BH Thuần Việt Quỷ Duyên
Chương 10 Sói chứ không phải sóc
Mộ cổ Cự Thạch tọa lạc tại xã Hàng Gòn,thành phố Long Khánh, Tỉnh Đồng Nai, ngôi mộ này có từ 150 năm trước Công nguyên đến 240 năm sau Công nguyên. Khi vào thăm mộ, Giản Nhật Ánh chợt cảm thấy có chút quen thuộc, khi nhìn quan tài bằng đá ,trong đầu cô liền hiện lên hình ảnh kỳ quái. Cô mơ hồ thấy phía sau quan tài có một cô gái ngồi đó, tay không ngừng vặn cái nút điều khiển tivi, mà vặn đi vặn lại có một đài không đổi, đã vậy tivi còn là loại trắng đen nữa chứ. Giản Nhật Ánh chợt đi vòng ra sau để nhìn xem có cái tivi nào không, cô tìm mãi cũng không thấy gì hết, chắc cô suy nghĩ nhiều quá thôi. Thụy Dung đi theo phía sau cô, gương mặt nàng có chút xấu hổ vì cái chuyện đã làm mấy chục năm trước, lúc đó mới đổi được cái tivi trắng đen của một tên thầy pháp, nàng có biết sài đâu nên ngồi vặn hoài á.Giản Nhật Ánh đi đến gần quan tài, cô đưa tay chạm vào thì như có một luồng điện xoẹt qua, ngón tay cô cảm thấy tê dại đau buốt. Thụy Dung im lặng không ngăn cản cô chạm vào, có những thứ đến lúc phải tìm lại, bây giờ chỉ thiếu bà ta nữa thôi. Nghĩ đến đây Thụy Dung liền thở dài thườn thượt, không biết bây giờ bà ta đầu thai thành gì rồi, kiếp trước chỉ là một con vật mà đã chảnh chọe thấy ớn, nếu đầu thai thành người ,chắc mặt nhìn lên trời giống nữ hoàng Boa Hancock quá. Một chuyến đi ba người đều có tâm sự riêng, Hà Thanh buồn rười rượi nhìn cô cùng nàng nói cười, cô buồn lắm khi tình cảm của mình chưa kịp nói đã bị dập tắt, cô tự cười vào mặt mình không biết chính bản thân muốn gì. ....Sau khi về nhà được mấy ngày Giản Nhật Ánh bắt đầu nằm mơ, cô thấy một người đàn ông thân thể đầy máu nhưng mặc vest trắng, trên tay còn cầm hộp nhẫn đứng trước mặt cô. Sợi tóc hai người lại được nối liền, linh hồn cô không thể từ chối mà đưa tay chìa ra phía trước, hắn ta mỉm cười nụ cười méo mó đáng sợ, rồi đưa tay lấy nhẫn đeo lên ngón tay cô. Giản Nhật Ánh muốn rút tay lại nhưng không được, cô ứa nước mắt nhìn chiếc nhẫn sắp được đeo vào ngón áp út, hắn cười điên dại khi nhẫn sắp tới nơi cần đến, nhưng hắn đâu ngờ một chiếc nhẫn đen xuất hiện trên tay cô. Ánh sáng đỏ rực phát ra khiến chiếc nhẫn kia vỡ vụn, hình ảnh trước mặt nhòe đi cô cũng giật mình tỉnh dậy, trước mắt không gian tối đen như mực khiến Giản Nhật Ánh sợ hãi.Chợt có người xuất hiện bên cạnh, cô liền ôm chầm lấy người kia như một cái phao cứu sinh, hơi thở trở nên gấp gáp hơn bao giờ hết, gương mặt cô cũng trở nên nhợt nhạt. Thụy Dung ôm lấy người thương, ánh mắt sắc như dao cạo mà nhìn nắm tóc trong tay, nàng bóp chặt tay lại nhúm tóc bị đốt cháy thành tro bụi, đứa nào dám đem tóc của cô cột lại với tóc người chết. Thụy Dung nhìn vào khoảng không ,tròng mắt đỏ rực lên, một luồng khí đen len lỏi theo kẹt cửa sổ bay ra bên ngoài. .....Thu Nga đang nằm ngủ thì cổ chân bị kéo mạnh một cái, cô ta giật mình ngồi bật dậy muốn xem ai kéo giò mình. Thu Nga ngáp một cái mắt mũi tèm lem mà nhìn vật thể trước mắt, nó đen thui không thấy rõ dáng người, nhưng cặp mắt đỏ rực nhìn cô chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống. Thu Nga hét lên một tiếng rồi lùi về phía sau, cô hụt tay ngã xuống đất một cái rõ đau, nhưng thứ trước mặt khiến cô sợ hãi quên mất đau đớn, Thu Nga lòm còm bò dậy chạy về phía cửa . Dưới ánh trăng hình lưỡi liềm bóng đen kia hiện ra thành một người đàn ông, trên tay anh ta cầm một con mắt, mà con mắt đó hướng ánh nhìn xoáy thẳng vào tim Thu Nga. Cô ta la hét đập cửa nhưng không ai nghe, cho đến khi người đàn ông kia chụp lấy vai cô kéo bật ngửa về sau. Thu Nga đập đầu xuống đất làm mắt cô hoa lên, đến khi rõ ràng lại thì gã ta đã ngồi lên mình cô, giọng nói ồm ồm phát ra khiến cô sợ chết khiếp. "Em làm vợ anh nhé Ánh"."Tao không phải Nhật Ánh ". Thu Nga hét lên. "Em là Ánh của anh, em xem anh cho em con mắt làm của hồi môn nha". Người đàn ông kia không ai xa lạ mà chính là Minh Huy. Gã ta cầm con mắt nhét thẳng vào mắt trái của Thu Nga, cô ta giãy giụa trong đau đớn khi tròng mắt của mình bị ép bay ra ngoài, máu tươi từ khóe mắt trào ra nhỏ xuống sàn gạch men. Con mắt là nơi nhạy cảm nhất , bình thường chỉ ấn hơi mạnh vào đã cảm thấy đau, đằng này cô ta bị ấn đến lồi ra luôn bên ngoài.Thu Nga gào lên khản cả giọng nhưng không ai nghe thấy, trước mắt chỉ là hình ảnh mờ dần của con mắt còn lại, tiếng cười trầm đục không ngừng vang lên bên tai cô. Minh Huy nói nhỏ vào tai Thu Nga một câu." Đứng lên theo anh nè".Thu Nga như người không hồn phách mà lòm còm bò dậy, cô ta lê lết đến bên cửa sổ rồi leo lên nóc nhà, không hiểu sao cô có thể trèo từ nóc nhà mình qua nhà bên cạnh. Thu Nga đứng trên nóc nhà mà nhìn xuống phía dưới, bên dưới Minh Huy đang đứng đó đưa tay gọi tên cô, ánh mắt cô ta sáng lên rồi nhảy xuống khỏi nóc nhà. Giản Nhật Ánh nhận được tin Thu Nga chết cũng rất bất ngờ, cô nghe người ta nói rằng cô ta tự sát, tình trạng thi thể thảm không thể tả. Thụy Dung dường như biết trước chỉ khẽ cười một tiếng, dám lấy tóc của vợ nàng kết duyên với thằng khác, thì chết cũng đáng đời. Những điều Thu Nga gặp phải chính là những thứ mà cô ta muốn Nhật Ánh phải trải qua, Thụy Dung chỉ dùng âm khí trả lại những điều cô ta phải chịu mà thôi. Do có dính líu đến làm ăn nên ông Phúc đi đám tang của Thu Nga, ông đi xong về kể chuyện lạ cho con gái nghe, từ trước đến giờ ông chưa chứng kiến cảnh nào như vậy. Khi ông đốt nén nhang thì nhang không cháy, mà đến khi cháy rồi tấm ảnh thờ của Thu Nga úp một cái xuống bàn, người nhà dựng lên hoài mà không được, đến khi ông đi khỏi chỗ thắp nhang thì mới dựng được. "Cô ta xấu hổ đó ba". Thụy Dung ngồi kế bên cười nói. "Sao lại xấu hổ". Ông Phúc tò mò hỏi. "Làm chuyện ác nên thấy xấu hổ thôi ba, mà nhắc đến cô ta là con thấy bực mình, ba con mình vào bếp nấu chè chuối ăn ba ơi". Thụy Dung ôm cánh tay ông làm nũng khiến ông Phúc cười tít mắt. Giản Nhật Ánh ngồi xếp bằng trên ghế sofa, cô chống tay lên đầu gối mà nhìn nàng làm nũng, tự dưng cô thấy ghen với ba quá chừng hà.Ông Phúc đứng lên theo Thụy Dung vào bếp, con gái ông trầm tính nên từ nhỏ không thích làm nũng, giờ có thêm đứa con gái miệng ngọt như đường sao mà chịu cho nổi. Đến tối Thụy Dung không chịu đi ngủ sớm, nàng ngồi đó mở Tivi xem phim tình cảm, mấy bữa nay nàng đang coi phim "Tiếng Sét trong mưa". Khi xem đến khúc cậu ba Duy leo cây ổi bị kiến cắn, thì nàng liếc nhìn qua cô một cái, thấy người ta cưng vợ ghê chưa, còn vợ nàng coi phim mà đứa cái ghế, đáng lý ra cô phải để nàng ngồi lên đùi mới đúng. Giản Nhật Ánh đang ăn xoài tự dưng thấy sởn gai ốc, cô quay qua nhìn thì thấy ánh mắt ai oán của nàng, sao tự dưng nhìn như vậy làm cô thấy rờn rợn sao ấy. Thụy Dung hứ một cái rồi đứng lên, nàng vỗ lên đùi cô mà nói. "Chị dang rộng đùi ra coi"." Dang ra làm chi". Giản Nhật Ánh đang nhai tự dưng mắc nghẹn ,cô ho sù sụ mà miếng xoài nó không chịu chạy xuống, câu nói này làm cô suy nghĩ đen tối quá. Thụy Dung không thèm nói thêm câu nào, nàng đưa tay đặt lên đùi cô kéo về hai bên, Giản Nhật Ánh chưa kịp la lên thì nàng đã ngồi vào lòng cô, rồi rớm người hôn lên môi cô.Miếng xoài trong cổ họng trôi tuột xuống bao tử, Giản Nhật Ánh mở to mắt không tin vào những gì đang diễn ra, cái lưỡi của nàng nó chạy thẳng vào cuốn họng của cô luôn. Trong khi cô còn đang ngớ người thì lưỡi nàng đã cuốn lấy lưỡi cô, Giản Nhật Ánh kêu lên một tiếng "ưm" rồi đáp lại nụ hôn của nàng. Phim vẫn đang chiếu nhưng hai người kia thì không xem, Thụy Dung hiện tại không còn ngồi trong lòng cô nữa, mà nàng đang nằm trên chiếc sofa dài màu nâu, áo ngủ bị gỡ ra hai ba nút, mồ hôi đã ướt đẫm gò má nhỏ xinh. Giản Nhật Ánh vùi đầu vào ngực nàng, hơi thở trở nên nặng nhọc và gấp gáp, cô hít một hơi thật sâu nơi rãnh ngực to tròn. Hương thơm man mát như gió biển len lỏi vào khoang mũi, Giản Nhật Ánh mê mẩn mà dùng chớp mũi cạ lên vùng trắng mịn mê người. Thụy Dung cắn môi, hơi nước tràn ngập khóe mắt, nàng hé môi hơi thở bắt đầu dồn dập hơn. Thụy Dung rên lên một tiếng khi cô chạm vào phía dưới của nàng, ngón tay nhẹ nhàng mà len lỏi khiến nàng hơi nâng hông lên. "Chị... ". Tiếng gọi của nàng mềm yếu truyền vào tai cô, Giản Nhật Ánh hít một hơi thật sâu rồi từ từ rút tay ra, trên ngón tay dính một ít chất lỏng sền sệt trơn bóng. "Chị không kìm nổi nữa rồi ". Giản Nhật Ánh khàn giọng nói. "Em có bắt chị kìm nén lại đâu". Thụy Dung đưa tay câu lấy cổ cô kéo xuống, bữa nay chị ấy gan lên rồi nè.Giản Nhật Ánh đưa tay lấy điều khiển tắt Tivi , cô chống tay lên sofa, cô thở ra một hơi rồi đưa tay luồn qua eo nàng mà kéo sát về phía mình."Đi về phòng trước đi". Cô kề tai nàng nói. Thụy Dung gật đầu rồi dựa vào lòng ngực của cô, xem ra vợ nàng không còn là đầu gỗ nữa rồi. Đèn phòng khách đã tắt, không gian trở nên im lìm, nhưng khi bước vào phòng trên lầu sẽ nghe tiếng rên khe khẽ. Quần áo bị vứt trên nền nhà, trong phòng cũng không sáng, da thịt trơn bóng cọ xát vào nhau. Thụy Dung nắm chặt lấy tấm niệm đang nằm, cổ hơi ngẩng lên cao, nàng hé môi nhẹ rên lên một tiếng. Đôi môi cô đang dừng nơi bụng nàng tham lam mà hôn khắp bụng, tay cô bắt đầu đi xuống phía dưới chạm vào nơi nhạy cảm kia, cánh hoa đã ướt đẫm sương sớm. Thụy Dung cắn môi lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự âu yếm của cô, Giản Nhật Ánh nhẹ nhàng sợ sẽ làm nàng bị tổn thương, đột nhiên nàng kêu lên một tiếng vì sự tấn công mạnh mẽ của cô. Giản Nhật Ánh nếm được hương vị lạ lẫm, mằn mặn nhưng cô lại rất thích, cô chưa từng trải qua việc này nên chỉ làm theo bản năng vốn có, cô cũng là phụ nữ nên biết nơi nào sẽ khiến nàng vui sướng hơn. Thụy Dung khó chịu mà uốn éo eo mình, chân bị cô đặt lên vai bên dưới lại bị cô chọc ghẹo, nàng nức nở một tiếng, nơi bụng co thắt rồi một dòng nước ấm trào ra ."Chị.. ơi". Thụy Dung khàn giọng gọi. Giản Nhật Ánh tách rời đóa hoa , cô ngẩng lên rồi chồm lên ôm lấy nàng, Thụy Dung cảm thấy ướt khi kẹp đùi lại, nàng xấu hổ mà vùi vào cổ cô. Dù luôn nói cô đầu gỗ nhưng đây cũng là lần đầu tiên của nàng, tuy không có vào trong nhưng cảm giác sung sướng không thể diễn tả thành lời. "Dừng lại nhé vợ". Giản Nhật Ánh ôm chặt lấy nàng khẽ nói. "Dạ". Thụy Dung không đòi hỏi tiếp tục thời gian còn dài ,chuyện này cũng đâu phải chỉ làm một lần rồi thôi , cô có gan như thế là giỏi lắm rồi. .....Ngày hôm sau, Giản Nhật Ánh chưa kịp ăn sáng đã thấy Thu Thủy tung tăng vào nhà, tay cô nàng xách một đống đồ, khi thấy cô thì vội kêu lên. "Ánh cầm phụ mình chút coi". Giản Nhật Ánh lắc đầu đưa tay xách phụ cô nàng. "Ấu, ấu".Một tiếng kêu nhỏ xíu phát ra khiến Giản Nhật Ánh giật mình, tiếng kêu giống của chó con, mà cái túi bây lớn vầy sao đựng, cô nhìn vào chiếc túi đang cầm mà nghi ngờ nhân sinh." Không phải chó con đâu, cậu mở ra là biết liền hà". Thu Thủy cười háo hức lấy ra bao tay bằng len.Thụy Dung nhìn chằm chằm vào túi rồi tọt tay vô móc ra cái hộp mủ, bên trong hộp có cục gì màu trắng đang chạy lung tung, nàng mở ra xem khi thấy con vật kia thì cười lên ha hả. Con vật màu trắng thấy nàng cười thì đứng lên bằng hai chân, tay ngắn hướng về phía nàng mà vả không ngừng."Ha ha mắc cười quá". Thụy Dung càng cười lớn hơn.Kiếp trước khi gặp nàng là chuột kiếp này thành con sóc mới ghê."Cưng hông mình mới mua trên mạng đó". Thu Thủy đeo bao tay vào rồi bắt con sóc lên .Con sóc có bộ lông trắng , mắt màu đỏ, bên hông có màn như cánh dơi, hiện nay giới trẻ đang rất thích nuôi con vật này."Rồi oai phong dữ chưa" . Thụy Dung chọt vào bờ mông trắng của nó mà cười chảy nước mắt.Con sóc với tay ra sau chụp mông rồi khịt mũi một cái, nó đâu ngờ khi gặp lại nàng trong bộ dạng thê thảm như vậy."Em thích hả chị cho em đó". Thu Thủy qua đây cũng vì muốn cho Thụy Dung con vật này, cô nàng cười tủm tỉm rồi nói tiếp." Nào có đi làm chuyện gì tâm linh cho chị theo với". Thụy Dung dùng ánh mắt khác lạ nhìn cô nàng, ai đời xin đi gặp ma, để bữa nào xúi mấy con ma hù bà chị này một lần cho tởn......Thụy Dung đợi cô ngủ rồi mới đi ra bên ngoài, nàng ngồi xuống trước cửa lồng sóc nhỏ mà hỏi. "Sức mạnh của bà đâu rồi". "Kiếp đầu thai trước bị một thầy pháp phong ấn trên Ma Thiên Lãnh rồi". Lý Phượng trả lời. "Bà quậy phá cái gì để người ta phong ấn vậy". Thụy Dung bĩu môi chọt vào mông Lý Phượng, bà già này cũng không yên thân tí nào. "Thì dọn sạch đống ngải ổng trồng thôi, vậy mà ổng dí tui chạy hết cái thung lũng đó luôn ". Lý Phượng nói tỉnh bơ. "Bà nói nghe nhẹ nhàng quá hén, mà tối ngày đi nhổ ngải người ta ăn là ăn cắp đó nhe". Thụy Dung tự dưng nghiêm túc lên hẳn. "Chắc phải đi Ma Thiên Lãnh thôi, đưa chị ấy về thăm nhà"."Thu Nguyệt". Lý Phượng gọi tên nàng rồi lại nói."Tui gặp ông ngoại của Ánh Dương rồi"."Ông ngoại ở đâu". Thụy Dung vội hỏi. "Trước khi chết gặp ở gần chợ Long Hoa Tây Ninh, hồi gặp ổng có vợ rồi nay chắc cũng bốn mươi mấy ". Lý Phượng còn nhớ hình dáng ổng giống hệt hồi xưa, ổng phụ thầy hốt thuốc nam làm từ thiện. "Ông ngoại là nổi đau lớn nhất của Ánh Dương, em ấy biết ông ngoại sống tốt chắc sẽ rất vui". Thụy Dung mỉm cười nói.Đang nói chuyện thì Thụy Dung bị tiếng động phía sau làm giật mình, nàng quay lại thì thấy Giản Nhật Ánh đang từ trên lầu đi xuống, nhìn cô buồn ngủ ngáp lên ngáp xuống. "Vợ ơi lên ngủ nè". Giản Nhật Ánh choàng tay ôm lấy cổ Thụy Dung nói. "Dạ đi ngủ". Thụy Dung ôm eo cô rồi cùng đi lên lầu. Lý Phượng liếc mắt nhìn một cái rồi chui vào túi ngủ ấm áp, Thu Thủy cưng động vật nên mua một đống đồ cho bà luôn, thôi còn thời gian tận hưởng thì phải nghỉ cho đã, sau này gian nan còn dài.