[BH-HĐ]Mau Nói "Yêu Em" Đi
Chương 56: Lừa Trong Lừa
*Chíu—*Cùng với âm thanh xé gió, trên cổ tay Liêu Vĩ Kiên bỗng nhiên bị thứ gì đó bắn xuyên thủng toé máu, khẩu súng văng khỏi tay hắn lăn lông lốc ở dưới chân, hắn nắm chặt cổ tay mình gào khóc inh ỏi như một đứa trẻ vừa đánh mất cây kẹo yêu thíchSự việc bất ngờ chưa dừng lại ở đó, trước nỗi hoang mang tột độ của lũ côn đồ— bọn chúng đang không hiểu chuyện quái quỷ gì vừa diễn ra, thì từ ngoài cổng lớn biệt thự đột ngột vang lên tiếng nổ chấn động.Đâu đó ta nghe thấy tiếng động cơ máy *Rồ— rồ—*, rồi thình lình xuất hiện hàng chục chiếc xe tải quân sự lẩn khuất như những bóng ma phá tan màn đêm u uất tông thẳng vào trong sân, nghiền nát hai cánh cổng to lớn đã hoá sắt vụn dưới làn bánh xe. Hơn mười chiếc xe dạt sang hai bên tạo thành chốt chặn bao quanh đám người ở trung tâm, từ bên trong các thùng xe tải từng tốp lực lượng đặc nhiệm toàn thân được trang bị khí tài tối tân nhất ồ ạt tràn ra, số lượng đâu đó khoảng một trăm người, bọn họ triển khai thế đánh gọng kìm siết càng chặt vòng vây ép cho đám côn đồ không có lối thoátHàng loạt khẩu FN SCAR-L chỉa thẳng về phía chúng, một người đàn ông mặc quân phục có hơi khác so với số đông còn lại hẳn là sếp ở đây, ông ta giơ cao chiếc loa phóng thanh cầm tay lên, giọng nói cứng rắn cảnh cáo:"Các người đã bị bao vây, biết điều thì buông vũ khí đồng thời quỳ xuống đưa hai tay ra sau đầu"Liêu Vĩ Kiên sau một hồi chật vật rốt cuộc cũng xé được mảnh áo làm tạm băng gạc quấn chặt lấy miệng vết thương để cầm máu. Vị trí hiện tại hắn đang đứng là ở ngay giữa trung tâm, theo tính toán của hắn phải mất kha khá thời gian thì đám người kia mới có thể tiếp cận vào đây được, và hắn tuyệt đối không thể để mình bị bắt ở đâyĐã vậy thì tao cho cá chết lưới rách luôn— bắt Nam Môn Cảnh làm con tin để thoát khỏi đây, còn nếu không thoát được thì cũng không thể để nó sống. Hừ— ăn không được thì phải đạp đổ, tao sẽ không nhường Uyển Thư cho mày đâu.Hắn định quay sang gọi tên mặt chuột giúp mình khống chế Nam Môn Cảnh, mà kể cũng lạ nãy giờ hắn bị đập cho tơi tả bầm dập mà không thấy gã mặt chuột đâu. Nhìn khắp bốn phương tám hướng nhưng gã mặt chuột giống như nước mà bốc hơi mất tích khỏi thế gian này vậy, bấy giờ hắn mới ê chề nhận ra mình đã bị thằng khốn kia phản bội, hẳn gã đã nhận được tin tình báo nên sợ chết khiếp mà chuồn đi trước.Mẹ nó! Bố mày đé* cần nữa—Liêu Vĩ Kiên tìm kiếm một vòng xung quanh, nhìn thấy khẩu súng mình đánh rơi gần đó, hắn toan chạy lại nhặt thì nhận ra có gì đó rất khác thường, bóng của một vật thể to lớn phủ kín cả người hắn và nó đang bay lơ lửng ngay trên đỉnh đầu hắn. Vốn trời đang đứng gió nhưng cây cối ở vùng lân cận lại bị thổi đổ nghiêng ngả, âm thanh *Phành— phạch-* của cánh quạt ngày càng rõ hơn cuốn tung cát bụi mù mịt, ánh đèn pha từ trên trời rọi xuống vừa lúc hắn tò mò ngẩng đầu lên nhìn liền bị nó hắt cho lóa cả mắt, trong vài giây tích tắc ấy hắn ta nhìn thấy không sai thứ đang lượn lờ trên bầu trời đêm kia là một chiếc trực thăng quân độiCon mẹ nó! Rốt cuộc là ai có khả năng điều động mấy thứ này tới đây? Chắc chắn không phải từ Nam Môn gia, Đổng gia hay Du gia, thậm chí là Kim gia được, mình vẫn đang cho người theo dõi chặt chẽ kể cả cục cảnh sát, chỉ cần bọn họ có động tĩnh gì bất thường mình sẽ được báo cáo ngay. Nhưng tại sao?Cửa trực thăng kéo mở đồng thời một sợi dây được quăng xuống, Du Hàn mặc trên người quân phục rằn ri, bên ngoài còn được bảo hộ thêm một lớp áo chống đạn, cô nắm kéo sợi dây dễ dàng thực hiện động tác đu người thả xuống dưới. Khi còn cách mặt đất chừng năm, sáu mét Du Hàn buông tay mượn lực quán tính mà song phi cho Liêu Vĩ Kiên lộn nhào mấy chục vòng đầu cắm xuống đấtNgay sau khi chân chạm đất Du Hàn liền khẩn trương chạy lại chỗ bạn mình, thật cẩn thận nâng đầu cô dậy"Môn Cảnh— gắng gượng thêm một chút, tôi sẽ mang cậu về bệnh viện thành phố" Du Hàn bật bộ đàm nóng nảy hét vào bên trong: "Cho trực thăng đáp xuống mau lên, có người đang nguy kịch cần cấp cứu ngay lập tức"Bỗng dưng tay cô bị giữ chặt, Môn Cảnh vốn tưởng đang hôn mê lại bất chợt mở mắt, khó nhọc mà thì thào:"Uyển Thư với Đổng Minh— còn bên trong""Yên tâm, hai người họ đã được giải cứu và đưa đến nơi an toàn rồi""Vậy tốt quá" Môn Cảnh mỉm cười thỏa mãn, rồi như sực nhớ ra vấn đề quan trọng gì đoạn nhờ cô: "Giúp tôi đứng dậy""Cậu muốn chết sao? Xem tình trạng này thì nội tạng của cậu bị tổn thương không hề nhẹ đâu, tránh di chuyển đi thì hơn""Đừng bắt tôi nói nhiều, cứ giúp đi""Đến con gián còn phải chịu thua sức cậu"Bó tay trước độ ương ngạnh lì lợm của đứa bạn mình, Du Hàn chậc một tiếng bất lực đành phải dìu cô đứng dậy. Sau một phen nỗ lực gắng gượng đứng vững, cuối cùng Môn Cảnh khoát tay ý bảo Du Hàn không cần đỡ mình nữa, hai chân cô run run tự mình bước từng bước đi đến gần Liêu Vĩ Kiên Đầu gối khuỵu xuống, cô nắm cổ áo hắn lôi dậy dùng âm lượng thật nhỏ chỉ hai người nghe thấy mà tra hỏi:"Nói cho tao biết lý do gì mà Kim phu nhân lại đồng ý hợp tác với mày bắt cóc Uyển Thư? Nếu chuyện này bị bại lộ bà ta không sợ Kim lão thái gia tống cổ khỏi Kim gia sao?""Haha" không muốn một mình rơi xuống vực thẳm, hắn quyết định phá vỡ cam kết trước đó với Kim phu nhân, ý nghĩ có chết cũng phải kéo người khác chịu chung số phận khiến hắn chẳng còn nể nang giấu giếm gì nữa- thế là hắn nhe răng nói huỵch toẹt:"Là vì trong tay tao đang nắm giữ một bí mật của bà ta, mà bí mật này lại liên quan đến nội bộ Kim gia. Một khi nó được phanh phui trước công chúng- đế chế Kim thị sẽ bị sụp đổ""Bí mật? Nó là gì?""Tại sao tao phải nói cho mày biết, nó là ngọn cỏ duy nhất cứu mạng tao- chỉ cần tao còn giữ nó làm bằng chứng và cho lão già ấy xem, khẳng định lão ta sẽ tình nguyện dùng mọi cách cứu tao"Rốt cuộc là bí mật ghê gớm gì mà đủ khả năng uy hiếp đến cả Kim lão thái gia, buộc Kim phu nhân nghe lời hắn răm rắp, thậm chí ảnh hưởng đến sự sống còn của tập đoàn Kim thị?Hàng loạt câu hỏi hóc búa cứ nổ liên tùng tục lên trong đầu, mà thương tích khắp người nãy giờ vẫn cứ hành hạ, nơi vết đạn bắn còn đang rỉ máu nóng rát đến hít thở cũng đau đớn. Sức cùng lực kiệt khiến cô chống đỡ không nổi nữa cả người đổ ngửa nằm lăn ra đất hôn mê bất tỉnh.Ký ức cuối cùng mà cô nhớ là có ai đó nâng mình lên cáng cứu thương rồi đưa lên trực thăng.Thời điểm Môn Cảnh mơ mơ màng màng tỉnh dậy thì bên ngoài trời đã sáng bảnh, đập vào mắt cô là trần phòng trắng tinh tươm, đảo mắt xung quanh một vòng thì hoá ra đây là phòng bệnh đơn, trên cổ tay cô còn đang cắm ống truyền dịch vào tĩnh mạch, đầu bàn bên cạnh phát ra âm thanh *Tít— tít-* của máy đo nhịp timXem ra cô đã qua cơn nguy kịch rồi.Cửa phòng bệnh đột ngột bị đẩy ra, liền tiếp giây sau là tiếng Đổng Minh oan oan hò reo vui mừng:"Môn Cảnh tỉnh rồi, cậu ta tỉnh rồi này""Im lặng- có biết đây là bệnh viện không?" mặc kệ cái đầu Đổng Minh còn đang quấn băng kín mít như xác ướp, Du Hàn không hề nương tay nện cho cậu ta một quyền cảnh cáo"Mau đi gọi bác sĩ tới đây"Đổng Minh rất nghe lời tuân lệnh chạy ào mất hút khỏi phòng. Du Hàn trông theo cậu ta ngao ngán lắc đầu: "Lúc nào cũng ồn ào" sau đó kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Môn Cảnh"Thấy trong người sao rồi"Môn Cảnh nghe thấy giọng mình khàn đặc trả lời: "Tốt lắm" cô ngưng một chút để thở rồi lại hỏi "Uyển Thư đâu? Nàng có làm sao không""Hôm đó cậu được đưa kịp thời vào phòng cấp cứu, trải qua đợt phẫu thuật kéo dài sáu tiếng đồng hồ, từ lúc ấy đến giờ đã ba ngày rồi... Uyển Thư vẫn luôn túc trực bên cạnh chăm sóc cho cậu, mặc cho bố mẹ chồng có khuyên thế nào cũng không chịu rời đi, do không ăn uống và nghỉ ngơi điều độ nên sáng nay mới vừa ngất"Nhìn thấy nét biểu cảm khẩn trương muốn ngồi dậy của bạn mình, Du Hàn vội đè vai cô ấn xuống trấn an: "Đừng lo, nàng chỉ mệt mỏi quá độ thôi— đang nằm ở phòng bên cạnh, bác sĩ vừa truyền nước biển rồi, nghỉ ngơi một, hai ngày là khoẻ ấy mà"Môn Cảnh thở phào nhẹ nhõm gật gật đầu nằm trở lại giường, ánh mắt mơ hồ nhìn chòng chọc trần phòng bất giác hồi tưởng về cái đêm cửu tử nhất sinh ấy, trong lòng bao nỗi vướng mắc vẫn chưa có lời giải đáp, bèn quay sang Du Hàn gợi chuyện"Mà này lực lượng quân đội xuất hiện đêm đó từ đâu ra vậy? Tôi không nghĩ cậu dám qua mặt Liêu Vĩ Kiên để báo tin cho cha mẹ tôi hay anh cậu đâu""Đó không phải quân đội của chính phủ, mà là lính đặc chủng tư nhân của Cơ gia""What?" Môn Cảnh mắt chữ A mồm chữ O còn tưởng mấy bữa nay chưa lấy ráy tai nên nghe lộn. Lười cùng cậu ta phân bua, Du Hàn chi tiết kể lại toàn bộ diễn biến xảy ra vào đêm đó— mà nói cũng không chi tiết lắm vì có một số phân đoạn đã bị cô chủ đích lượt bỏ......................Sự việc bắt đầu sau khi nhận được cuộc điện thoại đầy ẩn ý từ Môn Cảnh. Du Hàn liền gấp rút gọi taxi chạy đến nhà bạn mình, trên đường Du Hàn phát hiện có một nhóm người trên chiếc xe khác đang theo dõi mình. Làm bộ như không phát hiện thấy bọn chúng, cô bước vào nhà trao đổi vài ba câu cùng dì Châu rồi lên phòng Môn CảnhTheo như cuộc điện thoại vừa rồi Du Hàn cũng đã suy đoán ra Môn Cảnh hẳn đang bị theo dõi, và khả năng cao là trong phòng cậu ta đã bị gắn thiết bị nghe trộm. Cô làm bộ lục lọi ngăn kéo, miệng không ngừng cằn nhằn:"Mượn xong bắt người ta tới tận nhà lấy, lần sau không cho cậu ta mượn gì nữa. Ài chết tiệt nó đâu nhỉ?"Cô dời mấy thứ linh tinh bên trong bỏ lên trên mặt bàn, rồi mò mẫm mặt dưới ngăn kéo chạm trúng bốn nút gỗ hình vuông cỡ ngón út hơi nhô lên nằm ở bốn góc giống như công tắc khởi động, cẩn thận ấn xuống từng cái theo chỉ dẫn trước đây Môn Cảnh nói cho mình biết, sau một tiếng *Cạch* khẽ khàng miếng ván ép của ngăn kéo lệch đi chút xíu đủ để chọc ngón tay vào rút miếng ván ép lênQuả nhiên lộ ra bên dưới chính là ngăn nhỏ bí mật, có điện thoại của Môn Cảnh và một cái máy định vị gps, cô cầm lấy cả hai thứ nhét vào túi quần rồi gắn lại miếng ván ép trả đồ đạc về như cũ, trước khi ra khỏi phòng còn không quên vớ đại một quyển tập nhằm tránh bọn theo dõi nghi ngờ.Chào từ biệt dì Châu và chú Ngô, cô leo lên taxi nói cho tài xế đi đến một địa chỉ khác. Điện thoại Môn Cảnh bị tắt nguồn tạm thời bỏ sang một bên, mở máy gps lên trên màn hình cảm ứng xuất hiện một dấu chấm đỏ đang nhấp nháy ở khá xa vị trí của côRa là thế, trên người Môn Cảnh gắn chip định vị hay đại loại gì đó kết nối với chiếc máy gps này, trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy... cậu ta vẫn đủ tỉnh táo bày kế sách qua mặt đám người kia lưu lại manh mối tìm kiếm mình.Taxi đậu trước một con ngõ vắng vẻ rồi dừng lại, Du Hàn trả tiền xuống xe sau đó bước thẳng vào trong con ngõ nhỏ. Chiếc xe theo dõi vẫn luôn bảo trì khoảng cách hai mươi mét đằng sau, nhìn thấy Du Hàn đi vào ngõ bọn chúng nhanh chóng tấp xe vào lề phía đối diện con lộ chínhTrên xe thực chất chỉ có hai gã đàn ông, một kẻ cầm lái và một kẻ phụ trách báo cáo tình hình về cho gã mặt chuột. Thấy sắp mất dấu mục tiêu tới nơi, tên cầm lái nổi quạu la mắng:"Mày còn chờ cái gì nhanh gọi báo về cho đại ca đi""Mày mới ngu đấy" tên còn lại cũng gắt gỏng, rồi nhảy xuống xe: "Giờ báo về cũng bị lão chửi vì để mất dấu, thay vào đó tao sẽ bám theo nó nếu mười phút nữa không thấy tao ra thì mày hãy gọi về cho đại ca, biết chưa?" Tên cầm lái đành gật đầu, dõi theo tên đồng bọn tiếp cận lối vào con ngõ rồi lách người mất hút. Trong thời gian chờ đợi hắn rút bao thuốc lá châm một điếu, mắt vẫn dán chặt lối vào con ngõ. Hơn năm phút trôi qua hắn bắt đầu mất kiên nhẫn, với tay vào túi quần lấy điện thoại định bụng gọi cho tên mặt chuột để báo cáo tình hìnhNề hà cửa kính xe lúc này thình lình bị ai đó gõ vang, hắn giật mình ngừng lại động tác của mình, ngẩng đầu lên thì thấy có một gã đàn ông mặc áo khoác đen đang đứng chắn ngoài cửa xe, hắn bực bội hạ cửa kính xe xuống chưa kịp chửi thì nhận ra gã đàn ông này hoá ra là một người ngoại quốc chừng bốn mươi tuổi, anh ta nói tiếng Trung rất thành thạo y hệt dân bản địa:"Xin lỗi có thể cho tôi nhờ một chút không?"Hắn hoàn toàn không chú ý thấy ở nơi vắng vẻ đến mức con lộ chính cũng chẳng có xe qua lại này, tự dưng từ đâu xuất hiện một gã ngoại quốc có bao nhiêu đáng ngờ. Điều duy nhất trong đầu hắn hiện tại chỉ không muốn kẻ khác làm phiền mình, cho nên hắn tỏ ngay thái độ khó chịu mà xua đuổi "Cút! Không có nhờ vả gì hết—" đáng tiếc lời còn chưa dứt khỏi mồm, trên thái dương đã bị một vật vừa cứng vừa lạnh lẽo dí sát, hắn còn nghe rõ tiếng lên cò súng *lạch cạch*"Chao ôi thô lỗ thật đấy, bộ hồi còn đi học giáo viên không dạy anh bạn cách xử sự lịch thiệp với bạn bè quốc tế à?" người đàn ông ngoại quốc cất tiếng cười cợt nhả và chế nhạo"Mày— mày là ai?" hắn ta run run giọng hỏi"Mở cửa xe ra ngoài rồi quỳ xuống, đây là súng có gắn ống giảm thanh nên tao cũng không ngại phí mất một viên đâu" người đàn ông không trả lời hắn, chỉ đanh giọng ra lệnhĐể đảm bảo tính mạng nên hắn không dám làm bậy đành phải ngoan ngoãn nghe theo, tuy nhiên vừa quỳ xuống còn chưa kịp đưa hai tay ra sau gáy, thì vô duyên vô cớ bị người đàn ông ngoại quốc tẩn cho báng súng vào đầu xiểng niểng ngã vật xuống đất"Chú Nolan nhẹ tay một chút, chúng ta còn cần hắn đấy" Du Hàn từ sau đuôi xe lẳng lặng không một tiếng động bước ra, đi bên cạnh còn có hai người ngoại quốc khác đang áp giải tên đồng bọn còn lại, mặt hắn ta sưng vù hẳn cũng vừa bị đánh, hai tay bị còng ngược ra sau lưng"Tôi cho các anh hai sự lựa chọn" đáy mắt Du Hàn lấp loé một tia máu lạnh, cô hướng bọn họ mỉm cười nửa miệng: "Một là bị thủ tiêu ngay tại đây, hai là hợp tác để được sống sót— nào... chọn đi""Hợp tác, hợp tác— chúng tôi sẽ hợp tác ah" bọn hắn hoảng loạn gật đầu như gà mổ thócDu Hàn giống như đã biết trước câu trả lời nên hài lòng cười cười, xong đối với hai người ngoại quốc gần đó căn dặn "Chuyện ở đây giao lại cho hai anh. Chú Nolan" cô mém máy gps cho người đàn ông tóc vàng tên Nolan kia: "Nhờ chú chở cháu đến chỗ này"Nolan lái xe phóng bạt mạng trên đường cao tốc đến địa điểm được định vị trên gps, nhìn qua gương chiếu hậu anh ta hỏi:"Z này, thật không cần gọi về trụ sở nhờ giúp sao?"Du Hàn đang lướt điện thoại không hề ngẩng mặt nhìn anh ta, chỉ ngắn gọn trả lời: "Đây là chuyện ngoài phận sự của chúng ta rồi. Chú giữ im lặng một chút để cháu gọi điện thoại"Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, như thể người nọ luôn ôm khư khư chiếc điện thoại bên mình vậy"Cơ Giao, có chuyện không hay xảy ra rồi, Môn Cảnh với Đổng Minh bị người ta bắt cóc, mà tôi lại không dám báo cho anh hai hay gia đình hai người họ biết, dường như phía cảnh sát cũng có tay mắt của bọn chúng, sợ đánh rắn động cỏ khiến bọn chúng xuống tay"".....""Em có thể giúp sao? Cái gì— em sẽ điều động một đại đội lính đặc chủng đến?" Du Hàn hô lên thất thanh, nhưng biểu cảm trên nét mặt không có vẻ gì là ngạc nhiên cả".....""Vậy tôi sẽ gửi qua cho em địa điểm của bọn bắt cóc, cảm ơn em nhiều lắm"Chờ cô cúp máy, Nolan khịt mũi một cái: "Cơ thị ngày càng hoành hành thế lực bắt đầu xem trời bằng vung, không biết lão chủ tịch Cơ Hùng cất giấu bao nhiêu quân lực tư nhân cùng khí tài bên trong Đại Lục rồi nữa. Mà nghe đâu phía Quốc vụ viện đang muốn mượn sức ảnh hưởng của Cơ thị làm vài chuyện gì đó thành ra cũng mắt nhắm mắt mở cho qua"Du Hàn lặng thinh từ chối cho ý kiến, cô ôm khuỷu tay nghiêng đầu tựa lên thành ghế nhìn đâu đó ngoài cửa kính, khuôn mặt trầm tư buồn bã dường như đang nuối tiếc điều gì.Mọi chuyện sau đó diễn ra vô cùng suôn sẻ, Du Hàn vừa đến địa điểm tập kết không bao lâu thì lực lượng quân đội mà Cơ Giao phái tới cũng có mặt nhanh chóng, cứ như thể bọn họ đang đóng quân ở gần khu vực này vậy. Cô đi theo một người đàn ông trung niên được gọi là chỉ huy trưởng vào bên trong một chiếc xe thân dài giống xe lưu động của đài truyền hình, có tất cả các trang thiết bị máy tính công nghệ cao rất hiện đại. Chỉ huy trưởng bắt đầu triển khai thực hiện chiến dịch giải cứu con tin, đầu tiên ông ta cho điều khiển drone tiếp cận bao quát khu biệt thự, lợi dụng trời tối lại không trăng chỉ cần drone luôn giữ ở khoảng cách an toàn thì việc thu thập thông tin là chuyện dễ như trở bàn tayNhờ những kỹ thuật viên máy tính chuyên nghiệp mà bản vẽ nội thất khu biệt thự được dựng thành hình ảnh 3D rất chân thực, giúp chỉ huy trưởng phát hiện nhiều điểm sơ hở của địch. Ông thành lập một đội mười người tinh nhuệ nhất dẫn đầu là đại đội trưởng đột nhập từ phía sau khu biệt thự cũng là phần vảy yếu nhất, vì lúc này tất cả bọn đàn em của Liêu Vĩ Kiên đều đang tập trung đối phó Môn Cảnh ngoài sân trước, chỉ có khoảng hai chục người canh phòng trong biệt thựPhía sân sau có sáu, bảy tên đang vừa cười đùa vừa hút thuốc rõ ràng lơ là thiếu cảnh giác. Đại đội trưởng ra dấu bằng tay ý bảo tấn công chớp nhoáng, bọn lính lác bị tập kích bất ngờ không kịp ú ớ đã nằm sải lai hết sạch. Sau đó đại đội trưởng cùng hai người khác tung dây móc lên tầng hai rồi bọn họ chia ra leo vào bên trong giải quyết nốt mấy tên còn lạiCăn phòng giam giữ Uyển Thư ở tầng ba, đại đội trưởng trực tiếp đấu tay đôi với Tống Chi và đương nhiên kết quả quá rõ ràng, Tống Chi hoàn toàn không phải đối thủ xứng tầm của anh ta, cô ả ăn một quyền vào gáy bất tỉnh nhân sự. Nhân cơ hội Liêu Vĩ Kiên xuống dưới sân, các đặc chủng cũng tranh thủ cứu nốt Đổng Minh, ngay sau khi nhận đàm báo cáo giải cứu con tin thành công, chỉ huy trưởng liền không chần chừ phát lệnh tấn công và sự kiện tiếp sau đó thì ai cũng biết rồi......................Trở về hiện tại, vừa kết thúc câu chuyện là Du Hàn phải uống ngay hớp nước vì quá khô cổ. Nhớ đến khoảnh khắc rắc rối ngoài ý muốn của Uyển Thư, Du Hàn phì cười suýt thì sặc, cô hướng Môn Cảnh mà cảm thán:"Tôi nói này vợ cậu liều lĩnh thật đấy— nàng ấy dám dùng màn cửa sổ cùng với ga giường nối thành sợi dây trèo xuống dưới lầu, may đại đội trưởng phát hiện kịp thời kéo lên lại bằng không khó biết thành cái dạng gì rồi"Môn Cảnh nghe xong mặc dù trong lòng phát run trước hành động đem mạng sống chính mình ra trêu đùa của Uyển Thư, nhưng ngoài mặt lại hết sức tự hào:"Nàng vốn là một cô gái mạnh mẽ không bao giờ chịu khuất phục, hay đầu hàng trước số phận do người khác an bày, cho dù có thả nàng trôi lênh đênh trên biển nàng vẫn sẽ tìm mọi cách để sinh tồn. Đó là đặc điểm đáng yêu của nàng"Du Hàn: "..." từ chối hiểu."Vậy còn Liêu Vĩ Kiên, hắn hiện giờ đang ở đâu?" Môn Cảnh đột ngột thay đổi chủ đề, đây cũng là chủ đề cô quan tâm nhất, cô cần phải gặp hắn hỏi cho ra lẽ cái bí mật đó. Chẳng hiểu sao cô có linh cảm bí mật này liên quan đến Uyển Thư.Du Hàn trầm ngâm giây lát mới lắc đầu: "Hôm đó tôi theo cậu lên trực thăng, còn hắn cùng với băng đảng của mình thì do lính đặc chủng của Cơ thị giải quyết. Tối qua tôi có hỏi anh hai thông tin về tung tích của Liêu Vĩ Kiên, và anh ấy bảo ngoài bọn đàn em ra thì hắn vẫn chưa bị cảnh sát bắt""Có nghĩa là hiện giờ hắn đang nằm trong tay của Cơ Giao?"Du Hàn nhếch miệng cười đầy ẩn ý: "Cậu thử nghĩ xem hắn dám bắt cóc Uyển Thư, liệu Cơ Giao có dễ dàng tha thứ cho hắn không?"Nghĩ nghĩ một hồi thấy Du Hàn nói cũng phải, ngay cả cô sau khi biết mục đích của hắn suýt chút nữa đã tế sống hắn còn gì, huống chi Uyển Thư còn là bạn thân tri kỷ từ thuở bé của Cơ Giao, chắc cô nàng không chỉ muốn giết thôi đâu nhỉ. Tưởng tượng đến mấy hình phạt tra tấn thời cổ đại, Môn Cảnh nhịn không được mà rùng mình ớn lạnh.Ài da... chỉ đành lực bất tòng tâm cầu nguyện hắn may mắn sống sót qua kiếp nạn này thôi— thiện style."À phải rồi báo cho cậu biết một tin nữa" Du Hàn thình lình đánh tan dòng suy nghĩ ngổn ngang của cô: "Kim phu nhân bị tạm giam rồi".