[BH-HĐ]Mau Nói "Yêu Em" Đi
Chương 72: Quẻ Bói
Trở về khách sạn hơn 7h sáng, Lyon và Cơ Ái Nghiên ngồi trên sofa tại sảnh khách sạn nhìn thấy hai người đi vào, lập tức đứng dậy chạy ra nghênh đón, Lyon cả đêm không ngủ quầng thâm dưới mắt sâu hoắm, cả người nhếch nhác mỏi mệt. Cơ Ái Nghiên dựa vào người cô ngủ ngon lành lúc này mặt mũi tươi tắn rất có tinh thần.Lyon vì lo lắng cho Cơ Giao mà mất ăn mất ngủ cả đêm, thấy nàng bị thương nỗi bất mãn đối với Du Hàn càng tăng trầm trọng. Nếu không phải cô đang bế nàng trên tay, thì Lyon đã không ngần ngại đấm cho cô một cái, chừa tội ấu trĩ tự ý quyết định lại. May mà Cơ Giao vẫn bình an vô sự.Hai bên mắt đối mắt căng thẳng, lời lẽ nồng nặc mùi thuốc súng, Cơ Giao xót Du Hàn cũng đang bị thương mà phải bế mình suốt quãng thời gian dài, nhịn không được chân mày nhíu chặt tỏ rõ thái độ mất kiên nhẫn:"Đủ rồi Lyon. Du Hàn không có lỗi gì hết, là do em tự chủ trương hành động theo cảm tính. em hơi mệt muốn về phòng".Cơ Giao đã dứt khoát bênh vực, Lyon cũng không thể không biết điều mà tiếp tục chì chiết Du Hàn.Mặc dù rất khoái Du Hàn bế mình theo kiểu công chúa, nhưng Cơ Giao biết chừng mực, nhỡ vết thương trên lưng chị vỡ ra thì làm sao bây giờ?. Nàng ân cần vỗ vai đối phương:"Em nặng lắm mau thả em xuống đi, vết thương trên lưng chị nghiêm trọng hơn em nhiều".Hiểu nàng đau lòng thay mình, Du Hàn cúi xuống đuôi mắt cong cong ý cười, dịu dàng như gió xuân mát rượi, hiếm hoi mở miệng trêu chọc:"Vậy mà tôi còn tưởng nãy giờ mình đang ôm một tiểu hồ ly be bé xinh xinh nữa cơ, em yên tâm em không hề có một chút xíu trọng lượng nào cả, rất vừa tay".Câu cuối 'Rất vừa tay' Du Hàn nói vô cùng thuần khiết trong sáng, không một chút ý nghĩ tạp niệm mờ ám nào, tuy nhiên lọt vào tai Cơ đại tiểu thư lại thành ra nghĩa 'sâu xa' hơn.Mặt nàng thoắt cái đỏ lựng, vành tai hồng thấu rực lửa. Cúi thấp đầu ai oán cắn cắn môi: Từ bao giờ mà Du Hàn học được cách ăn nói mập mờ đen tối kiểu này vậy? Chắc chắn là học thói hư tật xấu từ bạn bè.Du Hàn phát hiện sắc mặt nàng biến đổi sinh động như tắc kè hoa, nhưng lại không tài nào đoán được lý do. Tuy rất muốn cười với độ đáng yêu này, nhưng cô vẫn cố nhịn xuống, giữ vững tư thế bế Cơ Giao lách người qua Lyon để đi lên lầu, cả hai về phòng mình tắm rửa bằng nước ấm, thay quần áo sạch sẽ xong ra ngoài gặp bác sĩ. Vị nữ bác sĩ trung niên cùng phụ tá đã có mặt từ sớm, chờ sẵn để kiểm tra thương tích cho hai người.Theo lịch trình là chiều hôm qua bọn họ sẽ ngồi cáp treo lên cabin trên đỉnh núi, chơi bời rồi ngủ lại một đêm. Sau đó sáng về khách sạn ăn sáng, kế tiếp là ngồi thuyền ra hồ câu cá nướng hải sản tại chỗ, nếu trời chỉ se se lạnh thì họ sẽ chèo Kayak. Đến trưa thì ghé qua khu làng chuyên bán vật phẩm lưu niệm. Cuối cùng tham quan trại ngựa, khoảng 4h chiều kết thúc chuyến đi chơi lên xe về nhà.Hiện tại mọi người thống nhất ý kiến hủy bỏ hoạt động nửa buổi sáng, để Du Hàn và Cơ Giao nghỉ ngơi dưỡng sức.Trước đó Lyon còn đề nghị kết thúc chuyến đi chơi này sớm, để đưa Cơ Giao về bệnh viện thành phố nhận dịch vụ điều trị tốt hơn, vết thương sẽ mau lành.Cơ Giao nghe xong một cổ khí lạnh bức người tỏa ra, trực tiếp đánh gãy lời Lyon:"Chị xem em là thanh gỗ mục đánh nhẹ một cái là gãy à? chân của em, em tự biết mức độ nặng nhẹ ra sao, huống hồ bác sĩ cũng vừa bảo nó không nghiêm trọng. Em biết chị quan tâm nhưng đừng làm quá vấn đề lên như thế".Cơ Giao mặt nặng mày nhẹ với Lyon xong, liền quay sang Du Hàn bĩu môi làm nũng:"Du Hàn giúp người ta xoa xoa đi, như vậy sẽ mau khỏi hơn".Cơ Ái Nghiên đứng một bên xem kịch vui thiếu điều trợn trắng mắt, hai người này qua một đêm mà làm lành rồi à? cũng lẹ quá đi mất. Chẳng lẽ họ giải quyết mâu thuẫn bằng cách đó... cô nàng ý vị thâm trường quắc mắt liếc Cơ Giao cười bỡn cợt.Dư quang phát hiện ánh mắt trêu tức của cô em gái, nhưng Cơ Giao nhiễm nhiên mặc kệ không thèm đếm xỉa. Nàng hờ hững nằm sải lai trên giường, duỗi thẳng cẳng thoải mái gác lên đầu gối Du Hàn. Ý tứ đuổi khách rõ ràng, Lyon và Cơ Ái Nghiên liền tự giác thức thời lui khỏi phòng đóng cửa lại.Trên hành lang vắng tanh, dưới ngọn đèn trần phát ánh sáng trắng trang nhã, chíu rọi hai bóng hình đan chéo vào nhau. Cơ Ái Nghiên không giữ kẻ nữa, vào thẳng trọng tâm:"Cuối cùng họ vẫn trở về bên nhau, chị chính thức thành kẻ thua cuộc rồi. Thật tội nghiệp".Lyon làm bộ nghi hoặc: "Chẳng phải em bảo Du Hàn là người yêu của em sao?. Tại sao nhìn em thờ ơ quá vậy, người yêu cùng chị gái ân ân ái ái trước mặt mà không cảm xúc gì. Thật khó hiểu". Cô học theo ngữ khí của Ái Nghiên, cố ý nhấn mạnh ba chữ cuối."Chị nên tự kiểm điểm lại bản thân mình đi, chỉ có thể trách bản thân quá bất tài vô dụng. Tạo bao nhiêu cơ hội vẫn không thu phục được trái tim người ta. Thiệt là thất vọng".Ái Nghiên ngoài miệng châm chích trào phúng không thương tiếc, nhưng trong bụng đang thầm vui sướng hài lòng trước kết quả này."Vẫn chưa đâu" Lyon bỏ lửng câu nói rồi quay về phòng mình.Giữa trưa cả bốn xuống khu nhà hàng khách sạn dùng cơm, no nê xong liền gọi một chiếc xe điện du lịch chở thẳng đến khu buôn bán đồ lưu niệm. Nơi đây có quần thể kiến trúc mái ngói rêu phong cổ kính, sở hữu niên đại lịch sử gần mấy trăm năm. Chính là ngôi làng dưới chân núi Nam Dương khi xưa trong lời kể của Cơ Giao, qua các đời thế hệ cố gắng gìn giữ trọn vẹn nhất cho tới thời điểm hiện tại.Lúc đấu thầu thành công dự án này, Cơ thị đã cam kết với người dân bản xứ sẽ giao cho họ toàn quyền quản lý mảng buôn bán vật phẩm lưu niệm cho khách du lịch, thậm chí còn ưu ái một số quyền lợi đặc biệt béo bở khác, nhờ vậy mà trong quá trình thi công khu nghỉ dưỡng tránh được bao nhiêu rắc rối mâu thuẫn.Bọn họ tự chia ra tham quan riêng lẽ, vì chân còn hơi nhức nên Cơ Giao ngồi nghỉ dưới hiên nhà một quán đồ uống nóng, thưởng thức chén chè đậu đỏ hạt sen thơm ngon béo ngậy, có điều ánh mắt si mê vẫn cứ dính chặt bóng lưng cao gầy cực kì hấp dẫn của ai đó đằng xa xa.Du Hàn đang tỉ mẩn lựa chọn quà cáp cho cả nhà hai đứa bạn trời đánh, và gia đình mình. Lượn lờ qua lại như trộm chó hồi lâu mới mua xong một đống thứ lỉnh kỉnh, hai tay xách túi lớn túi nhỏ toàn đặc sản bản địa.Cô hài lòng tính quay về chỗ Cơ Giao, thì ở quầy hàng bên cạnh vang lên tiếng gọi trầm đục của một bà lão:"Này cô bé có muốn xem một quẻ bói không?"Du Hàn giật mình nhìn theo hướng âm thanh phát ra, đó là một bà lão trên bảy mươi tuổi ăn bận kỳ quặc, khác hoàn toàn trang phục truyền thống của những người dân bản xứ xung quanh, bà ta trông giống thầy đồng thuộc các bộ lạc thiểu số hơn. Du Hàn nhìn xấp bài bày trên bàn trước mặt bà lão thì vỡ lẽ, hóa ra là bói bài tarot, cách thức hoạt động chẳng ăn nhập gì với xã hội thu nhỏ ở đây, cứ như thể bà ta từ một nền văn minh khác vô tình lọt vào lỗ hổng không gian mà xuất hiện tại đây vậy.Du Hàn bỗng cảm thấy thú vị, mặc dù cô theo chủ nghĩa duy vật nhưng luôn hứng thú với thế giới tâm linh màu nhiệm, dẫu sao có thờ có thiêng có kiêng có lành, không tin thì cũng không nên báng bổ nó.Cô xoay chuyển gót chân kéo ghế ngồi xuống đối diện bà lão, gật đầu phải phép xem như đồng ý: "Cháu có thể hỏi cho bạn của cháu không?""Chỉ cần cho ta biết họ tên, tuổi tác và giới tính của người bạn mà cháu cần đoán vận mệnh".Du Hàn đem thông tin lý lịch của Môn Cảnh ra tế trước, bà lão bắt đầu thực hiện loạt động tác quái dị giống như nghi thức phù phép trước khi trải bài, bà ta bảo cô tự rút một lá. Du Hàn không suy nghĩ nhiều rút ngay một lá ngẫu nhiên.'Five of cups'Du Hàn chờ bà lão giải thích ý nghĩa, nhưng mãi bà ấy vẫn lặng thinh. Cô cũng không thắc mắc mà tiếp tục chuyển sang bói cho Đổng Minh, đợi bà ấy lặp lại hành động vừa nãy một lần nữa thì rút một lá bất kì, nhưng đúng lúc định lật lên bỗng từ đằng xa văng vẳng tiếng gọi í ới của Cơ Giao, nên cô đành úp lá bài xuống, rút ví lấy ra một tờ tiền trả cho bà lão."Gượm đã cô bé" giọng trầm đục của bà lão kéo khựng bước chân của cô, cô ngoái nửa đầu lại nhìn bà ta đang giơ hình lá bài cho mình xem, kèm lời nhắc nhở:"Vận mệnh giống như quá khứ, mà quá khứ thì không thể thay đổi".Du Hàn không hiểu hình ảnh ý nghĩa lá bài trên tay bà lão, tuy nhiên một chữ 'Death' nằm dưới lá bài lại khiến tim cô khẽ hẫng một nhịp. Mặt cô bất biến không gợn sóng, nhẹ gật đầu rồi lạnh lùng bỏ đi.Quả nhiên không nên tin mấy thứ tà môn ngoại đạo này thì hơn.Bà lão dõi theo hướng của cô, trên tay cầm lá bài 'The Hanged Man' mới vừa bói cho cô. Trong khoảng thời gian ngồi xe đến trang trại ngựa, Du Hàn rảnh rỗi mở điện thoại lên mạng tra ý nghĩa của hai lá bài tarot ban nãy, bụng bảo dạ rằng mấy cái thuật bói này xem cho vui thôi chứ không đáng tin. Tuy nhiên sau khi biết được ẩn ý của hai lá bài kia, lồng ngực cô vẫn nhoi nhói khó thở.Cơ Giao ngồi sát cạnh luôn luôn chú ý quan sát mọi nhất cử nhất động của cô, chợt phát hiện thái dương cô co giật thì không khỏi căng thẳng. Bèn tò mò nghiêng đầu qua ngó thử cô đang xem gì, kết quả khá bất ngờ."Ồ, chị cũng hứng thú với tarot sao?"Du Hàn hoàn hồn làm như không có gì quan trọng, tắt điện thoại cất vào túi. Thản nhiên đáp: "Nãy gặp bà thầy bói tarot trong làng, rút hai lá bói cho Đổng Minh với Môn Cảnh. Mà bà ấy chẳng chịu giải thích ý nghĩa lá bài, thành thử ra tôi mới lên mạng tra xem thôi"Cơ Giao ngạc nhiên: "Có thầy bói tarot trong một ngôi làng mang nặng tư tưởng tập tục phong kiến cổ hủ truyền thống á? Thật là hiếm hoi nha".Chính bản thân Du Hàn còn cảm thấy kỳ lạ, bà lão kia hoàn toàn tách biệt khỏi dân bản xứ nơi đây, có điều cô không muốn đặt nặng vấn đề này lắm, hiện cũng đã là thời đại bốn chấm không rồi, chuyện gì chẳng xảy ra được.Xe đậu vào bên trong khuôn viên trang trại ngựa, người quản lý ở đây đích thân ra tiếp đón, dẫn bọn họ tham quan khu chăn nuôi nhân giống, chăm sóc đặc biệt, huấn luyện thuần hoá và chuồng ngựa đua.Lyon hứng thú vuốt ve cổ một con ngựa lông màu xám khói đặc biệt bắt mắt, quay sang hỏi Du Hàn: "Cô biết cưỡi ngựa chứ?"Một câu hỏi bâng quơ lại cất giấu lưỡi dao vô hình. Du Hàn cười nhạt ra vẻ ung dung khiêm tốn, nhưng câu đáp trả lại đanh thép kiêu ngạo:"Trước ở quân đội tôi có tham gia khóa huấn luyện cưỡi ngựa, nên cũng khá thành thạo" cô đưa tay dịu dàng gãi nhẹ hàm dưới con ngựa màu hung khoẻ khoắn, đang ngông nghênh nghển cổ khịt mũi phì phì.Đến lúc này Lyon không giấu nổi sự trầm trồ thán phục đối với Du Hàn nữa, cô phải thừa nhận đối thủ này của mình là một người rất đa tài.Hai đứa được dẫn đi thay trang phục cưỡi ngựa, xong trở ra theo nhân viên đến thẳng trường đua. Nhân viên dắt hai con ngựa mà họ chọn đứng chờ sẵn.Xa xa bên trong chòi nghỉ, Cơ Giao ánh rực lửa phấn khích cực độ, liếm môi đắm đuối ngắm nhìn thần thái chất như nước cất của Du Hàn, khi cô lưu loát không một động tác thừa phóng lên lưng ngựa. Phải kìm lòng dữ lắm cô nàng mới không mất hết hình tượng mà nhảy cẫng réo ầm lên.Lúc ở Anh, nàng thường xuyên bị cha bắt tham gia mấy hoạt động xã giao trong giới thượng lưu, bao gồm cả thú vui cưỡi ngựa này. Cũng gặp phải mấy tên cậu ấm công tử vì muốn lấy lòng mình mà phô bày bộ dạng cool ngầu, kỹ năng thượng thừa. Nhưng trong mắt nàng bọn họ chỉ là đám ruồi nhặng nhàm chán.Không ngờ khi đổi lại là Du Hàn, hình ảnh ấy mới chấn động cõi lòng làm sao, ta nói nó ngầu hết nước chấm. Sao trên cõi đời này lại tồn tại con người siêu phàm quá đáng như vậy chứ.Không, không đúng... Trong mắt Cơ Giao thì Du Hàn nào còn là người phàm mắt thịt nữa. Cô chễm chệ bước chân lên nấc thang thiên đường, ngồi xuống ngai vị thần phương Đông cao ngạo ngời ngợi, dưới chân của cô vạn vật chỉ như hồng trần phù phím, chúng là bụi cát mà cô lại bất nhiễm.Vì có chuẩn bị từ sớm, Cơ Giao cầm theo máy ảnh răng rắc chụp liên tục Du Hàn, dự định về sẽ mở một phòng triển lãm trưng bày bộ ảnh của Du Hàn, để dành riêng cho bản thân mình chiêm ngưỡng, thưởng thức.Đang hăng say căn mọi góc độ để bắt trọn toàn bộ khoảnh khắc thần thái của đối phương, đột nhiên sát bên tai vang lên tiếng cười khúc khích chọc ghẹo:"Tém tém lại chị hai thân yêu của em ơi, không sợ người ta đánh giá sao?"Cơ Giao thoáng cứng người, nàng tưởng trong chòi chỉ có mình mình thôi chứ, thành thử ra nãy giờ không kiêng nể gì thỏa sức phát tiết như con dở hơi, ngờ đâu Cơ Ái Nghiên xuất hiện hồi nào không hay. Cơ Giao rất nhanh chấn chỉnh cảm xúc, làm bộ hờ hững quay qua nhìn cô em gái, khéo léo xoay chuyển cục diện xấu hổ:"Em không bám theo Lyon đi, ra đây làm gì?"Thì giống chị hai thân yêu của em đang làm thôi, ra đây ngồi ngắm thần thái ngời ngời của người mình thích".Giọng điệu sặc mùi cà khịa từ cô nàng, làm sao Cơ Giao không nghe ra. Nàng không né tránh thậm chí còn dương dương đắc ý, trở lại ghế ngồi xuống nâng ly matcha chocolate uống một ngụm nhỏ, rồi khoe khoang một cách tự hào:"Phải đó, thần thái của Du Hàn thật làm người ta rung động tâm hồn, chị gái của em đây ngắm đến u mê đầu óc, ngắm đến mộng mị điên đảo không dứt ra được".Cơ Ái Nghiên dùng thìa khuấy khuấy tách Cappuccino, nhẹ gật đầu tán đồng: "Không sai, bởi mới nói Du Hàn là dạng đối tượng hoàn hảo để theo đuổi, dù cho có khó khăn cỡ nào người ta cũng chẳng nguyện buông tay".Cơ Giao khẽ cười duyên dáng, giả đò như nhớ lại chuyện gì hai má ửng hồng, thẹn thùng kiều diễm: "Theo đuổi cũng chưa chắc tới lượt, ngàn năm nữa chắc ai đó cũng không nếm được mùi vị dưới thân Du Hàn là cảm giác gì đâu".Hoàn toàn không biết xấu hổ, nàng mân mê vuốt ve cánh môi, ánh mắt chứa chan nồng đượm lưu luyến say mê.Nét diễn thật trân đến mức Ái Nghiên phải khen ngợi Cơ Giao mặt dày như trét tám lớp xi măng, cũng tin tưởng trăm phần trăm giữa Du Hàn và Cơ Giao đã trải qua một đêm rất cuồng nhiệt hoang dại.Xem ra Lyon hoàn toàn hết hy vọng rồi, mong rằng chị ấy sớm tỉnh ngộ mà từ bỏ.Tầm mắt hai chị em không hẹn mà cùng phóng ra ngoài trường đua. Hai người kia ngồi trên yên ngựa đối diện nhau.Lyon: "Đây sẽ là cuộc thi đấu quyết định thắng thua".Du Hàn nghiêm túc: "Được" Thắng hay thua kết quả đều được an bài rồi, đây bất quá chỉ là thủ tục giúp đối thủ chấp nhận hiện thực mà thôi. Hai bên điều khiển ngựa tiến tới vạch xuất phát, nhờ nhân viên làm trọng tài."3... 2... 1 xuất phát".Cả hai lập tức thúc ngựa quật roi, hai con chiến mã hí vang trời rồi lao vút hùng hục. Đường đua ở đây không lớn lắm, có hơi hẹp mà đường cũng ngắn nữa, nên bọn họ thống nhất đua hai vòng. Qua vòng một rõ ràng con xám khói của Lyon chiếm thế thượng phong, khi dẫn trước con lông hung của Du Hàn một đoạn.Không khí trong chòi càng nóng càng bùng cháy hơn bao giờ hết, Cơ Giao và Ái Nghiên không hẹn mà cùng đứng dậy hóng hớt cuộc đua."Nguy hiểm quá, hai người bọn họ điên hết rồi sao?"Cơ Giao bất an tim đập thình thịch, mím môi tay siết chặt lan can gỗ. Lyon từng tham gia một số giải đấu đua ngựa nên kha khá kinh nghiệm, còn Du Hàn thì chắc đây là lần đầu tiên, nhỡ đâu xảy ra sự cố gì thì sao?.Cơ Giao nóng nảy chân khập khiễng muốn chạy ra can ngăn, lại bị Ái Nghiên kéo khựng: "Đây là cuộc thi đấu giữa hai người họ"Cơ Giao ngỡ ngàng ánh mắt sắc bén chăm chăm nhìn Ái Nghiên, lạnh giọng chất vấn: "Cuộc thi đấu gì? tại sao bọn họ phải đấu với nhau, em mau nói cho chị biết".Ái Nghiên biết mình lỡ lời tiết lộ, tuy nhiên chưa kịp giải thích thì ngoài kia vang vọng tiếng la hét thất thanh hoảng sợ của rất nhiều người. Trái tim Cơ Giao lẫn Ái Nghiên đều suýt trở thành trái táo trong định luật Newton mà rơi xuống đất.Cả hai khẩn trương lo lắng vội hướng mắt về phía đường đua theo dõi diễn biến. Du Hàn và Lyon đã đua được nửa chặng của vòng thứ hai, con ngựa đua của Lyon vẫn đang dẫn trước thì bất ngờ bàn đạp bên hông trái con ngựa của cô gặp trục trặc. Lyon cảm giác cái yên như muốn tuột xuống khỏi lưng ngựa.Cả cơ thể cô thình lình chao đảo lệch hẳn sang bên trái, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột bất ngờ làm cô không kịp trở tay, nhất thời luống cuống không kéo dây cương điều khiển được.Du Hàn nhận thấy tình trạng của Lyon đang trở nên nguy cấp đến tính mạng, thì không chút chần chừ lập tức thúc ngựa, phi nước đại lao lên áp sát gần Lyon. Khi còn cách một cánh tay thì nhoài người qua bắt lấy thắt lưng quần của Lyon, dùng hết sức lực bình sinh cố gắng kéo cô ngược lại lần nữa trước khi đầu Lyon tiếp xúc thân mật với mặt đất.Lyon sau khi ngồi thẳng lại được, lập tức kẹp hai bắp chân chặt vào hông ngựa nhầm cố định cơ thể, rồi kéo dây cương ghìm con ngựa dừng lại. Có điều cô thì may mắn thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, nhưng người cứu cô thì không hề.Du Hàn kéo Lyon lại được, còn bản thân do không khống chế tốt lực đạo mà cơ thể bị mất đà ngã sang phải, cả người như miếng bơ trượt khỏi lưng ngựa. Gáy và lưng va đập tàn bạo xuống mặt đất, ngựa phi tốc độ xé gió khiến cơ thể cô bị lực quán tính đẩy lăn lông lốc mấy vòng mới dừng lại. Cả người nằm sấp trên nền đất bụi bặm lạnh lẽo không còn cử động nữa.