[BH] Trăng Non - Nhàn Từ
Chương 1
Vào đầu tháng Ba, Vân Thành đã mưa rả rích gần ba ngày, thời tiết âm u, không khí ẩm ướt, sương mù giăng lối.Trong văn phòng Tổng giám đốc quản lý của Giải Trí Chanh Thiên, Giang Linh ngồi trước bàn làm việc, ngón tay gõ gõ không ngừng, mắt nhìn cây xanh ở góc phòng, không biết đang nghĩ gì."Giang Linh, rốt cuộc em có nghe chị nói không?" Vương Chi một tay chống nạnh, tay kia cầm kịch bản, tức giận nhìn cô.Giang Linh "À" một tiếng. Vương Chi liền quẳng thẳng kịch bản xuống bàn, hai tay chống bàn, nhìn Giang Linh vẫn không mảy may xao động từ trên cao."À cái gì mà à, nãy giờ chị nói bao nhiêu vai diễn, em không thích vai nào sao?"Nghe thấy thế, ánh mắt Giang Linh mới rời khỏi cây xanh, cuối cùng cũng dừng lại trên người Vương Chi, cô cau mày xinh đẹp, đầy khó hiểu: "Vai gì cơ?"Vương Chi: "..."Được rồi, quả nhiên là cô ấy không hề nghe mình nói gì. Vương Chi thở dài. Nếu không phải do công ty phân công, đường đường là Tổng giám đốc quản lý như cô hà tất phải quản một nghệ sĩ "làm tới đâu hay tới đó" như Giang Linh. "Làm tới đâu hay tới đó" thì cũng đành, đằng này còn không nghe lời. Lần nào cô chọn cho vai diễn tốt cũng không chịu đóng, cứ nhất quyết muốn đóng mấy vai phụ không tên tuổi. Kế hoạch marketing đã lên sẵn cũng không chịu hợp tác, càng khỏi phải nói đến quảng cáo hay đại diện thương hiệu.Nghĩ đến vô số ngôi sao lớn mà Vương Chi từng dẫn dắt, từ khi cô làm người đại diện đến nay, chưa từng gặp nghệ sĩ nào "khó chiều" đến thế. Nghệ sĩ nào vào Giải Trí Chanh Thiên mà chẳng âm thầm nịnh bợ, mong được cô ấy dẫn dắt, được cô ấy chỉ điểm và giúp đỡ? Đâu có ai như Giang Linh, dù cô có "đút cơm đến tận miệng" cô ấy cũng có thể nhổ ra, cố tình lại không mắng được, cũng chẳng biết người chống lưng cho cô ấy là ai.Ba năm trước, Tổng giám đốc công ty tìm đến cô, đưa cho cô một bản hợp đồng. Trang đầu của hợp đồng là sơ yếu lý lịch của Giang Linh, ảnh thẻ sạch sẽ xinh đẹp, kinh nghiệm diễn xuất phong phú ở nhiều bộ phim lớn, tuy đều là những vai quần chúng nhỏ, nhưng có thể thấy là một nhân tài đáng để bồi dưỡng.Người được Tổng giám đốc công ty đưa vào chắc chắn là nhân vật lớn, vì vậy cô cũng dốc hết sức đối xử với Giang Linh. Những kịch bản hay, ê-kíp sản xuất chất lượng, cô đều nghĩ đến cô ấy đầu tiên. Nhưng ai ngờ ba năm trôi qua, Giang Linh vẫn là Giang Linh của những vai quần chúng, vai phụ đó. Ba năm nay chưa từng đóng vai chính nào, mà sở dĩ cô ấy "thảm" như vậy hoàn toàn là do chính cô ấy không muốn diễn.Đôi khi Vương Chi còn không muốn thừa nhận Giang Linh là nghệ sĩ dưới trướng của mình. Cô nghĩ mãi không ra, vì sao công ty lại ký hợp đồng chính thức với một người như vậy nhỉ?Giang Linh mãi không thấy Vương Chi nói chuyện, liền đứng dậy khỏi ghế, phủi phủi vạt váy, lẩm bẩm như nói một mình: "Không biết Hiểu Hiểu đã về chưa, em phải đi xem."Vương Chi thấy cô ấy chuẩn bị rời đi mà không thèm chào hỏi mình một tiếng, trong lòng như có lửa đốt: "Giang Linh, nếu em không chọn, vậy chị sẽ chọn giúp em. Nữ chính phim 'Tiêu Phòng Điện', không đóng cũng phải đóng!"Giang Linh khựng lại, trả lời: "Lý Vân Vân rất hợp với vai này."Kiểu câu trả lời tương tự như vậy, Vương Chi đã nghe từ Giang Linh không dưới mười lần. Hôm nay là Lý Vân Vân, ngày mai là Phương Khinh, ai cũng hợp, tóm lại Giang Linh cô ấy là không hợp đóng.Điều này khiến Vương Chi đau đầu, nhưng lại là phúc lành cho các nghệ sĩ khác.Đôi khi Vương Chi còn nghi ngờ Giang Linh đến giới giải trí thật ra chỉ như những cô chiêu cậu ấm đến để trải nghiệm cuộc sống. Tuy nhiên, Giang Linh lại diễn những vai phụ không tên, vai quần chúng rất hăng say. Mỗi lần tìm cô ấy đều là những vai phụ không thể nhớ tên.Thật đau đầu.-Giang Linh bước ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc quản lý, liền thấy Quách Hiểu Hiểu đang đứng chờ ở cửa.Quách Hiểu Hiểu thấy Giang Linh ra, vội vàng nháy mắt với cô, chỉ vào túi áo của mình."Gần đây có ai đâu, em sợ gì chứ?"Giang Linh vừa nói xong, Vương Chi liền ra khỏi văn phòng. Đi ngang qua hai người họ, cô ấy còn cố ý dặn dò Quách Hiểu Hiểu: "Trông chừng cô ấy kỹ vào!"Có vẻ Vương Chi bị Giang Linh chọc tức không nhẹ, lúc rời đi ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc Giang Linh."Chị, sao thế ạ?" Quách Hiểu Hiểu đẩy đẩy kính trên mũi, khẽ hỏi."Giúp chị ấy chọn kịch bản, chọn người, có lẽ chị ấy không hài lòng với người chị chọn lắm." Giang Linh thở dài, trông có vẻ vô cùng tiếc nuối.Quách Hiểu Hiểu nghe cô nói vậy liền biết chuyện gì, giữ im lặng không nói.Đi song song với Giang Linh, Quách Hiểu Hiểu lén nhìn Giang Linh đứng cạnh mình. Khuôn mặt trời ban tặng, ngũ quan tinh xảo, vóc dáng thướt tha quyến rũ, chỉ số EQ và IQ đều cao. Nếu cô ấy nghiêm túc lăn lộn trong giới giải trí chắc chắn sẽ nổi đình nổi đám. Không hiểu sao cô ấy luôn diễn những vai kỳ lạ, không thì là xác chết, không thì là diễn viên quần chúng mặt mày lem luốc. Chỉ có vai diễn nhỏ không thể nghĩ ra, không có vai nào cô ấy không đóng.Quách Hiểu Hiểu cũng không biết cô ấy vì sao lại vậy. Ban đầu Giang Linh nói là muốn bắt đầu từ những vai quần chúng nhỏ nhất để từ từ rèn luyện diễn xuất. Dần dà ba năm trôi qua, Giang Linh vẫn cứ "dậm chân tại chỗ" ở cái chỗ rèn luyện diễn xuất đó, không hề tiến thêm nửa bước. Lúc này Quách Hiểu Hiểu đã bắt đầu nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của cô ấy."Chị ơi, nghe nói có rất nhiều ngôi sao vào giới giải trí là vì phải trả nợ cho gia đình..."Các nghệ sĩ khác đương nhiên không có thời gian đi làm thêm, nhưng Giang Linh, người cả ngày chẳng có cảnh quay hay quảng cáo gì, đương nhiên lại khác. Hiện tại là thời gian tan tầm của công ty, hai người đang chờ thang máy xuống lầu. Giang Linh không hiểu ý của cô bé: "Hả?"Quách Hiểu Hiểu như thể liều mạng: "Chị có phải bị gia đình ép vào giới giải trí làm việc kiếm tiền trả nợ không? Nếu không tại sao chị không muốn đóng phim?"Giang Linh cho cô ấy cảm giác như một người cực kỳ chán ghét giới giải trí nhưng lại không thể không ở lại đó."Em nghĩ mỗi ngày chị diễn vai quần chúng thì có thể kiếm được mấy đồng? Có thể trả được nợ gì?"Thang máy dừng ở tầng của họ, nhưng bên trong quá đông đúc, nhìn là thấy sắp quá tải. Giang Linh không lên thang máy mà tiếp tục chờ chuyến tiếp theo."Chị cũng biết là kiếm không được bao nhiêu tiền hả." Quách Hiểu Hiểu thì thầm nhỏ giọng.Giang Linh đương nhiên biết Quách Hiểu Hiểu đang nghĩ gì trong đầu."Chị, chị có phải đặc biệt ghét giới giải trí, thậm chí muốn giải nghệ đúng không? Nếu không tại sao chị lại bảo em mua thuốc lá? Chị muốn paparazzi chụp được rồi tung lên báo sao?" Quách Hiểu Hiểu chỉ nói thôi đã thấy đáng sợ, chưa nổi đã "đóng băng", cái này cái này...Giang Linh không nhịn được gõ đầu cô ấy: "Sao trí tưởng tượng của em phong phú thế? Chuyển nghề làm biên kịch đi."Chuyến thang máy này lưa thưa chỉ có vài người, thật xui xẻo lại có Thành Ngọc Đình, người mà cô ấy ghét nhất. Giang Linh cũng là sau khi vào thang máy mới thấy cô ta. Mấy người phía trước đều cúi đầu chơi điện thoại, Giang Linh cũng không nhìn rõ ai là ai.Giang Linh cũng không định chào hỏi cô ta, ngược lại là Quách Hiểu Hiểu chào hỏi vài người, nhưng không ai đáp lại. Giang Linh liền ghé vào tai cô ấy: "Chị nói với em bao nhiêu lần rồi, có một số người không cần thiết phải chào hỏi, lãng phí thời gian.""Đã lạnh như tảng băng rồi, mắt còn mọc trên trời, nói chuyện cũng chẳng thèm nhìn lại mình." Thành Ngọc Đình châm chọc nói.Hai người bất hòa là chuyện cả công ty ai cũng biết. Ai cũng đồn, lúc trước nếu không phải Giang Linh chen ngang, thì người lẽ ra được vào dưới trướng Vương Chi phải là Thành Ngọc Đình. Mà gần đây nhờ một bộ web drama, Thành Ngọc Đình cũng có chút tiếng tăm, ngược lại Giang Linh, người mà ngay cả người đại diện vàng cũng không "kéo" nổi thì có tư cách gì mà kiêu ngạo."Người không có mắt thì luôn chế nhạo người có mắt, cũng buồn cười thật đấy."Giang Linh không hề tức giận vì lời nói của Thành Ngọc Đình."Cô!"Thành Ngọc Đình càng tức giận hơn là, Giang Linh rõ ràng mọi thứ đều không bằng cô ta, nhưng mỗi lần cãi nhau đều không hề thua kém. Chẳng lẽ cô ta không biết ngượng ngùng là gì sao?Vừa lúc cửa thang máy mở, Giang Linh và Quách Hiểu Hiểu bước ra."Chị, chị vừa nãy ngầu quá trời!" Quách Hiểu Hiểu thực ra cũng không muốn nói chuyện với họ, nhưng công việc ở đó, cấp bậc trong công ty ở đó, cô ấy không còn cách nào khác."Em là trợ lý của chị, chứ đâu phải trợ lý của nhà người khác, lần sau đừng sợ cô ta." Giang Linh khuyến khích vỗ vai Quách Hiểu Hiểu, "Thuốc lá đâu? Đưa chị."Quách Hiểu Hiểu chưa từng thấy Giang Linh hút thuốc. Mặc dù loại thuốc lá này hàm lượng nicotine không cao, nhưng nếu bị chụp được thì vẫn rất không hay. Nếu Vương Chi mà biết cô ấy mua thuốc lá cho Giang Linh, công việc của cô ấy chắc sẽ "toang" mất.Quách Hiểu Hiểu vừa đưa thuốc lá cho cô, vừa khuyên nhủ: "Chị ơi, nếu chị thật sự muốn hút, lần sau mình đi mua thuốc lá điện tử nha? Em đặt mua cho chị luôn.""Ai nha, em lắm lời thế làm gì, chị 'liều' nhưng mà biết điểm dừng, em yên tâm đi." Giang Linh như thể biết Quách Hiểu Hiểu đang nghĩ gì trong lòng, lại bổ sung thêm: "Em đừng sợ, em không nói chị không nói, chị Vương tuyệt đối sẽ không biết đâu."Quách Hiểu Hiểu đột nhiên gật đầu.Giang Linh bỏ thuốc lá vào túi xách của mình, khóe môi nở một nụ cười như có như không.Ra khỏi công ty, hai người mỗi người một ngả.Điểm tốt nhất của việc "chìm" là có thể ngang nhiên đứng bên đường giành taxi với người khác, dù sao cũng chẳng có ai nhận ra."Tài xế, đến cổng chính Nam Dương Ngọc Lâu." Giang Linh lên taxi rồi báo địa điểm cho tài xế.Nam Dương Ngọc Lâu là khu biệt thự nổi tiếng ở Vân Thành, những người ở đây phi phú tức quý*. Cả về an ninh lẫn bảo mật riêng tư đều rất tốt. Từ công ty đến Nam Dương Ngọc Lâu mất khoảng một giờ. Bình thường Giang Linh không mấy khi về, vì khoảng cách quá xa, quá phiền phức, nên cô ấy thuê một căn chung cư nhỏ gần công ty.* không giàu thì cũng quyền quýGiang Linh về đến nhà lúc gần 7 giờ tối. Vừa mở cửa không nghe thấy tiếng nhắc nhở thông minh, còn tưởng chức năng bị hỏng, kết quả lúc thay giày liền thấy đôi giày cao gót màu đỏ đặt ở tủ giày.Cơ thể Giang Linh hơi cứng đờ, cô đã đoán được ai đang ở nhà. Cô chậm rãi quay người, quả nhiên thấy Cố Thanh Việt đang ngồi trên sô pha, không chớp mắt nhìn chằm chằm mình.Lần cuối cô và Cố Thanh Việt gặp nhau là ba tháng trước. Ba tháng nay Cố Thanh Việt luôn ở rừng sâu núi thẳm để quay phim. Cô ấy còn cố ý thông báo với cô rằng trong rừng không có tín hiệu, không có việc gì thì không cần gọi điện.Cô ấy có vẻ gầy đi một chút, đen đi một chút, đường nét khuôn mặt càng rõ ràng hơn. Mặc chiếc váy ngủ lụa hai dây dựa vào sô pha, không biết đã về được bao lâu, giữa lông mày nhìn qua có chút mệt mỏi, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô ấy.Lúc đi học Giang Linh đã biết Cố Thanh Việt rất đẹp, vẻ đẹp của cô ấy như phong tuyết, lạnh lùng và trong trẻo. Nhiều năm trôi qua, vẻ đẹp đó càng thêm rung động lòng người.Cố Thanh Việt dường như cũng đang đánh giá Giang Linh. Sau một lúc lâu, thấy cô ấy ngơ ngác đứng đó, khóe môi hơi nhếch lên: "Em định ngủ luôn ở đó à?"Giang Linh phản ứng lại, cụp mắt cúi đầu, đóng cửa lại, sau đó đi đến trước sô pha."Chị về khi nào vậy?" Giang Linh tuy đã tìm trên mạng biết được phim của cô ấy đóng máy trong hai ngày này, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy.Ít nhất cô ấy không ngờ rằng mình vừa mới tìm xong tin tức, về đến nhà thì người kia đã ngồi trước mặt cô rồi.