[BH-HĐ]Mau Nói "Yêu Em" Đi
Chương 7: Cấm Động
Trái ngược hoàn toàn không khí đông đúc náo nhiệt bên ngoài, bên trong khu dinh thự lại tĩnh lặng không một chút vội vã, nội thất được trang hoàng sang trọng, mọi vật dụng đều được dát hoặc đúc hẳn từ vàng nguyên chất, lấp lánh chói cả mắt.Nhưng mấy thứ vô tri vô giác đó đã là cái đinh gì so với người vừa xuất hiện sau cánh cửa kia... Cơ Giao từ bên trong phòng riêng của mình bước ra, trên người mặc một bộ váy dạ hội màu đỏ trễ hai vai, được đính hàng trăm viên kim cương 18 carat, và các loại phục sức bằng vàng, được nhà tạo mẫu hàng đầu của Pháp thiết kế riêng. Bộ váy càng tôn lên thêm tầng tầng lớp lớp sắc đẹp tuyệt trần của Cơ Giao. Lộng lẫy, rực rỡ, thanh cao quý phái là những mỹ từ không thể nào miêu tả hết về nhan sắc của nàng.Cơ Giao nâng bàn tay trắng như tuyết của mình lên vén một bên tóc, giày cao gót dẫm trên nền gạch nhẹ nhàng, dáng đi của nàng ung dung thướt tha lại dứt khoát như một nữ hoàng, kéo theo phía sau là hàng chục cô hầu gái khúm núm cúi đầuVừa bước xuống đại sảnh chính, lại ngoài dự đoán nhìn thấy cha mình đang ngồi trên ghế sofa xem giấy tờ văn kiện gì đó, đứng cung kính phía sau là thư ký Lâm đã phục vụ cho ông gần mười lăm năm"Thưa chủ tịch, đại tiểu thư xuống rồi" thư ký Lâm nhỏ giọng báo cáo bên tai ôngChủ tịch Cơ Hùng buông giấy tờ xuống bàn, không hề quay đầu nhìn Cơ Giao, giọng ông âm trầm gọi nàng"Tiểu Giao, lại đây ngồi một chút, ta có chuyện muốn hỏi con"Trong lòng Cơ Giao có chút sợ hãi, đại não hiện lên gương mặt của Du Hàn:Không lẽ ông ta điều tra ra chuyện gì rồi? Nàng tự trấn an bản thân chắc do mình nghĩ nhiều quá thôi, lấy lại tự tin chậm rãi bước qua ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện"Có chuyện gì sao ạ?"Cơ Hùng hai chân bắt chéo, hai tay đan lại đặt trên đầu gối, giương đôi mắt xếch như loài diều hâu nhìn nàng chằm chặpĐôi mắt tàn ác và biểu cảm nhẫn tâm này luôn khiến cho nàng không được tự nhiên mỗi khi nhìn thẳng, nhưng lần này nàng lại đối diện thẳng ông ta mà không tỏ ra chút run sợ gìQua lát sau Cơ Hùng mới mỉm cười "Vẫn như vậy, cứ mỗi lần chúng ta ngồi trò chuyện cùng nhau, con luôn luôn nhìn ta với ánh mắt chẳng mấy thiện cảm"Cơ Giao hít sâu một hơi, thẳng thắn nói "Thưa cha, có gì xin nói thẳng, nếu không con còn phải ra ngoài tiếp khách nữa, cha cũng biết rõ bên ngoài toàn là các vị không thể chọc giận được đâu""Được rồi, vậy ta muốn biết vì sao con bỏ Học Viện Hoàng Gia Anh để đột nhiên trở về Đại Lục, còn tự ý vào Cao Trung Cơ Thị để học?""Vì ở bên Anh con không còn gì để học nữa, các giáo sư cũng bảo họ không còn gì để dạy con, vì con đã quá xuất sắc rồi. Con cảm thấy hơi chán nên quay về đây thôi, thử kiểm tra xem trường mà cha xây có đạt chất lượng không""Lý do chẳng mấy thuyết phục nhỉ?" đôi mắt diều hâu của ông nheo lại, như muốn nhìn thấu điều gì đó trên khuôn mặt của cô con gái mìnhNhìn một hồi lại không nhìn ra được điều gì khác thường, Cơ Giao cũng không định trả lời thắc mắc của ông, nên lại hỏi tiếp"Vậy sao con không vào Học Viện Cơ Thị Đệ Nhất? Mọi thứ ở đó chất lượng hơn gấp ngàn lần cái trường cao trung kia mà?"Cơ Giao cười mà như không cười, lại có chút mỉa mai "Hình như cha không tự tin với ngôi trường mà mình xây nhỉ?"Cơ Hùng cười lạnh một tiếng "Trong cuộc đời ta, có những thứ ta tạo ra khiến ta rất tự hào, cũng có những thứ cũng do ta tạo ra nhưng ta lại xem nó... chẳng bằng thứ rác rưởi"Biểu cảm của Cơ Giao và thư ký Lâm đều biến sắc như nhau, trong lòng thư ký Lâm buông tiếng thở dài thương cảm.Cơ Giao là người hiểu rõ ẩn ý câu nói này của ông, mặt nàng tức thì đanh lại lạnh lẽo, không nói thêm lời nào mà trực tiếp đứng dậy"Con ra ngoài tiếp khách trước đây, ngài chủ tịch lên đường bình an"Tiếng giày cao gót của nàng lanh lãnh vang khắp cả một tầng lầu, cho thấy tâm tư hiện tại của nàng phẫn nộ tới mức nàoÔng... đúng là một con quái vật vô nhân tính.Nhìn bóng lưng giận dữ của cô con gái mình, Cơ Hùng như có điểm khúc mắc, ông vô biểu tình đứng dậy ngoắc ngoắc thư ký Lâm đến gần"Vâng, ngài có gì dặn dò thưa chủ tịch?""Trong thời gian tôi công tác ở Thuỵ Sĩ, anh hãy ở lại đây điều tra rõ ràng lý do khiến con bé quay về Đại Lục, tôi không tin những thứ vô tình tự nhiên xảy ra""Vâng, sẽ theo lệnh của ngài ạ"............Đệ nhất mc của đài truyền hình trung ương quốc gia nhảy thẳng lên thành hồ phun nước, cầm micro gào thét cực kỳ kích động"Và sau đây tôi xin long trọng kính mời, chủ nhân của bữa dạ tiệc tối hôm nay... tiểu thư CƠ GIAO"Cánh cửa chính to lớn của toà dinh thự được vệ sĩ mở toang ra, và gần như ngay lập tức hàng loạt âm thanh trầm trồ, tán dương, tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên"Wow""Đẹp quá""Xuất sắc""Thật lộng lẫy, thật sáng ngời""Cực phẩm mỹ nhân""Trên đời có người đẹp đến cỡ này sao?""Đúng là con lai hai dòng máu của tài phiệt Châu Á và tiểu thư gia tộc Taylor, thật khác biệt với người thường"Đứng giữa vô vàng lời khen ngợi có cánh Cơ Giao chỉ mỉm cười lấy lệ, sự thoải mái trước khi gặp cha nàng đã tắt ngúm không còn gì nữa, lòng nàng giờ đây giống như một đốm lửa nhỏ vừa mới cháy âm ỉ đã bị người ta tàn nhẫn lãnh khốc tạt cả xô nước lạnh vàoCơ Giao cố ép bản thân mình mỉm cười thật tươi, bắt đầu đi xuống gặp gỡ những vị khách quý chào hỏi. Chủ tịch Cơ Hùng cũng vừa ra tới, không còn giữ vẻ mặt nhẫn tâm như vừa nãy nữa, ông nở nụ cười bắt tay với phu nhân chủ tịch nước, và một vài lãnh đạo lớn trong các ngành"Mọi người xin cứ tự nhiên vui vẻ nhé, tôi cũng muốn ở lại lâu lâu tham gia bữa tiệc, mà khổ nỗi công việc đầy đầu, giờ phải bay gấp sang Thuỵ Sĩ để dự cuộc họp quan trọng ở đó""Không hổ danh nhà tài phiệt cuồng công việc""Đúng đúng, hèn chi tập đoàn Cơ Thị ngày càng phát triển""Sau này chắc chắn là hổ phụ sinh hổ tử rồi"Thời điểm Cơ Giao xuất hiện hoành tráng như một nữ vương, Du Hàn đứng xa xa ngẩn người ngắm nhìn mà thất thần hồi nào không hayRa đây là bữa tiệc chào mừng dành cho cô ấy, nhìn kiểu nào cũng không nghĩ cô ấy chỉ mới 16 tuổi, xem cách cô ấy tinh tế giữ kẽ mà vẫn lịch sự xã giao với những người địa vị cao xung quanh, có cảm giác trưởng thành hơn tuổi thật rất nhiều, quả là tuổi trẻ tài cao.Ánh mắt Cơ Giao vô tình lướt qua đám người, tuy người đông là thế nhưng nàng vẫn dễ dàng phát hiện sự hiện diện của Du Hàn, Du Hàn chủ động né tránh khỏi ánh nhìn của nàng, lẩn rất nhanh vào dòng ngườiTốt nhất không nên đụng mặt với cô tiểu thư đó ở chỗ nàyLách qua dòng người đang cố chen chúc lên trên để ngắm nhìn Cơ Giao đại tiểu thư thật không dễ dàng chút nào, Du Hàn nâng tay áo lau mồ hôi nhễ nhại, lại không hiểu sao trở thành người xem bất đắc dĩ, chứng kiến một cảnh tượng chẳng mấy hay ho gì đang diễn ra ở phía sauMột lão già đầu hói với gương mặt khả ố bỉ ổi đang ve vãn một cô thiếu nữ, chốc chốc lại sờ soạng eo cô, mà cô gái kia nhìn như muốn khóc tới nơi, hai mắt lưng tròng ứa lệ, lại chẳng dám hó hé thậm chí còn cam chịu cho lão ta thêm làm càn"Nghe nói em muốn trở thành người mẫu giống mẹ hả? Vậy có muốn anh đây nâng đỡ không? Điều kiện thì dễ lắm"Cô gái lắc đầu cầu xin "Không cần, tôi có thể tự mình, xin ông làm ơn buông tay ra""Em thật ngây thơ quá, giới người mẫu phức tạp hơn những gì em nghĩ nhiều lắm em gái à... Úi, mày làm gì thế hả?" Gã còn chưa nói xong, móng vuốt sàm sỡ đang đặt trên eo cô gái đã bị túm lấy, Du Hàn trừng mắt, ánh mắt hung thần ác sát ngùn ngụt sát khí dọa cho gã ta câm bặt chẳng dám hó hé nửa lời, mặt trắng bệch, mồ hôi mẹ mồ hôi con thay nhau túa ra rần rần"Ông bác, hành động của ông là quấy rối trẻ vị thành niên đấy, ở đây lại có rất nhiều lãnh đạo cục cảnh sát, bộ ông coi bọn họ như lũ bù nhìn à?"Hàn quang sát khí kinh hồn toả ra từ người này, gã chưa bao giờ gặp qua, thật đáng sợBàn tay Du Hàn siết lại bóp chặt cổ tay gã, nghe cả tiếng xương *Răng Rắc* nho nhỏTiếng gã "Oai oái" la to khiến cho đám đông đang tập trung đằng trước bị thu hút quay đầu nhìn lạiCổ tay quá đau làm gã quỳ rạp hẳn xuống, hai mắt đỏ ngầu chảy lệ, nghiến răng nghiến lợi hăm doạ "Đồ khốn, mày biết tao là ai không? Mày muốn chết à?""Vậy để tôi cho ông chết trước" siết thêm một chút"Á.... tôi biết lỗi rồi, tha cho tôi, tôi sẽ không làm bậy nữa" cảm giác xương cổ tay sắp gãy làm đôi, gã đành nhịn nhục xuống nước cầu xinDu Hàn cũng chẳng muốn làm lớn chuyện nên rất nhanh buông tay gã ra, gã ôm cổ tay run rẩy đứng dậy, vừa tính vung đấm vào Du Hàn thì nghe thấy đám đông đằng sau rì rầm bàn tán"Đó chẳng phải giám đốc Lôi của công ty người mẫu Đại La sao?""Ừ, nghe nói gã ta hay đi gạ gẫm mấy người mẫu trẻ mới vào nghề lắm""Gã ép bọn họ ngủ với mình để đổi sự nổi tiếng phải không?""Đúng là một gã bẩn thỉu chẳng ra gì"Có rất nhiều người nhìn gã cười khinh bỉ ra mặt, gã cảm thấy thật nhục nhã... tất cả là do tên khốn phục vụ thích lo chuyện bao đồng kia, liền liếc trừng Du Hàn cảnh cáo rồi xoay người ấm ức bỏ điDu Hàn thở phào, nhẹ nhàng hỏi han cô gái vừa bị hại"Cô vẫn ổn chứ?""Vẫn ổn, cảm ơn chị""Mặc dù là con gái nhưng cô cũng không nên quá mức yếu đuối như vậy, nếu cô cứ nhịn nhục mãi như thế, thì cô vẫn sẽ bị mấy tên biến thái giống gã vừa nãy ức hiếp thôi, bọn chúng sẽ nghĩ cô dễ dãi làm càn thêm" Du Hàn có chút bực mình khi thấy cô gái này quá nhút nhát"Nhưng mà em không biết phải làm gì, hắn ta là đàn ông... em làm sao chống cự nổi, em yếu lắm""Tôi thật không thích mấy cô gái có lối suy nghĩ tiêu cực như cô, sao cô không đi học ít võ phòng thân đi""Học võ? em chưa thử bao giờ" cô gái rụt rè trả lời"Vậy ngày mai thử đi"Cô gái ngẩng đầu nhìn Du Hàn với cảm xúc hâm mộ mãnh liệt, gật mạnh đầu một cái "Ừm... vậy em sẽ thử, cảm ơn chị đã giúp đỡ""Không có chi"Cô gái cúi đầu chào tạm biệt rồi chạy ào vào đám người mất hút"Ùi ui" một nhóm tiểu thư nãy giờ đứng xem kịch vui, nhìn thấy diện mạo của Du Hàn không khỏi há hốc mồm "Không ngờ trong nhóm phục vụ lại có soái ca nha""Pha anh hùng cứu mỹ nhân vừa nãy của bạn thật là tuyệt vời"Quả thật mặc dù đang khoác trên mình bộ phục vụ, nhưng nhìn Du Hàn vẫn vô cùng nổi bật, với nhan sắc hay bị Môn Cảnh và Đổng Minh trêu ghẹo là "Yêu nghiệt" có thể làm chết mê chết mệt hàng tá thiếu nữ, chính vì vậy mà từ nãy tới giờ cô luôn luôn cúi gục đầu tránh show mặt, vì sợ gặp phải mấy tình huống như vầy"Ây da soái ca gì đó ơi, bạn còn đi học không?"Không muốn trả lời, nhưng nếu im lặng thì sẽ bị người ta quy chụp là đồ làm giá, bất lịch sựĐành không tự nhiên đáp "Còn""Cấp ba hả? Năm mấy vậy?""Năm cuối""Wow vậy chúng ta bằng tuổi rồi"Một cô sáp lại gần, môi kê sát rạt lỗ tai của Du Hàn cố ý thổi khí"Chốc nữa tiệc tan, cậu có muốn đi chơi với bọn mình không?""Xin lỗi, nhưng xong việc tôi phải về nhà""Hả? Làm gì mà như công chúa lọ lem vậy" mấy cô tiểu thư che miệng cười khúc khích "Đều 17 tuổi cả rồi, sang năm 18... cách một năm cũng đâu có bao nhiêu, chúng ta đang sống ở thời đại mới, sao cứ phải khư khư giữ khuôn phép quy tắc cổ hủ cứng nhắc thế?"Mặt Du Hàn lạnh băng băng không có chút gì là thương lượng cả"Ồh, xem ra cậu là người sống hướng nội nhỉ?" cô gái mặc chiếc váy cúp ngực xẻ đùi đưa ly rượu cho bạn mình cầm giùm, sau đấy bạo dạng sà vào lòng Du Hàn, hai tay vòng ôm cổ cô "Để mình giúp cậu có hứng thú nhé""Cô dám làm hành động đáng xấu hổ này trước mặt bao nhiêu người à?" Du Hàn lãnh đạm hỏi, mắt quét một vòng xung quanh, gần như rất nhiều người đang nhìn qua chỗ này,Cô ta cười khoái trá "Tôi là người hướng ngoại lại sống lâu năm ở châu âu, nên ôm hôn ai đó trước bao nhiêu người là chuyện bình thường, có gì đáng xấu hổ đâu" nói rồi cô ta kiễng mũi giày cao gót nhắm hướng môi Du Hàn mà hônDu Hàn đương nhiên sẽ không đứng im để cho cô ta muốn làm trò gì thì làm, có điều còn chưa kịp hành động thì một cái dĩa từ đâu xuất hiện chặn ngang giữa mặt hai người, cô tiểu thư kia vừa vặn hôn ngay vào dĩa, nước sốt cà chua ụp thẳng vào mặt"Gì gì thế này? Nước sốt dính vào mắt tôi rồi, trong đây có ớt cay quá..." cô ta buông cổ Du Hàn ra, lấy tay vuốt lấy vuốt để mặt mình, chân lảo đảo muốn té may có đám bạn đỡ kịp, bọn họ vừa tính chửi cái kẻ chơi ác ụp nguyên dĩa mì lên mặt bạn mình, nhưng miệng vừa há ra một nửa thì vội ngậm chặt lại"Cơ Giao tiểu thư!!?!"Đám đông trợn tròn to đôi mắt chết đứng tại chỗ không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, đại tiểu thư Cơ Gia ngày thường hiền thục nết na, cư xử chừng mực cẩn thận... lại có thể úp dĩa mì lên mặt khách mời, nói sao thì cũng chẳng ai dám tin nếu không tự mình tận mắt chứng kiếnCơ Giao thở hổn hển cả khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng như lửa, không phải vì xấu hổ hành động của mình, mà là vì quá tức giận. Nàng nắm lấy cổ áo Du Hàn kéo đi thoăn thoắt, mặc cho người nọ vẫn đang đứng trừng mắt đầy sửng sốt.