[BH] - NÀY CHỊ! HAY LÀ MÌNH KẾT ĐÔI?

Chương 34



Thời gian một tháng này trôi qua rất nhanh, mọi việc ở Thái Bạch đã dần đi vào quỹ đạo ổn định. Việc của Lý Niên Hữu cơ bản đã giải quyết xong. 

Tiêu Kỳ Nhiên sau một tháng chăm chỉ luyện tập, có thể thành thạo điểm và giải huyệt đạo ở người, theo như lời Tịch Đàm, phải luyện tập liên tục, thêm ba tháng nữa nếu qua được bài kiểm tra sẽ có thể áp dụng để giảm đau cho bệnh nhân mà không cần dùng đến thuốc.

 Tần suất Vân Tịch Đàm xuất hiện ở nhà Tiêu Kỳ Nhiên đều đặn và thường xuyên. Cũng nhờ Tiêu Ỷ Thanh, cả Tiêu ba và Tiêu mẹ. 

--

Vân Tịch Đàm trên lầu bước xuống đã hô lớn:

"Dì Lục, Lục Thanh, con có việc phải ra ngoài, có lẽ về muộn, hai người và Lục Nhi dùng cơm trước nhé"

"Được rồi, con nhớ ăn cơm đừng bỏ bữa". Dì Lục vẫn không quên căn dặn.

"A. Tịch lớn rồi mẹ, mẹ cứ lo"

Lục Thanh bên cạnh phụ dì Lục dọn cơm, không quên trả lời thay cho Tịch Đàm. Tịch Đàm cảm kích, ánh mắt nhìn tới mấy chai rượu van cất trong tủ, phía sau lưng của Lục Thanh, liền đi tới:

"Robert Mondavi - Mỹ, Hardys -Úc, Château Gruaud Larose - Pháp, Concha Y Toro-Chile, Lucente - Ý,..."

"Lục Thanh a, rượu này của ai đây?"

"Haha, còn phải nói, của Đại Thư Ký lần trước mang qua". Lục Thanh khoanh tay trước ngực, cười ha hả.

Tịch Đàm mở tủ lấy một chai Lucente của Ý mang đi, dù không am hiểu lắm về rượu van nhưng tạm thời mượn đỡ vậy.

Tịch Đàm lái xe rời khỏi, ghé ngoài chợ mua một ít trái cây mang đến nhà Tiêu Kỳ Nhiên.

---

Lục Nhi tắm xong đi ra, có lẽ cũng hiểu ra chuyện gì, mặt không lộ rõ biểu cảm. Ba người một nhà cùng ăn cơm chiều. Nhìn con gái có tâm sự, Dì Lục không khỏi buông đũa thở dài.

"Nhi Nhi, mẹ nhìn ra tâm sự của con. Con lớn rồi, chuyện của con thì hãy tự quyết định lấy"

"Mẹ!". Lục Nhi gọi khẽ.

Lục Thanh chen vào:

"Anh cũng nhìn ra được em thích A. Tịch, nhưng A. Tịch là con gái, em cũng vậy, anh không kì thị nhưng anh hi vọng em gái anh có được hạnh phúc"

Lục Nhi không nói gì, lẳng lặng đi về phòng trước. Mỗi người rơi vào sự trầm mặt riêng.

---

Rất nhanh xe đã dừng lại trước cổng, Tiêu Ỷ Thanh đón chờ từ nãy giờ rồi. 

"Anh rể tới trễ vậy"

"Haha. Xe đông quá, nên tới trễ nè"

Tiêu Kỳ Nhiên phụ Tiêu mẹ dọn thức ăn lên bàn, nghe một màn đối thoại này không khỏi nhăn mày hướng Tiêu mẹ bày tỏ quan điểm:

"Từ khi nào Ỷ Thanh tự ý gọi người ta là Anh rể vậy mẹ? người ta là con gái đó"

"SỚM MUỘN ĐỀU PHẢI VẬY!"

Tiêu ba và Tiêu mẹ đồng thanh nói. Tiêu Kỳ Nhiên cười bất lực rồi. Thì tùy ý thích mọi người vậy.

---

Ăn cơm xong, Tiêu mẹ đề nghị Tiêu Kỳ Nhiên dẫn Tịch Đàm đi dạo một lát. Thấy không có gì không hợp lí nên Tiêu Kỳ Nhiên chấp thuận.

Đèn đường đổ bóng, vì là Khu biệt thự nên đường vắng vẻ, không khói bụi ồn ào, Tịch Đàm và Tiêu Kỳ Nhiên sóng vai, vẫn là Tiêu Kỳ Nhiên phá vỡ sự yên ắng này.

"Em dự tính khi nào trở về?"

"Sáng mai em về"

"Nhanh vậy sao?". Tiêu Kỳ Nhiên phát hiện bản thân thất thố, liền sửa lại lời nói.

"Ý chị là sao không đi buổi chiều mát, mà đi vào sáng sớm?"

Tịch Đàm cười, dừng lại, xoay người nhìn Tiêu Kỳ Nhiên. 

"Đi sớm hay muộn cũng đều phải đi, trừ khi....". Ngập ngừng.

"Trừ khi thế nào?"

"Trừ khi chị muốn em ở lại"

Bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Kỳ Nhiên giờ phút này cực kỳ xinh đẹp, hôm nay nàng mặc một chiếc váy ngắn và áo phông trắng, đơn giản, thuần khiết và rất dịu dàng. Tịch Đàm nắm lấy đôi bàn tay trắng mềm mại kia, đôi tay này đã cứu sống biết bao người, đôi tay này từng chăm sóc vết thương cho mình, đôi tay này từng vòng qua cổ ôm mình đây mà.

Không nhận thấy sự từ chối, liền đưa lên môi hôn nhẹ. Tiêu Kỳ Nhiên vẫn không có hành động bài xích, vì vậy Tịch Đàm bạo gan đặt lên đôi môi mọng nước của Tiêu Kỳ Nhiên một nụ hôn, lâu thật lâu. Mà đến khi Tiêu Kỳ Nhiên kịp phản ứng thì Tịch Đàm đã bị đẩy ra và bị Tiêu Kỳ Nhiên bỏ lại phía sau cùng câu nói.

"Mai em bay sớm thì về ngủ sớm nhé"

Tịch Đàm biết kết quả nên cũng không buồn lắm, liền chạy theo Tiêu Kỳ Nhiên xin lỗi.

"Chị cho em xin lỗi, em hứa sau này sẽ không tái phạm nữa"

"Em còn có sau này sao?"

Tịch Đàm cuối mặt: "Em biết là không bao giờ có sau này"

"Được rồi, bỏ qua cho em"

Không khí ngượng ngùng không còn nữa, nhưng nổi đau trong lòng Tịch Đàm thì không ai thấu cả.

---

Tịch Đàm buồn bã phóng xe về, nghĩ rằng mọi người đã ngủ nhưng không ngờ xe vừa tới thì cổng mở. Tịch Đàm lao thẳng vào nhà xe, xong xui bước ra thì thấy Lục Nhi cẩn thận khóa cổng, hôm nay cô mặc một chiếc váy ngủ màu hồng nhạt, tóc xõa tự nhiên, nhìn như thiếu nữ mười sáu.

"Đã trễ em còn chưa ngủ sao, tôi tự mở cửa được mà"

"Em chưa ngủ được nên đi dạo một chút"

"Vậy em có nhã hứng ngắm không?"

Tịch Đàm hỏi đùa thôi, không nghĩ Lục Nhi gật đầu. Nếu vậy thì đi thôi, dù sao trong lòng vẫn là không ngủ được.

"Em lấy hai cái ly, cho vào một ít đá, trong tủ có chai rượu vang, em lấy tùy ý một chai mang lên nhé"

Lục Nhi đi chuẩn bị theo lời Tịch Đàm, còn Tịch Đàm thì đi về phòng tắm rửa mặt thay đồ. 

Lục Nhi lên sân thượng trước, gió đêm nhè nhẹ, trăng không phải ngày rằm nên cũng không sáng lắm. Trên sân thượng đặt một chiếc bạn nhỏ và hai cái ghế dựa, đủ để hai người ngồi.

Lục Nhi đứng tựa vào thành lang can, nhìn thấy Tịch Đàm một thân áo thun quần sọt, trong lòng vui vẻ, đồ này là chính tay cô chọn, không biết khi nào Tịch Đàm về Việt Nam, cứ mua để sẵn trong tủ.

"Bình thường em không hay uống rượu, hôm nay uống một ít nha??"

Tịch Đàm dù là hỏi ý kiến, nhưng lại đưa ly rượu đến trước mặt Lục Nhi, cô làm sao có thể từ chối, nhưng bức tường phòng bị đối với người trước mặt vô hiệu hóa, Lục Nhi nhận lấy, từ từ uống một ngụm.

Tịch Đàm thì uống sạch rượu trong ly, nhìn Lục Nhi: "Có khó uống không?"

"Cho em một li nữa"

Uống đến li thứ hai, Lục Nhi mới mở lời:

"Thật ra không khó uống như em nghĩ, trước đây em vẫn rất ghét mùi men, dù là rượu trái cây"

Tịch Đàm cũng tựa lưng vào lang can, biệt thự Vân gia xây dựng chắc chắn, chứ nếu như lang can không xây bằng xi măng thì Tịch Đàm cũng không dám dựa toàn lực như thế này. 

Hai người không biết qua bao lâu đã uống hết chai rượu, Tịch Đàm thu ly lại từ tay Lục Nhi, đặt trên bàn.

"Tưởu lượng của em không tệ nha"

Lục Nhi chưa từng uống nhiều như vậy, đầu óc có chút xoay chuyển, nhưng vẫn chưa đến nỗi không phân biệt được. Cô có thể cảm nhận được hơi ấm của người đứng cạnh mình.

Tịch Đàm cao hơn cô một cái đầu, khi hai người tựa lưng vào lang cang, đầu cô có thể thoải mái tựa lên vai người kia. Cô cảm thấy thật dễ chịu.

--

Tiêu Kỳ Nhiên nhắn tin mãi không thấy Tịch Đàm trả lời, gọi thêm một cuộc rồi hai cuộc vẫn không ai nhấc máy. Từ giận dỗi chuyển sang lo lắng. Nhắn tin liên tục, hết zalo sang điện thoại vẫn không nhận được hồi âm. Và sau đó là 'thuê bao.........."

---


Chương trước Chương tiếp
Loading...