[BH] [Tiểu Thuyết] I Can't Think Straight [Edit] - [ Hoàn ]
Chương 20
Đây là lần thứ ba Maya gọi lên cầu thang thông báo rằng bữa sáng đã được chuẩn bị ngay tức thì, và vẫn chưa nghe được câu trả lời nào từ một người trong số họ. Để mấy cái trứng đang chiên trong chảo và bước nặng nề lên năm bậc cầu thang và lắng nghe. Chồng bà đang tắm, và dĩ nhiên là đã phải chờ tiếng gọi đầu tiên của bà để thực sự có thể giằng mình ra khỏi công việc kinh doanh mới và đi tắm rửa. Yasmin đã tắm nửa tiếng trước, nhưng tất cả những gì phát ra từ phòng nó là tiếng nhạc ầm ĩ; và Leyla... ai mà biết nữa, mà có chuyện gì đang xảy ra với Leyla thế nhỉ? Có một vài thứ đã thay đổi nó từ lúc nó không làm việc với bố nó nữa để hoàn tất việc chỉnh sửa cuốn tiểu thuyết. mặc dù bà rất vui khi Leyla đã tìm được nhà xuất bản, Maya đã dự kiến là nó sẽ kết thúc việt viết lách trong một khoảng thời gian. Tất cả chỉ là ngồi trên máy vi tính và phiền muộn về từ ngữ có thể sẽ không tốt cho một người, Maya nhận thấy điều này với một sự kích thích, và mặc dù chứng minh mọi điều là đúng thì luôn mang lại sự thoải mái, sự chứng tỏ của bà luôn được so với nỗi sợ hãi - Leyla chứng tỏ đang gặp rắc rối, không hạnh phúc và luôn luôn giận dữ, và thẳng thắn mà nói Maya đã cảm thấy bà quá già và mệt mỏi để có thể đối phó với một đứa vị thành niên đang lớn quá nhanh.
Mấy quả trứng đã bị nấu quá chín khi bà quay lại và đi ngang qua cái nhà bếp rộng lớn để đặt tay lên cái chảo chiên để xử lý nó một lần nữa. Bà nhìn vào cái màu nâu sậm ở những đường viền, và cái độ chắc như cao su của mấy cái lòng đỏ làm bà nản lòng. Bỏ mấy cái trứng đi không phải là một cách giải quyết. Bà đã lớn lên với sự thiếu thốn những quả trứng, đã ăn bữa sáng của bà tại cái bàn gỗ ép trũng xuống ở Ấn Độ, và bị bao quanh bởi quá nhiều anh chị em, và một người cha luôn giữ cho mình không sai lầm vì những khoản chi tiêu ít ỏi, hàng tuần chỉ được dùng sáu quả trứng mà đang nằm trong hộp trên cái kệ phía xa trên bếp lò. Thậm chí đến bây giờ, khi nhìn thấy một cái lòng đỏ trứng tươi mềm nằm trong đĩa luôn khuấy động được lòng ham muốn trong bà và cũng như sự hoang mang về tiền bạc - cái chất lỏng màu vàng đang rỉ ra, có thể hoàn toàn không tồn tại trừ khi bà có thể nhanh chóng quét một vòng chỗ lòng đỏ tràn ra bằng bánh mì của bà và đưa cái phần lòng đỏ vừa chấm được lên miệng.
Sam đã xuống cầu thang, bậc thầy của việc tắm hai phút, và với sự thỏa mãn của Maya, Leyla đã theo sau ông. Nó nhìn có vẻ mệt mỏi, mặc dù nó đi ngủ sớm và đã ngủ được nửa ngày hơn. Nó nhìn như đang bị bọc trong cái áo đầm dài mỏng, chân trần nên trền đất lạnh của nhà bếp.
"Con sẽ bị cảm lạnh cho coi. Dép của con đâu rồi?" Maya hỏi.
"Có nước trái cây không mẹ?" Leyla hỏi.
"Có", Yasmin trả lời, và thổi phồng thêm. "Nếu như chị thích một cách cổ điển".
Leyla cười toe toét với em gái cô, người có mai tóc đang ướt vì mới tắm. Hương thơm tươi mát của nó đã cắt ngang qua cái mùi đầy gia vị nặng nề của nhà bếp.
"Em sẽ đi mua một ít trái cây tươi", Yasmin nói. "Dù sao em cũng cần một ly cà phê thích hợp".
"Nhưng không phải với mái tóc ướt như thế. Con sẽ bị viêm phổi đó", Maya chỉ bảo.
"Người ta bị viêm phổi vì vi khuẩn, chứ không phải là vì tóc ướt đâu mẹ ơi".
"Dĩ nhiên rồi, con là bác sĩ mà. Đi đi nhưng mà nếu ngày mai con nằm trong bệnh viện, thì đừng có hi vọng rằng mẹ sẽ đến thăm con."
Maya khịt mũi và xoay người lại phía bếp lò nơi mà bà chọc những quả trứng ra khỏi chảo như là chúng có thể chạy thoát nếu như bà loại bỏ mấy cái mối đe dọa từ cái thìa.
"Chị sẽ đi thăm em", Leyla vô cảm nói, trong khi Yasmin biến mất vào trong mấy cái cửa hàng. Cô lấy cái ấm đun nước và chờ đợi trong khi nhìn vào cái tấm trà mà nó đủ lớn cho năm người, nhưng lại chỉ có một túi trà trong đó. Như thường lệ, cô nghĩ nó thật dã man, mẹ cô đã định cho mọi người nhấm nháp cái thứ nhạt nhẽo này vào bữa sáng, trong khi họ ngồi trong nhà bếp đáng giá bốn mươi ngàn bảng anh và căn nhà trị giá hai triệu bảng, để tiết kiệm chi phí của mấy cái túi trà thêm. Cô với tay và thêm một ít trà vào ấm, sau đó đổ nước sôi vào. Cô đã cảm thấy bà Maya quan sát cô chỉ bằng một phần nhỏ của con mắt, và ý thức được cái cơ thể đang căng cứng của mẹ mình với sự hoang phí vừa thấy, và Leyla xoay người nhìn thằng vào bà, thách thức bà bằng cách lấy ra một muỗng đầy bụi trà từ cái túi trà rẻ tiền.
Không có lời nào được nói, và Leyla trở lại bàn ăn mà chẳng phải nghe một lời chỉ trích nào. Cô ngồi xuống và nhìn vào cái dĩa trứng lạnh, cứng ngắt của mình. Nó chính xác trông y như là trứng đồ chơi, làm bằng nhựa dẻo, và hơn cả sự tò mò, cô nghiêng người về phía trước để ngửi nó, nhưng chỉ có mùi hương đột ngột của cha cô, đang lan tỏa từ phía bên kia cái bàn ăn, tiếp xúc với lỗ mũi cô. Nó là mùi xà phòng tươi mát, trộn lẫn với mùi thơm của nước cạo râu của ông, và cái mùi keo xịt tóc vừa được dùng của ông như mắc kẹt trong cổ họng cô giống như một chất độc khô trước khi nó thình lình biến mất. Nó là mùi hương của buổi sáng, cái mùi đã cùng cô lớn lên, mà cùng làm bạn với bữa sáng của cô hàng ngàn ngày qua, và cô đột nhiên thấy biết ơn nó, và lòng biết ơn đó làm cho cổ họng cô thắt lại và đôi mắt cô đong đầy nước mắt. Cô cố nén và che giấu cảm xúc của mình - những cái cảm xúc trần trụi mới mẻ và không kiểm soát được thật đáng xấu hổ và nực cười. Cô dường như đã đi bộ lòng vòng cả ngày với những giọt nước mắt - những cảm xúc nhẹ nhàng nhất, không ngờ tới nhất cũng có thể làm cô bật khóc.
Sam nhìn lên trong lúc đang ăn, và nhận ra đôi mắt đầy nước của con gái ông. Cái cảnh tượng đầy căng thẳng trước mặt đã hoàn toàn xui khiến ông hoàn tất bữa sáng của mình trong hai lần cắn lớn. Điều này hiệu quả gấp đôi trong việc làm ông thoải mái, trong khi cho con gái ông thời gian để trấn tĩnh lại, sau đó ông sẽ có thể hỏi nó là nó có khỏe không.
"Con ổn", cô đáp. Cô chờ đợi trong một nhịp đập, để vẽ lên trên những nỗi đau sâu sắc của mình đang dần hồi phục trong tâm hồn cô. "Chỉ là nhìn thấy quả trứng này. Con không muốn thấy những thứ mà kinh khủng như thế này..."
Maya thở dài thấy rõ, và Leyla cảm thấy một sự xấu hổ thoáng qua, rằng cô đã đánh đổi những nỗi buồn không được xác định rõ của mình, bằng cách mỉa mai vô nghĩa và gây tổn thương người khác. Nhưng đã quá trễ. Lời nhận xét đã được nói ra, và ít ra cô cũng lấy lại được sự kiểm soát bản thân mình.
"Đừng ăn nếu như con không muốn ăn", Maya kiên quyết nói. "Mẹ sẽ ném nó cho những con chim".
"Làm thế nào mà mẹ có thể cho chim ăn trứng chứ?" Leyla lặng lẽ hỏi. Nó có vẻ kì lạ, một dạng của việc ăn thịt đồng loại. "Loài chim đẻ trứng. Vì vậy chúng không nên ăn nó".
"Vậy bây giờ con là chuyên gia về chim đó à", Maya đáp.
"Nhà điểu cầm học đấy". Leyla càu nhàu với một sự ác ý thầm lặng.
Bây giờ ông Sam đang đứng, và đang thắt cà vạt của mình (thói quen của ông là mang nó xuống cầu thang với ông nhưng chỉ mang nó sau cái nguy cơ đầy bụng sau khi trải qua bữa sáng) và ông bắn cho con gái mình một cái nhìn nghiêm nghị, cảnh báo. Điều này tạo ra một ảnh hưởng làm cho Leyla cùng một lúc cảm thấy mình nhỏ bé và tội lỗi, và chẳng có ý nghĩa gì, cô òa khóc.
Maya đang chăm chú nhúng miếng bánh mì của bà vào trong cái lòng đỏ khô khốc nhìn như bột, và liên tục đâm mạnh vào như một cách nào đó làm cho mềm cái trứng cứng ngắt, nhưng thậm chí bà cũng đã phải nhìn lên cái cảnh này. Sam đã đứng sau ghế của Leyla trong một chốc, và đặt bàn tay to lớn, rắn chắc của ông bên hai cánh tay của cô. Cô có thể thấy đầu ông đang quay lại, có thể cảm nhận được sự quan tâm, ánh nhìn không thể kiểm soát xảy ra giữa cha mẹ cô.
"Chuyện gì vậy?" ông nhẹ nhàng hỏi. Cô hít một hơi mà bản thân nó xuất hiện trong một cái nấc cục nức nở, và sau đó nín khóc.
Cô nhìn xuống vạt áo mình, cái chất liệu mỏng mà đang bao phủ lấy đôi chân gầy của cô. Cô đã ăn nhưng lại bị xuống cân. Cô đã có một nhà xuất bản cho cuốn sách của mình, nhưng đã mất một ít niềm vui sướng vào nó. Cô đã khóc nhưng biết rằng cô phải được hạnh phúc.
"Con không biết", cô thì thầm. Nó là một lời nói thật, vì bản thân cô cũng không thể đưa ra được việc thừa nhận rằng cái gì đang gây phiền hà cho cô, thật là một sự thương hại nực cười dành cho cô gái mà cô đã cùng trải qua vài ngày, để đáng được nhận nỗi đau như thế này.
"Con có muốn đí bác sĩ không?" Sam hỏi.
Nó là một sự cố gắng vụng về, nhưng ít ra nó cũng là một nỗ lực và cô rất biết ơn vì điều đó. Cô quay lại và mỉm cười ,để trấn an ông, và ông cảm thấy nhẹ nhõm bởi điều đó và sau đó bước đi thật vội, di chuyển về phía cánh cửa, cái xe hơi nhỏ nhắn, thế giới an toàn của văn phòng.
Sau khi trải qua thêm hai ngày nữa để quan sát con gái mình tồn tại trong nhà như một bóng ma bị thần kinh, dễ xúc động, Sam đã có một bài phát biểu dài sau khi trả qua bữa tối trong một đêm, về việc ông đã thấy cần phải thuê thêm người để trợ giúp trong công việc. Cuộc trò chuyện của ông có vẻ là nói thẳng với vợ, mặc dù Leyla có thể trong một lúc đoán được là nó có một mục đích đặc biệt là nhắm vào cô nhiều hơn. Cha cô đã nói trong chất giọng nhẹ nhàng như tiếng chuông reo, nhưng lại dường như nặng hơn cả tấn, trong lúc chắc chắn rằng cà rốt của ông được lấy ra đúng thời điểm, Maya gật đầu và kêu lên rằng tất cả đã ở đúng chỗ. Cái ý tưởng lại một lần nữa bị cầm tù trong chín tiếng đồng hồ trong cái văn phòng có bức tường màu be, nhìn ra bãi đậu xe rộng được quét nhựa đường đã làm dạ dày Leyla đảo lộn. Nếu như bây giờ cô bị chán nản, cô cũng chỉ có thể tự tử nếu như cô phải ngồi vào cái bàn nâu đó mỗi ngày, tạo ra những tỉ lệ phần trăm, đối chiếu hóa đơn, kiểm ta những từ ngữ của những văn bản hành chính...
"Nó chỉ là tạm thời", cha cô nói. "Cho đến khi chúng ta tìm được một người mới để bắt đầu". Ông bây giờ đang nhìn thẳng vào cô, Leyla đã nhận ra điều đó.
"Cái gì ạ?" cô uể oải hỏi.
"Cha cần giúp đỡ", ông đáp. "Nếu như con không bận?"
"Bận hả?" Maya bắt đầu, với một tiếng khụt khịt khinh miệt trong giọng nói của bà, nhưng bà đã giảm xuống cùng lúc dưới cái nhìn của chồng vào bà ngay lập tức.
Leyla không biết phải làm thế nào để từ chối. Ông rất tử tế, và là cha cô, và đôi mắt ông nhìn cô với lời mời như vậy. Và cô đã nhận ra, là ông đang cô gắng để giúp cô. Ông đã biết cách đưa tay ông cho cô nắm lấy, trong cái cách mà ông biết phải làm thế nào, một bàn tay để đẩy cô ra khỏi cái hồ dính chặt trong sự tự thương hại bản thân.
"Được ạ", cô đáp.
Ông cười toe toét, và tự thưởng cho mình một cái bánh mì tròn Ấn Độ khác. "Tốt. Ngày mai, tám giờ ba mươi. Chúng ta sẽ đi cùng nhau".
Trải qua một tuần với nhiều giờ thường xuyên ổ chỗ làm đã chẳng trở thành cạm bẫy của địa ngục mà Leyla đã tưởng tượng rằng nó sẽ như thế. Thời gian trôi qua như bay vào buổi sáng, trả qua thời gian hoàn thành hàng hoạt những hoạt động cần thiết vào buổi sáng để đảm bảo cô sẽ có mặt tại bàn làm việc vào tám giờ ba mươi mỗi ngày. Cô đã nhận thức được sự căng cứng, sắc bén của vòi sen trên đầu, nước nóng chảy tràn như dòng suối nhỏ xuống cơ thể mình. Cô phải nếm những miếng bánh mì khô cứng vội vàng, và sự mềm mại ấm nóng của quá nhiều bơ trên lưỡi mình. Sự cần thiết của việc ăn mặc, tìm những bộ đồ thích hợp và những đôi giày cao gót thực sự để thay thế cho những đôi dép xẹp mà cô đã mang khắp nhà trong khi viết lách. Và sau đó là một cuộc hành trình với xe hơi, tin tức trên radio của một thế giới có thể vươn xa khỏi cái thế giới của cô, mà đã được ràng buộc bởi những chân trời gần hơn.
Đến chỗ làm, cô đã rất ngạc nhiên vì thấy có quá nhiều giấy trên bàn của mình. Nó là công việc giống như mọi khi - cơ hội của những nguồn cảm hứng bị ràng buộc và giới hạn - nhưng cái số lượng tuyệt đối của nó đã kéo cô ra khỏi trạng thái tự vệ, và cô bắt đầu để tổ chức một cuộc thi với chính mình mỗi ngày, để xem cô có thể làm được bao nhiêu.
Và có những người ở văn phòng. Những người phụ nữ đã làm việc cho cha cô nhiều năm. Có những câu chuyện và tiếng cười và tự ti phàn nàn, và ngọn lửa nhanh chóng của việc mỉa mai vào mọi thứ mà họ nói, và cô phải làm cho mình phù hợp với cái nhịp điệu của họ, hoặc sẽ bị lạc lối trong cái thế giới đóng kín riêng của mình mãi mãi. Và cô thấy nó thật khó để cười với một trò đùa hay là có một bình luận mỉa mai, và cô vẫn nuôi dưỡng sự trầm cảm nán lại bên trong mình. Nó là sự khó khăn để nhớ về sự bất mãn của bản thân cô khi cô đã bị bắt gặp giữa những cuộc họp, những cuộc điện thoại và thư tín, và cuối cùng đã xuất hiện những gì còn sót lại của sự nhiệt tình cho công việc của cô, đã không làm giảm đi sự đau khổ, nhưng lại là nguồn cảm hứng mới cho việc sáng tác. Như nó đã xảy ra trước đây lâu rồi, những ý tưởng và lời nói, cảm xúc không được đáp lại đã bắt đầu thông qua những vùng trong tâm trí cô, rằng nó đã không dính líu tới công việc cá nhân của cô, giống như cà phê nhỏ giọt qua cái phin. Sau khi cô trở về nhà vào buổi tối, cô có thể trải những tờ giấy và viết của cô trên cái bàn trong phòng ăn và viết xuống đó những từ ngữ như đang nhỏ giọt, và nhanh như thể khi cô bắt được những giọt nước đó, nó càng nhỏ xuống nhiều hơn, cho đến khi nó tạo thành một dòng chảy của những câu từ mà cô đã xây dựng để tạo thành những sự tiếp nối cho câu chuyện mới. Một sự vui mừng chậm rãi và những nhịp điệu nhỏ của sự phấn khích mãnh liệt mà cô đã thấy nhiều lần, dường như rất giống với sự hạnh phúc. Và trong khi một phần nhỏ của cô cảm thấy bối rối rằng rõ ràng sự trầm cảm của cô đã được gạt đi một cách rất nhanh chóng, giống như phủi những mảnh vụn dày đặc từ một cái bánh cũ, cô đã có đủ sự an tâm rằng cô đã làm việc rất chăm chỉ để không phải nhìn xuống, và trượt trở lại trong những vực thẳm đó một lần nữa.
Mấy quả trứng đã bị nấu quá chín khi bà quay lại và đi ngang qua cái nhà bếp rộng lớn để đặt tay lên cái chảo chiên để xử lý nó một lần nữa. Bà nhìn vào cái màu nâu sậm ở những đường viền, và cái độ chắc như cao su của mấy cái lòng đỏ làm bà nản lòng. Bỏ mấy cái trứng đi không phải là một cách giải quyết. Bà đã lớn lên với sự thiếu thốn những quả trứng, đã ăn bữa sáng của bà tại cái bàn gỗ ép trũng xuống ở Ấn Độ, và bị bao quanh bởi quá nhiều anh chị em, và một người cha luôn giữ cho mình không sai lầm vì những khoản chi tiêu ít ỏi, hàng tuần chỉ được dùng sáu quả trứng mà đang nằm trong hộp trên cái kệ phía xa trên bếp lò. Thậm chí đến bây giờ, khi nhìn thấy một cái lòng đỏ trứng tươi mềm nằm trong đĩa luôn khuấy động được lòng ham muốn trong bà và cũng như sự hoang mang về tiền bạc - cái chất lỏng màu vàng đang rỉ ra, có thể hoàn toàn không tồn tại trừ khi bà có thể nhanh chóng quét một vòng chỗ lòng đỏ tràn ra bằng bánh mì của bà và đưa cái phần lòng đỏ vừa chấm được lên miệng.
Sam đã xuống cầu thang, bậc thầy của việc tắm hai phút, và với sự thỏa mãn của Maya, Leyla đã theo sau ông. Nó nhìn có vẻ mệt mỏi, mặc dù nó đi ngủ sớm và đã ngủ được nửa ngày hơn. Nó nhìn như đang bị bọc trong cái áo đầm dài mỏng, chân trần nên trền đất lạnh của nhà bếp.
"Con sẽ bị cảm lạnh cho coi. Dép của con đâu rồi?" Maya hỏi.
"Có nước trái cây không mẹ?" Leyla hỏi.
"Có", Yasmin trả lời, và thổi phồng thêm. "Nếu như chị thích một cách cổ điển".
Leyla cười toe toét với em gái cô, người có mai tóc đang ướt vì mới tắm. Hương thơm tươi mát của nó đã cắt ngang qua cái mùi đầy gia vị nặng nề của nhà bếp.
"Em sẽ đi mua một ít trái cây tươi", Yasmin nói. "Dù sao em cũng cần một ly cà phê thích hợp".
"Nhưng không phải với mái tóc ướt như thế. Con sẽ bị viêm phổi đó", Maya chỉ bảo.
"Người ta bị viêm phổi vì vi khuẩn, chứ không phải là vì tóc ướt đâu mẹ ơi".
"Dĩ nhiên rồi, con là bác sĩ mà. Đi đi nhưng mà nếu ngày mai con nằm trong bệnh viện, thì đừng có hi vọng rằng mẹ sẽ đến thăm con."
Maya khịt mũi và xoay người lại phía bếp lò nơi mà bà chọc những quả trứng ra khỏi chảo như là chúng có thể chạy thoát nếu như bà loại bỏ mấy cái mối đe dọa từ cái thìa.
"Chị sẽ đi thăm em", Leyla vô cảm nói, trong khi Yasmin biến mất vào trong mấy cái cửa hàng. Cô lấy cái ấm đun nước và chờ đợi trong khi nhìn vào cái tấm trà mà nó đủ lớn cho năm người, nhưng lại chỉ có một túi trà trong đó. Như thường lệ, cô nghĩ nó thật dã man, mẹ cô đã định cho mọi người nhấm nháp cái thứ nhạt nhẽo này vào bữa sáng, trong khi họ ngồi trong nhà bếp đáng giá bốn mươi ngàn bảng anh và căn nhà trị giá hai triệu bảng, để tiết kiệm chi phí của mấy cái túi trà thêm. Cô với tay và thêm một ít trà vào ấm, sau đó đổ nước sôi vào. Cô đã cảm thấy bà Maya quan sát cô chỉ bằng một phần nhỏ của con mắt, và ý thức được cái cơ thể đang căng cứng của mẹ mình với sự hoang phí vừa thấy, và Leyla xoay người nhìn thằng vào bà, thách thức bà bằng cách lấy ra một muỗng đầy bụi trà từ cái túi trà rẻ tiền.
Không có lời nào được nói, và Leyla trở lại bàn ăn mà chẳng phải nghe một lời chỉ trích nào. Cô ngồi xuống và nhìn vào cái dĩa trứng lạnh, cứng ngắt của mình. Nó chính xác trông y như là trứng đồ chơi, làm bằng nhựa dẻo, và hơn cả sự tò mò, cô nghiêng người về phía trước để ngửi nó, nhưng chỉ có mùi hương đột ngột của cha cô, đang lan tỏa từ phía bên kia cái bàn ăn, tiếp xúc với lỗ mũi cô. Nó là mùi xà phòng tươi mát, trộn lẫn với mùi thơm của nước cạo râu của ông, và cái mùi keo xịt tóc vừa được dùng của ông như mắc kẹt trong cổ họng cô giống như một chất độc khô trước khi nó thình lình biến mất. Nó là mùi hương của buổi sáng, cái mùi đã cùng cô lớn lên, mà cùng làm bạn với bữa sáng của cô hàng ngàn ngày qua, và cô đột nhiên thấy biết ơn nó, và lòng biết ơn đó làm cho cổ họng cô thắt lại và đôi mắt cô đong đầy nước mắt. Cô cố nén và che giấu cảm xúc của mình - những cái cảm xúc trần trụi mới mẻ và không kiểm soát được thật đáng xấu hổ và nực cười. Cô dường như đã đi bộ lòng vòng cả ngày với những giọt nước mắt - những cảm xúc nhẹ nhàng nhất, không ngờ tới nhất cũng có thể làm cô bật khóc.
Sam nhìn lên trong lúc đang ăn, và nhận ra đôi mắt đầy nước của con gái ông. Cái cảnh tượng đầy căng thẳng trước mặt đã hoàn toàn xui khiến ông hoàn tất bữa sáng của mình trong hai lần cắn lớn. Điều này hiệu quả gấp đôi trong việc làm ông thoải mái, trong khi cho con gái ông thời gian để trấn tĩnh lại, sau đó ông sẽ có thể hỏi nó là nó có khỏe không.
"Con ổn", cô đáp. Cô chờ đợi trong một nhịp đập, để vẽ lên trên những nỗi đau sâu sắc của mình đang dần hồi phục trong tâm hồn cô. "Chỉ là nhìn thấy quả trứng này. Con không muốn thấy những thứ mà kinh khủng như thế này..."
Maya thở dài thấy rõ, và Leyla cảm thấy một sự xấu hổ thoáng qua, rằng cô đã đánh đổi những nỗi buồn không được xác định rõ của mình, bằng cách mỉa mai vô nghĩa và gây tổn thương người khác. Nhưng đã quá trễ. Lời nhận xét đã được nói ra, và ít ra cô cũng lấy lại được sự kiểm soát bản thân mình.
"Đừng ăn nếu như con không muốn ăn", Maya kiên quyết nói. "Mẹ sẽ ném nó cho những con chim".
"Làm thế nào mà mẹ có thể cho chim ăn trứng chứ?" Leyla lặng lẽ hỏi. Nó có vẻ kì lạ, một dạng của việc ăn thịt đồng loại. "Loài chim đẻ trứng. Vì vậy chúng không nên ăn nó".
"Vậy bây giờ con là chuyên gia về chim đó à", Maya đáp.
"Nhà điểu cầm học đấy". Leyla càu nhàu với một sự ác ý thầm lặng.
Bây giờ ông Sam đang đứng, và đang thắt cà vạt của mình (thói quen của ông là mang nó xuống cầu thang với ông nhưng chỉ mang nó sau cái nguy cơ đầy bụng sau khi trải qua bữa sáng) và ông bắn cho con gái mình một cái nhìn nghiêm nghị, cảnh báo. Điều này tạo ra một ảnh hưởng làm cho Leyla cùng một lúc cảm thấy mình nhỏ bé và tội lỗi, và chẳng có ý nghĩa gì, cô òa khóc.
Maya đang chăm chú nhúng miếng bánh mì của bà vào trong cái lòng đỏ khô khốc nhìn như bột, và liên tục đâm mạnh vào như một cách nào đó làm cho mềm cái trứng cứng ngắt, nhưng thậm chí bà cũng đã phải nhìn lên cái cảnh này. Sam đã đứng sau ghế của Leyla trong một chốc, và đặt bàn tay to lớn, rắn chắc của ông bên hai cánh tay của cô. Cô có thể thấy đầu ông đang quay lại, có thể cảm nhận được sự quan tâm, ánh nhìn không thể kiểm soát xảy ra giữa cha mẹ cô.
"Chuyện gì vậy?" ông nhẹ nhàng hỏi. Cô hít một hơi mà bản thân nó xuất hiện trong một cái nấc cục nức nở, và sau đó nín khóc.
Cô nhìn xuống vạt áo mình, cái chất liệu mỏng mà đang bao phủ lấy đôi chân gầy của cô. Cô đã ăn nhưng lại bị xuống cân. Cô đã có một nhà xuất bản cho cuốn sách của mình, nhưng đã mất một ít niềm vui sướng vào nó. Cô đã khóc nhưng biết rằng cô phải được hạnh phúc.
"Con không biết", cô thì thầm. Nó là một lời nói thật, vì bản thân cô cũng không thể đưa ra được việc thừa nhận rằng cái gì đang gây phiền hà cho cô, thật là một sự thương hại nực cười dành cho cô gái mà cô đã cùng trải qua vài ngày, để đáng được nhận nỗi đau như thế này.
"Con có muốn đí bác sĩ không?" Sam hỏi.
Nó là một sự cố gắng vụng về, nhưng ít ra nó cũng là một nỗ lực và cô rất biết ơn vì điều đó. Cô quay lại và mỉm cười ,để trấn an ông, và ông cảm thấy nhẹ nhõm bởi điều đó và sau đó bước đi thật vội, di chuyển về phía cánh cửa, cái xe hơi nhỏ nhắn, thế giới an toàn của văn phòng.
Sau khi trải qua thêm hai ngày nữa để quan sát con gái mình tồn tại trong nhà như một bóng ma bị thần kinh, dễ xúc động, Sam đã có một bài phát biểu dài sau khi trả qua bữa tối trong một đêm, về việc ông đã thấy cần phải thuê thêm người để trợ giúp trong công việc. Cuộc trò chuyện của ông có vẻ là nói thẳng với vợ, mặc dù Leyla có thể trong một lúc đoán được là nó có một mục đích đặc biệt là nhắm vào cô nhiều hơn. Cha cô đã nói trong chất giọng nhẹ nhàng như tiếng chuông reo, nhưng lại dường như nặng hơn cả tấn, trong lúc chắc chắn rằng cà rốt của ông được lấy ra đúng thời điểm, Maya gật đầu và kêu lên rằng tất cả đã ở đúng chỗ. Cái ý tưởng lại một lần nữa bị cầm tù trong chín tiếng đồng hồ trong cái văn phòng có bức tường màu be, nhìn ra bãi đậu xe rộng được quét nhựa đường đã làm dạ dày Leyla đảo lộn. Nếu như bây giờ cô bị chán nản, cô cũng chỉ có thể tự tử nếu như cô phải ngồi vào cái bàn nâu đó mỗi ngày, tạo ra những tỉ lệ phần trăm, đối chiếu hóa đơn, kiểm ta những từ ngữ của những văn bản hành chính...
"Nó chỉ là tạm thời", cha cô nói. "Cho đến khi chúng ta tìm được một người mới để bắt đầu". Ông bây giờ đang nhìn thẳng vào cô, Leyla đã nhận ra điều đó.
"Cái gì ạ?" cô uể oải hỏi.
"Cha cần giúp đỡ", ông đáp. "Nếu như con không bận?"
"Bận hả?" Maya bắt đầu, với một tiếng khụt khịt khinh miệt trong giọng nói của bà, nhưng bà đã giảm xuống cùng lúc dưới cái nhìn của chồng vào bà ngay lập tức.
Leyla không biết phải làm thế nào để từ chối. Ông rất tử tế, và là cha cô, và đôi mắt ông nhìn cô với lời mời như vậy. Và cô đã nhận ra, là ông đang cô gắng để giúp cô. Ông đã biết cách đưa tay ông cho cô nắm lấy, trong cái cách mà ông biết phải làm thế nào, một bàn tay để đẩy cô ra khỏi cái hồ dính chặt trong sự tự thương hại bản thân.
"Được ạ", cô đáp.
Ông cười toe toét, và tự thưởng cho mình một cái bánh mì tròn Ấn Độ khác. "Tốt. Ngày mai, tám giờ ba mươi. Chúng ta sẽ đi cùng nhau".
Trải qua một tuần với nhiều giờ thường xuyên ổ chỗ làm đã chẳng trở thành cạm bẫy của địa ngục mà Leyla đã tưởng tượng rằng nó sẽ như thế. Thời gian trôi qua như bay vào buổi sáng, trả qua thời gian hoàn thành hàng hoạt những hoạt động cần thiết vào buổi sáng để đảm bảo cô sẽ có mặt tại bàn làm việc vào tám giờ ba mươi mỗi ngày. Cô đã nhận thức được sự căng cứng, sắc bén của vòi sen trên đầu, nước nóng chảy tràn như dòng suối nhỏ xuống cơ thể mình. Cô phải nếm những miếng bánh mì khô cứng vội vàng, và sự mềm mại ấm nóng của quá nhiều bơ trên lưỡi mình. Sự cần thiết của việc ăn mặc, tìm những bộ đồ thích hợp và những đôi giày cao gót thực sự để thay thế cho những đôi dép xẹp mà cô đã mang khắp nhà trong khi viết lách. Và sau đó là một cuộc hành trình với xe hơi, tin tức trên radio của một thế giới có thể vươn xa khỏi cái thế giới của cô, mà đã được ràng buộc bởi những chân trời gần hơn.
Đến chỗ làm, cô đã rất ngạc nhiên vì thấy có quá nhiều giấy trên bàn của mình. Nó là công việc giống như mọi khi - cơ hội của những nguồn cảm hứng bị ràng buộc và giới hạn - nhưng cái số lượng tuyệt đối của nó đã kéo cô ra khỏi trạng thái tự vệ, và cô bắt đầu để tổ chức một cuộc thi với chính mình mỗi ngày, để xem cô có thể làm được bao nhiêu.
Và có những người ở văn phòng. Những người phụ nữ đã làm việc cho cha cô nhiều năm. Có những câu chuyện và tiếng cười và tự ti phàn nàn, và ngọn lửa nhanh chóng của việc mỉa mai vào mọi thứ mà họ nói, và cô phải làm cho mình phù hợp với cái nhịp điệu của họ, hoặc sẽ bị lạc lối trong cái thế giới đóng kín riêng của mình mãi mãi. Và cô thấy nó thật khó để cười với một trò đùa hay là có một bình luận mỉa mai, và cô vẫn nuôi dưỡng sự trầm cảm nán lại bên trong mình. Nó là sự khó khăn để nhớ về sự bất mãn của bản thân cô khi cô đã bị bắt gặp giữa những cuộc họp, những cuộc điện thoại và thư tín, và cuối cùng đã xuất hiện những gì còn sót lại của sự nhiệt tình cho công việc của cô, đã không làm giảm đi sự đau khổ, nhưng lại là nguồn cảm hứng mới cho việc sáng tác. Như nó đã xảy ra trước đây lâu rồi, những ý tưởng và lời nói, cảm xúc không được đáp lại đã bắt đầu thông qua những vùng trong tâm trí cô, rằng nó đã không dính líu tới công việc cá nhân của cô, giống như cà phê nhỏ giọt qua cái phin. Sau khi cô trở về nhà vào buổi tối, cô có thể trải những tờ giấy và viết của cô trên cái bàn trong phòng ăn và viết xuống đó những từ ngữ như đang nhỏ giọt, và nhanh như thể khi cô bắt được những giọt nước đó, nó càng nhỏ xuống nhiều hơn, cho đến khi nó tạo thành một dòng chảy của những câu từ mà cô đã xây dựng để tạo thành những sự tiếp nối cho câu chuyện mới. Một sự vui mừng chậm rãi và những nhịp điệu nhỏ của sự phấn khích mãnh liệt mà cô đã thấy nhiều lần, dường như rất giống với sự hạnh phúc. Và trong khi một phần nhỏ của cô cảm thấy bối rối rằng rõ ràng sự trầm cảm của cô đã được gạt đi một cách rất nhanh chóng, giống như phủi những mảnh vụn dày đặc từ một cái bánh cũ, cô đã có đủ sự an tâm rằng cô đã làm việc rất chăm chỉ để không phải nhìn xuống, và trượt trở lại trong những vực thẳm đó một lần nữa.