[BH] TA CHỈ VÔ TÌNH ĐI NGANG ĐÂY
22.
Qua ngày hôm sau, cũng may là cuối tuần các học viên sẽ được ra khỏi học viện để về thăm gia đình. Nên Cố Hân thuận lợi có thể né được Tiêu Ngữ, nghĩ đến chuyện hôm qua Cố Hân một phen ửng đỏ hai tai khi nhớ lại -"Quả thực rất mềm a......"Ai ai cũng dọn đồ đạc về thăm nhà hết, chỉ mỗi một vài người lười biếng hoặc không có cụm từ được gọi là "nhà" như Cố Hân mới nằm ở kí túc xá nghỉ ngơi hoặc luyện tập.Nghĩ đến nhà Cố Hân lại nghĩ tới ba mẹ năm xưa của mình dù họ không ở nhà thường xuyên, mỗi năm gặp nhau được vài lần nhưng họ lại rất yêu thương cô chu cấp mọi thứ đầy đủ cho cô sinh sống. Sự ra đi đột ngột này quả thực là cú sốc đối với họ, nhưng không sao Cố Hân tin chắc rằng họ cũng sẽ vượt qua thôi. Cố Hân tin chắc là vậy.....dù thế nhưng thâm tâm cô vẫn buồn bã. Hắc Long nhìn thấy Cố Hân im lặng hơn mọi ngày, tò mò đi đến vỗ vai-"Hay chúng ta xuống thị trấn chơi đi, dù sao ở đây cũng không làm gì" Hắc Long đưa ra ý kiến Nghe Hắc Long nói xong, Cố Hân ngước lên nhìn, đúng thật dù buồn bã cũng không thể nào quay trở về được chi bằng đi tham qua nơi mà chính mình tạo ra như thế nào -"Được " Cố Hân vui vẻ trở lại đứng dậy Hai người họ thay thường phục đi ra khỏi học viện. Thị trấn cách đây không xa, thay vì ngồi xe ngựa như ban đầu giờ Cố Hân cố tình đi bộ để xem toàn cảnh nơi đây. Đi bộ hết 2 tiếng mấy đồng hồ thì đã đến được thị trấn, rất giống như lần đầu cô đến thị trấn này lúc nào cũng náo nhiệt hết người người qua lại đông nghẹt. Các chủ cửa hàng tha sức mà hô gọi khách-"mại vô, mại vô vải mới nhập từ Hàng Châu về đây...."-"Lão nương hôm nay cá rất tươi a, mới đánh bắt hồi sáng, ngài nghé vào xem...."-"............."Đi vòng vòng quanh thị trấn, những đồ cần dùng đều mua đủ. Cố Hân bỗng đói bụng phải rồi sáng giờ vẫn chưa bỏ gì vào bụng a, nên đã nghé vào một quán mì trong khá sạch sẽ kế bên đường -"Hây da, mời quý khách ngồi, quý khách cần dùng gì a" tiểu nhị nhanh nhẹn khi thấy Cố Hân đứng trước cửa quán liền nở nụ cười tươi đón khách lau chùi bàn ghế mời cô ngồi-"Cho ta một tô mì ăn tại đây và 1 tô gói đem về" Cố Hân nói-"Được....bàn quý khách này một tô ăn liền và 1 tô gói đem về...." tiểu nhị la lớn cho chủ quán rồi lại bộn rộn đi đón những vị khách đang vào quán -"Ta cũng muốn được ăn" Hắc Long trong áo Cố Hân chui đầu ra tiếc nuối -"Ta đã gọi 1 phần đem về cho ngươi rồi " Cố Hân nhìn thấy Hắc Long ủ rũ liền tươi cười đối đáp-"Thật sao, tiểu tử này được lắm" Hắc Long vui mừng cười ha hả Một lát sau, tiểu nhị lại đi ra một lần nữa lần này cầm theo 1 tô mì nóng hổi ra theo.-"Quý khách ăn thong thả" tiểu nhị vui cười nói câu chúc rồi lại bận rộn đi đón tiếp kháchCố Hân phần nào hài lòng sự hiếu khách của tiểu nhị này, ngửi thấy mùi thơm của mì gan ruột lại sôi ục ục. Không khách sáo liền chén sạch 1 tô mì trong tích tắt , uống vài ngụm nước cho đỡ nghẹn Cố Hân ợ một hơi thở phào vì ăn no -"Mặc dù mì có hơi lạc nhưng khi đói cái gì cũng ăn ngon" Cố Hân ngồi lau miệng đánh giá phần mì ( có ăn may rồi đó mà còn chê khen 🙄) Khi cái bụng được lấp đầy Cố Hân đứng dậy vươn vai, cảm giác sảng khoái chạy khắp thân thể khi được ăn no đúng là không gì Chuẩn bị rời đi nhưng Cố Hân vẫn không quên mua thêm 1 phần mì về cho Hắc Long -"Tiểu nhị phần mì gói về của ta đâu" nơi đây hơi ồn nên Cố Hân nói giọng lớn để hắn còn chú ý nghe-"Đây.....đây của quý khách...." tiểu nhị nhanh chân đem phần mì cho Cố HânCố Hân cầm lấy phần mì ném cho hắn vài bạc vụn rồi bước đi. -"Ơ...quý khách còn tiền thừa..."nhìn thấy số tiền hơi so với giá gốc hắn ngu ngơ gọi lại -"Không cần trả lại" Cố Hân nói xong nhanh chân rời khỏi Được khách bao cho vài tiền, tiểu nhị hí hửng cúi đầu nói lớn -"Quý khách đi thong thả"----------------------------Khi vừa bước ra khỏi quán ăn, Cố Hân cảm nhận có một bóng đen cố tình hướng mình đâm tới , thuận chân xoay người một cái liền một chân gạc chân hắn. Người áo đen liền té ạch ra đường, hắn tức giận la lớn về phía Cố Hân-"Ngươi không có mắt à" Hắn ôm lấy chân của mình rống lên -"Vị huynh đài này, câu đó ta nói mới đúng ban ngày ban mặt nơi đây lại đông người ngươi lại chạy nhanh như vậy làm gì lại chút nữa đâm vào người ta như vậy rốt cuộc ngươi sai hay ta sai" Cố Hân dưởng dư đứng khoanh tay cao ngạo liếc nhìn hắn cười trào phúng, còn dám bắt lỗi ta a.... -"Ngươi ....." Hắn cứng họng không ngờ đụng trúng cao nhân nên hắn đành nhanh chân đứng dậy định chạy tiếp nào ngờ sau lưng bỗng có tiếng người la lớn -"Bắt hắn lại, hắn là ăn trộm"Một nữ nhân mặc nhỏ con đang len lỏi qua những người đang đứng hóng chuyện la lớn về phía hắn.-"Oh...ngươi là ăn trộm a" Cố Hân nhếch môi lên cười -"Ngươi .....ngươi .... Nói bậy" hắn bị bắt tại trận, mặt đỏ hết lên nhưng vẫn rống cổ lên cãi lại -"Là ngươi chứ không ai khác, hồi nãy ngươi đụng vào tiểu thư nhà ta một cái liền tiểu thư ta mấy túi tiền..." nữ nhân nhỏ con liền không chịu thua cãi lại.-"Dị là hắn lấy rồi...."-"Không biết xấu hổ, dám ăn trộm ban ngày ban mặt...."-"Mau trả lại cho người ta đi...."Người dân xung quanh truyền miệng nhau mà nói, hắn tức đến bốc khói nhưng vẫn không thể nào nói lại được, biết tình huống này đang bất lợi liền quay gót tính chạy đi nhưng nào ngờ một lực tay sau lưng kéo cổ áo hắn lại làm hắn chả nhúng nhích gì được.-"Tính chạy nữa à... Mau giao đồ đã trộm ra ta cho ngươi đi " Cố Hân sau lưng nắm lấy cổ áo hắn cười đe dọa Hắn cảm thấy khí bức sau lưng không hề đơn giản, thầm trách số xui hôm nay . Liền ngoan ngoãn giao nộp ra túi tiền ăn trộmNhận lại túi tiền, Cố Hân thả hắn ra hắn liền vắt giò lên cổ mà chạy lấy chạy để xô đẩy những người khác để chạy đi.Nhìn hắn chạy đi, Cố Hân không một trận phì cười , ăn trộm giờ cũng nhát gan quá nhỉ... Không hề để ý có một nữ nhân sau lưng mình đến khi người đó cất tiếng gọi -"Cảm ơn vị cao nhân này ra tay hỗ trợ"Cố Hân nghe có tiếng người nói, liền quay lại trước mặt là một nữ nhân mảnh mai, trên người khoác một bộ quần áo màu hồng nhạt, khuôn mặt tinh xảo không gì sánh bằng từng cử chỉ giao tiếp thừa biết đây chắc là một tiểu thư nhà quyền quý nào đó. (Ta thực rất dốt phần tả người -.- )Cố Hân nhìn nữ nhân trước mặt tựa giống ai kia liền gãi đầu không dám nhìn trực tiếp bởi nàng có mùi hoa anh đào a. Nhưng trước mặt người kia lại thấy Cố Hân tỏ vẻ ngại ngùng thập phần dễ thương a , lấy khăn che nửa mặt để cười.Khi lấy được tin thần, Cố Hân mới biết bản thân đứng đây hơi bị cản trở liền trả lại túi tiền cho nữ nhân trước mặt , cúi đầu tạm biệt nhanh chóng cáo từ để quay về học viện. Thấy Cố Hân chuẩn bị đi, nữ nhân này giật mình vội nhìn theo đi hỏi -"Ngươi tên là gì" Cố Hân nghe có người hỏi liền quay đầu lại đáp -"Cố Hân" rồi vẫy tay tạm biệt Nhìn bóng lưng tiêu soái rời đi, nữ nhân nhỏ kia liền thấy chủ nhân mình nhìn người kia hoài không muốn rời mắt, tò mò hỏi nhỏ-"Đại công chúa , chúng ta nên hồi cung" nữ nhân nhỏ con này không ai khác chính là nha hoàn còn nữ nhân mặc quần áo màu hồng nhạc này chính là Đại công chúa của đất nước này nay giả dạng xuống thị trấn chơi không ngờ đụng phải ăn trộm , trộm mấy túi tiền may có người ngăn cản mới lấy lại được . Nào ngờ có lẽ vị công chúa này đã nhìn trúng người đó nên lúc về vẫn lẩm bẩm-"Cố Hân, không xa ta sẽ gặp lại nhau"Loa loa loa thỏ con của Tiêu Ngữ đã có người nhìn trúng rồi 🙆