[ BH ] SIÊU ĐOẢN VĂN ( Thiên Lang )
Hoàng Hậu Của Ta
Trong sự cô độc, ta và nàng lại tìm thấy nhau, bỏ qua hết bao nhiêu lời đàm tiếu, biết bao nhiêu là nghịch cảnh, biết bao nhiêu là gian truân trắc trở,.... Ta đã nghe theo trái tim mình, và nó, đã mang ta .... đến với nàng.Ngồi suy nghĩ lại, lúc ta chưa nhận ra tâm tư của nàng, ta quả là một kẻ ngu ngốc nhất thiên hạ. Đem hết tâm tư tình cảm của mình, trao cho một kẻ, mà ta luôn nghĩ kẻ đó sẽ vì ta mà phụ tẫn thiên hạ.Nhưng không, hắn yêu chỉ là nhan sắc của ta, sự nhu nhược của ta, hắn chưa bao giờ cho ta cảm nhận được chân chính tình yêu của hắn. Hắn cho ta kim ngân châu báu, cho ta làm mẫu nghi thiên hạ, cho ta dưới một người mà trên vạn người,.... Rồi thì sao? Những thứ đó chỉ là vật vô tri vô giác, lạnh lẽo cùng ta chung sống trong sự cô độc này.Rồi ngày đó cũng đến, hắn phụ bạc ta, cùng nữ nhân mà hắn yêu thương sánh bước, được mọi người phong cho là thanh mai trúc mã, thiên sân một đôi. Hiên ngang lẫm liệt mà không có lời ra tiếng vào. Lúc ấy, ta ở đâu? Ta thất thần trong căn phòng rộng lớn, lạnh thấu xương, xung quanh mọi người ai cũng quay lưng lại với ta. Nhưng duy nhất chỉ có một người, sớm tối quan tâm ta, săn sóc ta, lo lắng cho an toàn của ta, đứng trong bóng tối để âm thầm bảo vệ ta. Không bao giờ để cho ta thương tâm mà tẫn táng.Là nàng, ta không biết nàng đã vì ta làm bao nhiêu việc, hy sinh bao nhiêu để đổi lấy nụ cười của ta. Ta vui vẻ ở ngoài sáng, nàng ở trong tối lại đau đớn mà chịu đựng. Ta không biết, ta vô tư trên sự đau khổ của nàng, giống như một kẻ tàn nhẫn, vui vẻ khi người gặp hoạ.Cho đến khi, ta bị phụ bạc, nàng đã xuất hiện bên cạnh ta. Cả gan nói yêu thích ta, ta lúc đó, vừa bất ngờ, vừa sợ hãi. Nàng đã nói :" Ta vì ngươi mà đối đầu thiên hạ, loại bỏ hết những chướng ngại cản chân ngươi, thay ngươi chịu hết mọi thiên đao vạn trảm. Cái ta cần, là ngươi sống vui vẻ, ta cũng không mong ngươi đáp lại tình cảm của ta, chỉ cầu người, nhìn thẳng ta một lần, dù có chết, ta cũng mãn nguyện rồi, có được không? ".Ta như một con rối, đưa mắt nhìn nàng, trong đôi mắt màu nâu nhạt kia, ta cảm nhận được sự vui vẻ, sự ẩn nhẫn và nồng đậm tình yêu của nàng dành cho ta.Ta ngỡ ngàng, tự hỏi bản thân, đã bao giờ có ai trao cho ta ánh mắt như vậy? Ngay cả hắn _ kẻ thống trị cả thiên hạ, cũng chưa từng có.Vậy mà, một nữ nhân yếu đuối như nàng, lại ở trước mặt ta mạnh mẽ, sẵn sàng đem ta che ở sau lưng, hứng chịu mọi sự trừng phạt. Nàng là yêu ta? Tại sao cho tới bây giờ ta mới cảm nhận được. Hai mươi hai năm qua, ta đối với nàng như thế nào? Tệ bạc, không để ý đến nàng dù chỉ là một chút, ngay cả một ánh mắt cũng chưa từng cho nàng. Vậy mà nàng, lại âm thầm dõi theo ta, bảo vệ ta, giúp ta loại bỏ chướng mà làm ta gái mắt.Ta khóc, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên ta vì một người mà khóc, dù bị phụ bạc, ta cũng không có khóc tê tâm liệt phế đến như vậy. Nhưng hôm nay, ta lại khóc, nàng tiến đến ôm ta, sự ấm áp của nàng truyền đến, bao vây trái tim ta. Ta cùng nàng ôm thật chặt, ở trong lòng nàng khóc một trận hoa lê đái vũ.Tại giây phút đó, ta thề rằng, cho dù sau này có như thế nào đi chăng nữa, ta và nàng còn có thể ở cạnh nhau đến cuối cuộc đời hay không. Ta vẫn nguyện, nếu có kiếp sau, tại cầu Nại Hà, ta sẽ chờ nàng cùng luân hồi chuyển kiếp, bời vì chỉ đơn giản, ta .... cũng yêu nàng.