[BH] [Tiểu Thuyết] I Can't Think Straight [Edit] - [ Hoàn ]
Chương 25
Yasmin trộn lên và thấy bột mì sợi mà cô đã nhào trong vòng mười phút vẫn cương quyết từ chối trở nên mịn màng và mềm dẻo. Cô tiếp tục nhào với một sự nhiệt tình không suy giảm, bởi vì nó cho cô một thứ gì đó để tập trung vào, một thứ nào khác cái cuộc điện thoại mà cô đang dính vào.
Vào thời gian đó, cô đã nghĩ rằng cô sẽ gọi cho Ali và trao đổi cái kế hoạch của cô với anh ta hẳn sẽ rất là vui. Cô thích anh ấy, anh ấy có giác quan rất tốt về con người, và một phần của sự thích thú của cô là cái kết quả choáng váng của cái mà cô muốn kể cho anh. Nhưng khi cô vừa nghe giọng của anh, cô đã thấy một con sóng ồ ạt của sự yêu mến, kết hợp với chỉ một chút tội nghiệp, và cô đã muốn không chỉ thổ lộ nó ra.
"Cái mà em đang cố gắng để nói", cô bắt đầu một lần nữa "là tình yêu là một điều kì lạ. Đôi khi nó nảy nở nơi mà anh ít mong đợi nhất. Anh không thể kiểm soát nó. Và em nghĩ anh chỉ việc hành động với nó. Khuyến khích nó".
Ở đầu dây bên kia ngập ngừng một lúc lâu, trong khi đó Yasmin kẹp điện thoại trên vài và bắt đầu trở lại với việc nhào bột.
"Em yêu anh hả?" Ali hỏi, và cô có thể nghe tiếng cười và hình dung nó trên gương mặt anh, nhưng cũng là sự nhầm nhẫn trong cái giọng điệu của anh ấy.
"Ây chà, anh thật là dễ thương, nhưng điều này không phải nói về em đâu", Yasmin khô khan nói. "Em muốn làm cho Tala và Leyla ở cùng nhau và em muốn anh giúp em".
"Nhưng tại sao?"
"Tại sao cái gì chứ?" cô hỏi, cố gắng trở buộc thêm một chút ít kiên nhẫn vào trong giọng điệu của mình khi cô bỏ bột nhào vào trong máy làm mì sợi.
"Tại sao em muốn làm cho họ ở cùng nhau? Có một đêm anh đã đề nghị điều đó, và Tala dường như không có hứng thú cho lắm... Thực tế là, nó có cảm giác như là cô ấy muốn tránh xa Leyla vì một lý do nào đó. Mà anh cũng chẳng biết vì sao nữa."
Yasmin thở dài. "Nghe này, anh đã bao giờ xem chương trình ti vi "The L Word" chưa?"
"Chưa, nhưng mà em đã nói là không được nói chuyện theo cái kiểu bí ẩn đấy rồi cơ mà?" Ali hỏi lại.
Yasmin hít một hơi và để cho những từ ngữ tiếp theo của mình rơi ra ngoài trong một tin. "Họ đang yêu nhau".
"Ai?"
"Yasmin đảo đôi mắt của mình vào cái bánh bao chưa cắt của mình. "Leyla và Tala".
Cô chờ đợi. Rõ ràng, cuối cùng anh ta cũng đã hiểu ra, bởi vì chẳng có thêm cái âm thanh nào từ Ali, chỉ có cái nên tiếng ồn của điện thoại anh ấy.
"Ali, em..."
"Anh sẽ gọi lại cho em sau", anh ngắt lời cô một cách đơn giản và gác máy.
Khi Leyla xoay người và bước đi khỏi Tala vào buổi chiều của buổi thuyết trình, cô đã thấy một cảm giác khuây khỏa dù ngắn ngủi rằng cô đã có sự che chở của Jennifer nắm lấy tay cô, và cô có thể cho Tala thấy cái cách mà cô tiếp tục bước tiếp cuộc đời mình, rằng cô đã không để cho đám cưới của Tala ảnh hưởng đến mình. Có một thứ còn hơn cả niềm kiêu hãnh, cô phải thừa nhận nó, trong việc chứng minh rằng, ít ra cô cũng đã rất thành thật về con người thật của mình. Nhưng cả hai niềm kiêu hãnh và sự khuây khỏa đã gộp tất cả lại quá nhanh bên dưới một cảm giác rất nặng nề và cô đã nói một lời xin lỗi về việc mình cảm thấy không khỏe để tránh đi cái đề nghị đến căn hộ của Jennifer. Cô không thể nghĩ về Jennifer bây giờ, và cô đã không muốn khuyến khích một sự thân thuộc mà sẽ cho phép cô nhắm mắt và hình dung Tala trong khi cô ấy với một người khác.
Và vì vậy ba ngày qua cô đã ở nhà, ngoại trừ những giờ làm việc ở văn phòng, nơi cô đã ít đến hơn trong khi chuẩn bị cho việc xuất bản sách của mình. Cái ý tưởng của cuốn sách đã làm cô hồi hộp nhưng cô đã nhận ra rằng cái tiếng ậm ừ thấp của tình trạng phấn khích mà đã run lên liên tục trong cơ thể của mình đã một cách nào đó liên quan đến Tala, vì cô đã nhìn thấy chị ấy, và sự va chạm của bàn tay chị ấy trên tay cô, và ngửi được hương thơm trên người chị ấy mà cô đã quên mất.
Trong cái áo choàng, Leyla bước vào nhà bếp, đi ngang qua Yasmin, người đang làm cái gì đó kì cục trong cái tô đầy tôm đỏ, và đi qua cái phòng giặt đồ nhỏ, nơi mà mẹ cô đang dùng một cái bàn ủi nóng trên áo sơ mi của cha cô. Cái phòng được ấm lên, với những lọn hơi nước xung quanh khung cửa sổ, và cái ánh sáng chào đón đã từ từ đẩy hoàng hôn lùi ra bên ngoài.
Maya nhìn lên và với tay lấy cái áo đầm màu đen mà Leyla đang cầm trên tay.
"Mẹ có thể ủi nó cho con", bà nói. "Con đã không mặc áo đầm nhiều thế kỷ nay rồi".
"Con đi ra ngoài".
"Đi với ai thế?" Maya hỏi một cách tự động, và sau đó lập tức hối tiếc về câu hỏi. Bà đã tự đặt một điều là không bao giờ hỏi những thứ như vậy từ sự phát hiện bất hạnh của Leyla, bởi vì nếu như bà không hỏi, bà sẽ không phải tìm thấy những thứ mà bà sẽ không muốn biết. Nhưng ở đây, bị ru ngủ vào trong sự ấm áp và nhịp điệu chậm chạp của cái bàn ủi, bà đã hạ xuống trạng thái cảnh giác và đã quên mất. Bà để mắt mình nhìn xuống lớp vải trước mặt mình.
"Ali mời con đi ăn tối với ảnh", Leyla trả lời.
Maya ngước lên, cực kỳ tỉnh táo. Đây là một tin mới.
"Nó là một đứa dễ thương", bà bắt đầu.
"Mẹ à, anh ấy chỉ là một người bạn thôi."
Maya ngăn cái lưỡi mình khỏi việc thốt ra cái lòng tin của bà là một tình bạn tốt là tất cả những gì mà một cuộc hôn nhân dựa trên đó, và quay trở lại để chắc chắn rằng cái áo đầm đã được ủi một cách hoàn hảo. Có lẽ nếu như thằng bé thực thấy nó ăn mặc như một cô gái, Maya nghĩ, Ali sẽ quét sạch đi nhưng gì dưới chân con bé, và cũng như quét sạch đi toàn bộ giai đoạn đáng tiếc này trong cuộc đời Leyla. Bà đưa Leyla cái áo đầm và vuốt lên trên nó, xoay vòng tròn quanh nó tán thành. Maya mỉm cười.
Yasmin xuất hiện ngay cánh cửa, những cái chìa khóa xe treo lủng lẳng trên tay, và thốt ra một tiếng chó sói hú nho nhỏ cho sự xuất hiện của chị mình.
"Chị nên mặc cái áo đó cho Gay Pride", cô khuyên Leyla, nhưng cái chính là cho lợi ích của mẹ họ. "Họ sẽ ăn sống chị cho coi".
"Chị con sẽ đi ăn tối với Ali", Maya giãy nãy.
"Ồ, con rất vui mừng", Yasmin cười khúc khích. "Anh ấy là một chàng trai tốt..."
"Con đi đâu đó?" Maya gặng hỏi.
"Con đi ra ngoài", Yasmin trả lời một cách hữu ý.
Maya tỏ ý khinh bỉ vào cái thiếu của chi tiết, thiếu sự tôn trọng, sau đó bà tắt bàn ủi và đuổi theo chân Leyla và Yasmin ra khỏi cửa và theo chúng vào trong nhà bếp nơi mà một cái nồi nước khổng lồ đang được nấu, bốc hơi nước khắp căn phòng.
"Con đã làm cho mẹ và bố mì sợi tại gia với tôm cho bữa tối rồi đó", Yasmin giải thích.
"Nếu như mẹ muốn đi tắm hơi, mẹ có thể tham gia vào câu lạc bộ sức khỏe mà", Maya chán chường nói và quay đi, sẵn sàng đối mặt với sự ăn miếng trả miếng không thể tránh khỏi của Yasmin, nhưng chỉ thấy con út của bà đang đối xử với bà với một sự tôn trọng mới.
"Điều đó vui đó mẹ".
"Ai đó đang trả lời ở cửa", Maya thông báo, vì chuông cửa đang reo lên, nhưng hai đứa con gái của bà như bị điếc bởi những thứ hấp dẫn mà họ đang trình diễn. Yasmin tuân lệnh, và quay trở lại với một cái hộp lớn, dài và đưa nó cho Leyla.
Leyla đã đứng lúng túng gần cái bếp lò trong những cái nếp gấp mềm mại của cái áo đầm đen với mẹ và em gái đang quan sát và rón rén mở cái nắp hộp ra, để lộ một bó hoa đầy hoa hồng có cuống dài màu đỏ. Ngay trên đầu đặt một phong bì mà tên của cô đã được ghi trên đó với một màu mực xanh đậm.
"Ali?" Maya thở ra.
"Jennifer?" Yasmin gợi ý.
"Tala", Leyla thì thầm.
Tất cả bọn họ nhìn nhau, mỗi người xấu hổ theo một cách riêng, sau đó Maya quay đi đun trà, Yasmin rời đi để ra ngoài, và Leyla cầm món quà của mình lên lầu.
Trong nơi trốn tránh ở phòng riêng của mình, Leyla mở đèn lên và ngồi xuống để mở thư ra. Một tờ giấy mỏng, hơi cứng xuất hiện, mỏng manh và thanh tú như cánh hoa, nhưng không có thư ở đó, không có lời giới thiệu và chữ ký, chỉ có một bài thơ:
Every night I empty my heart, but by morning it's full again.(Vào mỗi đêm tôi làm cho trái tim mình trống rỗng, nhưng chỉ sáng hôm sau nó lại đầy ắp)Slow droplets of you seep in through the night's soft caress.(Những giọt nhỏ chậm chạp của em xuyên qua sự vuốt ve nhẹ nhàng của đêm tối)At dawn, I overflow with thoughts of us,(Lúc bình minh, tôi tràn ngập với những suy nghĩ về chúng ta,)An aching pleasure that gives me no respite.(Cái ước mơ đau đớn mà đã làm cho tôi không có thời gian để nghỉ ngơi)Love cannot be contained, the neat packaging of desire(Tình yêu không thể bị kìm nén, ham muốn không thể gói ghém tài tình)Splits asunder, spilling crimson through my days.(Màu đỏ thẩm chia thành từng mảnh, và tràn ngập những ngày của tôi)Long, languishing days that are now bruised tender with yearning(Những ngày dài hao mòn mà bây giờ đã nhẹ nhàng đau đớn với sự khao khát)Spent searching for a fingerprint, a scent, a breath you left behind.(Đã dành thời gian để tìm kiếm một dấu vân tay, một mùi hương, một hơi thở mà em đã để lại phía sau)Leyla chùi đi nước mắt mà bây giờ đã đong đầy trên đôi hàng mi. Cô ghét Tala vì đã làm điều này với cô — cho cô biết rằng Tala là người đã ngồi xuống và sáng tác ra bài thơ đó, người đã viết tay và làm cho nó thật thanh nhã chỉ riêng cho mình cô. Nhưng tại sao? Nó đã quá trễ, quá trễ rồi. Leyla xếp bài thơ nhẹ nhàng dọc theo những nếp gấp tinh tế của tờ giấy và nhét nó dưới gối của mình. Sau đó cô nhìn vào những bông hoa, màu đỏ thẫm táo bạo và tinh tế nhẹ nhàng với màu hồng xung quanh viềng hộp, một dấu hiệu của một vẻ đẹp hoàn hảo và một tình yêu hoàn hảo. Với một sự thúc đẩy, cô lấy cái nắp hộp và đóng chúng lại, sẵn sàng bỏ đi, vì chúng đại diện cho một thế giới mà thực sự không có hiện hữu, và cô không muốn sự nhắc nhở đó quá gần mình.
"Đã đặt chỗ cho Ali, lúc bảy giờ ba mươi".
Leyla tập trung bản thân mình trong khi người phục vụ tra cứu cuốn sách của mình. Lái xe vào London đã cho cô thời gian để tỉnh táo lại một chút, và bây giờ cô thấy mình mạnh mẽ hơn, một chút tự ý thức trong trang phục không quen thuộc này, nhưng cũng có một chút tự tin hơn. Cô thấy mừng vì cô đã mặc nó, bởi vì Ali đã chọn một nhà hàng đặc biệt."Người kia chưa đến, thưa bà. Tôi có thể mang cho bà đồ uống tại quầy rượu, hay tôi sẽ hướng dẫn bà đến bàn luôn ạ?"Leyla liếc nhìn về phía quầy rượu, đỗ được đánh bóng và những cái ly thủy tinh đặc sắc, nhưng nó đã bị thống trị bởi một người phụ nữ ăn mặc kỳ lạ với một cái mũ rộng vành mềm và bất đồng với cái kính mát khổng lồ che chắn khuôn mặt. Có lẽ là một nữ diễn viên, Leyla nghĩ; nhưng chắc chắn có một cái gì đó rất quen thuộc về cô ta.
"Đến bàn, làm ơn", cô nói, và theo sau người phục vụ vào bên trong. Người phụ nữ với cái mũ rộng vành đã quay sang quan sát cô trong khi cô đi vào.
Tala đã chờ đợi trong đau đớn và vô ích gì về bất cứ dấu hiệu nào Leyla đã nhận được bài thơ hay không, và sau đó, nửa tiếng trước khi cô phải đi, cô bắt đầu thay quần áo. Cô đã không có bất kì ý nghĩ gì về việc tại sao Ali lại khăng khăng mời cô đi ăn tối, nhưng cô mơ hồ hiểu rằng mình phải làm gì đó với đôi mắt hoang dã của mình, xuất hiện ướt nhẹp vì cơn mưa và đột ngột biến mất trong bữa tối hôm nọ. Cô phải tạo một sự nỗ lực để ăn mặc chỉnh tề một chút, một phần cũng bởi vì cái nơi mà cậu ấy đặt chỗ là một nơi rất tốt, nhưng quan trọng nhất là cam đoan với cậu ấy là không có việc gì không ổn với mình.
Cô đã không ngạc nhiên lắm khi mà người phục vụ nói cho cô biết là người cùng ăn tối với mình đã đến và đang chờ đợi — cậu ấy có thói quen đến sớm và cô đã đánh giá cao điều đó ở cậu ta — rằng cậu ta sẽ chấp nhận chờ đợi hơn là để ai đó phải chờ mình. Cô liếc nhìn về phía cái quầy rượu cũ sang trọng mà cô đi ngang qua, và thấy ánh mắt của một người phụ nữ lạ trong cái kính mát to đùng (vào ban đêm!) và một cái mũ to theo sau cô khi cô bước qua. Tala giũ sạch sự ngượng ngùng của bản thân vào thời điểm đó và theo sau người phục vụ đến bàn tiệc.
Leyla chọn thời điểm đó để mở cái khăn ăn, mà dường như nó đã được xếp bởi một chuyên gia nghệ thuật xếp giấy Nhật Bản, và đã không nhận thấy người phục vụ đang dẫn ai đó đến bàn của mình cho đến khi cô ngước lên và thấy Tala đang đứng trước cô. Cô chớp mắt, ngạc nhiên, và đã thấy hình ảnh bối rối của mình phản chiếu trên gương mặt Tala.
"Chị nghĩ chúng ta đã bị sắp đặt", Tala ngập ngừng chào hỏi.
"Dường như là như thế".
Cái ghế đã được giữ cho cô, và ngừng lại mà sau đó, không có một cảm giác về một sự giả định nào, Tala ngồi xuống."Quí ông gửi lời rất lấy làm tiếc, thưa quí bà", người phục vụ nói và đưa cho họ thực đơn. "Nhưng ông ấy hi vọng quí vị một buổi tối vui vẻ với lời mời của ông ấy".
Tala đột nhiên thấy ấm áp, mặt cô đầy vẻ phấn khởi, và cô với tay lấy cái chai nước đang được đặt trong cái xô đựng đá bên cạnh họ. Sau khi nhấp một ngụm, cô nhìn Leyla.
"Em trông thật tuyệt vời", cô nói.
"Chị cũng vậy".
"Chị biết", Tala trơ tráo trả lời. và Leyla bật cười. Hít một hơi, Tala mỉm cười và thấy có một chút khuây khỏa.
Ở phía ngoài quầy rượu, người phụ nữ trẻ xinh đẹp trong cái nón to và mắt kính mát trả tiền cho thức uống của mình, và có một cái sự ghi nhớ đanh thép rằng sẽ không bao giờ gọi món martini dưa hấu một lần nữa, và rời khỏi.
Leyla biết rằng không có cách nào cô có thể tạo một cuộc nói chuyện nhỏ trong một thời gian dài, nhưng cô ngạc nhiên ngay chính bản thân mình, khi trong suốt sự ngừng lại đầu tiên của cuộc trò chuyện bắt đầu cô đã hỏi Tala chồng chị ấy như thế nào.
"Chị đâu có chồng đâu", là câu trả lời.
Leyla cố gắng để nhìn một cách ngạc nhiên (điều này không có khó, trong khi cái tin tức này đã kéo cô trở lại), nhưng cô cũng cố gắng kiềm chế cái phản ứng tự nhiên của mình, là cười lớn và đấm một cách phấn khích vào trong không khí. Với vẻ nghiêm trang trầm lặng, mà cô cố gắng đạt được bằng cách nhìn vào cái dĩa bơ, cô chờ đợi để Tala giải thích.
"Chị đã hủy đám cưới. Một ngày trước khi đám cưới diễn ra", Tala nói.
Rõ ràng là cái điệu bộ ấn tượng đó xứng đáng với một vài câu trả lời.
"Điều đó chác hẳn phải rất khó khăn", Leyla thừa nhận.
"Nó là điều khó khăn thứ hai mà chị đã từng phải làm", Tala nói, đôi mắt cô nhìn chăm chú vào mắt Leyla. Và bây giờ Leyla đã đỏ mặt, vì cô có thể suy đoán được ý của Tala, nhưng không phải cô có ý định để cho nó đi dễ dàng mà không hỏi thêm gì.
"Vậy điều đầu tiên là gì?"
Tala quay đi và mỉm cười, sau đó lại nhìn vào Leyla.
"Rời bỏ em và quay trở lại Jordan".
Leyla cười. Lấy cái ly thủy tinh của mình, và cô nhấp một ngụm rượu. Hương vị của rượu lan nhẹ trên đầu lưỡi cô và làm cho choáng váng một chút. Không kể nó là lần đầu tiên cô uống rượu, cũng không thể chỉ đổ lỗi cho rượu vì cô bị chóng mặt.
Đưa cho người tài xế taxi một món tiền tip lớn, người phụ nữ trong cái nón rộng vành theo cách riêng của mình để đi qua cái đám đông uống rượu sau giờ làm trên đường, và vào trong một quán bar ồn ào hơn nơi mà tiếng nhạc nền dộng mạnh khi cô nhảy điệu simmi qua bên kia căn phòng, dừng lại với một cử động lạc quan trước Ali. Anh ấy trông có vẻ mệt mỏi một chút và hơi căng thẳng, cô nhận ra điều đó, và như là anh ấy đang chờ đợi được một lúc rồi. Nhanh chóng, Yasmin cởi bỏ cái kính mát và mũ của mình ra.
"Ây chà, anh rất vui mừng khi thấy em thật kín đáo", Ali nhận xét.
Yasmin khúc khích cười và lắc tóc mình rớt xuống, thứ mà đã bị giấu dưới cái mũ, và quan sát trong khi anh ấy đổ cho cô một ít rượu.
"Và? Mọi chuyện thế nào?" anh ấy hỏi một cách gấp gáp.
"Ánh mắt họ nhìn nhau", Yasmin nói, tạm dừng để thêm hiệu ứng ấn tượng. "Một nụ cười thật nhanh trên miệng Tala. Trong vô thức, Leyla liếm môi của mình... Và nó kết thúc".
Ali nhăn mặt và làm rơi phần đồ uống của mình xuống. "Em biết không, anh vẫn đang vận dụng cái ý tưởng này đấy", anh nói với cô.
"Liệu nó có giúp gì không nếu em vẽ cho anh một cái sơ đồ?"
"Chắc chắn là không rồi", Ali nhanh chóng trả lời. "Nhưng mà nó sẽ có ích — một chút — nếu như em đi ăn tối với anh bây giờ".
"Anh không muốn ở một mình để nghiền ngẫm về Leyla hả?", cô hỏi, cố gắng để tỏ ra thấu hiểu. Vì cô thích anh ấy, anh ấy vui tính và thông minh và tử tế. Liệu có bao nhiêu đàn ông có thể sắp đặt cho bạn gái của mình đến với người bạn thân nhất của họ chứ? Bây giờ anh ấy đang nhìn cô, thật chu đáo, và nó cảm giác lâu một chút trước khi anh ấy trả lời, nhưng khi anh đã trả lời, cô nhận ra rằng anh ấy thật sự có ý muốn nói như thế.
"Nó không phải vậy đâu", anh nói. "Anh chỉ muốn đi ăn tối với em. Thế thôi. Anh biết rằng em cũng phản đối điều đó vì em rõ ràng yêu chị mình rất nhiều, và em làm món salad Hi Lạp thật tuyệt vời..."
Yasmin mỉm cười.
"Chị không thể tin được là cuốn sách của em đã được xuất bản", Tala nói. "Ý chị là, dĩ nhiên là chị tin điều ấy, nó chỉ là..."
Để lời nói bị cuốn lưu loát vào trong cái lưỡi của chính mình, Tala với đưa tay mình đến chỗ tay Leyla và siết nhẹ nó. Một sự biểu hiện của niềm tự hào, sự thích thú của cô. Và bây giờ khi tay họ nắm lấy nhau, nó cảm giác tuyệt vời đến mức không thể nào có thể phá vỡ được. Nhẹ nhàng, và hờ hững nhất có thể, Tala nắm lấy những ngón tay thon dài, nhưng chỉ sau một lúc, Leyla đã nhẹ nhàng kéo nó ra. Tala chạm vào tóc mình, ý thức được rằng mình đã bị từ chối và thay đổi chủ đề.
"Bạn gái của em khỏe không?"
"Jennifer hả?"
Tala hắng giọng. "Chẳng lẽ em có nhiều hơn?"
"Không", Leyla mỉm cười. "Cô ấy khỏe. Cảm ơn chị đã hỏi thăm".
"Em có yêu cô ấy không Leyla?"
Tala thấy Leyla ngồi lại một chút, có lẽ bởi vì bây giờ bản thân cô đang hướng đến phía trước, một cách nghiêm túc, gặng hỏi, như thể cô gái này đang nợ cô bất kỳ những lời giải thích nào trong khi cô ấy rõ ràng không có.
"Có những điều em yêu về cô ấy".
Bây giờ Tala ngồi lại, sự chua chát khi bị đánh bởi những lời nói riêng của mình về Hani đã làm cho cô mất thăng bằng. Tình cờ, cô liếc nhìn phía bàn bên cạnh, theo dõi những bước chân của người phục vụ đi ngang qua, lắng nghe tiếng cười nhẹ nhàng, một cách lịch sự phát ra từ cái bàn đằng sau cô.
"Và điều đó có đủ cho em không?", cô nhẹ nhàng hỏi. Bây giờ cô nhìn vào mắt Leyla, không để cho chúng có thời gian đi chuyển đi chỗ khác hay nhắm lại. Leyla lắc đầu, lặng thinh, và Tala thấy rằng em ấy suýt bật khóc. Nhẹ nhàng, cô với tay để chạm vào Leyla, má, cánh tay của em ấy, bất cứ thứ gì mà có thể dỗ dành em ấy, làm em ấy dễ chịu, nhưng có một vài thứ không thể xác định được ngắt quãng cô gái ngồi đối diện. Em ấy lùi lại, và Tala thấy trong lúc đó, có một sự kiên quyết mới trong đôi mắt đen trong trẻo của em ấy.
"Chuyện gì thế?" Tala hỏi.
"Chị đã nói với bố mẹ chị lý do mà chị hủy bỏ đám cưới chưa?"
Tala thấy một cái lỗ lù lù hiện ra và cô đang nhảy múa xung quanh nó. "Chị nói với họ là nó sẽ không công bằng với Hani".
"Chị có nói với họ tại sao không?"
Nhu cầu của sự nhấn mạnh, sự bướng bỉnh đã đẩy những điều mà em ấy không thể hiểu được ngay lập tức đâm vào Tala. Bị kích thích, cô đã đẩy dĩa thức ăn của mình ra xa một chút.
"Này, Leyla, em không hiểu được. Trung Đông là nơi không hề sẵn sàng khoan nhượng. Và cha mẹ của chị có địa vị cao trong cái xã hội đó, và cái văn hóa đó không thể nào thay đổi được..."
"Cho đến khi mà con người không dám nói ra sự thật là họ là ai, thì nó sẽ không bao giờ thay đổi".
Tala dựa người về phía trước. "Leyla, chị yêu em. Nhưng tại sao điều đó lại liên quan đến những người khác? Thậm chí là gia đình chị?"
Leyla có một câu trả lời rất hay cho điều này, nhưng nó tạm thời đã bị biến mất, cô đã cố gắng bù lại được từ việc nghe Tala nói ra ba từ mà cô đã nhận ra rằng cô đã chờ đợi được nghe nó quá lâu rồi. Cô đã kinh ngạc như thế nào với ba từ xưa như trái đất, nhàm chán, và hầu như chắc chắn đơn giản là đã được sử dụng quá nhiều, kết hợp với nhau bởi đúng người và đúng thời điểm, có thể làm thay đổi thế giới của cô. Tuy nhiên, Tala không cảm thấy mình đủ năng lực để giải thích cho cảm giác đó, tình yêu đó, tới bất kì ai khác. Nó sẽ vẫn còn bị che giấu, bị cấm và có vẻ không thật.
"Em không muốn nói dối về người mà em đang ở chung và tại sao em ở với họ", Leyla nói. "Em không muốn chị là người yêu của em ở nhà và là "người bạn" ở tất cả những nơi khác. Em không thể nào sống như thế".
Cô thấy Tala quay đi, trượt ra khỏi cái nhìn của cô, và mong ước rằng cuộc trò chuyện này sẽ không xảy ra.
"Chị biết không, chị đã từng nói với em một lần là hãy thả lỏng bản thân mình nhiều hơn", Leyla lặng lẽ nói. "Và bây giờ em đang muốn nói với chị điều tương tự".
Tala đang cố gắng để nghĩ đến một câu trả lời, hay thứ gì đó mà có thể sẽ giải thích được tại sao cô không thể làm được cái điều mà Leyla đang mong đợi, thứ gì đó có thể làm cho em ấy hiểu rằng chỉ cần yêu nhau và ở cùng nhau là đủ rồi, nhưng cô nhận ra với sự hoài nghi là nó đã quá trễ. Leyla đang đứng dậy, thu thập túi xách và đồ của em ấy, và em ấy đang bỏ đi.
"Đừng..." Tala thì thầm, và Leyla dừng bên cạnh ghế của cô và đặt môi mình lên tóc cô cho một nụ hôn mà nó có cảm giác van nài và là giọt nước tràn ly. Sau đó em ây xoay người và đi khỏi nhà hàng, rời bỏ Tala lênh đênh trong một bể axit của sốc và cay đắng tiếc nuối.
Vào thời gian đó, cô đã nghĩ rằng cô sẽ gọi cho Ali và trao đổi cái kế hoạch của cô với anh ta hẳn sẽ rất là vui. Cô thích anh ấy, anh ấy có giác quan rất tốt về con người, và một phần của sự thích thú của cô là cái kết quả choáng váng của cái mà cô muốn kể cho anh. Nhưng khi cô vừa nghe giọng của anh, cô đã thấy một con sóng ồ ạt của sự yêu mến, kết hợp với chỉ một chút tội nghiệp, và cô đã muốn không chỉ thổ lộ nó ra.
"Cái mà em đang cố gắng để nói", cô bắt đầu một lần nữa "là tình yêu là một điều kì lạ. Đôi khi nó nảy nở nơi mà anh ít mong đợi nhất. Anh không thể kiểm soát nó. Và em nghĩ anh chỉ việc hành động với nó. Khuyến khích nó".
Ở đầu dây bên kia ngập ngừng một lúc lâu, trong khi đó Yasmin kẹp điện thoại trên vài và bắt đầu trở lại với việc nhào bột.
"Em yêu anh hả?" Ali hỏi, và cô có thể nghe tiếng cười và hình dung nó trên gương mặt anh, nhưng cũng là sự nhầm nhẫn trong cái giọng điệu của anh ấy.
"Ây chà, anh thật là dễ thương, nhưng điều này không phải nói về em đâu", Yasmin khô khan nói. "Em muốn làm cho Tala và Leyla ở cùng nhau và em muốn anh giúp em".
"Nhưng tại sao?"
"Tại sao cái gì chứ?" cô hỏi, cố gắng trở buộc thêm một chút ít kiên nhẫn vào trong giọng điệu của mình khi cô bỏ bột nhào vào trong máy làm mì sợi.
"Tại sao em muốn làm cho họ ở cùng nhau? Có một đêm anh đã đề nghị điều đó, và Tala dường như không có hứng thú cho lắm... Thực tế là, nó có cảm giác như là cô ấy muốn tránh xa Leyla vì một lý do nào đó. Mà anh cũng chẳng biết vì sao nữa."
Yasmin thở dài. "Nghe này, anh đã bao giờ xem chương trình ti vi "The L Word" chưa?"
"Chưa, nhưng mà em đã nói là không được nói chuyện theo cái kiểu bí ẩn đấy rồi cơ mà?" Ali hỏi lại.
Yasmin hít một hơi và để cho những từ ngữ tiếp theo của mình rơi ra ngoài trong một tin. "Họ đang yêu nhau".
"Ai?"
"Yasmin đảo đôi mắt của mình vào cái bánh bao chưa cắt của mình. "Leyla và Tala".
Cô chờ đợi. Rõ ràng, cuối cùng anh ta cũng đã hiểu ra, bởi vì chẳng có thêm cái âm thanh nào từ Ali, chỉ có cái nên tiếng ồn của điện thoại anh ấy.
"Ali, em..."
"Anh sẽ gọi lại cho em sau", anh ngắt lời cô một cách đơn giản và gác máy.
Khi Leyla xoay người và bước đi khỏi Tala vào buổi chiều của buổi thuyết trình, cô đã thấy một cảm giác khuây khỏa dù ngắn ngủi rằng cô đã có sự che chở của Jennifer nắm lấy tay cô, và cô có thể cho Tala thấy cái cách mà cô tiếp tục bước tiếp cuộc đời mình, rằng cô đã không để cho đám cưới của Tala ảnh hưởng đến mình. Có một thứ còn hơn cả niềm kiêu hãnh, cô phải thừa nhận nó, trong việc chứng minh rằng, ít ra cô cũng đã rất thành thật về con người thật của mình. Nhưng cả hai niềm kiêu hãnh và sự khuây khỏa đã gộp tất cả lại quá nhanh bên dưới một cảm giác rất nặng nề và cô đã nói một lời xin lỗi về việc mình cảm thấy không khỏe để tránh đi cái đề nghị đến căn hộ của Jennifer. Cô không thể nghĩ về Jennifer bây giờ, và cô đã không muốn khuyến khích một sự thân thuộc mà sẽ cho phép cô nhắm mắt và hình dung Tala trong khi cô ấy với một người khác.
Và vì vậy ba ngày qua cô đã ở nhà, ngoại trừ những giờ làm việc ở văn phòng, nơi cô đã ít đến hơn trong khi chuẩn bị cho việc xuất bản sách của mình. Cái ý tưởng của cuốn sách đã làm cô hồi hộp nhưng cô đã nhận ra rằng cái tiếng ậm ừ thấp của tình trạng phấn khích mà đã run lên liên tục trong cơ thể của mình đã một cách nào đó liên quan đến Tala, vì cô đã nhìn thấy chị ấy, và sự va chạm của bàn tay chị ấy trên tay cô, và ngửi được hương thơm trên người chị ấy mà cô đã quên mất.
Trong cái áo choàng, Leyla bước vào nhà bếp, đi ngang qua Yasmin, người đang làm cái gì đó kì cục trong cái tô đầy tôm đỏ, và đi qua cái phòng giặt đồ nhỏ, nơi mà mẹ cô đang dùng một cái bàn ủi nóng trên áo sơ mi của cha cô. Cái phòng được ấm lên, với những lọn hơi nước xung quanh khung cửa sổ, và cái ánh sáng chào đón đã từ từ đẩy hoàng hôn lùi ra bên ngoài.
Maya nhìn lên và với tay lấy cái áo đầm màu đen mà Leyla đang cầm trên tay.
"Mẹ có thể ủi nó cho con", bà nói. "Con đã không mặc áo đầm nhiều thế kỷ nay rồi".
"Con đi ra ngoài".
"Đi với ai thế?" Maya hỏi một cách tự động, và sau đó lập tức hối tiếc về câu hỏi. Bà đã tự đặt một điều là không bao giờ hỏi những thứ như vậy từ sự phát hiện bất hạnh của Leyla, bởi vì nếu như bà không hỏi, bà sẽ không phải tìm thấy những thứ mà bà sẽ không muốn biết. Nhưng ở đây, bị ru ngủ vào trong sự ấm áp và nhịp điệu chậm chạp của cái bàn ủi, bà đã hạ xuống trạng thái cảnh giác và đã quên mất. Bà để mắt mình nhìn xuống lớp vải trước mặt mình.
"Ali mời con đi ăn tối với ảnh", Leyla trả lời.
Maya ngước lên, cực kỳ tỉnh táo. Đây là một tin mới.
"Nó là một đứa dễ thương", bà bắt đầu.
"Mẹ à, anh ấy chỉ là một người bạn thôi."
Maya ngăn cái lưỡi mình khỏi việc thốt ra cái lòng tin của bà là một tình bạn tốt là tất cả những gì mà một cuộc hôn nhân dựa trên đó, và quay trở lại để chắc chắn rằng cái áo đầm đã được ủi một cách hoàn hảo. Có lẽ nếu như thằng bé thực thấy nó ăn mặc như một cô gái, Maya nghĩ, Ali sẽ quét sạch đi nhưng gì dưới chân con bé, và cũng như quét sạch đi toàn bộ giai đoạn đáng tiếc này trong cuộc đời Leyla. Bà đưa Leyla cái áo đầm và vuốt lên trên nó, xoay vòng tròn quanh nó tán thành. Maya mỉm cười.
Yasmin xuất hiện ngay cánh cửa, những cái chìa khóa xe treo lủng lẳng trên tay, và thốt ra một tiếng chó sói hú nho nhỏ cho sự xuất hiện của chị mình.
"Chị nên mặc cái áo đó cho Gay Pride", cô khuyên Leyla, nhưng cái chính là cho lợi ích của mẹ họ. "Họ sẽ ăn sống chị cho coi".
"Chị con sẽ đi ăn tối với Ali", Maya giãy nãy.
"Ồ, con rất vui mừng", Yasmin cười khúc khích. "Anh ấy là một chàng trai tốt..."
"Con đi đâu đó?" Maya gặng hỏi.
"Con đi ra ngoài", Yasmin trả lời một cách hữu ý.
Maya tỏ ý khinh bỉ vào cái thiếu của chi tiết, thiếu sự tôn trọng, sau đó bà tắt bàn ủi và đuổi theo chân Leyla và Yasmin ra khỏi cửa và theo chúng vào trong nhà bếp nơi mà một cái nồi nước khổng lồ đang được nấu, bốc hơi nước khắp căn phòng.
"Con đã làm cho mẹ và bố mì sợi tại gia với tôm cho bữa tối rồi đó", Yasmin giải thích.
"Nếu như mẹ muốn đi tắm hơi, mẹ có thể tham gia vào câu lạc bộ sức khỏe mà", Maya chán chường nói và quay đi, sẵn sàng đối mặt với sự ăn miếng trả miếng không thể tránh khỏi của Yasmin, nhưng chỉ thấy con út của bà đang đối xử với bà với một sự tôn trọng mới.
"Điều đó vui đó mẹ".
"Ai đó đang trả lời ở cửa", Maya thông báo, vì chuông cửa đang reo lên, nhưng hai đứa con gái của bà như bị điếc bởi những thứ hấp dẫn mà họ đang trình diễn. Yasmin tuân lệnh, và quay trở lại với một cái hộp lớn, dài và đưa nó cho Leyla.
Leyla đã đứng lúng túng gần cái bếp lò trong những cái nếp gấp mềm mại của cái áo đầm đen với mẹ và em gái đang quan sát và rón rén mở cái nắp hộp ra, để lộ một bó hoa đầy hoa hồng có cuống dài màu đỏ. Ngay trên đầu đặt một phong bì mà tên của cô đã được ghi trên đó với một màu mực xanh đậm.
"Ali?" Maya thở ra.
"Jennifer?" Yasmin gợi ý.
"Tala", Leyla thì thầm.
Tất cả bọn họ nhìn nhau, mỗi người xấu hổ theo một cách riêng, sau đó Maya quay đi đun trà, Yasmin rời đi để ra ngoài, và Leyla cầm món quà của mình lên lầu.
Trong nơi trốn tránh ở phòng riêng của mình, Leyla mở đèn lên và ngồi xuống để mở thư ra. Một tờ giấy mỏng, hơi cứng xuất hiện, mỏng manh và thanh tú như cánh hoa, nhưng không có thư ở đó, không có lời giới thiệu và chữ ký, chỉ có một bài thơ:
Every night I empty my heart, but by morning it's full again.(Vào mỗi đêm tôi làm cho trái tim mình trống rỗng, nhưng chỉ sáng hôm sau nó lại đầy ắp)Slow droplets of you seep in through the night's soft caress.(Những giọt nhỏ chậm chạp của em xuyên qua sự vuốt ve nhẹ nhàng của đêm tối)At dawn, I overflow with thoughts of us,(Lúc bình minh, tôi tràn ngập với những suy nghĩ về chúng ta,)An aching pleasure that gives me no respite.(Cái ước mơ đau đớn mà đã làm cho tôi không có thời gian để nghỉ ngơi)Love cannot be contained, the neat packaging of desire(Tình yêu không thể bị kìm nén, ham muốn không thể gói ghém tài tình)Splits asunder, spilling crimson through my days.(Màu đỏ thẩm chia thành từng mảnh, và tràn ngập những ngày của tôi)Long, languishing days that are now bruised tender with yearning(Những ngày dài hao mòn mà bây giờ đã nhẹ nhàng đau đớn với sự khao khát)Spent searching for a fingerprint, a scent, a breath you left behind.(Đã dành thời gian để tìm kiếm một dấu vân tay, một mùi hương, một hơi thở mà em đã để lại phía sau)Leyla chùi đi nước mắt mà bây giờ đã đong đầy trên đôi hàng mi. Cô ghét Tala vì đã làm điều này với cô — cho cô biết rằng Tala là người đã ngồi xuống và sáng tác ra bài thơ đó, người đã viết tay và làm cho nó thật thanh nhã chỉ riêng cho mình cô. Nhưng tại sao? Nó đã quá trễ, quá trễ rồi. Leyla xếp bài thơ nhẹ nhàng dọc theo những nếp gấp tinh tế của tờ giấy và nhét nó dưới gối của mình. Sau đó cô nhìn vào những bông hoa, màu đỏ thẫm táo bạo và tinh tế nhẹ nhàng với màu hồng xung quanh viềng hộp, một dấu hiệu của một vẻ đẹp hoàn hảo và một tình yêu hoàn hảo. Với một sự thúc đẩy, cô lấy cái nắp hộp và đóng chúng lại, sẵn sàng bỏ đi, vì chúng đại diện cho một thế giới mà thực sự không có hiện hữu, và cô không muốn sự nhắc nhở đó quá gần mình.
"Đã đặt chỗ cho Ali, lúc bảy giờ ba mươi".
Leyla tập trung bản thân mình trong khi người phục vụ tra cứu cuốn sách của mình. Lái xe vào London đã cho cô thời gian để tỉnh táo lại một chút, và bây giờ cô thấy mình mạnh mẽ hơn, một chút tự ý thức trong trang phục không quen thuộc này, nhưng cũng có một chút tự tin hơn. Cô thấy mừng vì cô đã mặc nó, bởi vì Ali đã chọn một nhà hàng đặc biệt."Người kia chưa đến, thưa bà. Tôi có thể mang cho bà đồ uống tại quầy rượu, hay tôi sẽ hướng dẫn bà đến bàn luôn ạ?"Leyla liếc nhìn về phía quầy rượu, đỗ được đánh bóng và những cái ly thủy tinh đặc sắc, nhưng nó đã bị thống trị bởi một người phụ nữ ăn mặc kỳ lạ với một cái mũ rộng vành mềm và bất đồng với cái kính mát khổng lồ che chắn khuôn mặt. Có lẽ là một nữ diễn viên, Leyla nghĩ; nhưng chắc chắn có một cái gì đó rất quen thuộc về cô ta.
"Đến bàn, làm ơn", cô nói, và theo sau người phục vụ vào bên trong. Người phụ nữ với cái mũ rộng vành đã quay sang quan sát cô trong khi cô đi vào.
Tala đã chờ đợi trong đau đớn và vô ích gì về bất cứ dấu hiệu nào Leyla đã nhận được bài thơ hay không, và sau đó, nửa tiếng trước khi cô phải đi, cô bắt đầu thay quần áo. Cô đã không có bất kì ý nghĩ gì về việc tại sao Ali lại khăng khăng mời cô đi ăn tối, nhưng cô mơ hồ hiểu rằng mình phải làm gì đó với đôi mắt hoang dã của mình, xuất hiện ướt nhẹp vì cơn mưa và đột ngột biến mất trong bữa tối hôm nọ. Cô phải tạo một sự nỗ lực để ăn mặc chỉnh tề một chút, một phần cũng bởi vì cái nơi mà cậu ấy đặt chỗ là một nơi rất tốt, nhưng quan trọng nhất là cam đoan với cậu ấy là không có việc gì không ổn với mình.
Cô đã không ngạc nhiên lắm khi mà người phục vụ nói cho cô biết là người cùng ăn tối với mình đã đến và đang chờ đợi — cậu ấy có thói quen đến sớm và cô đã đánh giá cao điều đó ở cậu ta — rằng cậu ta sẽ chấp nhận chờ đợi hơn là để ai đó phải chờ mình. Cô liếc nhìn về phía cái quầy rượu cũ sang trọng mà cô đi ngang qua, và thấy ánh mắt của một người phụ nữ lạ trong cái kính mát to đùng (vào ban đêm!) và một cái mũ to theo sau cô khi cô bước qua. Tala giũ sạch sự ngượng ngùng của bản thân vào thời điểm đó và theo sau người phục vụ đến bàn tiệc.
Leyla chọn thời điểm đó để mở cái khăn ăn, mà dường như nó đã được xếp bởi một chuyên gia nghệ thuật xếp giấy Nhật Bản, và đã không nhận thấy người phục vụ đang dẫn ai đó đến bàn của mình cho đến khi cô ngước lên và thấy Tala đang đứng trước cô. Cô chớp mắt, ngạc nhiên, và đã thấy hình ảnh bối rối của mình phản chiếu trên gương mặt Tala.
"Chị nghĩ chúng ta đã bị sắp đặt", Tala ngập ngừng chào hỏi.
"Dường như là như thế".
Cái ghế đã được giữ cho cô, và ngừng lại mà sau đó, không có một cảm giác về một sự giả định nào, Tala ngồi xuống."Quí ông gửi lời rất lấy làm tiếc, thưa quí bà", người phục vụ nói và đưa cho họ thực đơn. "Nhưng ông ấy hi vọng quí vị một buổi tối vui vẻ với lời mời của ông ấy".
Tala đột nhiên thấy ấm áp, mặt cô đầy vẻ phấn khởi, và cô với tay lấy cái chai nước đang được đặt trong cái xô đựng đá bên cạnh họ. Sau khi nhấp một ngụm, cô nhìn Leyla.
"Em trông thật tuyệt vời", cô nói.
"Chị cũng vậy".
"Chị biết", Tala trơ tráo trả lời. và Leyla bật cười. Hít một hơi, Tala mỉm cười và thấy có một chút khuây khỏa.
Ở phía ngoài quầy rượu, người phụ nữ trẻ xinh đẹp trong cái nón to và mắt kính mát trả tiền cho thức uống của mình, và có một cái sự ghi nhớ đanh thép rằng sẽ không bao giờ gọi món martini dưa hấu một lần nữa, và rời khỏi.
Leyla biết rằng không có cách nào cô có thể tạo một cuộc nói chuyện nhỏ trong một thời gian dài, nhưng cô ngạc nhiên ngay chính bản thân mình, khi trong suốt sự ngừng lại đầu tiên của cuộc trò chuyện bắt đầu cô đã hỏi Tala chồng chị ấy như thế nào.
"Chị đâu có chồng đâu", là câu trả lời.
Leyla cố gắng để nhìn một cách ngạc nhiên (điều này không có khó, trong khi cái tin tức này đã kéo cô trở lại), nhưng cô cũng cố gắng kiềm chế cái phản ứng tự nhiên của mình, là cười lớn và đấm một cách phấn khích vào trong không khí. Với vẻ nghiêm trang trầm lặng, mà cô cố gắng đạt được bằng cách nhìn vào cái dĩa bơ, cô chờ đợi để Tala giải thích.
"Chị đã hủy đám cưới. Một ngày trước khi đám cưới diễn ra", Tala nói.
Rõ ràng là cái điệu bộ ấn tượng đó xứng đáng với một vài câu trả lời.
"Điều đó chác hẳn phải rất khó khăn", Leyla thừa nhận.
"Nó là điều khó khăn thứ hai mà chị đã từng phải làm", Tala nói, đôi mắt cô nhìn chăm chú vào mắt Leyla. Và bây giờ Leyla đã đỏ mặt, vì cô có thể suy đoán được ý của Tala, nhưng không phải cô có ý định để cho nó đi dễ dàng mà không hỏi thêm gì.
"Vậy điều đầu tiên là gì?"
Tala quay đi và mỉm cười, sau đó lại nhìn vào Leyla.
"Rời bỏ em và quay trở lại Jordan".
Leyla cười. Lấy cái ly thủy tinh của mình, và cô nhấp một ngụm rượu. Hương vị của rượu lan nhẹ trên đầu lưỡi cô và làm cho choáng váng một chút. Không kể nó là lần đầu tiên cô uống rượu, cũng không thể chỉ đổ lỗi cho rượu vì cô bị chóng mặt.
Đưa cho người tài xế taxi một món tiền tip lớn, người phụ nữ trong cái nón rộng vành theo cách riêng của mình để đi qua cái đám đông uống rượu sau giờ làm trên đường, và vào trong một quán bar ồn ào hơn nơi mà tiếng nhạc nền dộng mạnh khi cô nhảy điệu simmi qua bên kia căn phòng, dừng lại với một cử động lạc quan trước Ali. Anh ấy trông có vẻ mệt mỏi một chút và hơi căng thẳng, cô nhận ra điều đó, và như là anh ấy đang chờ đợi được một lúc rồi. Nhanh chóng, Yasmin cởi bỏ cái kính mát và mũ của mình ra.
"Ây chà, anh rất vui mừng khi thấy em thật kín đáo", Ali nhận xét.
Yasmin khúc khích cười và lắc tóc mình rớt xuống, thứ mà đã bị giấu dưới cái mũ, và quan sát trong khi anh ấy đổ cho cô một ít rượu.
"Và? Mọi chuyện thế nào?" anh ấy hỏi một cách gấp gáp.
"Ánh mắt họ nhìn nhau", Yasmin nói, tạm dừng để thêm hiệu ứng ấn tượng. "Một nụ cười thật nhanh trên miệng Tala. Trong vô thức, Leyla liếm môi của mình... Và nó kết thúc".
Ali nhăn mặt và làm rơi phần đồ uống của mình xuống. "Em biết không, anh vẫn đang vận dụng cái ý tưởng này đấy", anh nói với cô.
"Liệu nó có giúp gì không nếu em vẽ cho anh một cái sơ đồ?"
"Chắc chắn là không rồi", Ali nhanh chóng trả lời. "Nhưng mà nó sẽ có ích — một chút — nếu như em đi ăn tối với anh bây giờ".
"Anh không muốn ở một mình để nghiền ngẫm về Leyla hả?", cô hỏi, cố gắng để tỏ ra thấu hiểu. Vì cô thích anh ấy, anh ấy vui tính và thông minh và tử tế. Liệu có bao nhiêu đàn ông có thể sắp đặt cho bạn gái của mình đến với người bạn thân nhất của họ chứ? Bây giờ anh ấy đang nhìn cô, thật chu đáo, và nó cảm giác lâu một chút trước khi anh ấy trả lời, nhưng khi anh đã trả lời, cô nhận ra rằng anh ấy thật sự có ý muốn nói như thế.
"Nó không phải vậy đâu", anh nói. "Anh chỉ muốn đi ăn tối với em. Thế thôi. Anh biết rằng em cũng phản đối điều đó vì em rõ ràng yêu chị mình rất nhiều, và em làm món salad Hi Lạp thật tuyệt vời..."
Yasmin mỉm cười.
"Chị không thể tin được là cuốn sách của em đã được xuất bản", Tala nói. "Ý chị là, dĩ nhiên là chị tin điều ấy, nó chỉ là..."
Để lời nói bị cuốn lưu loát vào trong cái lưỡi của chính mình, Tala với đưa tay mình đến chỗ tay Leyla và siết nhẹ nó. Một sự biểu hiện của niềm tự hào, sự thích thú của cô. Và bây giờ khi tay họ nắm lấy nhau, nó cảm giác tuyệt vời đến mức không thể nào có thể phá vỡ được. Nhẹ nhàng, và hờ hững nhất có thể, Tala nắm lấy những ngón tay thon dài, nhưng chỉ sau một lúc, Leyla đã nhẹ nhàng kéo nó ra. Tala chạm vào tóc mình, ý thức được rằng mình đã bị từ chối và thay đổi chủ đề.
"Bạn gái của em khỏe không?"
"Jennifer hả?"
Tala hắng giọng. "Chẳng lẽ em có nhiều hơn?"
"Không", Leyla mỉm cười. "Cô ấy khỏe. Cảm ơn chị đã hỏi thăm".
"Em có yêu cô ấy không Leyla?"
Tala thấy Leyla ngồi lại một chút, có lẽ bởi vì bây giờ bản thân cô đang hướng đến phía trước, một cách nghiêm túc, gặng hỏi, như thể cô gái này đang nợ cô bất kỳ những lời giải thích nào trong khi cô ấy rõ ràng không có.
"Có những điều em yêu về cô ấy".
Bây giờ Tala ngồi lại, sự chua chát khi bị đánh bởi những lời nói riêng của mình về Hani đã làm cho cô mất thăng bằng. Tình cờ, cô liếc nhìn phía bàn bên cạnh, theo dõi những bước chân của người phục vụ đi ngang qua, lắng nghe tiếng cười nhẹ nhàng, một cách lịch sự phát ra từ cái bàn đằng sau cô.
"Và điều đó có đủ cho em không?", cô nhẹ nhàng hỏi. Bây giờ cô nhìn vào mắt Leyla, không để cho chúng có thời gian đi chuyển đi chỗ khác hay nhắm lại. Leyla lắc đầu, lặng thinh, và Tala thấy rằng em ấy suýt bật khóc. Nhẹ nhàng, cô với tay để chạm vào Leyla, má, cánh tay của em ấy, bất cứ thứ gì mà có thể dỗ dành em ấy, làm em ấy dễ chịu, nhưng có một vài thứ không thể xác định được ngắt quãng cô gái ngồi đối diện. Em ấy lùi lại, và Tala thấy trong lúc đó, có một sự kiên quyết mới trong đôi mắt đen trong trẻo của em ấy.
"Chuyện gì thế?" Tala hỏi.
"Chị đã nói với bố mẹ chị lý do mà chị hủy bỏ đám cưới chưa?"
Tala thấy một cái lỗ lù lù hiện ra và cô đang nhảy múa xung quanh nó. "Chị nói với họ là nó sẽ không công bằng với Hani".
"Chị có nói với họ tại sao không?"
Nhu cầu của sự nhấn mạnh, sự bướng bỉnh đã đẩy những điều mà em ấy không thể hiểu được ngay lập tức đâm vào Tala. Bị kích thích, cô đã đẩy dĩa thức ăn của mình ra xa một chút.
"Này, Leyla, em không hiểu được. Trung Đông là nơi không hề sẵn sàng khoan nhượng. Và cha mẹ của chị có địa vị cao trong cái xã hội đó, và cái văn hóa đó không thể nào thay đổi được..."
"Cho đến khi mà con người không dám nói ra sự thật là họ là ai, thì nó sẽ không bao giờ thay đổi".
Tala dựa người về phía trước. "Leyla, chị yêu em. Nhưng tại sao điều đó lại liên quan đến những người khác? Thậm chí là gia đình chị?"
Leyla có một câu trả lời rất hay cho điều này, nhưng nó tạm thời đã bị biến mất, cô đã cố gắng bù lại được từ việc nghe Tala nói ra ba từ mà cô đã nhận ra rằng cô đã chờ đợi được nghe nó quá lâu rồi. Cô đã kinh ngạc như thế nào với ba từ xưa như trái đất, nhàm chán, và hầu như chắc chắn đơn giản là đã được sử dụng quá nhiều, kết hợp với nhau bởi đúng người và đúng thời điểm, có thể làm thay đổi thế giới của cô. Tuy nhiên, Tala không cảm thấy mình đủ năng lực để giải thích cho cảm giác đó, tình yêu đó, tới bất kì ai khác. Nó sẽ vẫn còn bị che giấu, bị cấm và có vẻ không thật.
"Em không muốn nói dối về người mà em đang ở chung và tại sao em ở với họ", Leyla nói. "Em không muốn chị là người yêu của em ở nhà và là "người bạn" ở tất cả những nơi khác. Em không thể nào sống như thế".
Cô thấy Tala quay đi, trượt ra khỏi cái nhìn của cô, và mong ước rằng cuộc trò chuyện này sẽ không xảy ra.
"Chị biết không, chị đã từng nói với em một lần là hãy thả lỏng bản thân mình nhiều hơn", Leyla lặng lẽ nói. "Và bây giờ em đang muốn nói với chị điều tương tự".
Tala đang cố gắng để nghĩ đến một câu trả lời, hay thứ gì đó mà có thể sẽ giải thích được tại sao cô không thể làm được cái điều mà Leyla đang mong đợi, thứ gì đó có thể làm cho em ấy hiểu rằng chỉ cần yêu nhau và ở cùng nhau là đủ rồi, nhưng cô nhận ra với sự hoài nghi là nó đã quá trễ. Leyla đang đứng dậy, thu thập túi xách và đồ của em ấy, và em ấy đang bỏ đi.
"Đừng..." Tala thì thầm, và Leyla dừng bên cạnh ghế của cô và đặt môi mình lên tóc cô cho một nụ hôn mà nó có cảm giác van nài và là giọt nước tràn ly. Sau đó em ây xoay người và đi khỏi nhà hàng, rời bỏ Tala lênh đênh trong một bể axit của sốc và cay đắng tiếc nuối.