[BH] (Mimo) Tớ yêu cậu, từ mùa anh đào năm ấy

Chương 9



"Danh Tỉnh Nam, hôm nay ngủ dưới đất đi." Bình Tỉnh Đào tức giận tới đầu chuẩn bị bốc khói đến nơi rồi, sau khi buông câu nói tuyệt tình như vậy, liền lập tức xoay người về lại giường.

Không để ý tới cô ta nữa, đồ xấu xa!

Suốt ngày chỉ biết chọc nàng!

Danh Tỉnh Nam là đồ siêu cấp đáng ghét!

Bình Tỉnh Đào tức giận tới mức, công chúa cũng không muốn gọi nữa, mặc dù thường ngày nàng cũng chẳng xưng hô công chúa tử tế với Danh Tỉnh Nam bao giờ.

"Tiểu Đào, cậu lại giận sao?" Công chúa cũng đi về phía giường, nhìn gương mặt tràn đầy oán khí của nàng, nhẹ giọng hỏi.

Bình Tỉnh Đào lúc này đã nằm trên giường, bất thình lình thấy gương mặt đáng ghét kia đi tới chỗ mình, nàng lại hận ngứa răng, lập tức quay lưng lại với người ta. Mặc dù dáng người nàng nhỏ xinh, cũng không phải cố tình chiếm hết giường. Chiếc giường đôi lớn như vậy, dù nàng có nằm tư thế hình chữ đại (大) cũng không chiếm hết được. Chỉ là có ai đó cố tình nằm giữa, khiến công chúa muốn nằm trái cũng không được, mà nằm phải cũng chả xong. Hơn nữa, công chúa cũng không nỡ tranh chỗ nằm với nàng.

Công chúa dở khóc dở cười.

Bình Tỉnh Đào thật sự rất ấu trĩ.

Nhưng cũng thật tốt, cậu ấy cũng chỉ ấu trĩ với nàng.

Này này, Danh đại tiểu thư à, nếu cậu nghĩ vậy thì cậu sai lè rồi đấy. ┐(´∇`)┌

Nhưng nếu công chúa muốn nghĩ vậy, thì chúng ta cũng hãy kệ đi ha (. ❛ ᴗ ❛.)

Dù sao thì, cười cũng là một ngày, mà đau khổ cũng là một ngày, chỉ cần vui vẻ là được rồi.

..................
.......
..

Bình thường Bình Tỉnh Đào ngủ rất sớm, cũng ngủ rất nhanh. Chỉ cần nằm một lát, nàng đã có thể đi vào giấc ngủ rồi.

Hết cách, một ngày của nàng giống như những ngày cuối của deadline vậy đấy. Tần suất quá nhiều khiến nàng rất dễ mệt mỏi, nếu không ngủ sớm dậy sớm, chăm chỉ rèn luyện, thân thể nàng sớm đã căng không nổi.

Nhưng hiện tại, Bình Tỉnh Đào mất ngủ......

Chúa ơi, nàng thật sự mất ngủ! (/゚Д゚)/

Vì cớ gì lại xảy ra cơ sự này!

Bình Tỉnh Đào cảm thấy cực kì đau khổ, nàng mang vẻ mặt ảo não, lăn qua lộn lại trên chiếc giường đôi to lớn. Mặc dù đệm rất êm, chăn mềm mại, cũng rất thơm, nhưng nàng lại chẳng thể ngủ được.

Đây đúng là một điều tuyệt vọng của Bình nhị tiểu thư, bởi ngủ chính là một trong những thú vui mà nàng hết sức yêu thích. Nhưng hôm nay, con người yêu ngủ vô cùng này, lại không thể chợp mắt.

Đôi mắt Bình Tỉnh Đào chớp chớp, muốn thích nghi với không gian tối om, nhưng cuối cùng lại bất thành. Hồi nhỏ, ba mẹ bé Tiểu Đào vì muốn bé tự lập nên không cho bé ngủ cùng ai cả, nhưng bạn nhỏ của chúng ta vốn có chút sợ bóng tối, không để đèn thì sẽ không dám ngủ. Sau này tuy đã được khắc phục, nhưng bật đèn ngủ đã trở thành thói quen của Bình Tỉnh Đào. Nếu không phải do công chúa, nàng cũng không phải chịu cái tội này ಥ‿ಥ

Nhắc đến công chúa, nàng liền bực mình. Do cô ta trêu chọc, nàng mới cố ý tắt đèn, định bụng nếu công chúa ăn năn hối cải, nàng liền bao dung một chút, tha thứ cho cô ta. Ai mà ngờ tiểu thư họ Danh kia thật sự dung túng sự ấu trĩ này của nàng, tự mình lần mò trong bóng tối. Tuy rằng vẫn có ánh đèn vàng chiếu từ ngoài hành lang vào, nhưng cũng chỉ mờ mờ mà thôi, sao có thể sáng như ánh đèn trong phòng chứ.

Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa!

Cái con người trên giường không ngừng mặc niệm bản thân đừng nghĩ ngợi gì hết, mau chóng ngủ thôi. Nhưng dường như lời tự nhủ này càng nghe càng phản tác dụng. Thay vì buồn ngủ, nàng lại càng tỉnh táo.

Nàng bị cái gì vậy nè!! ╥﹏╥

Bình Tỉnh Đào thật sự chịu không nổi, nàng xốc chăn ngồi dậy, nương ánh đèn mờ ngoài hành lang để nhìn rõ người con gái còn lại ở trong phòng. Công chúa không phải nằm dưới đất, mà là đang nằm trên cái sopha, quay lưng lại với nàng, dáng người nhỏ nhắn run rẩy.

Nàng lúc này mới phát hiện, công chúa cũng không đắp chăn.

Ngay lập tức, nỗi áy náy đang giày vò nàng, bỗng dâng lên ngày một cao, cuối cùng thì tràn đầy trong tâm trí.

Ôi, đúng là tạo nghiệt mà!

Nàng nhìn chằm chằm dáng người bé nhỏ đó một lát, sau đó nhận mệnh mà thở dài, chân cũng không đi dép mà thả trần xuống sàn nhà. Ngay lập tức tiếp xúc với lớp sàn lạnh lẽo làm nàng rụt chân trở lại.

Bình Tỉnh Đào lúc này mới nhận ra, thời tiết buổi đêm ở trên núi rất lạnh.

Trong lòng không biết vì sao ngoài áy náy, còn cảm thấy nghẹn vô cùng, giống như tức giận, lại giống như trách cứ, khó chịu một cách kì lạ. Chỉ là Bình Tỉnh Đào cũng không suy xét tâm trạng quá lâu, nghĩ đến cơ thể mảnh mai của công chúa, nàng do dự ôm theo chiếc chăn trên giường, đi về phía nàng ta đang nằm ngủ.

"Danh Tỉnh Nam, mau dậy đi." Bình Tỉnh Đào chạm vào công chúa, lập tức bị xúc cảm lạnh lẽo của nàng làm cho hoảng sợ, "Đồ ngốc, cô không lạnh hả?"

Bình Tỉnh Đào quả thật bị công chúa dọa sợ rồi, cái nhiệt độ này, khác gì cục nước đá đâu chứ. Nàng vội kéo con người kia ngồi dậy, không chút thương hoa tiếc ngọc mà cầm bả vai công chúa điên cuồng lắc.

"Tiểu.... Đào...." Công chúa lúc này mới có vẻ là tỉnh, giọng nói có chút khàn khàn, đôi mắt khép hờ nhìn về phía nàng.

"Cô không thấy lạnh sao? Không biết lấy chăn sao? Mặc mỏng như vậy, muốn chết sớm đúng không?" Bình Tỉnh Đào đâu còn giữ hình tượng thường ngày nữa, lập tức mắng người, âm giọng cũng cất cao, "Danh Tỉnh Nam, cô bị ngốc đấy à?"

Nàng càng nói càng tức giận, đôi mắt đỏ hoe lúc nào mà ngay cả chính chủ cũng không biết.

"Tiểu Đào, mình xin lỗi" Tuy ánh sáng không nhiều, nhưng công chúa vốn quen ở trong bóng tối nhìn lén gương mặt xinh đẹp của Tiểu Đào, sao có thể không nhìn thấy đôi mắt hơi phiếm hồng của nàng, lập tức bị ánh mắt này làm cho thanh tỉnh, vô cùng luống cuống xin lỗi, "Mình sai rồi, cậu đừng khóc."

"Nói bậy, tôi không khóc!" Bình Tỉnh Đào ngăn không cho công chúa chạm vào mình, mắt hạnh trừng nàng, bàn tay lại hết sức nhẹ nhàng dùng chăn quấn quanh công chúa.

Tuy rằng giọng nói vẫn vô cùng hung dữ quát con gái nhà người ta, "Cấm bỏ ra."

Ánh mắt công chúa nhìn Bình Tỉnh Đào ngày một nhu tình, chỉ tiếc là ánh đèn quá yếu ớt, mà mắt Bình Tỉnh Đào lại chả tốt lắm nên không nhận ra được điều gì.

Danh Tỉnh Nam ngoan ngoãn mặc người bài bố, giọng nói tuy còn khàn khàn nhưng cũng mềm hơn lúc trước rất nhiều, "Tiểu Đào, mình lạnh."

"........" Biết lạnh còn như vậy à!

"Nhưng Tiểu Đào không cho mình lên giường...." Công chúa chính là điển hình cho câu nói được một tấc lại tiến thêm một thước, nhìn thấy Tiểu Đào mềm lòng, nàng ngay lập tức bắt đầu chơi xấu, giọng nói mang đầy ý tủi thân.

"Cô không biết tự leo lên sao." Câu nói này quả thực chọc đúng sự áy náy trong lòng, Bình Tỉnh Đào dịu giọng lại, ánh mắt nhìn sang nơi khác, tuy ngữ khí có chút đông cứng cộc cằn, nhưng lại hiếm thấy không phản bác lời công chúa nói.

Hết cách rồi, lần này là nàng sai! ಥ‿ಥ

"Nhưng Tiểu Đào sẽ tức giận." Công chúa lắc đầu, mềm nhẹ nói.

"......" Bình Tỉnh Đào nghe vậy, trong lòng vô cớ sinh ra một loại cảm giác, rằng mình quả thực là một kẻ xấu.

"Mình không muốn làm Tiểu Đào tức giận" Công chúa đáng thương nói

Ôi, vì sao nàng lại cảm thấy tội lỗi hơn thế này??

"Tiểu Đào tức giận rồi, sẽ không để ý đến mình." Ánh mắt công chúa lấp lánh nhìn nàng, nhân lúc rèn sắt khi còn nóng, mặc dù biểu tình chứa đầy ý cười, ngữ khí lại trầm lắng vô cùng.

Chỉ tiếc là Bình Tỉnh Đào đang bị cảm xúc cá nhân chi phối, hoàn toàn không chú ý đến vẻ mặt mong chờ của công chúa. Nếu nàng biết được, nàng nhất định sẽ không để cô ta toại nguyện.

"Nằm ở đây không thoải mái, lên giường đi." Bình Tỉnh Đào càng nghe càng cảm thấy hành vi của bản thân quá độc ác, nàng nhấp nhấp môi, sau đó thở dài.

Cuối cùng thì vẫn mềm lòng à ┐(´∇`)┌

................
.......
...

Đèn ngủ được bật lên, hai cô gái cùng song song nằm trên giường. May mắn thay, Bình Tỉnh Đào tìm thấy một chiếc chăn dự phòng trong tủ đồ, lúc này mới không rơi vào tình cảnh xấu hổ là chung chăn với công chúa.

Bình Tỉnh Đào đã rất lâu rồi không ngủ chung với người khác. Khi còn bé, ba mẹ của nàng rất vội, bé Tiểu Đào hay nằm chung với chị. Nhưng sau khi lớn hơn một chút xíu nữa, thì cô bé phải tự học cách ngủ một mình.

Có lẽ là do không ai điều chỉnh, hoặc cũng có thể là do trời sinh, cái tư thế ngủ của Bình Tỉnh Đào cũng không nghiêm túc như gương mặt luôn mơ mơ màng màng của nàng. Ngược lại còn có thể nói là.... Ừm... Không tốt lắm. Lúc nãy do lương tâm quấy phá, nàng không kịp nghĩ nhiều. Hiện tại đặt lưng lên đệm rồi, nàng mới âm thầm ảo não.

"Danh.... Danh Tỉnh Nam" Bình Tỉnh Đào ngập ngừng nói, ánh vàng của đèn ngủ chiếu lên gương mặt ửng đỏ của nàng.

"Ơi" Công chúa đang nằm thẳng, nghe tiếng gọi liền nghiêng người về phía nàng.

Mi mắt cong cong, lông mi rung động, gương mặt kiều tiếu, môi đỏ nhấp nhẹ, dịu dàng như nước.

Xinh đẹp tới động lòng người....

Trong một phút giây nào đó, ánh mắt Bình Tỉnh Đào ngẩn ngơ.

"Sao vậy Tiểu Đào?" Công chúa thấy nàng không nói gì, cũng không tỏ ra khó chịu hay mất kiên nhẫn, chỉ dịu dàng hỏi

"Không có gì." Bình Tỉnh Đào lúc này mới hồi thần, nàng chớp mắt mấy cái, không được tự nhiên mà xoay người nằm thẳng, tránh đi cái nhìn dò hỏi của công chúa, "Chỉ là muốn nhắc nhở cô một chút. Tư thế ngủ của tôi.... Không tốt lắm."

Nói đến câu cuối, giọng nói Bình Tỉnh Đào nhỏ dần.

"Không sao" Mình biết mà.

Trong lòng Bình Tỉnh Đào không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm.

"Mình không ngại" Công chúa lại nói

"......" Nhưng tôi ngại! (╯°□°)╯︵ ┻━┻

Búp bê sứ nhấp môi, mặt nhỏ giống như bị thiêu đốt, đỏ bừng. Nàng nhịn không được mà quay lưng với công chúa, giọng nói rầu rĩ, "Vậy thì tốt, ngủ đi"

"Ừ" Người nằm cạnh nàng đáp lời, "Ngủ ngon"

"......"

Sau một lúc lâu, công chúa nghe thấy một thanh âm rất nhẹ, tưởng chừng như muốn hòa tan với gió, theo gió mà bay đi. "Ngủ ngon"

..................
...........
.....

"Tiểu Đào?" Sau một lúc lâu, công chúa khẽ gọi

Người bên cạnh nàng không trả lời, tiếng thở đều đều, nhẹ nhàng vô cùng. Mỹ nhân của nàng có lẽ đã rơi vào giấc ngủ sâu.

Đáy mắt Danh Tỉnh Nam hiện lên chút ít ý cười. Nàng nhẹ chạm vào bả vai của người nọ, cậu ấy cũng không có phản ứng gì.

Thật sự ngủ rồi sao?

"Đào Đào à" Cậu dễ ngủ thật đấy

Ngữ khí của công chúa rất bất đắc dĩ, nhưng ánh mắt lại cưng chiều vô cùng, môi đỏ thậm chí còn nở nụ cười.

"Đào Đào" Công chúa lại kêu tên nàng, giọng nói vẫn dịu dàng như thế, nhưng kèm theo đó còn có chút ít cảm xúc kì quái khác, động tác cũng đánh bạo mà ôm lấy nàng từ phía sau.

Mỹ nhân nằm trong lòng ngực công chúa, ngoan ngoãn như một bạn búp bê. Không giãy dụa cũng chẳng phản kháng, hơi thở đều đều, gương mặt yên bình, khiến người cảm thấy rất đáng yêu.

Xem ra là thật sự đã ngủ sâu.

Nếu như lúc không ngủ, cũng ngoan như vậy, thì tốt rồi.

Nhưng mà, thế này cũng rất tốt. Danh Tỉnh Nam thỏa mãn mà cười, ngay cả ánh mắt cũng toát lên sự sung sướng.

"Đào Đào, mình thích cậu" Công chúa nhẹ nói, "Khi nào Đào Đào mới có thể thích mình?"

Nhưng người mà nàng muốn hỏi đã ngủ say, ai sẽ trả lời nàng đây?

Có lẽ là đã mệt nhọc, lại được ôm người đẹp trong lòng, tuy rằng cách tận hai lớp chăn, nhưng như vậy cũng đủ khiến công chúa thỏa mãn, nên rất nhanh thì, nàng cũng đã ngủ.

Lúc này, Bình Tỉnh Đào mở mắt, nàng theo thói quen nhấp môi, ánh mắt tràn đầy phức tạp.

Chương trước Chương tiếp
Loading...