[BH] - NÀY CHỊ! HAY LÀ MÌNH KẾT ĐÔI?

Chương 16



Tịch Đàm xuống lầu dùng cơm. Bên dưới mọi người đã đủ mặt. Dì Lục bưng ngay một ly chanh nóng để trên bàn, lại rất lo lắng:

"Tịch Đàm con uống một chút nước chanh nóng để giải rượu"

"Cảm ơn Dì Lục"

Tịch Đàm ngồi giữa bàn. Bên phải là Dì Lục cùng với Lục Thanh. Bên trái là Lục Nhi cùng Đại thư ký. Không biết ai chọc giận Đại thư ký mà gương mặt cứ như hờn cả thế giới.

Uống hết nửa ly nước chanh, Tịch Đàm mời mọi người ăn cơm. Trên bàn ăn cũng không ai nói chuyện. Vẫn là Lục Thanh lên tiếng trước:

"Ngày mai Tịch Đàm với Lục Nhi đến Thái Bạch làm, không biết Thư Nặc đến đâu công tác?"

Đại thư ký ăn chậm  nhai kỹ. Rất lâu sau mới ban phát một câu  nói: "Chưa có lịch".

Ặc. Tịch Đàm muốn sặc cơm. Rất muốn cười Lục Thanh nha. Nhưng mà cố nhịn, cố nhịn nha. Cũng phải cấp cho Lục Thanh một chút mặt mũi.

"Không bằng ngày mai Lục Thanh đưa chị đi dạo vài vòng nha"

"Tôi no rồi. Mọi người từ từ ăn" - Thư Nặc ăn xong miếng cuối cùng, rất tao nhã dùng khăn giấy lao miệng, uống nước. Gửi gấm một câu rời khỏi.

Dì Lục thở dài. Lục Thanh bất đắc gì muốn phát tiết. Lục Nhi diện vô biểu cảm.  Thư Nặc có phải hay không còn trách chuyện mình ói lên người cô ta nha?

Tịch Đàm quay sang Lục Nhi: "Lục Nhi! em có biết chuyện gì không?"

Lục Nhi vừa lắc đầu vừa trả lời: "Em không biết"

"Thôi ăn đi. Thư Nặc có lẽ mệt mỏi vì công việc. Hay là ăn xong dẫn cô ấy đi ra ngoài dạo một chút". Dì Lục phân ưu một lát.

Nghe có lí. Ăn cơm xong Tịch Đàm đến gõ cửa phòng của Thư Nặc: "Đại Thư ký. Là em"

"Vào đi. Cửa không khóa"

Ôi! xem ra vẫn còn lương tâm, không bắt mình đứng ở ngoài. Thư Nặc vẫn bộ dáng như có như không, tay cầm ly rượu vang, mặt hướng ngoài cửa sổ mà nhìn cảnh đêm.

Tịch Đàm đứng đối diện Thư Nặc, hai tay bỏ túi quần, lưng dựa vào tường dò xét: "Chị nhìn gì bên ngoài vậy?"

"Có chuyện gì còn không mau nói?"

"Quan tâm chị không được sao? Gặp vấn đề gì mà ảo não a?"

Ai biết được Thư Nặc bỏ ly rượu xuống, tiến đến rất gần, gương mặt yêu mị kề sát mặt của Tịch Đàm. Bàn tay lại vuốt ve từ mặt đến xuống cổ, hơi thở phà ra còn phảng phất mùi rượu vang: 

"Tịch Đàm là đang lo lắng cho tôi sao?"

Tịch Đàm tránh không được, đẩy Thư Nặc ra cũng không xong. Hiện tại chỉ có đứng tại chỗ mặc cho Đại thư ký khi dễ.

"Tất nhiên là lo cho Đại thư ký nha. Vân gia vẫn rất cần Đại thư ký giúp đỡ nhiều"

"Chỉ vậy thôi sao? Hừ". Bàn tay vỗ lấy gương mặt có phần trắng nõn của Tịch Đàm. Đột nhiên Thư Nặc xoay người tiếp tục nhìn bên ngoài.

----

Vừa lúc Lục Nhi đi dạo ngoài vườn, ngẩng đầu chính là thấy cảnh hai người kia thân thiết ám muội. Không khỏi ngượng ngùng xoay đi. Cô cũng không có tâm tư nữa, liền trở về phòng. Cần chuẩn bị tốt để ngày mai đi làm. 

----

Trở lại với Tịch Đàm và Đại Thư ký.

Đại Thư Ký đột nhiên tâm tình tốt lên, muốn Tịch Đàm dẫn mình đi dạo. Mà Tịch Đàm cũng đang lúc buồn chán. Liền đồng ý. Tất nhiên là đề nghị rủ thêm anh em Lục đi theo liền bị Đại Thư ký cắt ngang.

"Chị muốn đi mô tô hay ô tô?"

"Khói bụi nhiều, vẫn là đi ô tô đi?"

Tịch Đàm bị Thư Nặc đuổi về phòng. Cô còn phải thay đồ trang điểm nha. Tịch Đàm mặc một chiếc quần Tây được đặt may trước đây. Chọn, chọn..."mặc gì đây?"

Cuối cùng vẫn là chọn một chiếc áo sơ mi sọc xanh, đỏ mà Tiêu Kỳ Nhiên đã mua cho mình. Nhìn mình trước gương, cũng không tệ, mang giày boot vào ăn gian thêm 3cm. Cảm giác tự tin khi đi cùng Đại tiểu thư. 

Từ đầu đến cuối Tịch Đàm chỉ mất khoảng 15 phút thôi. Mà đến khi gõ cửa phòng của Thư Nặc, Đại Thư Ký cho biết cô đang chọn đồ để mặc. Tịch Đàm đỡ trán, thông thả đi xuống lấy xe. Chọn chiếc màu đen nhỉ?

Xe đậu trước sân, đền trên phòng Đại thư ký vẫn còn đó. Tịch Đàm phát hiện dì Lục đang tập thể dục liền đi đến hỏi: "Dì Lục vẫn siêng tập thể dục như ngày nào nha"

"Như vậy mới có sức khỏe nga. A. Tịch đi sớm về sớm đó"

"Con đưa Đại Thư Ký đi dạo, dì Lục không cần chờ cửa. À, khi nào thì Bác Phúc qua đây?"

"Cũng vài ngày nữa. Có Lão Phúc thì ông ấy chăm lo vườn tượt, hồ cá. A Tịch con không cần bận tâm nha"

Tiếng giày cao gót vang lên, Tịch Đàm tạm biệt dì Lục đến mở cửa xe cho Thư Nặc. Xong hết mới khởi động xe phóng đi.

"Đại thư ký mỗi lần chuẩn bị đều mất khoảng thời gian dài vậy a?"

"Vậy là nhanh lắm rồi. Dù sao người ta cũng là con gái"

Tịch Đàm nghe ra lời nói trêu chọc: "Tôi cũng là con gái mà, cũng chỉ mất 15 phút thôi"

Thư Nặc nhìn Tịch Đàm, vẻ mặt kinh ngạc buồn cười: "Tôi nhìn mãi cũng không ra chỗ nào A. Tịch giống con gái"

"Chị muốn đi đâu?"

"Tùy ý gia chủ"

"Được"

Xe rất nhanh đổ ở chân tòa nhà cao nhất Sai gòn. Thư Nặc không thích ồn ào khói bụi. Vậy thì lên cao uống cà phê ngắm toàn cảnh đêm chắc không tệ đi. 

Hai người vào thang máy, đi thẳng đến tầng cao nhất. "Đinh" Cửa Thang máy mở ra. Mà thang máy song song cạnh bên cũng có người bước ra. 

Nhìn hai người trước mắt, đầu tiên chính là ngạc nhiên, sau đó lại đứng hình. Tiêu Kỳ Nhiên không muốn ra ngoài, chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi, mà Tiêu Ỷ Thanh hiếu động, cứ muốn đi uống nước cùng mình nên đành lôi thân già này đi ra ngoài. 

Vậy mà không ngờ gặp được Tịch Đàm đi cùng một nữ nhân xinh đẹp khác, nhìn sơ cô gái đó còn muốn cao hơn mình một chút. Tiêu Kỳ Nhiên mím môi. Tiêu Ỷ Thanh bên cạnh lôi kéo: "Chị, đi thôi"

"Chị Kỳ Nhiên. Cùng đi được không?"

Tịch Đàm nhận ra cô gái trẻ đứng bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên chính là Tiêu Ỷ Thanh - Em gái của Kỳ Nhiên, tư liệu lần trước đã được xem qua. Hai chị em nhà này cứ như Thúy Vân và Thúy Kiều.

"Em quen họ sao?" - Thư Nặc bên cạnh hỏi nhỏ.

"Ân. Tiêu Kỳ Nhiên là bác sỹ chữa trị cho em. Không phải chị muốn biết mặt sao?

Tiêu Ỷ Thanh đang buồn chán vì chỉ có hai người, biết được Tịch Đàm qua lời kể của chị mình. Từ nhỏ lại sống ở nước ngoài nên rất vui vẻ bắt chuyện.

"Vân Tịch Đàm, người đã giúp chị hai tránh được hai viên đạn đúng không?"

"Ân. Là tôi. Em chính là em gái của chị Kỳ Nhiên?"

"Đúng nha. Nếu gặp nhau rồi mình cùng đi chung đi"

Vậy là bốn người chọn một bàn ở vị trí cửa sổ. Rất tốt. Cảnh đêm không tệ. Hình ảnh bây giờ rất lạ, Tiêu Kỳ Nhiên và Vân Tịch Đàm không ngờ rằng họ lại mặc chung một loại áo. Nhìn vào thì chắc chắn là áo cặp rồi. 

Tiêu Ỷ Thanh không biết nghĩ gì lại vui vẻ vô cùng, Trên bàn hai người có vể vô tư bắt chuyện, còn hai người lại có vẻ trầm tư âm thầm đánh giá đối phương.


Chương trước Chương tiếp
Loading...