BH Thuần Việt _ TÂM LẠNH
Chương 35 Nhàn chết rồi.
Đến sáng ba Liên mới hay tin má cùng con trai chết cháy, cô gục xuống sàn mà khóc than trách trời trách đất, rồi lại bắt đầu đổ trách nhiệm cho người này người nọ. Ba Liên bỏ Tâm nằm lại nhà thương một mình về nhà, nhưng nghe người ta nói chỉ tìm được một cái xác cháy đen.Bà Hương cả được đấp lên bằng một tấm chiếu, đến khi Ba Liên giở ra thì la lên một tiếng, cái xác má cô co quắp gương mặt cháy đen nhăn nhó vặn vẹo. Ba Liên quỳ thụp xuống đất nhìn ngôi nhà ba gian đã cháy rụi, tiền bạc sổ sách cũng đã thành tro tàn, rồi sau này biết lấy cái chi mà sống. Thằng Bảo nó đi đâu mất rồi, sao nó nỡ bỏ bà ngoại nó chết cháy.Tâm hay được tin nhưng cô lại không khóc, đây có lẽ là quả báo mà ông trời trừng phạt gia đình cô. Tâm ngồi đó nhìn người ta đi qua đi lại, cô quyết định nói cho Hồng Thái biết mọi chuyện, cô không muốn sống cảnh lừa dối người ta nữa. Hồng Thái nghe tin thì vội xuống thăm Tâm, anh vừa mới ngồi xuống ghế thì đã nghe Tâm nói. "Anh Thái em hông muốn đám cưới nữa". "Em...".Hồng Thái ngạc nhiên định mở lời lại nghe Tâm nói. "Đêm đó anh hông có ngủ dí em, là má em đỡ anh dô nằm đó chứ hông có ăn nằm chi hết". Tâm cúi đầu xuống như muốn xin lỗi Hồng Thái, giọng nói của cô run run như sắp khóc. "Vậy đứa con này hổng phải của anh". Hồng Thái cau mày nhìn Tâm hỏi. "Dạ hông phải". Tâm giọng nói rất nhỏ, cô cảm thấy xấu hổ khi lừa gạt Hồng Thái." Em biết anh thương Phương, giờ biết hết rồi anh đi tỏ tình với cổ đi".Hồng Thái nhìn Tâm một chút rồi mới nói. "Anh cưới em làm vợ".Tâm kinh ngạc ngước mặt lên nhìn anh."Anh Thái"."Anh nói thiệt á, anh nghĩ kĩ lắm rồi mí quyết định, anh thiệt lòng muốn cưới em làm vợ". Hồng Thái cười tủm tỉm nói, anh đã buông tay rồi, cũng đã suy nghĩ rất kĩ đến việc cưới Tâm, anh muốn cho mình cơ hội tiếp nhận một người con gái khác. Tâm nghe Hồng Thái nói xong thì ôm mặt khóc nức nở, anh đưa tay ôm cô vào lòng rồi vỗ lên lưng an ủi, Hồng Thái nhớ lại cái tát của Phương rồi lại cười, lần đó anh nói chuyện bậy bạ quá mà. Ba Liên lo đám ma cho má xong thì đi tìm Bảo, cô hình như quên mất con gái mình đang nằm trong nhà thương, mà từ nhỏ Ba Liên cũng thương Bảo hơn là Tâm. Tâm ngang ngược một thì Bảo hóng hách gấp đôi, ỷ được má cưng chiều nên muốn làm gì thì làm, tính ra thì trong cái nhà đó chỉ có mỗi Tâm là chưa dùng bùa ngải hại người ta. Thanh nghe tin má chết thì trong lòng như tro tàn, má chết rồi thì không ai cứu được cô nữa, ánh mắt Thanh trở nên hung ác, cô có chết cũng phải kéo theo thằng ba Đợi chết cùng. .....Không hiểu sao dạo gần đây đêm nào cũng có sét rạch giữa trời, Phương đứng trước cửa nhà mà lo lắng nhìn theo tia sét, dường như có một thế lực nào đó muốn nàng phải quay trở về nơi đó. "Bà ngoại con chết cháy rồi Phương". Bà Thắm từ bên ngoài đi vào hớt hải nói. "Nội mới nghe người ta đồn ầm lên kìa".Phương sững người tay nắm chặt cánh cửa gỗ."Con chỉ có một bà ngoại thôi".Bà Thắm nghe Phương nói thì im lặng không nói nữa, nhưng bà biết Phương sẽ trở lại nhà bà Hương cả, nàng mạnh miệng nhưng mềm lòng. Phương mím môi nhìn lên trời cao, lại quay qua nhìn bà Thắm hỏi. "Nội giấu con chuyện gì sao". Bà Thắm nghe nàng hỏi thì có chút chần chờ, chuyện đã tới nước này thì bà không thể giấu được nữa. "Đi vào buồng với nội, nội sẽ kể hết cho con nghe".Bà Thắm chờ Phương vào trong thì đóng cửa lại, bà rút ra ba cây nhang đốt xong rồi cắm lên bàn thờ tổ, trên bàn có một cái hộp bà lấy xuống đưa cho nàng xem.Phương mở ra thì thấy một cuốn sách đã cũ, nàng cầm lên xem thì thấy bị mất đi một nữa, bên trong có ghi chép rất nhiều về đạo thuật. "Đây là của ông cố con để lại, hồi trước ổng có đánh nhau với một thầy pháp người Hoa mà giành được , nhưng bên trong chỉ có một nửa trận pháp". Bà Thắm cũng đã xem qua nhưng bà không có thiên phú để hiểu hết được. "Con có nửa còn lại". Phương nói xong thì vội quay về buồng của mình, một lát sau nàng quay lại với nửa cuốn sách còn lại. "Ở đâu mà con có". Bà Thắm cầm phần sau mà kinh ngạc không thôi. "Này của ông A Mã cho con". Phương quan sát xong thì mở ra đọc."Vậy cha của A Mã là người pháp sư kia rồi". Bà Thắm mở to mắt nói. "Ông A Mã nói ngày trước a ba ông từng gặp một thầy pháp hại người, ông nói người kia đi gom một trăm bào thai con nít để luyện ngải". Phương lật tìm từng trang trong sách. "Nội coi nè".Bà Thắm nhìn vào phần Phương chỉ rồi nhìn nàng, bà che miệng kinh hãi không thốt nên lời, trời ơi cái nghiệp này bà phải gánh đến mấy đời mới hết đây. .......Hai ngày sau Phương cùng Nhàn lại quay trở về, nàng đứng trước mộ bà Hương cả mà rơi nước mắt, nàng là người nặng tình, tuy họ không đối xử tốt với mình ,nhưng trong lòng nàng vẫn còn tình cảm gia đình. Phương đứng một chút rồi rời đi, trên đường nàng gặp một người đàn bà tóc tai bù xù, khi người đó nhìn thấy Phương thì lại cười rất vui, nàng cảm thấy có thể người kia muốn ôm lấy nàng cũng không chừng. Nhưng khi nhìn kỹ Phương chợt cau mày, thân xác là của một người nhưng chứa tới hai linh hồn, mà cụ thể là ai thì nàng chưa nhận ra.Người đàn bà kia đi ngang qua Phương thì nói. "Phương lớn quá rồi ha".Phương chưa kịp hỏi thăm thì người đàn bà cười lên ha hả rồi chạy đi, Phương nhìn theo bóng lưng thì thấy hướng đi đến là nhà ông Lý Trưởng, Phương nhún vai rồi xoay người trở về nhà. "Con Dần đó Phương". Nhàn đứng bên cạnh Phương cau mày nói. "Người mới hỏi em là oán hồn của con Mén". "Đi coi sao cô". Phương đắn đo một lát rồi đi theo.Dần đi thẳng đến nhà Lý Trưởng thì ngồi trước sân mà la làng la xóm, cô vừa khóc vừa nói. "Bớ làng nước ơi có quân giết người muốn giết tui bịt miệng".Lý Trưởng bên trong nhà đi ra ,thấy trước mắt một người đàn bà tóc tai bù xù thì quát. "Ai mà qua nhà tui quậy quạng cái chi". "Giết người rồi ông ơi, giết xong nó đóng đinh rồi liệng xuống sông". Dần không ngừng la hét rồi đập xuống đất bình bịch. "Ai giết người". Lý Trưởng đi đến gần Dần hỏi. "Con Thanh". Giọng Dần gằng lên. "Nó giết con Nhàn rồi liệng xuống sông, con Nhàn chết rồi, chết rồi haha".Lý Trưởng nghe xong thì kêu lính đến nhà thương đưa Thanh qua đây, rồi gọi thêm người đi mời ông Ký Lục đến nhà, hai ông bà nghe tin thì như sét đánh bên tai, bà Ký Lục té xỉu được Thao đem vô buồng chăm sóc. Ông Ký Lục mắt đỏ hoe đi theo anh lính qua nhà Lý Trưởng, khi ông tới nơi người dân đã bu lại rất đông, mà giữa sân có người đàn bà không ngừng vừa cười vừa nói. " Con Thanh giết con Nhàn liệng xuống sông, rồi con Loan cũng làm theo xô con Phương xuống sông, vui quá là vui". Lý Trưởng lại một lần nữa gọi người đến nhà bà Hội, mời hai vợ chồng cậu Thông đến đối chất, ông lại quay lại nhìn Dần chờ cô nói ra điều chi là ông hốt liền một lần. Lời nói của một người điên tuy không thể tin,nhưng phải có gì đó thì người đàn bà kia mới thốt ra mấy câu như vậy. Thanh trên trán còn quấn vải cầm máu, vừa mới tới nơi thì nghe tiếng Dần la hét mấy câu, cô nghe tới chuyện mình giết Nhàn bị phanh phui thì té xụp xuống đất. "Cô giết em Nhàn thiệt sao". Cậu Thông cũng kịp nghe hết , cậu chạy đến nắm lấy vai Thanh mà quát lên. "Sao em ác dữ vậy"."Tui ác thì sao,ai biểu nó cướp anh mần chi, mà nghĩ lại là do tui ngu, tui mà biết anh tệ như vậy thì đã chạy tám thước rồi". Thanh đưa tay đẩy Cậu Thông ngã nhào xuống đất mà lớn tiếng nói. "Con vợ của anh chắc hiền lắm, nó xô con Phương xuống sông kìa anh nghe chưa".Cậu Thông ngã ngồi trên đất nhìn Thanh rồi nhìn qua Loan, trời đất ơi sao cậu lấy toàn mấy người đàn bà độc ác. "Tui không có xô ai hết, đừng có mà vu oan cho tui". Loan chỉ thẳng mặt Thanh mà gằng giọng. Dần ngồi dưới đất đột nhiên ngồi bật dậy, cô chạy đến chỗ Phương mà cười nói. "Đó đó con mụ xô em xuống sông kìa".Sau câu nói của Dần mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Phương, nàng mím môi thở ra một hơi, có lẽ đến lúc mọi chuyện được phơi bày rồi. Phương định sẽ đem bí mật này giấu kín cho đến chết, vì nàng không muốn những con người này biết nàng còn sống.Phương nhìn Loan mà nói. "Mười mấy năm rồi phải hông dì Loan".Loan lặng người đi mà không biết phải nói cái chi, cô đâu thể ngờ con Phương nó lại còn sống, mà giờ nó là cháu ngoại ông Chánh nữa."Đúng rồi mày làm sao mà chết được, mày đâu phải là người bình thường". Thanh ngồi dưới đất cười mỉa mai mà nói."Cô Thanh nói chi mà đau lòng, tui với cô dù sao cũng chảy chung một dòng máu mà cô tệ bạc quá". Phương chua xót nói. Thanh ngớ người câu nói đay nghiến chưa kịp thốt ra thì im bặt, từ trước đến giờ Phương có bao giờ nói như vậy đâu, mà cũng đúng cô có thương nó đâu mà nó kêu má.Lý Trưởng cho người điều tra thì bắt được một người đàn ông, ông ta khai người chờ kéo dò Phương dưới sông là em ruột ông, nhưng mà nó cũng chết sau Phương mấy ngày. Từ người đàn ông này Lý Trưởng tìm được thêm một vụ án chấn động, ông cho người đến bắt ba Liên về xét hỏi.Ông Ký Lục mướn người xuống sông tìm xác cho con, đến khi thấy bộ xương cốt con gái ,thì ông không chịu được mà quỳ thụp xuống đất. Ông ước chi con gái đi theo người ta nhưng còn sống trên đời, còn hơn lạnh lẽo dưới đáy sông mười mấy năm trời, cái lũ ác nhân thất đức sao nỡ giết con gái ông, trời ơi. Phương nhìn xương cốt của cô rồi đi đến đưa tay vuốt ve, mấy người dân thấy vậy thì bắt đầu chỉ trỏ, họ nghe nói nàng là con gái của cậu Thông, còn nghe vụ mợ Loan xô nàng xuống sông. Mấy ngày nay làng xóm ầm ĩ không được yên tĩnh, Lý Trưởng sau khi nghe lời khai của ba Liên, cùng Loan thì sững sờ cả người, ông đem người lên ghe đi qua nhà ông Cấn hỏi cho ra lẽ. Nhưng đến khi qua đến nhà thì căn nhà đã bốc cháy dữ dội, Lý Trưởng cho người dập lửa nhưng không thành, đến khi lửa tắt ngôi nhà tranh đã bị cháy rụi. Lý Trưởng cho người vào thì tìm được một cái xác cháy đen, trên cổ cái xác đeo một cái nanh hổ, đây là vật mà ông Cấn thường hay đeo.Lý Trưởng cho người đem xác đi an táng, chỉ trải qua có mấy người mà hai người bị chết cháy, còn phanh phui những tội ác chôn giấu bấy lâu. Lý Trưởng đánh dây thép trình lên cho ông Chánh tổng , dù sao ông cũng không có quyền hạn xử phạt đến gia đình Hương Cả lúc trước vụ của Thanh nhờ ông Chánh ở đây nên ông mới đứng ra xử phạt. Ông Chánh coi xong dây thép thì đi xe về lại nhà Lý Trưởng, ông biết Phương không phải cháu ruột mình nhưng ông cưng con nhỏ lắm, giờ biết được người hại Phương thì sao ông bỏ qua được. Tội của Thanh thì ông xử trước rồi, giờ lại thêm một mạng nữa cũng xử chết như vậy thôi. Ba Liên chủ mưu giết hại người, làm đủ thứ chuyện ác cũng cùng chung số phận với Thanh, hình phạt được đưa ra cho hai người là treo cổ.Loan thì bị Ông Chánh đưa đi lưu đày xứ khác, dù có hành vi mưu sát nhưng Phương không chết, nể tình với ông bà Hội đồng nên ông chỉ lưu đầy chứ không phạt trượng.Tâm nghe tin má sắp bị treo cổ thì suy sụp, nhưng nhờ có Hồng Thái bên cạnh an ủi nên cô cũng không suy nghĩ bậy bạ, đây là nghiệp má cô gây ra thì má phải gánh lấy.