thấy ba cô gái đứng chung một chỗ nói chuyện phiếm, duy chỉ không thấy nam chính, liền hỏi đùa như kiểu: "Các cô không rủ A Chính chơi cùng sao?"

A Chính chính là nam chính của bộ phim này, Tạ Chính.

"À chúng em vừa lúc gặp nhau thôi ạ, không có chuyện không rủ cậu ấy đâu." Tưởng Tĩnh nghe vậy lập tức biện giải, như thể có chút sợ đạo diễn hiểu lầm.

Đạo diễn cười cười gật đầu, sau đó vẫy tay về phía Tạ Chính cách đó không xa phía sau các cô ấy: "A Chính."

Chẳng bao lâu, Tạ Chính từ nơi không xa cười tươi đi tới, sau khi chào hỏi đạo diễn, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm Cố Thanh Việt: "Chào chị Thanh Việt."

Tạ Chính là diễn viên xuất thân từ idol, mấy năm nay vẫn luôn ở đoàn phim đóng phim. Nghe nói trước đây có chương trình hỏi anh ấy nữ diễn viên mà anh ấy muốn hợp tác nhất là ai, Tạ Chính không cần nghĩ mà nói tên Cố Thanh Việt.

Từ mấy ngày nay ở chung mà xem, Tạ Chính quả thật rất sùng bái Cố Thanh Việt, lúc rảnh rỗi tìm Cố Thanh Việt còn tích cực hơn cả cô ấy.

Nghĩ đến hai ngày trước Giang Linh vốn định tìm Cố Thanh Việt đối diễn, kết quả bị trợ lý của cô ấy báo rằng đã có hẹn với Tạ Chính.

Lúc này Cố Thanh Việt nhẹ giọng "ừ" một tiếng.

Thấy Tạ Chính vẫn không chớp mắt nhìn chằm chằm Cố Thanh Việt, Giang Linh cười nhạt một tiếng: "Nam chính Tạ, đối diễn một chút không?"

Giang Linh và Tạ Chính không có nhiều cảnh diễn chung, nhưng đều tập trung vào những cảnh gần đây.

Tạ Chính đại khái cũng không nghĩ tới Giang Linh sẽ tìm anh đối diễn, theo bản năng nghi hoặc: "Chúng ta diễn..."

Có gì mà phải đối.

Tạ Chính đang chuẩn bị nói thì nhớ ra đạo diễn đang đứng bên cạnh, ngay lập tức im miệng.

Cùng nghi hoặc với Tạ Chính còn có Tưởng Tĩnh.

"Chị Giang Linh..."

"Ngại quá, tôi nhớ ra đoạn với cậu ấy tôi cảm thấy đặc biệt hay, tôi thấy có thể đối diễn một chút."

Tưởng Tĩnh đành chịu, cũng chỉ có thể hào phóng gật đầu, sau đó nói với Cố Thanh Việt: "Vậy chị Thanh Việt, chúng ta đối diễn một chút nhé?"

Cố Thanh Việt còn chưa hiểu Giang Linh đang giở trò gì, theo lý mà nói ngày thường cũng không thấy cô ấy nói chuyện với Tạ Chính.

Cố Thanh Việt lắc đầu từ chối: "Lát nữa tôi có cảnh diễn."

Ý ngoài lời cũng chính là từ chối.

Tưởng Tĩnh cắn răng, cô ấy sao có thể không biết đây là đang từ chối mình, ngày thường trước khi quay phim những giây cuối cùng cô ấy vẫn còn đối diễn với Giang Linh cơ mà.

Nhưng với thân phận hiện tại của cô ấy cũng không có tư cách nói gì.

"Được thôi." Tạ Chính cười hỏi, "Đối đoạn nào?"

Giang Linh mỉm cười: "Cứ đoạn cùng sinh kiều đi."

Tạ Chính: "......"

Đó là đoạn nhân vật của anh ấy bị Đường Tiếu Tiếu cười mắng trong kịch, nguyên nhân là mối quan hệ giữa Đường Tiếu Tiếu và Tần Nguyệt Chiêu đã đóng băng, và anh ta đã xuất hiện đúng lúc. Đường Tiếu Tiếu bảo anh ta tránh xa Tần Nguyệt Chiêu ra.

Tạ Chính: "......"

Không biết vì sao, luôn cảm thấy mình bị ám chỉ.

Đúng lúc này đạo diễn ha ha cười hai tiếng: "Mấy đứa quan hệ khá tốt đấy. Vậy mới đúng chứ, không có việc gì thì cứ đối diễn với nhau, như vậy khi quay phim sẽ tốt hơn, đặc biệt là Cố Thanh Việt và Giang Linh. Hai đứa cứ giao lưu nhiều vào."

"Còn em nữa, còn em nữa." Tạ Chính thân với đạo diễn, lúc này không nghe thấy tên của mình, anh ta liền không chịu.

Đạo diễn cười ôn hòa: "Em cũng vậy."

Giang Linh nhìn chằm chằm Tạ Chính, trầm mặc vài giây, sau đó mở lời: "Nếu không, chúng ta đối diễn cả cảnh đánh nhau luôn nhé?"

Tạ Chính: "......"

Cảnh đánh nhau?

Không, là cảnh anh ấy bị đánh.

"Nếu không... thôi đi?"

Tạ Chính có võ công, Giang Linh cũng không trông mong anh ta thật sự sẽ cùng cô đối diễn cảnh đánh nhau.

Cô ấy cũng chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...