[BH] [Tiểu Thuyết] I Can't Think Straight [Edit] - [ Hoàn ]
Chương 13
Mọi thứ đã trông khác hẳn vào tối nay rồi, Tala đã nghĩ vậy trong khi bước về cái phòng khách sạn mà cô và Leyla ở chung với nhau. Khi họ nhận phòng sáng nay, ánh mặt trời đã tràn ngập những bức tường màu kem và những món đồ nội thất được tái sản xuất, đã tạo nên cái không gian của ánh sáng, của sự ngây thơ tới cái giường đôi nằm vuông vức ở chính giữa căn phòng. Nhưng bây giờ, khi ánh sáng mùa hè vượt ra ngoài cửa sổ, đã phai mờ dưới ánh hoàng hôn và ngọn đèn sáng trong phòng, cùng với âm nhạc - một sự gợi cảm, giọng Ả Rập - được phát ra từ cái đĩa CD, đã thêm vào cả nơi này một không gian lãng mạn mà thật không thích hợp, Tala cảm giác như thế, nhưng tất cả như hấp dẫn như nhau.
Cô có thể nghe Leyla đang ở trong nhà tắm, có thể thấy khe hở của ánh sáng bên dưới cánh cửa. Cô gõ lên nó nhẹ nhàng.
"Chị về rồi đây". Cô gọi. "Chắc chắn rằng em đang mặc đồ chỉnh tề nha".
Cô nhăn mặt. Vì sao mình phải nói thế? Tại sao lại gợi lên cái suy nghĩ không đứng đắn? Dù sao, họ cũng là hai người con gái mà, có vấn đề gì nếu như Leyla xuất hiện trong áo lót của em ấy?
Và vì thế Tala với tay vào tủ lạnh lấy chai nước và lúng túng ngồi trên mép giường, cố gắng mà cũng không thành công trong việc loại bỏ cái hình ảnh của Leyla trong trang phục lót ra khỏi đầu mình. Leyla xuất hiện từ phòng tắm với một chút căng thẳng. Cô đã nhớ người bạn Tala trong một vài giờ đồng hồ, và cho rằng chị ấy đang ở buổi họp, nhưng khi cô nghe được tiếng gõ chắn chắn trên cửa phòng tắm, thông báo rằng chị ấy đã về, Leyla đột nhiên cảm thấy một sự lo lắng mạnh mẽ bám chặt vào dạ dày và không suy nghĩ được bất kì điều bình thường nào để nói. Nếu thành thật với bản thân, cái ý nghĩ của việc ngủ chung giường với Tala, của việc ngủ chung một đêm, đang hiện ra lờ mờ trong đầu, thêm vào đó cái sự hứng khởi trong những hoạt động của cô vào buổi chiều, đang để lại một cái nút thắt trong lòng cô. Bởi vì tất cả những sự phấn khích chỉ ở phía cô. Và nó sẽ - nên - không được đáp lại. Tala sẽ đám cưới, và chị ấy đã yêu một người. Một người khác. Nhưng những cảm xúc đang chạy trong huyến mạch của cô không thể nào dừng lại như một mệnh lệnh, và Leyla biết cô phải bỏ qua sự gần gũi, và với tới một khoảng dài của những giờ đen tối cùng nhau, để giữ tiếp tục giữ bản thân cô trong thầm lặng, vì vậy Tala sẽ không bao giờ có thể đoán được những cảm xúc mà đã được cô cẩn thận che giấu. Cô mở cửa phòng tắm, và bước ra ngoài để vào phòng, cố gắng xuất hiện một cách tự nhiên và thoải mái.
Tala nhìn Leyla, người đang đứng trước cô, chờ đợi, cố gắng đánh giá tâm trạng, cảm giác của em ấy, như giờ họ thường làm, mà không cần đến những từ ngữ. Tóc em vẫn còn ẩm ướt từ cái vòi sen. Và em đã mặc quần áo, nhưng trong cái áo thun không tay mà nó dính chặt vào bụng và ngực để lộ ra đường cong của những cơ bắp trên hai cánh tay. Tala dập tắt một tiếng thở dài, và quay đi, khiến Leyla hỏi cô có chuyện gì. Cô không thể nghĩ được một câu trả lời, vì vậy cô ngồi yên lặng.
"Cuộc họp không tốt hả?" Leyla hỏi trong khi bước lên phía trước. Tala lặng lẽ nghiêng người lại.
"Nó rất tốt, cảm ơn em".
Tại sao em ấy cứ tiếp tục di chuyển lên trước như vậy, Tala nghĩ. Rõ ràng là em ấy chỉ quan tâm mình thôi.
"Có chuyện gì vậy, Tala?"
"Không có gì, chị khỏe." Tala lắc đầu. "Em đói không?"
"Một chút. Chị có muốn ra ngoài không?"
"Nếu như em muốn đi".
Cô có thể cảm nhận thấy Leyla ngồi bên cạnh cô trên giường, có thể cảm thấy đôi mắt em ấy đang nhìn cô, đang tự hỏi, đang đánh giá. Nhưng Tala không thể nhìn lại. Cô cảm thấy lạ lẫm, muốn chạy trốn bản thân cô, và cô không muốn nói về nó.
"Vì sao chị không yêu cầu phục vụ tận phòng cho chúng ta nhỉ?" em ấy gợi ý.
"Được thôi".
Và bây giờ, thay vì đứng dậy và sử dụng điện thoại ở bên kia phòng, bên cạnh cái ghế, Leyla với tay qua Tala để lấy ống nghe mà đang nằm cạnh cô, trên giường. Vì sao em ấy lại làm như thế? Tala tự hỏi. Đột nhiên, mùi hương tươi mát của làn da và tóc Leyla làm cô phân tâm và cô thấy bản thân mình bắt đầu nhìn chằm chằm vào cánh tay nâu rám nắng đang trải dài trước mình, và những ngón tay dài gần xung quanh điện thoại. Tala thấy mình nghiêng người về phía trước, chỉ một chút, cảm thấy đôi môi cô chạm vào cánh tay, ở thung lũng của khủy tay, cảm nhận hương vị thoáng mát, sạch sẽ của làn da Leyla tràn vào miệng cô. Cô cảm thấy cánh tay em căng thẳng một chút, nhưng nó đã không được rút ra. Cô thấy cái điện thoại rớt xuống cái bàn, cảm nhận cánh bàn tay khác của Leyla đang đưa lên vuốt đầu cô, và má cô và cô nhắm mắt để chổng lại bất kỳ những suy nghĩ khác, để có được cảm giác này, sự tiếp xúc của bàn tay Leyla lên gương mặt cô, và cái kí ức gần đây về làm da em ấy vẫn đang đốt cháy miệng cô.
"Nhìn em đi", Leyla thì thầm. "Nhìn em".
Cô nhìn. Nhưng sự chuyện động đã mang gương mặt họ lại gần nhau hơn, và ánh mắt Tala như đang uống cạn cái chất lỏng trong đôi mắt của Leyla một lúc lâu, nhưng sau đó cô đưa ánh nhìn của mình xuống miệng của cô gái, đôi môi mở nhẹ, và cô cảm thấy bản thân mình di chuyển về phía trước một lần nữa, cảm nhận đôi môi mình chạm nhẹ lên đôi môi mềm mại, rất mềm mại của Leyla, cái sự tiếp xúc mà làm cho cô cảm nhận được trong tất cả các bộ phận của cơ thể, kích thích sự ham muốn mà cô đã từng phút từng giây từ chối nó. Cô ghì chặt Leyla mạnh hơn, bao phủ miệng của em bằng chính môi mình cho đến khi cô cảm nhận được cái lưỡi mềm mại của em ấy đáp trả cô. Một cách êm ái, cô rên rỉ, cái âm thanh cô không thể kiểm soát được nữa, nhưng cô không nói, vì chẳng có gì để nói nữa.
Tất cả những gì Tala có thể cảm nhận là bàn tay của Leyla đặt trên cô, trượt nhẹ nhàng bên dưới áo sơ mi, vuốt ve lưng và hai bên sau đó trượt lên ngực, úp lên chúng, ngón cái của em ấy chạm vào núm vú đang đang căng cứng chống đối lại cái áo ngực của cô. Và miệng của Leyla trên cổ cô, tạo một đường mềm mại từ môi cô ấy lên tai Tala nơi mà cô có thể nghe em ấy thở, rất nhanh và dồn dập. bây giờ những ngón tay Leyla đang dỗ dành mở những cái nút áo sơ mi Tala, kéo nó ra khỏi vai cô, kéo áo lót xuống, và Tala ngã xuống giường, với Leyla nằm trên cô, lưỡi cô đang tìm một con đường xuống ngực em ấy, bàn tay cô chuyển động lên xuống trên lưng Leyla, mơn trớn những đường cong mượt như lụa giữa hai đùi em. Bây giờ Leyla đang thở một hơi dài, và hít vào một hơi khi Tala vươn tới chính giữa em ấy, và họ cùng nhau bắt đầu di chuyển ngược lại nhau trong cái nhịp điệu mà họ không phải tìm kiếm ở đâu xa.
Cô có thể nghe Leyla đang ở trong nhà tắm, có thể thấy khe hở của ánh sáng bên dưới cánh cửa. Cô gõ lên nó nhẹ nhàng.
"Chị về rồi đây". Cô gọi. "Chắc chắn rằng em đang mặc đồ chỉnh tề nha".
Cô nhăn mặt. Vì sao mình phải nói thế? Tại sao lại gợi lên cái suy nghĩ không đứng đắn? Dù sao, họ cũng là hai người con gái mà, có vấn đề gì nếu như Leyla xuất hiện trong áo lót của em ấy?
Và vì thế Tala với tay vào tủ lạnh lấy chai nước và lúng túng ngồi trên mép giường, cố gắng mà cũng không thành công trong việc loại bỏ cái hình ảnh của Leyla trong trang phục lót ra khỏi đầu mình. Leyla xuất hiện từ phòng tắm với một chút căng thẳng. Cô đã nhớ người bạn Tala trong một vài giờ đồng hồ, và cho rằng chị ấy đang ở buổi họp, nhưng khi cô nghe được tiếng gõ chắn chắn trên cửa phòng tắm, thông báo rằng chị ấy đã về, Leyla đột nhiên cảm thấy một sự lo lắng mạnh mẽ bám chặt vào dạ dày và không suy nghĩ được bất kì điều bình thường nào để nói. Nếu thành thật với bản thân, cái ý nghĩ của việc ngủ chung giường với Tala, của việc ngủ chung một đêm, đang hiện ra lờ mờ trong đầu, thêm vào đó cái sự hứng khởi trong những hoạt động của cô vào buổi chiều, đang để lại một cái nút thắt trong lòng cô. Bởi vì tất cả những sự phấn khích chỉ ở phía cô. Và nó sẽ - nên - không được đáp lại. Tala sẽ đám cưới, và chị ấy đã yêu một người. Một người khác. Nhưng những cảm xúc đang chạy trong huyến mạch của cô không thể nào dừng lại như một mệnh lệnh, và Leyla biết cô phải bỏ qua sự gần gũi, và với tới một khoảng dài của những giờ đen tối cùng nhau, để giữ tiếp tục giữ bản thân cô trong thầm lặng, vì vậy Tala sẽ không bao giờ có thể đoán được những cảm xúc mà đã được cô cẩn thận che giấu. Cô mở cửa phòng tắm, và bước ra ngoài để vào phòng, cố gắng xuất hiện một cách tự nhiên và thoải mái.
Tala nhìn Leyla, người đang đứng trước cô, chờ đợi, cố gắng đánh giá tâm trạng, cảm giác của em ấy, như giờ họ thường làm, mà không cần đến những từ ngữ. Tóc em vẫn còn ẩm ướt từ cái vòi sen. Và em đã mặc quần áo, nhưng trong cái áo thun không tay mà nó dính chặt vào bụng và ngực để lộ ra đường cong của những cơ bắp trên hai cánh tay. Tala dập tắt một tiếng thở dài, và quay đi, khiến Leyla hỏi cô có chuyện gì. Cô không thể nghĩ được một câu trả lời, vì vậy cô ngồi yên lặng.
"Cuộc họp không tốt hả?" Leyla hỏi trong khi bước lên phía trước. Tala lặng lẽ nghiêng người lại.
"Nó rất tốt, cảm ơn em".
Tại sao em ấy cứ tiếp tục di chuyển lên trước như vậy, Tala nghĩ. Rõ ràng là em ấy chỉ quan tâm mình thôi.
"Có chuyện gì vậy, Tala?"
"Không có gì, chị khỏe." Tala lắc đầu. "Em đói không?"
"Một chút. Chị có muốn ra ngoài không?"
"Nếu như em muốn đi".
Cô có thể cảm nhận thấy Leyla ngồi bên cạnh cô trên giường, có thể cảm thấy đôi mắt em ấy đang nhìn cô, đang tự hỏi, đang đánh giá. Nhưng Tala không thể nhìn lại. Cô cảm thấy lạ lẫm, muốn chạy trốn bản thân cô, và cô không muốn nói về nó.
"Vì sao chị không yêu cầu phục vụ tận phòng cho chúng ta nhỉ?" em ấy gợi ý.
"Được thôi".
Và bây giờ, thay vì đứng dậy và sử dụng điện thoại ở bên kia phòng, bên cạnh cái ghế, Leyla với tay qua Tala để lấy ống nghe mà đang nằm cạnh cô, trên giường. Vì sao em ấy lại làm như thế? Tala tự hỏi. Đột nhiên, mùi hương tươi mát của làn da và tóc Leyla làm cô phân tâm và cô thấy bản thân mình bắt đầu nhìn chằm chằm vào cánh tay nâu rám nắng đang trải dài trước mình, và những ngón tay dài gần xung quanh điện thoại. Tala thấy mình nghiêng người về phía trước, chỉ một chút, cảm thấy đôi môi cô chạm vào cánh tay, ở thung lũng của khủy tay, cảm nhận hương vị thoáng mát, sạch sẽ của làn da Leyla tràn vào miệng cô. Cô cảm thấy cánh tay em căng thẳng một chút, nhưng nó đã không được rút ra. Cô thấy cái điện thoại rớt xuống cái bàn, cảm nhận cánh bàn tay khác của Leyla đang đưa lên vuốt đầu cô, và má cô và cô nhắm mắt để chổng lại bất kỳ những suy nghĩ khác, để có được cảm giác này, sự tiếp xúc của bàn tay Leyla lên gương mặt cô, và cái kí ức gần đây về làm da em ấy vẫn đang đốt cháy miệng cô.
"Nhìn em đi", Leyla thì thầm. "Nhìn em".
Cô nhìn. Nhưng sự chuyện động đã mang gương mặt họ lại gần nhau hơn, và ánh mắt Tala như đang uống cạn cái chất lỏng trong đôi mắt của Leyla một lúc lâu, nhưng sau đó cô đưa ánh nhìn của mình xuống miệng của cô gái, đôi môi mở nhẹ, và cô cảm thấy bản thân mình di chuyển về phía trước một lần nữa, cảm nhận đôi môi mình chạm nhẹ lên đôi môi mềm mại, rất mềm mại của Leyla, cái sự tiếp xúc mà làm cho cô cảm nhận được trong tất cả các bộ phận của cơ thể, kích thích sự ham muốn mà cô đã từng phút từng giây từ chối nó. Cô ghì chặt Leyla mạnh hơn, bao phủ miệng của em bằng chính môi mình cho đến khi cô cảm nhận được cái lưỡi mềm mại của em ấy đáp trả cô. Một cách êm ái, cô rên rỉ, cái âm thanh cô không thể kiểm soát được nữa, nhưng cô không nói, vì chẳng có gì để nói nữa.
Tất cả những gì Tala có thể cảm nhận là bàn tay của Leyla đặt trên cô, trượt nhẹ nhàng bên dưới áo sơ mi, vuốt ve lưng và hai bên sau đó trượt lên ngực, úp lên chúng, ngón cái của em ấy chạm vào núm vú đang đang căng cứng chống đối lại cái áo ngực của cô. Và miệng của Leyla trên cổ cô, tạo một đường mềm mại từ môi cô ấy lên tai Tala nơi mà cô có thể nghe em ấy thở, rất nhanh và dồn dập. bây giờ những ngón tay Leyla đang dỗ dành mở những cái nút áo sơ mi Tala, kéo nó ra khỏi vai cô, kéo áo lót xuống, và Tala ngã xuống giường, với Leyla nằm trên cô, lưỡi cô đang tìm một con đường xuống ngực em ấy, bàn tay cô chuyển động lên xuống trên lưng Leyla, mơn trớn những đường cong mượt như lụa giữa hai đùi em. Bây giờ Leyla đang thở một hơi dài, và hít vào một hơi khi Tala vươn tới chính giữa em ấy, và họ cùng nhau bắt đầu di chuyển ngược lại nhau trong cái nhịp điệu mà họ không phải tìm kiếm ở đâu xa.