(BH) Tiểu Vương Gia của Công Chúa
Chương 11 Viên Phòng !
Cả tháng qua , Tiêu Ngọc vẫn luôn nằm trên giường dưỡng bệnh , thật ra do bị đánh không thể động đứng nổi .
Tiêu Ngọc dẫn Tiêu Thuận bước ra phủ phò mã bị ngăn cản " Các người mau tránh ra , tránh đường bản phò mã đi "
Thị Vệ cung kính thưa " Bẩm phò mã , công chúa không cho ngài ra ngoài , trừ phi được công chúa đông ý , xin phò mã đừng làm khó chúng thuộc hạ "
Tiêu Thuận nhìn Tiêu Ngọc hỏi" Gia chúng ta làm sao bây giờ "
" Còn làm sao nữa , theo ta tìm ác phụ đó lí luận " Tiêu Ngọc nói xong tiêu soái bước đi tay cầm quạt phẩy .
Tiêu Thuận chạy theo phía sau nói " Gia chờ ta với "
Đám thị vệ thầm cầu phúc cho Tiêu Ngọc
" Phò mã mới bị đánh vừa xuống giường lại dám chống đối công chúa "
" Công Chúa dung mạo đẹp như hoa nhưng ra tay vô cũng tàn ác , ta cảm thấy tội cho tiểu phò mã "
" Các ngươi không lo canh gác ở đó nói xấu sau lưng chủ tử , không sợ bị nghe thấy mạng cũng không còn "
" Chúng ta trở lại canh gác liền "
——— Hoàng Cung ——-
Lãnh Thiên Sơ " Hoàng Nhi xin yết kiến phụ Hoàng "
Lãnh Nguyên " Sơ Nhi mau đứng lên "
Lãnh Thiên Sơ biết Phụ Hoàng sẽ không tự nhiên cho triệu kiến lên tiếng nói " Phụ Hoàng cho triệu Hoàng Nhi có chuyện quan trọng !"
Lãnh Nguyên biết chỉ đứa Nữ Nhi này hiểu hắn , không uổn công yêu thương đứa nhỏ này nhất trong mấy đứa con " Trẫm triệu ngươi vì mẫu hậu ngươi nhớ ngươi , còn một chuyện liên quan tới Lãnh Đoàn "
Lãnh Thiên Sơ đưa mắt nghi ngoặc nhìn Phụ Hoàng nàng nói " Hoàng Thúc lại không an phận ?"
Lãnh Nguyên lắc đầu nói " Dạo này hắn do cùng an phận trẫm mới lo lắng , Sơ Nhi ngươi cũng biết Hoàng Thúc ngươi lòng muốn tạo phản , Hoàng Thúc ngươi im lặng chính đang quan sát Tề Vương có trở lại triệu tham chính không "
Lãnh Thiên Sơ không hiểu nói " Tề Vương đã không xen vào chuyện triều chính hơn mười năm làm sao Hoàng Thúc lại lo sợ "
Lãnh Nguyên" Sơ nhi ngươi sai rồi , dù Tề Vương Hoàng Thúc không vào triều tham chính nhưng vẫn không giảm bớt phần nào ảnh hưởng , năm xưa không có Tề Vương Hoàng Gia Gia ngươi cũng không có được giang sơn , nhưng Tề Vương một người không tham danh lợi muốn làm Hoàng Đế không đến lượt Lãnh Gia chúng ta "
Lãnh Thiên Sơ " Nên Hoàng Gia Gia cho lập hôn ước nhằm níu chân Tề Vương ..?"
Lãnh Nguyện gật đầu nói " Đúng vậy , Hoàng Gia Gia ngươi là người nhìn trước đại cuộc nên mới lập hôn ước này cho Tề Vương không thể bỏ quên triều chính , vì đó trẫm mới không cho ngươi huỷ hôn ước , trước Hoàng Gia Gia ngươi chết luôn nói với trẫm bất kì ai cũng có thể không tin ngại trừ Tề Vương , biết bao người muốn hành thích Tề Vương đều một đi không trở lại "
Lãnh Thiên Sơ lòng đã minh bạch " Phụ Hoàng muốn nói , nếu Hoàng Nhi muốn ngồi lên ngôi Hoàng Đế vững phải có Tề Vương giúp đỡ "
Lãnh Nguyên gật đầu nói tiếp " Ngươi giờ là cháu dâu của Tề Vương , Mà Tề Vương chỉ còn có mỗi Tiêu Ngọc hắn là người kế thừa chỉ cần ngươi mang thai cốt nhục của Tiêu Ngọc , Tề Vương sẽ bằng mọi giá dọn đường giùm ngươi "
Lãnh Thiên Sơ nghe đến Viên Phòng mặt trầm lặng " Phụ Hoàng , Tiêu Ngọc hắn chưa được mười ba tuổi , Tiêu Ngọc được Tề Vương giáo dục kinh thơ tâm hồn thuần khiết , hôm Lãnh Phong dẫn hắn đi Thanh Lâu hắn chỉ ngồi ngơ ngác nhìn , làm sao có thể biết Viên Phòng ?"
Lãnh Nguyên " do từ nhỏ không được mẫu thân dạy vỗ , Tề Vương lại không thể ý đến vấn đề này chuyện này Sơ Nhi chỉ ngươi chủ động trước "
Lãnh Thiên Sơ mặt đầy hắc tuyến nói " Phụ Hoàng mẫu hậu chờ , Hoàng Nhi xin qua bên đó "
Lãnh Nguyên xua tay nói " Ngươi đi qua Mẫu Hậu ngươi đi "
Lãnh Thiên Sơ " Hoàng Nhi cáo lui "
Lãnh Nguyên nhìn thấy Lãnh Thiên Sơ mặt băng lạnh bỏ đi ra ngoài " Trẫm có hơi trực tiếp quá không ?
—————
Hoàng Hậu " Sơ Nhi phụ hoàng ngươi vì suy nghĩ cho ngươi , năm đó phụ hoàng ngươi 12 tuổi đã có hai thiếp thất "
Lãnh Thiên Sơ " mẫu hậu ta .."
Hoàng Hậu " ta biết ngươi cho quên được người kia , chờ ngươi làm Hoàng Đế lại lập hắn làm phi "
Lãnh Thiên Sơ đỏ mặt " Hoàng Nhi không phải ý đó ..." nàng thật không phải nghĩ thế , chỉ là vì tranh dành quyền lực lợi dụng một nam hài còn lợi dụng cốt nhục của mình nàng không muốn làm .