[BH] (Mimo) Tớ yêu cậu, từ mùa anh đào năm ấy
Chương 2
Mùa xuân tới rồi, cây anh đào trong học viện Lê Vũ cũng nở rộ. Không hiểu vì sao, tuy vừa mới nở chưa được bao lâu, nhưng hoa anh đào cũng đã bắt đầu lả tả rơi xuống. Chỉ cần một cơn gió nhẹ lướt qua cũng đủ để vài cánh hoa mềm mại rời khỏi nhụy. Cánh hoa màu hồng phấn, giống như một cơn mưa phùn nhỏ, rơi lả tả nhuốm hồng cả mặt đất, mùi thơm thoang thoảng, hòa quyện trong gió, thật khiến người khác cảm thấy cực kì thoải mái.Hiện tại trong trường Lê Vũ, khắp nơi đều lãng mạn như vậy. Vì trồng rất nhiều cây anh đào, vậy nên phấn hoa cũng cực kì nhiều. Đây là thời điểm thích hợp của mùa sinh sản thực vật. Cho nên chỉ cần bước chân xuống sân trường có thể ngửi thấy hương thơm. Phấn hoa anh đào cũng rất đẹp, hồng hồng trắng trắng, trộn lẫn trong không khí mát lành của mùa xuân. Đương nhiên nếu bình thường thì chẳng sao cả. Bởi khung cảnh hiện tại thực sự đẹp vô cùng. Hương vị giống như đắm chìm vào thế giới cổ tích. Khung cảnh lãng mạn như vậy, nếu không có người yêu thì thật quá đáng tiếc. Nhưng đối với mấy người bị dị ứng phấn hoa thì đúng là thảm họa, chỉ hận không thể ngày nào cũng lập đàn nguyền rủa trời đất, thiếu độ rống lên chửi thề thôi.Tâm trạng hôm nay của Bình Tỉnh Đào khá tốt. Được rồi, mặc dù không thể nhận ra nó tốt chỗ nào. Nhưng quả thật hôm nay tâm trạng của nàng không tệ. Có thể nhìn thấy qua việc khóe môi đang nhếch lên nở nụ cười của nàng dài hơn khoảng 2 mm so với thường ngày. Không những thế mà mắt của nàng còn mở to hơn tận 3 mm. Đây quả là điều đáng ngạc nhiên, vì trước giờ Bình Tỉnh Đào thực giống như một con sâu ngủ, trừ một số tiết đặc biệt ra, nàng ngày ngày đến lớp đều có thể trốn tiết lên phòng hội học sinh gục mặt xuống ngủ. Khiến người khác cảm nhận rằng nàng sẽ chẳng bao giờ hết mệt, tưởng chừng như thời gian ngủ của nàng sẽ chẳng bao giờ là đủ. Vậy mà hôm nay lại rất tinh thần, còn có thể vui vẻ dạo quanh Lê Vũ. Đám học viên đi qua nhìn Tỉnh Đào bằng con mắt thập phần quỷ dị, trong người lông mao dựng thẳng lên.Này này!!! Có phải lúc nãy mình nhìn thấy phó hội trưởng hội học sinh Bình Tỉnh Đào đi tuần tra không??? >_<!!!Không thể nào không thể nào!!! ∑(O_O;)Nhất định là nhìn nhầm rồi. Làm sao có thể!!! \(º □ º l|l)/Đám học viên của Lê Vũ ấy, người nào người nấy đều rất khoa trương trợn tròn mắt. Có một số nữ sinh còn ôm nhau run rẩy.QAQ!!! Bình Tỉnh Đào đi tuần tra, có phải sắp đến tận thế rồi hay không!!! >_<!!!Không nên không nên! Họ hiện tại còn rất trẻ, còn chưa muốn chết. Ông trời ơi, người không thể đối xử với tụi con như vậy được.Thật khủng khiếp, thật đáng sợ.... 。・゚゚*(>д<)*゚゚・。Một vài học viên mới chưa hiểu chuyện, nhìn thấy các bạn học ôm nhau giống như chuẩn bị cùng chịu chết đến nơi rồi, vô cùng tò mò thắc mắc"Các cậu sao vậy?""......" Thật đáng thương, bị toàn thể học viên ngó lơHọ đang bận suy nghĩ đến tận thế, đâu còn hơi để ý người mới nữa chứ.Mình nói chứ các người cũng quá khoa trương rồi đấy.Đám học sinh ở đây quả thực vô cùng quỷ dị. Cái vấn đề này, xin hãy tự động bỏ qua. Quay lại với Bình Tỉnh Đào, vì hôm nay tâm trạng không tệ, nên nàng vô cùng vui vẻ dạo bước quanh học viện, mấy cái vụ tuần tra gì đó..... Xin lỗi, nàng không có hứng thú nha!.......................................Bình Tỉnh Đào có một chỗ bí mật. Được rồi, thật ra cũng không bí mật lắm đâu. Nhưng mà bởi vì bạn nhỏ Đào Đào của chúng ta muốn coi đây là chỗ bí mật. Cho nên hãy cứ tạm gọi nó là chỗ bí mật đi. Chỗ bí mật này cũng chẳng có gì. Chỉ là một gốc cây anh đào đã lớn tuổi đằng sau học viện. Nhưng bởi vì có quá ít người đến đây, cho nên dù đứng ở dưới tán cây cả ngày cũng chẳng có ai phát hiện. Nếu có cũng chỉ một vài học viên đứng từ tầng trên nhìn xuống qua đường cửa sổ. Cây anh đào đã lớn tuổi, tán rất rộng, hoa mọc san sát nhau, lại còn rơi lả tả không ngừng. Nếu không tinh mắt thì cho dù có đứng ở ngoài cửa sổ nhìn vào cũng chẳng thấy gì. Bình Tỉnh Đào thích nằm dưới tán cây, an tĩnh ngủ. Mặc dù bây giờ cánh hoa rơi rất nhiều, nhưng cũng không gây trở ngại lớn cho nàng. Gió bên ngoài thổi qua mát lắm. Vì vậy rất nhanh, bạn nhỏ của chúng ta đã thiu thiu. Sau vài ngày phải trị thương, lại còn bị bắt làm việc quá độ, Bình Tỉnh Đào tuy ở trong bệnh viện, nhưng thật ra nàng cũng không được nghỉ ngơi gì nhiều. Mãi mới có cơ hội xuất viện, hơn nữa còn kịp lúc giải quyết xong mớ tài liệu rắc rối công chúa đưa cho, nàng đương nhiên cao hứng. Tự nhủ phải ngủ bù một giấc mới được."..........." Sao tự dưng cảm thấy có gì đó sai saiBình Tỉnh Đào là một người ngủ không sâu. A! Tầm bậy, nàng được coi là sâu ngủ chuyển thế, sao có thể nói không sâu được. Chỉ là nàng mới nhắm mắt một chút xíu, chưa kịp rơi vào giấc ngủ sâu, đã cảm nhận được có thứ gì đó nhìn chằm chằm mình. Cảm giác này khiến nàng bất an cực kì.Lúc này ai mà ngủ cho nổi Σ(▼□▼メ)"Oa oa oa......" Hét lên!!! >_<!!!Khuôn mặt xinh đẹp như tiên tử nhất thời kề gần đến mức Bình Tỉnh Đào cảm giác như chóp mũi của hai người cũng sắp chạm nhau. Làn da trắng nõn của ai kia hoàn toàn chạm vào má nàng, mang một cảm giác cực kì mát mẻ và mềm mịn. Da công chúa đúng thật là rất đẹp, khuôn mặt công chúa cũng vô cùng đẹp. Hình ảnh như vậy, thật khiến người ta cảm thấy lãng mạn và ngưỡng mộ. Nhưng đương sự thì chẳng có chút vui vẻ nào cả. Vẻ mặt mỹ nhân biểu hiện đầy nỗi sợ. Công chúa! Cô muốn giết người hả??? Σ(°△°|||)︴"Danh Tỉnh Nam, cô muốn làm gì....." Sao Bình Tỉnh Đào lại cảm thấy run run vậy nè?Vì sao lại kề gần tôi như vậy? Đương nhiên câu sau nàng không dám nói ra. Dù sao nghe cũng cảm thấy kì kì."Làm gì?" Danh Tỉnh Nam cúi đầu, còn cố ý thở nhẹ lên tai nàng, thành công nhìn thấy người kia run rẩy, người đẹp nở nụ cười hài lòng "Cậu xem chúng ta đang làm gì?"Quả thực rất đáng yêu! "Cô.....Cô.....Cô...." Gương mặt Bình Tỉnh Đào đỏ bừng, giống như hoa đào nở tháng hai, mắt hạnh ánh lên nỗi buồn bực.Thứ lỗi cho nàng, nàng cũng không biết phải nói cái gì cả. Cả ngày cũng chỉ lắp bắp được từ "cô". "Đùa thôi" Khuôn mặt yêu nghiệt bỗng dưng xa dần, hương thơm trên người công chúa cũng không còn quanh quẩn nơi chóp mũi "Nhìn thấy Tiểu Đào bị cánh hoa rơi xuống làm cho khó chịu, vậy nên mình giúp cậu...."Công chúa giơ bàn tay xinh đẹp của mình, một cánh hoa anh đào nằm yên vị trong đó. Nhờ cơn gió nhẹ thổi qua, cánh hoa lại bay lên, chạm vào chóp mũi cao xinh đẹp của Bình Tỉnh Đào. Khung cảnh lãng mạn lại có hai người đẹp ở đây càng khiến cho bức tranh thêm hài hòa bội phần. Bình Tỉnh Đào nhìn dáng vẻ tươi cười của công chúa, ngây ngẩn cả người. Bất tri bất giác làm nàng nhớ đến một bài thơ....
Phố đông vô tình mình ta bước
Gió xuân hữu ý, hoa đào lay
Mỹ nhân như rượu, ngàn năm ủ
Ngắm nàng, chưa uống lòng đã say.