[BH-HĐ]Mau Nói "Yêu Em" Đi
Chương 58: Bí Mật Bị Che Giấu
Từ lúc xác nhận tình trạng sức khoẻ của Môn Cảnh đã ổn định sau khi tỉnh lại, tảng đá trong lòng Uyển Thư nhẹ nhàng hẳn, nàng không cần phải nơm nớp lo sợ mà ngày đêm túc trực bên cạnh trông nom cô, an tâm giao lại sứ mệnh chăm sóc cho bà Mẫn Hồng và dì Châu. Không chờ mọi người nhắc nhở khuyên nhủ, Uyển Thư đã tự giác quay trở về phòng bệnh của mình nghỉ ngơi sau khi dùng xong cơm trưa.Cha mẹ, anh hai và chị dâu của Môn Cảnh đều có việc phải đi, Du Hàn cũng bỏ về nhà. Chỉ còn dì Châu ở lại trông nom. Nhìn thấy Đổng Minh cũng theo dì vào phòng, Môn Cảnh bèn hỏi:"Nên nhớ cậu cũng đang bị thương đấy, mau về phòng ngủ đi""Giời! còn sớm mà" Đổng Minh kéo chiếc ghế sát lại gần giường ngồi xuống, dư quang dõi theo dì Châu đang bận bịu sắp xếp mấy chiếc túi không chú ý bên này, cậu chàng mới làm ra vẻ thần bí:"Chắc Du Hàn với Kim tiểu thư chưa nói cho cậu biết chuyện này đâu nhỉ""Có gì thì nói đại đi, mệt người""Xuỳ, ít nhất cũng phải tỏ ra tò mò chứ""Rồi, rồi... rốt cuộc là chuyện gì nào?" Môn Cảnh bắt đầu mất kiên nhẫn, hiện tại ngoài chờ tin tức mà anh Môn Phong thu thập được, thì chẳng có chuyện gì khiến cô thấy hứng thú tò mò cả.Nhận thấy thái độ hời hợt của bạn mình, Đổng Minh chậc lưỡi không tiếp tục vòng vo tam quốc nữa, vào luôn vấn đề chính cho nóng:"Buổi sáng sau cái hôm ngày kỷ niệm thành lập CLB kịch ý, người ta phát hiện hội trưởng Đàm nằm giữa sân khấu đầu toàn máu, xung quanh rải rác mấy thanh gỗ vụn... nghe đâu là bị té từ trên lan can xuống, à đúng rồi chính là cái chỗ ban công lâu đài mô hình mà Kim tiểu thư đứng diễn ấy"Quả nhiên không ngoài dự đoán của cậu, Môn Cảnh mới nãy còn chán chường ra mặt vừa nghe thấy có vụ án, tình tiết còn liên quan đến Uyển Thư thì không sao kìm chế nổi sự kích động mà nhổm người dậy, vô tình động đến miệng vết thương nơi hông sườn khiến cô nhe răng kêu la oai oái"Sao đấy?" dì Châu phát hoảng, ba chân bốn cẳng chạy lại cùng Đổng Minh đỡ cô nằm xuống: "Sao cháu tự dưng đột ngột ngồi dậy?""Dạ cháu không sao đâu" Môn Cảnh khoát tay cười xuề xoà vài tiếng che giấu, sau đó giở giọng đáng thương nhờ vả "Dì ơi, cháu thèm nước cam quá""Nước cam?" dì Châu nheo mày, rõ ràng tưởng cô nói thật "Cái này để dì đi hỏi bác sĩ đã, nếu bác sĩ đồng ý dì sẽ đi mua cho cháu""Dạ, cảm ơn dì"Dì Châu đi rồi, Môn Cảnh lúc này mới thúc giục Đổng Minh kể tiếp cho ra lẽ"Tôi cũng đâu có biết được nhiều nhặn gì, nhờ bạn bè gọi điện báo thôi""Vậy nó là tai nạn à? cô ấy còn sống không?" rơi từ vị trí mà Uyển Thư từng đứng diễn trên đó sao... là trùng hợp hay có bàn tay ai đó cố tình sắp đặt đây?"Còn sống thì đúng là còn sống thật, nhưng mà là sống thực vật. Tai nạn thì không phải, vì cảnh sát bắt được thủ phạm rồi. Chắc cậu cũng biết cô nàng Tiểu Trình chứ"Môn Cảnh đăm chiêu suy nghĩ, cố moi móc thông tin trong bộ não mới nhớ ra Tiểu Trình trong miệng cậu ta nhắc tới là ai. Cô búng ngón tay "Ah~" một tiếng gật đầu "Là thành viên dự bị cho vai chính của Uyển Thư" cô nhớ rất rõ ngày hôm đó, chỉ còn ba mươi phút nữa là lên sân khấu, vì thấy Uyển Thư vẫn chưa xuất hiện, một cô nàng trong nhóm dự bị đã xin hội trưởng cho mình thay thế Uyển Thư diễn vai chínhĐổng Minh tiếp lời: "Ừh, sáng sớm hôm xảy ra vụ án có bảo vệ nhìn thấy hai người trên hành lang nảy sinh tranh cãi. Cảnh sát cũng phát hiện hạt vòng tay ngọc trai bị đứt của Tiểu Trình rơi gần hiện trường, họ khẳng định trong lúc xô xác nạn nhân đã giật đứt nó. Mà bản thân cô ta cũng khai nhận rồi, nguyên nhân đến từ việc hội trưởng Đàm liên tục sỉ nhục và chà đạp danh dự của cô ta, cho rằng diễn xuất của cô ta là một thứ rẻ tiền. Quá bức xúc trước những lời thoá mạ ấy, cô ta đã tương kế tựu kế dẫn dụ hội trưởng Đàm lên ban công lâu đài mô hình trên sân khấu, bằng cách tuyên bố rằng mình sẽ diễn lại vai của Uyển Thư để hội trưởng Đàm xem xét đánh giá công tâm, rồi chọn lựa thời cơ thích hợp xô nạn nhân xuống dưới""Bên trên vừa bảo không biết nhiều nhặn gì, mà bên dưới lại nói lắm thế?""Đọc báo đó, vì là vụ án liên quan đến trường Cơ Thị nên mới rầm rộ mấy bữa nay" cậu móc tờ báo bị mình gấp thành hình vuông năm, sáu lớp từ trong túi quần đưa cho cô.Nhìn tờ báo nhàu nát trong tay Đổng Minh, Môn Cảnh suýt chửi thề: "Sao không đưa ngay từ đầu đi, bày đặt ngựa ngựa". Cô chộp lấy tờ báo mở ra đọc, thật không ngờ chỉ là một vụ án tầm trung, xảy ra nhan nhản trong trường học lại chiếm trọn spotlight cả một trang đầu báo tin tức. Sức mạnh danh tiếng của Cơ Thị có khác, à mà khoan... tại sao lần này họ không giấu nhẹm tin tức bất lợi này đi như mấy lần trước nhỉ?. Khả năng cao là do Cơ Giao nhúng tay vào, cơ mà lý do gì thúc đẩy cô ấy tự bốc phốt trường của nhà mình?. Hay vì Du Hàn? Cô ấy muốn đem vấn nạn bạo lực học đường trong trường phanh phui ra chăng?.Môn Cảnh than thở: Haizz~ suy nghĩ của người thừa kế tương lai tập đoàn Cơ Thị thiệt là làm cho thường dân như mình phải đau đầu."Cậu phát hiện gì hả?" Đổng Minh vẫn luôn quan sát từng cử chỉ nhỏ nhất trên gương mặt của bạn mình, nên nét mặt cô vừa biến hoá chút cảm xúc liền nhận ra ngayMôn Cảnh ném tờ báo trả lại cho cậu, thái độ hiện rõ sự khó chịu: "Cảnh sát kết luận quá vội vàng, vụ này không đơn giản đâu. Lan can ban công đâu phải nhánh gỗ mục, chỉ một tác động đã gãy""Cậu muốn nói có người dàn xếp chuyện này từ trước?" Đổng Minh bật chế độ thám tử, đứng bật dậy khoa tay múa chân: "Đằng sau lưng Tiểu Trình có kẻ chủ mưu xúi giục cô ta?"Hừ— Cái bẫy mà kẻ đó chuẩn bị trên lan can ban công chỉ sợ ngay từ đầu là dành cho Uyển Thư. Hàng loạt chi tiết đáng ngờ của ngày hôm đó lũ lượt hiện lên trong tâm trí cô, đôi mắt chầm chậm nhắm nghiền : Không thể sai, chỉ có thể là kẻ đó thôi.*Cốc— Cốc—* Cửa phòng thình lình bị gõ vang khiến cho cả hai người đều giật mình, nhất thời im bặt không hó hé lời nào. Đổng Minh chủ động đi ra mở cửa, chỉ có điều ngay sau đó lại nghe thấy tiếng cậu ta ré lên"Đường An Nhiên"Môn Cảnh kinh ngạc khi nghe thấy cái tên này, cô liếc mắt nhìn ra hướng cửa. Đường An Nhiên mặc chiếc áo liền váy sặc sỡ, hai tay nắm túi xách nhìn cô mỉm cười e lệ"Mình nhận được thông tin cậu bị thương nhập viện trễ quá, tận giờ này mới đến thăm cậu" Đường An Nhiên nâng tay vén tóc, thoáng ngập ngừng "Chúng ta... nói chuyện riêng một chút được không? mình không làm mất quá nhiều thời gian của cậu đâu, chỉ mấy câu thôi"Môn Cảnh nheo mắt đánh giá cô nàng mấy giây, rồi đảo qua nhìn Đổng Minh. Cậu tiếp nhận tín hiệu, khẽ gật đầu sau đó bước ra khỏi phòng tiện tay đóng cửa lại."Chốc nữa mình sẽ ra sân bay, sang Mỹ du học. Nhưng trước khi đi trong lòng mình thật sự tha thiết muốn đến đây từ biệt cậu""Là cậu đúng không?" Môn Cảnh không để cho Đường An Nhiên bày tỏ xong nỗi niềm của mình. Cô lạnh lùng cắt ngang: "Cậu là chủ mưu xúi giục Tiểu Trình""Cậu có bằng chứng gì không?" Đường An Nhiên giống như đã đoán trước được mình sẽ bị cô chất vấn. Chẳng những không sợ hãi, thậm chí còn tỏ ra thưởng thức, ngắm nhìn thần thái khí chất vĩnh viễn khiến cho mình mê muội không dứt kia."Tôi nghe nói ngày hôm ấy nhân lúc tôi và Uyển Thư vào phòng thay đồ, hội trưởng Đàm đã phát ngôn mấy lời đả kích người đồng tính, cậu cũng có mặt ở đó mà không phải sao? với tính cách có thù tất báo của cậu, tôi không tin cậu sẽ bỏ qua cho cô ta. Trên hết, cái lan can bị giở trò đó vốn là sản phẩm cậu chuẩn bị cho Uyển Thư, tuy nhiên Phan Thành Tuấn cũng chính là đồng lõa của cậu bất ngờ quay xe, nên mục đích xô ngã Uyển Thư hoàn toàn thất bại. Và rồi cậu dành cái bẫy chết người đó nhường lại cho hội trưởng Đàm"Tiếng vỗ tay đôm đốp vang lên, Đường An Nhiên nở nụ cười thán phục. Thái độ lẫn lời lẽ bỗng trở nên tôn sùng, như thể đang thành tâm cầu nguyện trước một vị thánh thần mà mình tín ngưỡng: "Quả không hổ danh Cảnh Soái thiên tài xuất sắc top 1 toàn trường. Chỉ cần một vài chi tiết nhỏ thôi cậu đã có thể xâu chuỗi, gắng ghép chúng thành một diễn biến mạch lạc và logic""Vậy cậu đây là thú nhận rồi?"Nụ cười trên môi Đường An Nhiên lần nữa biến chuyển khó đoán và mưu mô, cô nàng nhún vai tỏ vẻ vô tội: "Mình nào liên can gì đâu. Mà cho dù như cậu nói mình thật sự là chủ mưu đi chăng nữa... thì cũng đâu có bằng chứng gì. Không ai nhìn thấy mình xúi giục Tiểu Trình, không ai chứng kiến mình ở gần hiện trường, thậm chí ngay cả cảnh sát cũng không có bằng chứng chứng minh lan can là do mình giở trò. Bọn họ sẽ không tin câu chuyện vô căn cứ của cậu đâu""Cậu đừng vội đắc chí, sớm hay muộn Tiểu Trình cũng khai ra thôi""Môn Cảnh— cậu vẫn còn nhẹ dạ cả tin lắm" đôi mắt Đường An Nhiên híp lại thành một khe hở nhỏ: "Có những tương lai đã được định sẵn là không thể thay đổi""Đây là ý gì?" Môn Cảnh thận trọng dò hỏiĐường An Nhiên lại không cho cô câu trả lời thỏa đáng, uyển chuyển bẻ lái câu chuyện: "Tạm biệt cậu Môn Cảnh, vào một ngày không xa mình sẽ quay trở về. Bởi mình là người không bao giờ biết từ bỏ, và mình tin chắc sự quyết tâm của mình sẽ được ông trời đền đáp xứng đáng. Còn một điều quan trọng nữa...""Sợi dây liên kết giữa cậu và Uyển Thư không hề bền chặt như cậu vẫn tưởng đâu" Đường An Nhiên bỏ lửng câu nói đầy ẩn ý, trước ánh mắt ngờ vực của Môn Cảnh— cô nàng mở cánh cửa rời đi không một tia lưu luyến quay đầu lại.—*—*—Thành phố A nằm ở khu vực phía nam trên bản đồ đất nước, ấy vậy mà mùa đông năm nay khí hậu có phần khắc nghiệt hơn mọi năm, vào đầu tháng mười hai bầu không khí rét lạnh đã xâm chiếm toàn thành phố, từng đợt mưa phùn thối đất thối cát xối xả trút xuống, chỉ mới năm giờ chiều cảnh vật đã xám ngắt. Trái ngược với khí hậu thay đổi thất thường của mùa đông năm nay, thì theo khí tượng thuỷ văn trận tuyết đầu mùa dự kiến sẽ đến khá muộn, nghe đâu nó sẽ rơi đúng dịp lễ giáng sinh.Môn Cảnh ngồi thư giãn trên bậu cửa sổ sát đất, thưởng thức thú vui đọc truyện ma bệnh viện lúc đêm khuya. Lắng nghe tiếng mưa rơi rả rích từ chập tối tới giờ, cô thấy thật may mắn vì đã khuyên dì Châu về nhà trước đó. Trong phòng bệnh có lắp hệ thống chuông báo tới các y tá trực nhật, nên người nhà cũng không cần thiết phải ở lại túc trực 24/24, hơn nữa dì Châu cũng lớn tuổi rồi cô không nỡ để dì chịu mệt nhọc.Gần mười giờ điện thoại bất ngờ run lên rè rè âm báo tin nhắn, Môn Cảnh mừng rỡ thầm nghĩ chắc là của anh ba. Cô vội gấp quyển sách lại đặt sang bên rồi bắt điện thoại, nhưng khi mở lên lại hiện cái tên quá đỗi thân thuộc khác— Uyển Thư. Xế trưa hôm nay cha nàng là chủ tịch Kim Kiến Văn đã đích thân đến bệnh viện đón nàng về nhà, nhẽ ra Uyển Thư đã được xuất viện từ hôm qua nhưng vì nàng cứ khăng khăng đòi ở lại chăm sóc Môn Cảnh, nên ông đành chăm chước. Để rồi sáng nay lại ngất xỉu phải truyền nước biển, ông tính là để cho nàng ở lại bệnh viện điều dưỡng thêm mấy ngày nữa, có điều bác sĩ bảo tình trạng sức khoẻ nàng đã ổn định, nên về nhà tịnh dưỡng sẽ tốt hơn. Trước khi rời đi chủ tịch Kim còn đặc biệt ghé qua phòng bệnh của Môn Cảnh, hỏi thăm và cảm tạ cô bằng cả tấm lòng chân thành của một người cha.Môn Cảnh nhìn đôi mắt ông ngân ngấn lệ, và xoáy sâu trong đôi mắt đó cô dường như còn đọc được một tầng ý nghĩa cảm xúc khác... một cái gì đó đau đớn, dằn vặt và hối hận khiến cho Môn Cảnh không sao hiểu nổi.Lắc đầu đem mấy thứ không liên quan ném đi chỗ khác, cô mở tin nhắn của Uyển Thư và không ngoài dự đoán, nó là một tin nhắn cảnh cáo:[Em biết tỏng giờ này chắc chắn chị chưa ngủ. Biết điều thì mau lên giường ngủ ngay rõ chưa]Môn Cảnh mím môi cười cười liền hồi âm:[Chẳng phải em cũng chưa ngủ sao? còn dám ra lệnh cho tôi]Uyển Thư: [*icon mặt sừng sộ* Hừ— em ngủ được một giấc rồi nhé]Môn Cảnh: [*icon mặt khó hiểu* Vậy sao lại tỉnh giờ này?]Uyển Thư: [*icon mặt giận dữ* Vì em biết chị chưa ngủ chứ sao]Môn Cảnh lập tức thức thời mới là trang tuấn kiệt, cô thả hẳn ba cái sticker quỳ lạy: [Vợ yêu đại nhân bớt giận, thuộc hạ tắt đèn đi ngủ ngay đây ạ].Tại biệt phủ xa hoa của Kim gia lúc này. Tam tiểu thư đang nằm trên chiếc giường ấm áp trong phòng mình, và đang lẩm nhẩm đọc đi đọc lại tin nhắn của người nọ. Khỏi nhìn cũng biết được mặt nàng đỏ bừng bừng như gấc chín, thầm oán trách Môn Cảnh phát ngôn tùy tiện thiếu suy nghĩ. Có điều... cũng hơi thích thích một chút xíu.Chợt nhớ đến lời hứa hồi sáng nay với cô. Đôi tay nàng thoáng chần chờ lưỡng lự cả nửa ngày, cắn răng rối rắm một hồi... cuối cùng nàng cũng ra quyết định. Sau khi gửi nó đi, Uyển Thư ném luôn điện thoại vào góc giường, rồi kéo chăn trùm kín toàn thân lăn qua lộn lại như con đuông dừa. Âm thanh ngượng nghịu từ trong chăn vọng ra"Mình đang làm cái trò hề gì vậy chứ, xấu hổ quá đi mất"Trở lại Môn Cảnh bên này, cô chờ thật lâu mới thấy Uyển Thư hồi âm, nhưng bất ngờ nó lại là tin nhắn giọng nói. Vừa kinh ngạc vừa tò mò cô nhấn vào biểu tượng nghe. Bất chợt giọng nói e thẹn ngập ngừng của Uyển Thư vang lên rõ ràng:"Chồng yêu ngủ ngon"Chỉ có vỏn vẹn bốn chữ nhưng đủ khiến cho trái tim Cảnh Soái suýt thì gắn tên lửa bay khỏi lồng ngực. Cô nâng tay chặn lên lồng ngực mình vẻ mặt hoàn toàn không thể tin nổi, bèn mở nghe thêm lần nữa để xác nhận mình không bị lãng tai. Bấy giờ đúng thực là cười không thấy mặt trờiSau khi cười cho thỏa niềm hạnh phúc xong, Môn Cảnh lấy lại bình tĩnh suy nghĩ giây lát liền ấn vào biểu tượng micro nhập giọng nói:"Chúc vợ yêu có những giấc mơ đẹp"Gửi xong tin nhắn, ngồi nhẫn nại chờ thêm nửa tiếng nữa nhưng rốt cuộc không có thêm tin nhắn mới nào. Môn Cảnh cười sủng nịch tắt điện thoạiChắc nàng đang mắc cỡ dữ lắm không chịu trả lời đâu.Cô leo lên giường nằm xuống cầm lấy remote tắt đèn, điện thoại vẫn nắm chặt trong lòng bàn tay, tự dặn lòng mình tuyệt đối không được ngủ, nhất quyết phải đợi anh ba đem mật tin về.Khoảng mười phút sau Cảnh Soái ngáy khò khò...Điện thoại trong tay lần nữa run lên bần bật nhưng lần này là gọi đến, Môn Cảnh giật bắn người choàng mở mắt. Không thèm nhìn tên người gọi, cô lập tức mở máy ấn phím nghe rồi kê lên lỗ tai, giọng hồ hởi hỏi ngay:"Anh ba hả? lấy được chưa?"Môn Phong khá bất ngờ khi em gái mình bắt máy quá tốc độ, anh chững mất vài giây mới đáp lại:"Lấy được rồi, đúng như em suy đoán— nó là một đoạn video nằm trong điện thoại của Liêu phu nhân, có điều nó chỉ là bản copy thôi, còn bản gốc anh nghĩ là nó được quay bằng một chiếc Sony đời cũ""Trong điện thoại của Liêu phu nhân chỉ là bản copy thôi sao?""Phải, coi vậy cũng có hệ thống bảo mật ghê gớm lắm nhưng với anh chỉ là ruồi muỗi. Tuy nhiên trong lúc hack điện thoại của bà ta... anh phát hiện có một nguồn xâm nhập khác cũng đang mon men ăn cắp thông tin dữ liệu""Ý anh là còn có một hacker khác muốn lấy đoạn video đó, vậy hắn có lấy được không?" Môn Cảnh chống tay ngồi dậy, luồng ánh sáng xanh trên màn hình điện thoại hắt lên khuôn mặt lo âu bất an của cô"Tiểu Cảnh dù không muốn thừa nhận nhưng anh vẫn phải nói... kẻ đó đích xác là một cao thủ hacker, trình hẳn là hơn anh một bậc. Việc anh có thể an toàn lấy được đoạn video đã phải dùng hết mười phần công lực rồi"Sao có thể trùng hợp như vậy? có một người khác nghe được đoạn hội thoại giữa mình và Liêu Vĩ Kiên ư? Nhưng lúc đó hắn ta nói rất nhỏ, ngoài mình thì ai có khả năng nghe thấy được cơ chứ?"Tạm thời bỏ qua vấn đề tên hacker, anh gửi cho em đoạn video đó đi""Trước khi gửi, anh phải nhắc nhở em trước tiểu Cảnh" tông giọng Môn Phong trầm thấp kỳ lạ, nặng nề sự bất đắc dĩ và thở dài: "Hãy chuẩn bị tinh thần của em cho thật vững vàng, bởi vì cái bí mật này... nó quá sức chịu đựng của một con người"Bí mật gì mà ghê gớm vậy? nhưng mặc kệ có là bí mật kinh thiên động địa dời non lấp biển gì, vì sự an toàn sau này của Uyển Thư cô vẫn phải xem. Dòng miên man chấm dứt cũng là lúc đoạn video được gửi qua thành công, kèm theo lời dặn dò răn đe từ Nam Môn Phong[Xem xong thì xoá đi, và tuyệt đối không được cho bất kỳ ai biết đến sự tồn tại của đoạn video này, kể cả những người thân cận nhất của em. Đã rõ chưa!?]Môn Cảnh hít thở sâu điều hoà lại nhịp tim đang đập dồn dập vì hồi hộp, ngón tay thoáng run rẩy nhấp vào biểu tượng file, bên trong một đoạn video có độ dài năm phút xuất hiện. Sau đó cô xoay ngang màn hình cho đúng rồi ấn chạy video.Đoạn mở đầu video cho thấy chủ nhân chiếc máy quay đang đứng núp sau bụi cây khuất tầm để ghi hình lén, mà nhân vật chính xuất hiện giữa khung hình camera là hai người phụ nữ, tuy hình ảnh có hơi mờ ảo nhưng dựa theo dáng dấp và cách ăn bận, vẫn nhận ra được đó là một phụ nữ trẻ và một phụ nữ trung tuổi. Họ đứng bên trong sân vườn của một khu biệt phủ xa hoa nào đó, và dường như đang tranh cãi rất căng thẳngKhi người phụ nữ trẻ vừa cất tiếng, Môn Cảnh gần như lập tức nhận ra ngay— đó là giọng nói của Kim phu nhân"Mẹ... sao mẹ lại làm điều này? chẳng lẽ mẹ thật sự muốn thừa nhận đứa con hoang của Kiến Văn sao, còn dám công khai tổ chức tiệc thôi nôi cho nó chung với lễ mừng thọ của mình. Mẹ muốn con mất mặt mới vừa lòng phải không?"Cuối cùng Môn Cảnh cũng biết được, chân tướng người phụ nữ trung tuổi kia chính là bà nội của Uyển ThưKim lão phu nhân hoàn toàn không chịu thua kém, đanh giọng quát lại: "Cô lớn lối với ai vậy hả? không biết phép tắt trên dưới còn dám chất vấn tôi. Chẳng phải bởi vì thể diện của cô, của An gia mà tôi đã để cho Cẩm Tú rời đi rồi hay sao? giờ cô còn muốn gì nữa, không lẽ muốn Kiến Văn công khai mình ngoại tình với người hầu gái trong nhà? chắc lúc đó cô thấy sáng mặt sáng mày lắm ha""Bà— sao bà có thể đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy!?" Kim phu nhân giọng run run vì căm phẫn, ngón tay nâng lên chỉ thẳng mặt Kim lão phu nhân, gằn từng chữ một: "Trong mắt bà tôi là thứ gì hả? còn không bằng một con ở""Cô gào thét đủ chưa? nếu xong rồi thì tôi quay về với cháu nội tôi đây""Để tôi nói cho bà biết một chuyện" Kim phu nhân nhìn theo bóng dáng mẹ chồng mình, rồi nhe răng cười độc địa: "Tôi đã thuê sát thủ chặn giết rồi thủ tiêu Tào Cẩm Tú ngay khi ả ta rời khỏi Kim gia không bao lâu""Cô nói cái gì?" Bước chân Kim lão phu nhân sững lại chết lặng, bà khó nhọc xoay người đối diện với đứa con dâu. Đôi mắt bà suýt trợn ngược, lồng ngực tức giận đến nỗi phập phồng lên xuống: "Sao cô dám làm vậy? đồ kinh tởm"Kim phu nhân cũng thở hổn hển, cơn thịnh nộ đã nín nhịn từ lâu giống như một quả bóng bay bơm căng đầy, chỉ cần một tác động nhỏ chọc vào là nổ bùm. Cảm xúc của Kim phu nhân cũng giống quả bóng bay đã phát nổ, bà ta trở nên mất kiểm soát không còn kiêng nể gì ai"Tôi kinh tởm? So với Kim gia nhà mấy người thì không bằng một góc. Lấy vẻ ngoài đạo mạo cao quý để che giấu bí mật đáng kinh tởm hơn bên trong""Rốt cuộc cô đang muốn ám chỉ điều gì?"Kim phu nhân ngửa đầu cười khanh khách: "Thưa mẹ chồng đáng kính, chắc mẹ có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng người chồng uy nghiêm mẫu mực của mình lại là một kẻ ngoại tình, còn là ngoại tình với người giúp việc trong nhà, sau đó cô ta mang thai sinh ra một đứa bé gái khỏe mạnh, còn cô ta không lâu sau thì qua đời vì bệnh tật. Sinh lòng trắc ẩn thương cảm đứa bé mồ côi tội nghiệp, thế là mẹ chồng đáng kính của tôi đã tự tay cưu mang nuôi dưỡng đứa con gái riêng của chồng xuyên suốt hai chục năm mà không mảy may hay biết gì. Để rồi lịch sử lặp lại... con trai của bà ấy ngoại tình với cô hầu gái mà chính tay mình dưỡng dục"Gương mặt Kim lão phu nhân xanh mét, đôi môi tím tái mấp máy nói không ra hơi: "Cô là muốn nói....""Đúng vậy" Kim phu nhân nghiến răng nghiến lợi: "Tào Cẩm Tú chính là đứa con hoang của chồng bà, còn cái đứa nhỏ mà bà gọi là cháu nội yêu quý ấy... thực chất là kết tinh của một mối tình loạn luân anh em ruột"Kim lão phu nhân sốc đến mức choáng váng, hai tay bưng chặt ngực trái, hai bên thái dương vã mồ hôi lạnh, mặt mày xây xẩm, há miệng thở dốc. Đôi chân già yếu lung lay như cây trước gió, không thể chống đỡ nổi sức nặng cơ thể bà té ngã xuống đất, cả người bà co rúm lại ho khan dữ dội vì thiếu khí oxy.Kim phu nhân biết mẹ chồng mình đang lên cơn nhồi máu cơ tim cần phải gọi cho cấp cứu gấp, bà ta mở điện thoại nhưng trong một thoáng giây khi ngón tay sắp bấm vào phím gọi, bà ta lại chợt đổi ý đem điện thoại cất vào túi.Kim lão phu nhân sau một hồi lâu quằn quại chống chọi cuối cùng cũng tắt thở, đôi mắt bà vẫn còn mở trừng trừng nhìn thẳng về phía đứa con dâu phản phúc."Với những gì bà đối xử với tôi, thì đây chính là hình phạt thích đáng dành cho bà" Kim phu nhân nhìn quanh quất một vòng, bước nhanh ra khỏi khung hình camera rồi biến mất. Đoạn video đến đây thì kết thúc.