[BH] - NÀY CHỊ! HAY LÀ MÌNH KẾT ĐÔI?

Chương 30



Tiêu Kỳ Nhiên nện giày cao gót đến hướng thang máy, ấn nút đi vào, lại  rất nhanh ấn nút đóng cửa. Cô đây là không  muốn đợi Tịch Đàm.

"Chị! Chờ đã" - Tịch Đàm chen được qua đám người, khe hở còn đủ bàn tay của Tịch Đàm chen ngang chặn lại. Thở phì phò, may mắn vẫn còn đuổi kịp.

Tiêu Kỳ Nhiên mặt với cổ đỏ ửng lên, đôi mắt mơ màng tựa vào thành thang máy, không muốn để ý tới Vân Tịch Đàm.  Cô bây giờ lười biếng hết thảy.

Tịch Đàm chạm nhẹ bờ vai của Tiêu Kỳ Nhiên, cô khẽ run lên, đôi mi dài lay động. Sau đó dời người sang một bên. Vân Tịch Đàm chính thức bị bơ. Hiện giờ trong thang máy không có người, nếu như có người chắc phải mang thêm vài cái khẩu trang.

"Chị buồn chuyện gì sao?"

[Đinh]  cửa thang máy mở, Tiêu Kỳ Nhiên loạng choạng khó khăn bước đi, bước được ra ngoài. Xe cộ ở Sài thành ban đêm vẫn đông đúc, trời đêm khá lạnh khiến cô thanh tỉnh hơn nhiều.

"Nhìn chị giống người có chuyện buồn sao?'' - Tiêu Kỳ Nhiên thuộc dạng người không thích trả lời người thì sẽ chọn phương thức hỏi ngược  lại người.

"Nếu không có gì sao uống nhiều vậy?"

Tiêu Kỳ Nhiên đang đi trên vỉa hè, Vân Tịch Đàm ở phía sau vẫn không buông tha. Vì vậy đột ngột dừng lại, xoay người: "Em  quan tâm làm gì?"

Vân Tịch Đàm bị thần thái 'hung dữ' của Tiêu Kỳ Nhiên làm hoảng, đứng nghiêm nói không nên lời. Đến khi Tiêu Kỳ Nhiên mở cửa chiếc Grab bươc vào mới bừng tỉnh lấy tay chặn cửa xe trước khi Tiêu Kỳ Nhiên có ý định không nói lời chào.

"Em lại muốn làm gì?"

"Đưa chị về"

Tài xế nhìn hai người khách dùng dằn, có chút kiềm nén lịch sự hỏi: "Vậy hai người có cùng đi không?"

"Có"/"Không"

Bất đồng quan điểm, cho nên Tài xế khó xử nhìn Tiêu Kỳ Nhiên xong lại nhìn Vân Tịch Đàm. 'Tôi phải nghe ai?"

"Không lẽ anh muốn nghe lời một cô gái trong tình trạng say rượu?"

Tài xế liền khởi động xe, Tiêu Kỳ Nhiên dù muốn chống đối cũng không được. Ngã người trên ghế nhắm nghiền mắt. Đầu óc quay cuồn như chơi đu quay. Không biết xe chạy đến đâu, lúc chậm lúc nhanh rẽ trái rẽ phải. Vân Tịch Đàm bên cạnh không làm ồn nữa. Tiêu Kỳ Nhiên muốn mở mắt xem ra sao nhưng mị lực của chu công thật lớn nha.

Trong người bồn chồn, mọi thứ trong bụng bây giờ cần được giải tỏa. Vậy  là Tiêu Kỳ Nhiên xinh đẹp ban tặng tất cả lên người Vân Tịch Đàm. Tội cho Tịch Đàm ngu ngơ, trên người cảm giác nóng, ướt, kèm theo mùi hôi kinh tởm. Cho dù trầm ổn đến mấy thì bây giờ Tịch Đàm cũng không thể tiếp tục giả vờ như không hay biết a.

Tịch Đàm hy vọng mình năm mơ, nhưng mà mở mắt ra định hỏi Tiêu Kỳ Nhiên làm sao? Tiêu Kỳ Nhiên lại phun lần hai, giờ thì Tịch Đàm chỉ biết hít một ngụm khí lạnh ngẩng mặt lên trời. Hy vọng chúa ban phước lành.

"Này, tôi dừng xe ở đây. Cậu mau đưa cô này xuống. Nếu ói nữa thì ngày mai tôi phải thay luôn toàn bộ ghế ngồi đó"

Vân Tịch Đàm khổ lắm rồi, bác tài còn cằn nhằn: "Làm ơn chạy đi, tôi đưa thêm tiền là được chứ gì?" - Tịch Đàm lấy hết chút bình tĩnh còn sót lại để đàm phán.

"Hai người chịu khó đi bộ một chút" - tài xế dừng xe, dứt khoát không chạy.

Tịch Đàm trả tiền, một tay cầm túi xách, một tay ôm Tiêu Kỳ Nhiên xuống xe. Tiêu Kỳ Nhiên được giải thoát, vùng khỏi cái ôm của Tịch Đàm chạy đến gốc tường ói tiếp tục.

Tịch Đàm từng uống say bí tỉ, cũng chưa có ói như Tiêu Kỳ nhiên a. Vỗ lưng cho Tiêu Kỳ Nhiên, lại hỏi: "Chị biết bản thân không uống được lại còn cố uống"

Tiêu Kỳ Nhiên ói xong, quét mắt nhìn Tịch Đàm, cơn tức trỗi dậy. "EM THÌ BIẾT CÁI GÌ?"

"Chị bị đau bụng kia sao mà khó chịu với em?'

Tiêu Kỳ Nhiên vừa định bỏ đi, nghe câu này thì quay lại, hai tay nắm lấy hai đầu vai  Tịch Đàm. Nâng gối đá vào bụng, Tịch Đàm bị đau bất ngờ lui về phía sau mấy bước. Tiêu Kỳ Nhiên nện cao gót bước tới, Vân Tịch Đàm bị ép sát vào tường. 'Chị! Chị có ổn không? Sao đánh em?"

"Em nghĩ chị ổn không?" - Vừa dứt lời thì tiếng la của Tịch Đàm cũng vang lên "Đau.........."

Tiêu Kỳ Nhiên chọn ngay cổ Tịch Đàm mà phát tiết, cắn đến bản thân cô cảm thấy chỉ cần thêm lực nữa thì Vân Tịch Đàm sẽ chết vì bị mất máu thôi. Giờ mới chịu buông ra hỏi: 'Đau lắm hả?"

Nếu có Đại THư ký ở đây, chắc chắn sẽ nhờ cô ta lí giải vì sao Tiêu Kỳ Nhiên trở nên như vậy. Nhưng rất tiếc tâm tư nữ nhân này, Tịch Đàm bó tay. "Đau chứ'

Tiêu Kỳ Nhiên dựa vào Tịch Đàm, thổi nhẹ vào chỗ dấu răng rướm máu trên cổ. Giờ đã khuya, đường này toàn là biệt thự nên xe cộ không có. Chỉ có hình ảnh hai người ôm nhau đứng dưới đèn đường.

"Chị đau chân"

Tịch Đàm cuối xuống cởi giày cao gót của Tiêu Kỳ Nhiên: "Đừng mang nữa, lên em cõng về'. Vậy là  một tay cầm túi xách, một tay cầm giày. Khom lưng đợi Tiêu Kỳ Nhiên.

Tiêu Kỳ Nhiên đâu cần từ chối, đây chính là kết quả cô muốn mà. Tiêu Kỳ Nhiên lúc này gầy đi, nên rất nhẹ. Nằm trên lưng Tịch Đàm, Tiêu Kỳ Nhiên thấy yên bình đến lạ.

'Tại sao về đây cũng không đến thăm chị?"

"Ỷ Thanh nói chị bận"

"Vậy một tin nhắn cũng không được sao?"

"Em không muốn phiền chị'

"Sao nói dối chị đi uống nước ở quán ven đường? Rõ ràng ôm ấp, hôn hít người khác trong quán bar. Em còn chám chối'

Tịch Đàm không hơi đâu đi đôi co với người say, cho nên nghe rõ những gì Tiêu Kỳ Nhiên nói. Có chút vui vẻ trong lòng, cứ y như Tiêu Kỳ Nhiên đang ghen không bằng. Haiz. Rồi tự thở dài 'Chị chỉ tức giận vì mình nói dối"

Đi bộ thêm 15 phút nữa mới đền nhà, Tịch Đàm ấn chuông cửa. Tiêu Ỷ Thanh là người mừng nhất. Bởi vì đã trễ, gọi Tiêu Kỳ Nhiên không nghe, gọi cho Vân Tịch Đàm máy cũng không liên lạc được. Lo muốn sốt lên, Tiêu Ỷ Thanh làm sao biết bar nào mà đi tìm. Thật sự lo lắng lắm. Giờ thì tảng đá treo trong lòng cô thả cho rơi tự do.

"Anh rể''

"Chị em say rồi, ói hết trên xe người ta, bị người ta bỏ giữa đường. Anh đành cõng về"

"Vào nhà nhanh đi lên"

Tiêu Ba Tiêu Mẹ chờ mãi không thấy, Tiêu Ỷ Thanh đành nói dối là Tiêu Kỳ Nhiên đang trên đường về với Tịch Đàm, vì vậy Ba mẹ Tiêu mới an tâm đi ngủ. Không ngờ Tịch Đàm thật sự cùng Tiêu Kỳ Nhiên trở về.

Nhờ Tiêu Ỷ Thanh giúp mở nước ấm, đưa Tiêu Kỳ Nhiên vào nhà tắm, Tiêu Kỳ Nhiên đuổi hết mọi người ra ngoài. Dù thế nào cô cũng tự lo được.

Tiêu Ỷ Thanh có thể ngửi được mùi kinh tởm phát ra từ người 'anh rễ" Tịch Đàm. Cũng biết đây là kiệt tác của chị hai nên ái nái :"Anh rể, trễ rồi, anh đi tắm thay đồ ra, em giặt đồ này lại cho"

Tịch Đàm nhìn lại trên người, cười cười: "Phiền lắm"

"Không phiền, đây là đồ ngủ, anh thay đỡ ra đi" - Tiêu Ỷ Thanh dẫn Tịch Đàm đến phòng khách tắm. Lại lấy đồ dơ cho vào máy giặt, ra hiệu ok với Tịch Đàm.

"Đêm nay nhờ anh chăm sóc chi hai. Em phải về phòng ngủ đây. Tạm biệt" - Tiêu Ỷ Thanh thật sự bỏ đi. Để Tiêu Kỳ Nhiên cho Vân Tịch Đàm. Tiêu Ỷ Thanh thật sự tin tưởng Vân Tịch Đàm vô đối.

Vân Tịch Đàm nhìn bộ đồ ngủ trên người, quần short với áo thun, nhìn trước sau đều rất vừa người a. Không tệ. Bên trong phòng tắm truyền đến tiếng động. Là Tiêu Kỳ Nhiên vừa tắm xong, trên đầu quấn khăn tắm. Mắt nhắm mắt mở đi ra. Chui lên giường ngủ.

Tịch Đàm nhìn một loạt động tác này không khỏi cảm thán, Bác Sĩ Tiêu Kỳ Nhiên nghiêm mặt, lạnh lùng là vậy sao? Khi say rượu lầy quá. Nói thì nói, tay vẫn lục bàn trang điểm tìm máy sấy tóc. Không thể để Tiêu Kỳ Nhiên đầu tóc ẩm ướt đi ngủ.

Đặt đầu Tiêu Kỳ Nhiên gối lên đùi, Tiêu Kỳ Nhiên lựa chọn tư thế thích hợp nhất mà dụi dụi, tay ôm ngang eo Tịch Đàm, mặt chôn tại bụng người ta mà tiếp tục mơ.

Xong hết cũng khá trễ, tắt đèn, đắp chăn cho Tiêu Kỳ Nhiên xong cũng nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh ngủ. Không nghĩ Tiêu Kỳ Nhiên khi ngủ tính tình rất trẻ con, gối đầu lên cánh tay. Mặt chôn ở cổ Tịch Đàm, tay đặt trên ngực người ta mới chịu ngủ.

"Người yêu của Tiêu Kỳ Nhiên nhất định không thể lừa dối cô ấy dù là trong suy nghĩ"

Tịch Đàm giật mình lúc 5 giờ sáng, nghe được câu nói mơ của Tiêu Kỳ Nhiên, muốn cười lớn một trận nhưng sợ đánh thức cô ấy. Như vậy thì khó xử quá. Bởi vậy lén lúc rời giường. Tìm đồ hôm qua thay ra. Sau đó xuống nhà tìm Tiêu Ba, thấy Tiêu ba chuẩn bị đi tập thể dục, cũng muốn vận động một chút, thế là cùng đồng hành.

"Ỷ Thanh! Con nghĩ đêm qua có xảy ra chuyện gì không?'

"Con nghĩ là không?"

"Con mạo hiểm đem chị con dâng tới miệng Tịch Đàm, nếu nó không biết nắm bắt nữa không biết sinh lí có vấn đề không?"

"Mẹ ơi! Người ta là người đàng hoàng mà. Mẹ đừng nghĩ xấu cho anh rễ'

Tịch Đàm và Tiêu ba vừa khuất bóng, Tiêu mẹ và Tiêu Ỷ Thanh xôn xao bàn tán. Tiêu mẹ tất nhiên mưu trí hơn người, căn dặn Tiêu ba dò hỏi Tịch Đàm.

'Tịch Đàm con có thường tập chạy bộ không sao thể lực tốt vậy? Không như bác già rồi, chạy chút đã mệt" - Tiêu ba tìm chủ đề. Mồ hôi trên trán lả chả.

Tịch Đàm chạy chậm đợi Tiêu Ba, cười đáp: "Lúc nhỏ con được đưa lên rèn luyện ở chùa Thiếu lâm tự. Nên luyện tập dần thành quen'

"Giỏi quá rồi. Hôm nào rảnh qua chơi thì dạy Kỳ Nhiên Với Ỷ Thanh vài chiêu phòng thân"

"Dạ Nhất định'

"À..đêm...qua...con với Kỳ Nhiên"

"À. Đêm qua chị Kỳ Nhiên uống say, con đưa chị về. Trời tối nên Ỷ Thanh nói con ngủ lại sẵn trông chị Kỳ nhiên'

'Kỳ Nhiên không có làm phiền con chứ?"

"Dạ không, chị Kỳ Nhiên ngủ một giấc tới sáng, không làm phiền gì hết'

Xong! Tiêu Ba đã thành công dò la tình hình. Chỉ còn chờ thông tin bên Tiêu mẹ và Tiêu Ỷ Thanh thôi.

----

Chương trước Chương tiếp
Loading...