BH Thuần Việt Quỷ Duyên
Chương 6 Ai mới là nàng
Giản Nhật Ánh tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên giường của Thụy Dung, cô mím môi trong lòng bắt đầu có nghi vấn, trong lúc hôn mê cô có nghe tiếng nói của mấy người, nào là nhịp tim dần ổn định, nào là bệnh nhân đã qua khỏi nguy hiểm. Cô đưa tay xoa huyệt thái dương đau nhức, cô thực sự có phải đã xuyên không, hay đây chỉ là một giấc mộng khi cô đang hôn mê trên giường bệnh. Giản Nhật Ánh còn nhớ lúc mình chạm vào tòa tháp thì tim chợt nghẹn lại, cùng với lần trước cô bị đau đầu, có lẽ là bác sĩ đang cấp cứu cho cô, như vậy thì nơi này chỉ là trong giấc mơ của cô mà thôi. "Chị tỉnh rồi à". Thụy Dung ngồi xuống bên giường hỏi. "Nói với chị ,em là người đưa chị vào đây đúng không". Giản Nhật Ánh lẳng lặng nhìn xem nàng công chúa này sẽ nói gì. Gương mặt của Thụy Dung trở nên buồn bã, nàng thở dài đưa tay chạm vào không khí, không gian chợt vặn vẹo rồi lại trở nên bình thường. "Đây là mộng".Giản Nhật Ánh chống tay ngồi dậy, cô nhìn thẳng vào mắt của Thụy Dung mà hỏi. "Em muốn làm gì"."Muốn làm vợ chị". Thụy Dung không cần suy nghĩ mà trả lời. Giản Nhật Ánh đột nhiên im bặt, cô chớp mắt rồi bối rối bởi lời nói của Thụy Dung, đáp án này ngoài dự tính của cô. "Em muốn gả cho chị, không thể sao chị". Thụy Dung cúi đầu xuống, tay nàng nắm chặt góc áo bào mà vò vò."Cái này chị không biết trả lời làm sao, nói không thì chị không nỡ,mà nói có thì chị không biết mình có thương em đến mức đó không". Giản Nhật Ánh tựa lưng vào giường nói. "Em biết rồi, chị ở lại đây với em vài ngày em sẽ trả chị về". Thụy Dung nhắm mắt lại, nàng thật sự phải buông tay sao, nàng cảm thấy tim đau nhói, không phải giả vờ mà là đau thật. Thụy Dung đứng lên tay ôm lấy ngực mà đi ra bên ngoài, nàng thở hổn hển ngồi bệt xuống trước cửa phòng, khung cảnh trước mặt khiến nàng rơi nước mắt. Nàng nhớ khi mình còn sống nơi đây, thì chỗ này cũng là chỗ nàng trút hơi thở cuối cùng, lúc đó chị Từ Hoa ôm lấy nàng không ngừng gọi tên nàng. Từ nhỏ Thụy Dung sinh ra đã ốm yếu, nhưng khi trưởng thành nàng được chăm sóc chu đáo, nên bệnh tình đã có chút hồi phục, thế mà vị thái hậu kia đã đổi thuốc khiến nàng vĩnh viễn rời xa dương gian.Nàng ngồi dựa vào cửa ,trong đầu vang lên những tiếng nói của người khác. "Công chúa ngày càng xanh xao như ma đói vậy"."Ai mà chịu cưới một người sắp chết vào cửa chứ"."Nhìn nàng ta như vậy không chừng mới đụng vào thì tắt thở luôn đó".Từng lời từng chữ đó như nhát dao cứa vào tim nàng, nhiều lúc tự nhìn mình trong gương đồng, nàng còn sợ hãi chính gương mặt này, xanh xao ốm yếu xấu xí vô cùng. Lúc nàng chết cơ thể gầy trơ xương, gò má hóp lại như bị bỏ đói lâu ngày, nàng xấu xí như vậy đó. Nàng chết rồi oán niệm vẫn còn nên vương vấn không chịu rời đi, chị Từ Hoa cùng những thị nữ ở đây biết là nàng thành oan hồn, nhưng không có làm gì để nàng đi lại khắp nơi, sau này chị mất nàng cũng bị người ta trấn vào tượng gỗ. Lúc Giản Nhật Ánh giải thuật cho nàng, cũng là lúc câu nói khen ngợi của cô vang lên, nàng thật sự rung động, nàng muốn gả cho người con gái này, nhưng có lẽ cô không muốn nàng ở bên cạnh. Giản Nhật Ánh ngồi trên giường nghe tiếng thút thít ở bên ngoài, cô rất muốn bước xuống giường chạy ra ôm lấy người con gái ấy, nhưng lý trí lại nói không thể. Nàng chết rồi không phải người sống trên trần gian này nữa, nếu nàng còn sống cô có thể cùng nàng bồi dưỡng tình cảm, thời đại này hai người con gái yêu nhau cũng là chuyện bình thường. Nhưng hiện tại nàng chỉ là một oan hồn, cô không muốn vì mình mà liên lụy cả nhà, lỡ nàng làm hại ba mẹ cô thì sao. "Vậy thì cùng tôi trở về đi". Tiếng nói phát ra khiến Giản Nhật Ánh ngước mặt nhìn lên, trước mặt nàng là bóng dáng mờ ảo của Trần Giao Linh, phía sau cô ấy có một cánh cửa vặn vẹo . "Giao Linh". Giản Nhật Ánh mới thốt lên một câu thì đã nghe Trần Giao Linh nói. "Đi về thôi Ánh, ba mẹ cậu đang chờ". Giản Nhật Ánh nhìn bàn tay đang chìa ra có chút lưỡng lự, cô nhìn ra phía cửa thì thấy người con gái ấy đang nhìn mình, mắt nàng đỏ hoe gò má trắng nhợt ướt đẫm nước mắt, từng ngón tay bám chặt vào góc áo, từng tiếng nghẹn ngào phát ra khiến tim cô run lên.
Giản Nhật Ánh nhìn vào bàn tay mình, lúc nãy cô còn dứt khoát muốn rời đi, sao giờ đây cô lại chần chờ không muốn chứ."Đi thôi Ánh, tôi không giữ được lâu đâu". Trần Giao Linh bóng dáng càng mờ ảo, nữ quỷ kia chỉ đứng nhìn không có ra tay, có lẽ nàng ta muốn cho Ánh sự lựa chọn. "Xin..xin lỗi tôi.. ". Giản Nhật Ánh bỗng rút tay về, cô nhìn Trần Giao Linh ấp úng nói không nên câu. "Tôi ở với em ấy vài bữa rồi sẽ về". Trần Giao Linh thu tay lại, ánh mắt nhìn Giản Nhật Ánh không biết làm gì, thôi thì duyên này cô không ngăn được. "Cậu đừng hối hận là được".Sau câu nói đó Trần Giao Linh hoàn toàn biến mất, không gian cũng trở lại như bình thường vốn có, Giản Nhật Ánh không biết rằng lựa chọn này sẽ để nàng theo cô cả đời. ..... Trần Giao Linh mở mắt ra thì ho khan, cô chống tay ngồi dậy nhìn người con gái đang nằm trên giường bệnh, rồi lại thở dài đóng cửa đi ra bên ngoài. "Sao rồi con". Bà Thoa từ trên ghế đứng lên hỏi. "Không sao vài bữa nữa cậu ấy sẽ tỉnh lại". Trần Giao Linh đưa tay vỗ lên mu bàn tay bà Thoa lại nói tiếp."Gia đình sắp có thêm thành viên rồi"."Con nói vậy là sao chả lẽ con bé nó... ". Ông Phúc cũng đứng lên hỏi, không lẽ ông sắp có cháu. "Cái này phải để Ánh nói với hai bác, con đã làm hết sức rồi". Trần Giao Linh lắc đầu đi ra cửa. Bà Thoa không hiểu gì nhìn chồng mình, ông cũng ngơ ngác có biết gì đâu, để chờ vài bữa nữa coi con bé nói gì. Thu Thủy chạy theo phía sau Trần Giao Linh mà hỏi. "Nè Linh có đi đâu hành pháp không cho tôi đi với"."Thôi cậu lo mà học đi". Trần Giao Linh đã từ chối cô nàng không biết bao nhiêu lần, tối ngày cứ đòi đi xem cô bắt ma. "Cho tôi đi theo đi mà, hay cậu nhận tôi làm đệ tử đi, tôi có thể đầu tư mua bùa giấy cho cậu''. Thu Thủy nhớ tới mấy loại bùa trong truyện ma, có loại phải đi kiếm dữ lắm mới có. Trần Giao Linh xua tay leo lên con xe mà phóng đi, đi trừ tà mà đem theo người không có đạo hạnh dễ chết lắm, đem theo bà chị đạo hạnh gần hai ngàn năm kia mới có lời. Nhắc mới nhớ cô chưa đóng tiền Wi_Fi tháng này, không biết trễ mấy ngày rồi tự dưng cô quên ngang hà, để bên kia nó cắt là lùng bùng lỗ tai với bà chị ở nhà luôn. Có ai lạ đời như chỉ hông, tu luyện đạo hạnh cho cao để đụng được đồ vật, rồi cái tối ngày ngồi trong phòng khách coi tổng tài bá đạo, tổng tài giả nghèo thử lòng nhân viên. Hồi bữa cô về khuya lắm ,mà vẫn thấy chỉ ngồi trên sofa coi phim ngôn tình, vừa nhìn vào cảnh đang diễn ra trên phim cô liền trề môi một cái, giờ này mà bà chị còn coi "Sam Sam đến rồi".Xuân Lan thấy Trần Giao Linh về thì quay qua nhìn, rồi đột ngột bật dậy lướt đến chỗ cô hỏi. "Sao bị thương rồi". "Không có gì em mở không gian thôi". Trần Giao Linh chỉ thấy hơi nhoi nhói một chút ở ngực, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe thôi. "Em đi lo chuyện bao đồng nữa hả". Xuân Lan bắt đầu cằn nhằn, mỗi lần cô bị thương là bắt đầu nghe nàng ca bài ca này hoài. "Em chỉ muốn cho người ta một cơ hội ". Trần Giao Linh ngồi xuống ghế sofa ,cô dựa lưng vào ghế nói."Chứ không phải tài lanh à, duyên đó em cắt được đâu mà đi, con bé đó coi bộ cũng không hiền đâu". Xuân Lan lướt đến lấy remote tắt TV đi, nàng ngã người nằm trên ghế giống Trần Giao Linh nói. "Kể ra thì em phải kêu chị bằng cụ ấy nhỉ, cụ tổ luôn á, chị chết hồi năm 43 nay 2021 rồi cũng 1978 tuổi rồi còn gì". Trần Giao Linh cười toe toét nói. Xuân Lan gương mặt nhăn lại, nàng chết cũng lâu nhưng biết thời đại này phụ nữ không thích nhắc đến tuổi, mà cái tuổi của nàng thì già quá rồi. Xuân Lan tức giận đưa tay nhéo vào eo cô hậm hực nói. "Không được nói tuổi tác của phụ nữ ra biết chưa"."Cụ cũng sợ già nữa hả". Trần Giao Linh đưa tay nắm lấy tay nàng, cô cười thành tiếng chọc ghẹo nàng. Xuân Lan giận đỏ mặt nàng nhào lên một chưởng đánh về phía cô, Trần Giao Linh không có động đậy để nàng đánh, chưởng lực dừng trên ngực cô nhưng không có đánh thật. Trần Giao Linh vòng tay kéo Xuân Lan vào lòng, cô hôn lên gò má nàng một cái, Xuân Lan lần này đỏ mặt vì xấu hổ, nàng đánh nhẹ lên ngực cô nhưng mà đàn hồi thiệt nha.Trần Giao Linh đưa tay bắt lấy tay nàng, gượng chợt nhăn nhó mà ho lên khù khụ, cô đưa tay che lại con mắt phải, cơn đau nhói khiến cả người con lại, trong miệng cô phát ra âm thanh rất kỳ lạ. "Em sao vậy". Xuân Lan lần đầu tiên nhìn thấy cô như vậy thì sợ hãi lắm. Mắt phải của Trần Giao Linh chảy ra máu ướt cả tay, cô đứng bật dậy chạy thẳng vào trong phòng đóng chặt cửa lại. Xuân Lan không vào được bên trong, nàng đập cửa không ngừng hỏi, nhưng cô không trả lời nàng một tiếng nào hết.Trần Giao Linh đứng bên cửa sổ, trên cánh tay nổi lên hoa văn chằng chịt, nó chạy từ bàn tay phải lên đến mắt của cô, khóe môi đột nhiên nhếch lên trong giọng nói âm trầm đột nhiên phát ra."Tìm được rồi"......Giản Nhật Ánh đứng nhìn mình trong gương đồng mà ngơ ngẩn, trên người cô mặc hỷ phục màu đỏ của cô dâu, mấy nô tì thì người trang điểm người cài trâm. Chuyện bắt đầu khi Trần Giao Linh biến mất, thì Thụy Dung đã ngồi thụp xuống đất mà khóc nức nở, cô không nỡ nên đi đến ôm lấy nàng vào lòng. Thụy Dung tựa vào ngực cô tay ôm lấy eo cô thật chặt, đúng lúc Từ Hoa công chúa lại đi vào nhìn thấy cả hai, cô biết đây là mộng nên không sợ gì hết. Vậy mà mọi chuyện nó khác với cô nghĩ lắm, Từ Hoa công chúa ánh mắt híp lại nhìn vào gương mặt cô, trong ánh mắt có gì đó khiến cô sợ hãi."Ngươi muốn làm gì em gái của ta". Từ Hoa đi đến bên cạnh Thụy Dung kéo nàng lại, rồi để nàng tựa vào lòng ngực của mình. Giản Nhật Ánh há miệng mà không biết nói làm sao, rõ ràng đây là mộng do Thụy Dung tạo ra, sao Từ Hoa công chúa lại có ý thức như một người bình thường vậy. Mà Thụy Dung trong ngực Từ Hoa lại không nói tiếng nào, im lặng ngoan ngoãn không còn khóc nữa, ánh mắt nhìn cô cũng rất khác lúc nãy. Giản Nhật Ánh trong đầu có dấu chấm hỏi to đùng, rõ ràng mới nói muốn gả cho cô mà giờ ôm người con gái khác, mà người kia còn là chị gái của nàng. "Em đưa chị về đi". Giản Nhật Ánh ngực tức anh ách, cô nắm chặt tay mà nói. "Ngươi muốn về đâu". Từ Hoa công chúa cười mỉa mai, nàng nhìn người con gái trong lòng ánh mắt có chút khác lạ, lại nhìn đến môi nàng mà nghiến răng hừ lạnh. "Về nhà chứ về đâu, Thụy Dung đưa tôi về nhà đi, cô đừng có đùa giỡn với tình cảm như vậy". Giản Nhật Ánh tức giận lắm, thì ra người ta đang đùa giỡn với cô ,làm cô nhớ đến lời mà Trần Giao Linh đã nói trước lúc biến mất, bây giờ cô hối hận rồi đây. Giản Nhật Ánh cắn răng mà nhìn Thụy Dung im lặng tựa vào ngực Từ Hoa, cô giận đến tay cũng run lên, thì ra mấy ngày qua nàng chỉ giả bộ cho cô xem, vậy mà cô thật tâm muốn trao lòng mình cho người ta. Hèn chi người ta thường nói không nên tin ma quỷ, bây giờ cô thấm thía câu nói này rồi. "Ngươi không được đi đâu hết, phải ở lại đây thành thân với Thụy Dung". Từ Hoa công chúa liếc nhìn Giản Nhật Ánh nói. Giản Nhật Ánh nghe nói xong thì cau mày, rốt cuộc Từ Hoa công chúa muốn làm gì, hai chị em nhà này muốn lừa gạt gì cô nữa đây. "Mấy người muốn làm gì". "Ngươi hôn nàng rồi thì phải cưới nàng". Từ Hoa ánh mắt ghét bỏ hừ một cái, trong lòng có chút khó chịu mà nhìn Giản Nhật Ánh. Giản Nhật Ánh nhớ tới đó tự dưng không nhớ nữa, ký ức của cô như bị sương sương mù che đi, đến khi rõ ràng đã bị người ta lôi đi thay quần áo. Hôn lễ này lạ lắm khác xa trong phim, không có nến đỏ , không cắt tóc để kết duyên, cũng không uống rượu giao bôi. Giản Nhật Ánh đứng trước bức tượng đồng mà nhìn xung quanh, cho đến khi nhìn thấy một người con gái mặc đồ giống mình bước đến, cô không nhìn rõ mặt vì bị khăn đỏ che khuất. "Đưa ngón tay ra". Giọng nói trong trẻo phát ra khiến Giản Nhật Ánh giật mình, giọng nói này đúng là của Thụy Dung, nhưng sao không có nhẹ nhàng như trước. Giản Nhật Ánh do dự một chút rồi cũng đưa ra, Thụy Dung lấy dao cắt lên đầu ngón tay cô, rồi lấy chén hứng máu nhỏ xuống. Giản Nhật Ánh ui da một tiếng vội cầm lấy ngón tay, cắt gì sâu dữ vậy máu chảy quá trời luôn nè, cô kéo dây lưng lên quấn ngón tay lại. Giản Nhật Ánh ngước lên nhìn Thụy Dung, người con gái dịu dàng dựa vào ngực nàng đâu rồi, sao giờ nỡ để nàng đau như vậy. Thụy Dung cắt ngón tay mình để máu chảy vào chén, máu của nàng màu đen sền sệt như dầu hắc, Giản Nhật Ánh nhìn máu mình cùng nàng hòa chung màu kinh ngạc, vậy mà biến thành cặp nhẫn màu đen.Thụy Dung cầm lên rồi đeo vào ngón áp út của Giản Nhật Ánh, nàng đưa chiếc còn lại cho cô, rồi đưa bàn tay của mình ra.Giản Nhật Ánh nhìn móng tay nàng mà nuốt nước miếng, móng tay gì mà vừa dài vừa nhọn vậy, tay đã thế này không biết mặt nàng ra sao nữa. Cô đeo nhẫn vào ngón áp út cho nàng, Thụy Dung đợi đeo xong thì chụp lấy ngón tay cô, nàng đưa vào trong miệng mà mút. Giản Nhật Ánh bị hành động của nàng dọa sợ, không lẽ nàng muốn cắn cô hay sao, hay là muốn ăn thịt cô giống trong phim ma hay chiếu. Nhưng cảm giác từ ngón tay truyền đến khiến cô sững sờ, nàng đang dùng lưỡi liếm lên vết cắt trên ngón tay cô, đợi đến khi nhả ra thì vết cắt cũng liền lại. Giản Nhật Ánh nhìn ngón tay dính ướt mà thở ra một hơi, trong lòng nóng lên khó chịu lắm, tim cũng đập nhanh hơn bình thường. Không đợi cô kịp bình tĩnh thì đã thấy mình đứng trong phòng, đúng là trong mơ cảnh vật có thể thay đổi liên tục, cô thấy Thụy Dung ngồi trên giường đang chờ đợi cô dở khăn che mặt. Giản Nhật Ánh đến gần giường tay run run đưa lên, đến khi nhìn thấy gương mặt người trước mặt liền té ngã xuống đất, gương mặt nàng hóp lại gầy như bị bỏ đói, còn miệng bị người ta khâu lại rồi. Ánh mắt Thụy Dung nhìn cô có chút giận dữ , nàng đưa tay chỉ vào cái kéo trên bàn lại chỉ vào miệng mình, Giản Nhật Ánh chép miệng nuốt nước miếng rồi đứng lên cầm lấy cái kéo, cô cắt từng sợi chỉ đang khâu miệng nàng lại. Đến khi sợi cuối cùng được cắt đứt, gương mặt của Thụy Dung liền trở lại như lúc cô mới gặp lần đầu, nàng hé môi hờn dỗi nói. "Trước kia nhìn đâu có sợ như vậy". Giản Nhật Ánh tưởng nàng nói lúc gặp ngoài sân, cô cười cười để cái kéo lên bàn ,rồi ngồi xuống bên cạnh nàng. "Em không có gạt chị hả". Giản Nhật Ánh liếm môi hỏi. "Sao xưng chị rồi, mấy bữa trước còn tôi cô mà". Thụy Dung liếc cô một cái không thèm để ý nữa. Giản Nhật Ánh gãi mũi không biết giải thích làm sao, tính khí này nàng thấy giống Từ Hoa công chúa quá đi, chợt cô thấy có chỗ nào không đúng, hôm nay không thấy Từ Hoa xuất hiện. Giản Nhật Ánh cau mày tự dưng một ý nghĩ xuất hiện trong đầu cô, Thụy Dung và Từ Hoa là cùng một người, đây là mộng chuyện gì cũng có thể xảy ra. "Em là Từ Hoa phải không". Giản Nhật Ánh nghiêm túc hỏi. "Chị hỏi làm gì". Thụy Dung quay qua nhìn cô nói. "Vậy rốt cuộc em là ai, em là Thụy Dung hay là Từ Hoa công chúa, người chị hôn lúc trước là ai". Giản Nhật Ánh cảm thấy mạch não của mình bị tắt rồi, đầu óc như một mê cung không tìm ra lối thoát. Thụy Dung nhìn cô thở dài nói. "Cả hai đều là em, chị Từ Hoa không có xuất hiện trong giấc mơ này, Thụy Dung chính là chuyển kiếp của em, sau khi Thụy Dung chết bị người ta trộm xác đem vào luyện ngải. Mỗi lần em chuyển kiếp đều sẽ chết năm mười tám tuổi, xác bị người ta đem đi luyện tà thuật trấn giữ mộ tổ một trăm năm, rồi lại bị ép phách chuyển sang kiếp khác, cứ như vậy lập đi lập lại không có hồi kết".Giản Nhật Ánh không tin vào mắt mình, ai lại tàn nhẫn với một người con gái như vậy, tự dưng trong đầu cô xuất hiện một đoạn hồi ức. "Em sẽ giúp chị phá vòng luân hồi này". Hình bóng người con gái tươi cười khiến cô ôm lấy đầu, gương mặt người con gái đó giống hệt cô, nhưng con mắt bên phải bị mù rồi, trên cánh tay trái cô ấy có đeo một sợi chỉ có chiếc chuông bằng bạc, trên vành tai lại đeo một cái răng nanh. Giản Nhật Ánh cảm giác trái tim nóng lên, cả cơ thể cũng như bị bỏ vào nồi nước sôi, gương mặt Thụy Dung trở nên mờ ảo, cô ôm lấy ngực thở lên khó nhọc rồi trước mắt là một màu tối đen.Thụy Dung đưa tay vuốt ve gương mặt của cô, nàng cuối người xuống hôn lên môi cô, một lần thì đâu có đủ, Thụy Dung còn được cô hôn hai lần mà. Ánh mắt nàng đỏ lên biết vậy không mượn chuyển kiếp của Thụy Dung phá bỏ bùa chú, để kiếp sau hôn cô nàng cũng sẽ ghen, đợi đến khi trở về nàng nhất định phải hôn cô cho đã. Nàng kề sát môi vào tai cô mà thì thầm. "Ánh Dương chị thương em".